Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Nagisa, cuối cùng con cũng
đã có thể rời khỏi nơi đây rồi,
chúc mừng con"
  Nó vẫn chẳng nói gì, đứng nhìn
khung cảnh bên ngoài, cái khung cảnh mà cả tháng trời nó không được thấy, hít lấy bầu không khí trong lành của thiên nhiên, đón lấy những ngọn gió biển đang vui đùa, vờn qua vờn lại mái tóc nó. Nó phớt lờ đi câu nói của Koro, vẫn là cái vỏ bọc lạnh lùng như trước đây.
  Ông Koro biết tính tình nó từ trước tới giờ là vậy, bản thân nó không có ý định thay đổi và khả năng có người thay đổi được nó là không thể, nên ông chỉ biết kiên nhẫn tiếp lời.
- "Con hài lòng với thành quả luyện tập của mình trong suốt tháng qua không?"
“hài lòng”_ hài lòng ư, không, nó chưa bao giờ biết hài lòng với những gì mình đang có, không bao giờ biết hài lòng trước những kết quả mà mình đạt được, nó muốn nhiều.
  Phải nhiều hơn nữa, bản thân nó phải tiến không ngừng về phía trước, nó đang cách mục tiêu, đích đến cuối cùng là trả thù cho ba mẹ rất, rất xa,
không ngừng cố gắng, không ngừng vươn lên, nó sợ rằng nếu chỉ một phút sao nhãng, một phút thỏa mãn với bản thân cũng khiến nó đánh mất tất cả.
  Bảo nó tham lam cũng chẳng sao.
  Bởi con người có ai không tham lam, không ham muốn, có được cái này lại ham muốn có cái lớn hơn, con người luôn có lòng
tham vô đấy, cái thứ mang tên lòngtham ấy sẽ còn sâu sắc hơn nữa đối với một đứa trẻ RẤT ĐẶC BIỆT như nó.
  Đặc biệt vì chứng kiến cảnh ba mẹ chết
  Đặc biệt vì suốt 3 năm qua nó sống trong hận thù, đặc biệt vì bản thân nó đã quyết định tương lai của nó là một kẻ giết người
  Tiếng gọi của tử thần trong nó.
  Và thực sự, nó vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được bản thân mình, con quỷ vẫn sống trong nó, con quỷ vẫn chưa bị
nó thuần phục, nếu 1 phút không làm chủ được bản thân thì nó sẽ lại trở thành nô lệ của con quỷ khát máu.
  Ông Koro đi đằng trước nó cũng
lẳng lặng bước theo sau, ông ta
cũng không nói thêm câu nào nữa, vì ông biết đứng trước nó, dù là ai cũng sẽ trở thành tên ngốc khi một mình độc thoại. Một tháng trước nó đã bước đi trên con đường này để tham gia một cuộc đấu trí với chính bản thân mình, 1 tháng sau, nó
lại bước đi trên con đường này nhưng với hướng ngược lại, quay trở về.
  Bây giờ có lẽ đang trong giờ lên lớp, nó nhìn hành lang vắng tanh rồi bước và phòng mình.
  Nó thấy hơi thiêu thiếu một cái gì đó. À, thì ra bây giờ nó đang đứng trong cái không gian của một tháng trước, cảnh thì có vẻ không thay đổi nhưng vấn đề là ở người. Một người mang tên Kayano nói nhiều, suốt ngày
léo nhéo bên tai nó.
“ chị Agisa này…. Chị Agisa ơi…… Chị Agisa đợi em với…..”
  Và thiếu cả tên con trai Hiroto luôn lạnh lùng và trở thành tâm điểm của những đứa con gái nhưng bên nó thì có vẻ như không khác với Kayano là mấy.
“ Agisa ơi, …… Agisa nè……..”
  Mỗi ngày lỗ tai nó luôn bị tra tấn bởi những âm thanh rất chi là thánh thót từ 2 cái miệng xinh xắn ấy, bây giờ không
nghe thấy, thiếu thiếu sao sao ấy, có vẻ như hơi hụt hẫng,
  Nhưng rất nhanh, nó lại quay về rúc trong cái khối hàn băng ngàn năm của nó.
  Cánh cửa mở ra, căn phòng vẫn không thay đổi khi chủ nó vắng bóng nguyên 1 tháng trời.
  Các vật dụng ở đây vẫn được thay đổi và giặt giũ thường xuyên nên rất sạch sẽ như có người ở thường xuyên vậy.
Nhưng khác biệt duy nhất chính là trên bàn của nó có thêm một cái Laptop đời mới nhất, nó chẳng mấy quan tâm, dời mắt
đi đến bên cạnh chiếc giường nhỏ, thả lưng xuống. Ôi, êm ái quá, suốt một tháng trời nó nằm giường đá, không chăn không nệm, cứng ngắc, phẳng lì, tuyệt vời thật.
  Đang ngủ, bỗng nghe tiếng bước đi ngoài hành lang, bước đi vẫn đều đều, tiến lại thật gần và dừng hẳn lại trước cửa
phòng nó. Theo phản xạ, nó đã biết có người, nhưng vẫn nằm im xem đó là ai.
  Cạch, cánh cửa bật mở, phòng nó không bật đèn tối thui, nên người bước vào có lẽ không nhìn thấy nó.
  - "Hic, Chị Agisa vẫn chưa về"
  Cái giọng con nít này là …… Kayano. Đúng rồi, Kayano có lẽ hôm nào cũng vào đây tìm nó nhưng không thấy, giọng
nói có vẻ trầm xuống không giấu nổi sự thất vọng tràn trề.
  Tiến về phía công tắc đèn, Kayano bật công tắc lên và dĩ nhiên cô bé sẽ nhìn thấy nó đang nằm một đống trên giường.
  Nó vẫn nằm im, nghe xem cô bé sẽ như thế nào.
  Kayano đứng chết trân nhìn người đang nằm ngủ ngon lành trên giường. Kia chẳng phải là người cô ngày đêm mong ngóng hay sao?
  Không phải đâu, chắc là cô gặp ảo giác thôi, đưa tay lên dụi mắt, rồi lại nhìn một lần nữa, cái bóng hình quên thuộc kia vẫn ở đó, dụi mắt rồi lại nhìn, nó không hề biến mất.
  Nhéo nhéo cái má của mình, đau, vậy là thật rồi.
  Nhanh như 1 chú sóc nhỏ cô chạy đến, rồi nhảy phóc lên giường, ôm lấy cái cơ thể
mảnh khảnh kia, mặc cho người đó có đồng ý hay không, rồi bù lu bù loa
- "Huhu, chị Agisa, chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi. Huhu…"
  Nó dường như muốn bật cười lớn trước cái vẻ con nít của Kayano, nhưng như thế thì mất hình tượng quá, nên nó vẫn
dữ khuôn mặt lạnh tanh rồi tháo mình khỏi vòng tay đang cố siết chặt của Kyano. Ngồi dậy, xoa đầu Kayano, ánh mắt có
chút dịu dàng.
- "Ngốc"
  Nó mắng Kayano, mắng yêu, nhưng nói thế thôi nhưng nó vẫn chỉ nói có 1 chữ, đúng với phong cách thường ngày.
  Nói ít, nói chỉ cụt lủn, cộc lốc, vẻn vẹn được vài chữ.
  Nhưng Kayano vẫn nước mắt tùm lum, sụt sùi
- "Chị Agisa về rồi, em đợi chị mãi à. Hic hic..."
  Nó vẫn không nói gì, nhìn Kayano.
- "Chị vẫn sống thế mà con nhỏ Hana bảo chị chết rồi huhu..."
  Kayano lại khóc òa lên, mắt cô bé như gắn thêm cái vòi nước, tuôn xối xả ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn.
  Nó khẽ nheo mắt lại. Cái gì mà chết với sống, gì mà Hana báo nó chết rồi, nó chẳng hiểu gì cả.
  Sau một hồi sướt mướt, Kayano cũng chịu buông tha cho nó, cùng nó tới nhà ăn dùng bữa trưa.
  Nó bước đi đằng trước, im lặng, không nói gì đằng sau là cô em Kayano đang nói như chưa bao giờ được nói, nhưng dường như nó đã quen, cái tai cũng đã miễn dịch với cô bé nhiều chuyện thừa hơi nói kia.
  Dọc theo hành lang, dù ít khi để ý đến người khác nhìn mình như thế nào, nhưng sự vô cảm của nó mới đạt đến mức tương đối chưa đạt đến độ tuyệt đối, nếu một vài người nhìn thấy thì nó đều phớt lờ đi như không,
vì trước giờ trong ắt mọi người nó là 1 kẻ kì lạ.
  Nhưng vấn đề lớn khiến nó phải nhăn da trán chính là ai. Ai cũng nhìn nó như vật thể lạ, há hốc mồm, mắt mở to đứng đơ như cây cơ một hồi lâu, rồi thất thần quay sang người bên cạnh, rồi lại nhìn nó như để xác minh lại, xì xào, bàn tán to nhỏ, nó đi đến đâu là tất cả đều diễn ra như được lập trình trước.
...............Trong nhà ăn................
  Hana đang ngồi chễm chệ, chiếm hẳn 1 cái bàn không ai được phép ngồi cùng Kim tiểu thư danh giá, xung quanh là vài kẻ đang đứng nịnh bợ, tâng bốc nàng lên, khiến nàng tiểu thư vừa kiêu ngạo, vừa thâm độc kia không khổi phổng mũi.
  Từ ngày cô ả khử được Agisa, Hana từ vị trí á khôi của trường bỗng chốc trở thành hoa khôi của trường, đi đâu cũng như đóa hoa rực rỡ, trừ nó thì các cô gái ai chẳng mong là người xinh đẹp nhất. Điểm số đứng
thứ 2 thua nó nghiễm nhiên cao nhất trường, nhưng chỉ cách cô mấy điểm luôn là hoàng tử Hiroto của trường, nên
cô đang cố nghĩ cách, toan tính để cái tên Hiroto đó biến mất khỏi thế gian, nhưng hắn là một người điềm tĩnh và không kém
phần nhạy bén, đầu óc thông minh, đặc biệt là lĩnh vực thông tin, những gì liên quan đến máy tính khiến cô ả rất ghen tị bởi chỉ xếp được thứ 2.
- "Chị Hana hôm nay xinh quá trời, em chưa gặp ai xinh như chị cả đâu"
- "Chị Hana học càng ngày càng giỏi"
- "Con nhỏ Agisa trước kia cũng không xinh, không tài giỏi như chị Hana bây giờ"
  Nhắc đến Agisa, cô ả chợt mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chứ đựng sự thâm hiểm, độc ác dấu sau một gương mặt thiên thần, Hana rất chi hài lòng với kế hoạch hoàn hảo, thông minh tuyệt đỉnh của cô, kể từ ngày hôm đó, hai kẻ ngốc kia cũng không bao giờ xuất hiện nữa, chắc đã bốc hơi rồi, haha, bị tổ chức phát hiện nên đã sang thế giới bên kia rồi chứ gì, quá ngốc nghếch và ngu xuẩn, chẳng ai có thể biết được đằng sau kế hoạch hoàn hảo đó là một cái tên cao quý, sang trọng và quyền
lực bậc nhất xứ kim chi Kim Hana, những ai cản đường cô thì chỉ có cái chết.
“ Agisa Siota cô dám đối đầu với tôi sao, đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời cô, đừng trách tôi có trách thì hãy trách ông trời sao lại để cô vượt mặt tôi, hahaha, đấu với tôi, cô không đủ sức”
  Hana đang hân hoan vì kế hoạch của mình đã thành công mĩ mãn, mà không hay biết rằng đó là 1 kế hoạch ngu xuẩn với mức khi đưa 2 con mèo vào để hạ một con hổ trong phút khát máu và kết quả 2 con mèo bị con hổ ăn thịt đó là điều hiển nhiên. Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, huống chi đây là một con quỷ đang thèm thồng dòng dung dịch màu đỏ chảy trong mỗi người, và con quỷ đội lốt một cô gái xinh đẹp sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào đang tiêu sái bước đến gần.
- "Chị Hana ơi…., con… con nhỏ Agisa còn ….sống, nó… nó đang đến đây". Một con nhỏ vẻ mặt hoảng hốt đang chạy vào để báo cho 1 kẻ kiêu ngạo đang dùng bữa.
  Miếng bánh bông lan đang được chủ nhân đưa lên miệng bỗng dưng đứng yên giữa không trung nhưng ngay lập tức được đưa vào miệng tiêu hóa.
  Hana nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng
- "Haha, tôi là người không thích đừa đâu, con nhỏ Agisa đã về với ba mẹ nó rồi"
  Nói rồi cô ta chỉ ngón tay lên, như muốn bảo nó đang ở trên kia, không phải trên trần nhà mà trên trời, chết rồi còn đâu mà tới đây.
  Nó đã chứng kiến toàn bộ. Bây giờ thì nó đã biết tại sao ai cũng nhìn nó như người sao hỏa rồi, nhưng nó lại băn khoăn khi tại sao ai cũng có cái ý nghĩ điên rồ đó nhỉ.
  Khoan, khoan, đợi một tí nào, quay lại lúc nãy. Kayano đã cả khóc cả nói gì nhỉ ừm, nhớ lại xem nào
“- Chị vẫn sống thế mà con nhỏ Hana bảo chị chết rồi huhu.”
  À, chắc cái tin về nó "từ trần" cách đây gần 1 tháng là do cô nàng Hana rao khắpn nơi.
  Khoan, tiếp tục khoan và suy nghĩ tiếp.
  Lúc trước có 2 kẻ không biết trời cao đất dầy là gì, ăn phải trái cấm hay sao mà xông vào căn phòng đá riêng biệt được cách li hoàn toàn của nó, chắc cũng chẳng có ý tốt, mà Hana thì cứ khẳng định rằng nó đã chết, con nít cũng biết kể đứng sau 2 người xấu số đó là Hana.
  Bây giờ thì nó đã hiểu.
  Nó bước đến trước mặt của Hana, cô ta vẫn không hề biết gì trong khi tất cả mọi người trong nhà ăn đều đang chết lặng.
- "Không thấy tôi đang ăn hay sao mà nhìn thế, tôi biết tôi xinh đẹp rồi"
  Vẫn không thèm ngẩng mặt lên nhìn người đối diện. Hana nói với dọng điệu khinh khỉnh. Nó vẫn đứng yên, không có ý định
dời mắt khỏi con người đang ăn ngon lành kia khiến cô ta bực mình phải quát lên
- "Không có tai à, mất cả tự nhiên"
  Nói mà cô ta cũng không thèm ngẩng mặt lên vì với cô ta thu vào tầm nhìn của mình một con người bình thừơng thật khiến bẩn mắt.
- "Lâu ngày quá…."
  Nó lạnh lùng nói.
  Mọi ng đều sửng sốt.
  Agisa Siota cô gái bị câm lại nói chuyện, Kayano cũng không kém phần ngạc nhiên vì trước nay chưa bao giờ nó mở miệng trước đông người như thế này.
  Đến lúc này Hana mới kiêu ngạo ngẩng cái đầu vàng ngọc của mình lên nhìn người đối diện. Mắt cô ta mở to, gương mặt đang hồng hào trở nên tráng bệch rồi xanh lét như con tắc kè hoa, đến lúc hoàn hồn mới bắt đầu lắp bắp.
- "Agisa… Sio…ta…, mày chưa có
chết sao?"
- "Ồ nhờ phúc của tiểu thư Kim Hana mà tôi sống rất khỏe mạnh"
  Nó nhàn nhạt trả lời, chiếu cho Hana một ánh nhìn khinh miệt có phần âm u, môi khẻ nhếch lên tạo một nụ cười lạnh. Kayano vẫn đang há hốc sửng sốt.Oh my God, từng ấy chữ trong câu nói vừa rồi nhiều hơn số chữ mà cô phải ép Agisa nói trong vòng 1 tuần.
  Sao hôm nay nó nói nhiều thế không biết.
  Nó đã trở về, mọi chuyện sẽ trở về với guồng quay ban đầu.
  Đứng đầu về mọi mặt sẽ là Agisa Siota còn Hana chỉ xếp thứ 2. Nó đang sắp sửa ngồi vào bàn ăn thì bỗng nhiên có một bóng đen lao đến ôm chầm lấy nó. Bóng đen lao tới ôm lấy nó chặt cứng không chịu buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro