Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, lâu rồi mới gặp. Hôm nay tôi mạn phép cover lại một truyện BHTT, còn những fic kia có lẽ tôi sẽ drop. Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.

====

Trong thiên hạ tương truyền có một bảo vật tên là Định Hồn Châu, vật này có thể chiêu hồn phách của một người không còn tồn tại trên nhân thế, chỉ cần nhỏ máu lên và gọi thầm tên người đó ba lần, sẽ có thể chiêu hồn người đó cho dù linh hồn vẫn còn đang bị giam giữ ở âm tào địa phủ hay bất cứ nơi nào. Định Hồn Châu được cất giữ bên trong bảo khố của hoàng cung, bên ngoài có cẩm y vệ ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt, nhưng vẫn có không ít người xâm nhập hoàng cung, đáng tiếc bảo vật chưa tìm thấy đã chết không kịp nhắm mắt, thật là tự mình quật một phần mộ.

Ban đêm có một nhóm binh lính khinh chiếc kiệu hoa đi đến, thái giám chạy đến vén lên bức màn kiệu hoa,bước ra là một trung niên nam tử, một thân trường bào hoàng kim.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Mọi người nhất thời hoảng hốt quỳ rạp xuống đất hành lễ, bọn họ cũng không biết tại sao đêm khuya hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện.

"Bình thân, người đâu mau mở cửa."

Chỉ huy cẩm y vệ nghe vậy cũng không dám trái ý, hắn đi đến mở cửa bảo khố, hoàng thượng chấp tay sau lưng ung dung bước vào đại môn. Lát sau bên trong cũng không có động tĩnh, tên chỉ huy có cảm giác bất an. Hắn đẩy cửa đi vào, lại không thấy hoàng thượng đâu, trên mặt đất chỉ còn dư lại bộ trường bào, cùng chiếc mặt nạ bằng da, Định Hồn Châu đã không cánh mà bay, trên nóc nhà chỉ còn lại một lỗ hổng lớn. Hắn hừ lạnh một tiếng.

"Khốn kiếp, trúng kế của đạo tặc rồi, người đâu mau đi lục soát cho ta."

Bên trong hoàng cung huy động rất nhiều binh lính đi lục soát khắp nơi, ở bên ngoài có một đạo thân ảnh đang đứng trên tòa tháp cao, hắn đeo chiếc mặt nạ màu đen điêu khắc rất tinh xảo, có mấy dòng văn tự cổ bên trái, chỉ lộ ra ánh mắt đầy tà mị có vẻ hơi lười biếng, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, bên khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý. Cầm trong tay chiếc hộp gỗ, bên trong chính là Định Hồn Châu, lúc nãy hắn dùng thuật dịch dung để cải trang thành hoàng đế, không nghĩ tới hoàng cung lại tốn cơm nuôi một đám vô dụng, không ai phát hiện ra hắn là kẻ giả mạo. Cảm giác được có người đang quan sát mình, Trình Ân Chí hừ lạnh một tiếng, thi triển khinh công lăng không rời đi, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất vô ảnh vô tung.

Trình Ân Chí mang một bao lớn chứa đầy những thỏi vàng cướp được ở trong bảo khố, đem nó đi đun nóng. Bởi vì ngân lượng này đều có khắc ấn ký của triều đình không thể tùy tiện sài được, cho nên phải đung cho nó tan chảy, sau đó bỏ vào khuôn làm thành mấy lượng vàng nhỏ, cho vào trong mấy túi quăng ở trước cửa nhà của dân nghèo.

Sáng sớm bọn họ ra ngoài đã nhìn thấy túi ngân lượng, vội vàng mang vào trong nhà giấu đi, đây là của "vô danh đại hiệp" tặng cho, bọn họ cũng không dám nói ra, sợ liên lụy đến đại hiệp, chỉ đành ở trong lòng âm thầm đa tạ vị đại hiệp kia ra tay cứu giúp.

Trình Ân Chí lấy ra Định Hồn Châu, dùng dao nhỏ rạch một đường trên tay của mình, máu liền từng giọt từng giọt nhỏ xuống viên Định Hồn Châu, đến giọt thứ chín một làng sương mù xuất hiện, người trước mắt là một tên trung niên nam tử, hắn cầm trong tay quyển sách cùng cây bút lông,chậm rãi đi đến bên cạnh Trình Ân Chí.

"Phàm nhân to gan, ngươi gọi bổn quan đến đây là vì việc gì ?"

"Giúp ta tìm một người."

Trình Ân Chí chậm rãi đặt xuống ly trà trong tay ngẩng đầu lên nhìn hắn. Người này chính là Phán Quan của địa phủ, Trình Ân Chí gọi hắn đến cũng chỉ muốn biết tung tích của một người, đáng lý thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng Trình Ân Chí lại là người sở hữu Định Hồn Châu cho nên hắn chỉ đành phá lệ một lần.

Bên trong quán trọ Lục Như Uyển đang chuẩn bị đi ngủ,trên nóc nhà đột nhiên rơi xuống một bóng đen, Lục Như Uyển cùng hắn giao đấu với nhau, nhưng võ công của hắn cao thâm khó lường, nàng không thể đả thương được hắn, ngược lại còn bị hắn điểm huyệt.

"Mau nói thiệp mời giấu ở đâu."

Lục Như Uyển cũng không có chút sợ hãi, nàng chỉ im lặng không nói một lời, Trình Ân Chí trong lòng cảm thấy buồn bực, giơ tay lên nhẹ nhàng cầm lấy đai lưng của nàng.

"Nếu còn ngoan cố, ta sẽ cỡi hết y phục của ngươi, sau đó tiền dâm hậu sát"

Lục Như Uyển nghe đến đây trong lòng run sợ, một thân trong sạch nếu bị tên đạo tặc này lấy đi...chỉ vì một tấm thiệp mời càng không đáng, chẳng qua là trọng mặt mũi không muốn dễ dàng bị tên đạo tặc này uy hiếp, tuy là sợ nhưng vẫn mạnh miệng, cắn chặt hàm răng không biểu lộ ra bất kỳ điều gì, nàng cố gắng lấy lại thanh tĩnh.

"Ngươi...dám động đến bổn tiểu thư sao ?"

"Ta kéo..."

Trình Ân Chí vừa nói tay vừa nhẹ nhàng kéo một chút đai lưng của nàng, Lục Như Uyển trước giờ chưa từng ủy khuất như vậy, nàng cũng sắp khóc đến nơi.

"...Ngươi mau giải huyệt cho ta, ta lấy cho ngươi...đừng...nó ở trong túi áo của ta"

Nói được một nửa lại thấy Trình Ân Chí không có ý định thỏa hiệp chỉ đành khai thật, Trình Ân Chí nghe vậy không chút do dự cho tay vào trong áo của nàng lục lọi, bị người cướp đồ còn bị chiếm tiện nghi, để cho nàng cũng phát hỏa khí.

"Đăng đồ lãng tử, mau rút tay thúi của ngươi ra"

"Giấu kĩ như vậy làm cái gì không biết"

Trình Ân Chí bị nàng mắng chửi cũng không tức giận, lấy được thiệp mời đại hội bỏ vào trong túi áo của mình, cũng không để ý sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt đầy sát khí của Lục Như Uyển, hắn xoay người bay ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm. Lục Như Uyển trong lòng hạ một lời thề, có một ngày nàng sẽ tự tay giết chết hắn, để rửa mối vũ nhục này.

Ngoài đường phố kinh thành buôn bán náo nhiệt phồn hoa, hai bên đường đều là những sạp hàng nhỏ bán đủ loại đồ vật, đám đông tụ tập vây xem người mãi võ, biểu diễn tạp kỹ. Tên khất cái đang ngồi ở bên vệ đường, hắn giơ tay đang cầm cái chén bể lên, mong có người hảo tâm cho hắn một vài đồng tiền mua thức ăn, đột nhiên có một bạch y nam tử dừng bước, từ trong túi áo lấy ra vật gì không rõ bỏ vào trong chén của hắn, cái chén bị tác động mạnh bể làm đôi, tên khất cái đau lòng nhìn cái chén đi theo mình mấy năm qua bị bể nát, còn định ngẩng đầu lên mắng chửi, đã thấy dưới đất là một thỏi vàng, hắn mừng rở cầm nó lên bỏ vào trong miệng cắn mấy cái, xem có phải là vàng thật hay không.

"Tiểu nhân đa tạ công tử cứu giúp..."

Vừa ôm chân bạch y nam tử, miệng không ngừng nói cảm tạ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nam tử này tuy là dung mạo tuấn mỹ nhưng ánh mắt đầy tà mị lạnh lùng, để cho hắn hốt hoảng vội vàng buông tay ra. Trình Ân Chí phe phẩy chiếc phiến trong tay, mỉm cười xoay người đi vào một tửu lâu. Mong là tên khất cái sẽ dùng ngân lượng kia làm vốn tìm việc buôn bán, sau này cũng không cần phải sợ đói nữa. Trình Ân Chí cũng chỉ có thể giúp được bao nhiêu, cũng không thể giúp cả đời được.

Trình Ân Chí đi đến một bàn trống ngồi xuống, sai tiểu nhị đi làm vài món ăn cùng một bình rượu nữ nhi hồng. Lát sau bước vào là hai nữ tử một hồng y một lam y, đi đến chiếc bàn gần đó ngồi xuống, Trình Ân Chí thở dài một tiếng, đúng là oan gia ngỏ hẹp, dù sao mỗi lần hạ thủ cũng đều đeo mặt nạ, cho nên bây giờ hắn cũng không sợ bị nàng phát hiện.

"Các ngươi có nghe tin hoàng cung bị trộm mất Định Hồn Châu, bảo vật ngàn vàng khó mua được hay không ?"

"Tất nhiên là có, ta xem tên đạo tặc kia cũng quá lợi hại."

Cách đó không xa có mấy tên nam nhân đang bàn tán về việc hoàng cung bị mất trộm. Trình Ân Chí cũng không có bất kỳ biểu tình gì, chậm rãi nâng lên ly rượu uống cạn. Đột nhiên có một tên đại hán tay cầm đao vỗ mạnh vào bàn, lên tiếng quát lớn.

"Lợi hại cái rắm, nếu hắn gặp phải lão tử đây, ta sẽ một đao chém chết hắn."

Hắn ta chính là một trong số mấy tên muốn cướp bảo vật, bị Trình Ân Chí phỏng tay trên, trong lòng ôm hận hạ quyết tâm phải đoạt lại Định Hồn Châu, xem ra Trình Ân Chí gây thù chuốt oán không ít. Đột nhiên tên nam nhân kia a một tiếng, ôm lấy cánh tay của mình, kinh mạch ở cổ tay bị cắt đứt mà không biết tại sao.

"Tên tiểu nhân bỉ ổi nào dám ra tay đánh lén ta, mau bước ra ngoài."

Người có võ công cũng nhận ra người có thể dùng giọt nước đóng băng làm ám khí, băng gây sát thương gặp máu liền tan chảy, đây quả là giết người không để lại dấu vết, võ công tuyệt không phải tầm thường, cũng không ai dám lên tiếng bàn luận nữa, nhanh chống rời khỏi tửu lâu. Lục Như Uyển quan sát xung quanh, chỉ nhìn thấy có một bóng lưng quen thuộc đang rời khỏi tửu lâu, nàng vội vàng đuổi theo, ra đến nơi đã không thấy bóng dáng của hắn đâu, lần nữa nàng lại bỏ lỡ cơ hội, hừ lạnh một tiếng đi vào bên trong tửu lâu, chỉ cần mấy ngày nữa đến đại hội võ lâm, có rất nhiều cao thủ khắp mọi nơi đến tham dự, nàng tin tưởng hắn cũng sẽ đến, lúc đó nàng sẽ chuẩn bị một đại lễ tiếp đãi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro