Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua mấy ngày đường cuối cùng cũng đến gần phái Thần Long, nhưng cũng không thể khinh thường kẻ địch, cho nên Tống Khải đề nghị phái một người giả dạng làm dân nữ để cho bọn họ bắt vào bên trong, tìm cách giải cứu những dân nữ kia ra ngoài, những người còn lại sẽ lợi dụng thời cơ xông vào trợ giúp. Trình Ân Chí biết làm vậy rất nguy hiểm, ở đây chỉ có hai người là 'đường đường chính chính' mang thân phận nữ nhi, Phác Nhất Linh cùng Lục Như Uyển, y làm sao an tâm để cho Phác Nhất Linh đi mạo hiểm.

"Không được."

Lục Tinh Tài cùng Trình Ân Chí đồng thanh lên tiếng, cách làm của Tống Khải tương đối an toàn, hơn nữa cũng không có cách giải quyết nào khác tốt hơn, cho nên ai nấy đều tán thành, không nghĩ đến hai người kia lại không đồng ý, những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn về phía hai người.

"Hai người các ngươi có kế sách gì khác sao ?"

Phác Nhất Linh cũng muốn nghe ý kiến của những người còn lại. Lục Tinh Tài tất nhiên phản đối cách làm này, một người là muội muội của hắn, một người là thê tử tương lai, ai cũng đều quan trọng, hắn không muốn bọn họ đi mạo hiểm, nhưng đồng thời cũng không có cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng lắc đầu.

"Ta có một đề nghị này, các ngươi nên cải trang thành đệ tử của phái Thần Long, trà trộn vào bên trong tùy cơ ứng biến, giải cứu những nữ nhân kia cứ giao cho ta."

Trình Ân Chí biết giải cứu người là chuyện rất nguy hiểm, bởi vì đại lao canh giữ rất nghiêm ngặt, bên trong đều là cơ quan, sơ xuất liền mất mạng, y cũng không muốn để cho Phác Nhất Linh đi mạo hiểm.

"Hắc hắc Ân Chí lão đệ, ngươi muốn một mình làm anh hùng cứu mỹ nhân sao ??"

Chánh Minh đi đến vỗ bả vai của y mấy cái, động đến vết thương cũ Trình Ân Chí khẽ nhíu mày, nhìn đến ánh mắt lãnh đạm đầy tà mị kia, Chánh Minh cũng phải rút tay về. Mọi người cũng cảm thấy kế sách của Trình Ân Chí là một lựa chọn tốt cho nên không ai phản đối. Tống Khải cùng Lục Tinh Tài đi ăn cắp mấy bộ y phục của phái Thần Long cho bọn họ thay, lúc chuẩn bị đi vào Trình Ân Chí lại lén lúc đưa cho Phác Nhất Linh một viên thuốc màu đỏ.

"Ngươi uống nó vào đi, nội công sẽ gia tăng đáng kể."

Phác Nhất Linh cũng không có ý định nhận lấy, nàng chỉ lắc đầu tiếp tục bước về phía trước. Nàng không biết tại sao hắn lại đưa cho nàng viên đơn dược kia, nhưng nàng cũng từng nghe sư phụ nói qua đây chính là Hỏa Ngân dược, người uống vào có thể gia tăng ít nhất hai mươi năm công lực của mình, trong thiên hạ này cũng chỉ còn lại một viên, cho nên nó vô cùng quý giá. Nàng cũng không biết tại sao Trình Ân Chí có được, nàng càng không muốn vô công hưởng lộc như vậy. Trình Ân Chí không quan tâm nàng có muốn hay không, y điểm huyệt của Phác Nhất Linh, sau đó nhanh chóng bỏ viên thuốc kia vào miệng của nàng. Phác Nhất Linh vốn luôn vân đạm phong khinh bây giờ cũng bị kích động, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Trình Ân Chí.

"Thật xin lỗi đã mạo phạm."

Trình Ân Chí giải huyệt cho nàng xong cũng không muốn nghe nàng mắng chửi, nhanh chóng quay đầu bỏ đi. Viên Hỏa Ngân dược này là mấy năm trước y vô tình được một lão thần y tặng cho, có đồ tốt tất nhiên phải để dành lại cho người mình yêu, bây giờ có cơ hội còn đợi đến lúc nào đây, cho dù có ép buộc hay bị mang tiếng xấu cũng không sao, chỉ cần Phác Nhất Linh uống vào là y đã yên tâm rồi. Tuy là biết nếu Phác Nhất Linh bị nguy hiểm y cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng Trình Ân Chí cũng không thể lúc nào đều ở bên cạnh bảo vệ nàng, chỉ có cách để cho nàng mạnh hơn, có như vậy nàng mới có thể tự bảo vệ bản thân.

Trình Ân Chí lấy tiêu bạch ngọc thổi lên một khúc, thanh âm êm diệu vang lên, không đợi thổi hoàn một khúc, đám người canh gác trước cửa đại lao đã ngã xuống đất ngủ mê man. Trình Ân Chí cầm cây đuốc soi sáng đường đi xuống đại lao, ở đây vừa ẩm ướt lại đầy mùi máu tanh, quả thật không phải chỗ dành cho người ở. Đi được không bao lâu y dừng lại, lấy thanh kiếm ấn nhẹ xuống một viên gạch trên mặt đất, trước mắt liền xuất hiện một lỗ hổng lớn, chiếu cây đuốc xuống nhìn, bên dưới hố đen kia đều là những cây giáo sắt nhọn, người bị té xuống nhất định chết không thể nghi ngờ. Tránh cái hố tiếp tục đi về phía trước, ở trên đường đi gặp không ít ám khí, dưới đất cũng có, trên nóc nhà đột nhiên phóng xuống mấy trăm mũi tên, hai bên vách tường xông ra rất nhiều cây giáo, may mắn từng học qua cách bài trí cơ quan, những loại cơ quan này đối với Ân Chí mà nói cũng không có gì đáng ngại. Gần đến nơi đã nghe được tiếng kêu khóc của những nữ nhân kia, Trình Ân Chí nhanh chân bước về phía trước đi mở cửa cứu bọn họ.

"Các ngươi mau theo ta ra ngoài, cẩn thận một chút ở đây có rất nhiều cơ quan."

"Đa tạ công tử cứu giúp, xin hãy nhận một lạy này của tỷ muội bọn ta."

Trình Ân Chí nhìn thấy hơn mười người cùng nhau quỳ xuống tạ ân, y cũng không biết nên đỡ ai đứng lên bây giờ, y vội vàng phất tay.

"Các vị tiểu thư không cần đa lễ, mau theo ta ra ngoài trước hãy nói sau."

Trình Ân Chí cũng không có thời gian ở lại quá lâu, y còn phải ra ngoài xem tình huống của bọn họ thế nào, giao phó cho đám thuộc hạ đưa mấy nữ nhân kia đến nơi an toàn. Trình Ân Chí nhanh chóng đi tìm Phác Nhất Linh, ra đến nơi đã thấy bọn họ đang bị bao vây bởi một đám người. Trình Ân Chí thi triển khinh công bay vào giữa đám đông, đột nhiên nghe được tiếng cuồng tiếu của một nam nhân, ngẩng đầu lên đã thấy một người khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt hung thần ác sát đang ngồi trên ghế thái sư ở trên bục cao.

"Hừ, các ngươi một đám vô danh tiểu tốt, lại dám ngang nhiên xông vào cấm địa của ta làm loạn, hôm nay cũng chính là ngày chết của các ngươi."

"Tên đại ma đầu như ngươi không có tư cách lên tiếng, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo,lấy mạng chó của ngươi."

Lục Tinh Tài xông ra khỏi vòng vây, tiến đến cùng Vệ Bá Lân giao đấu. Trình Ân Chí cũng nhanh chóng tiến đến giúp một tay. Vệ Bá Lân bị tấn công từ hai phía nhưng cũng không hề hấn gì, hắn dùng nội công tạo ra một cột hỏa khí to lớn đánh ra, hai người bị hỏa khí hất tung ra ngoài, lùi về phía sau mấy bước. Vệ Bá Lân bay lên cây cột cao ở giữa sân, Trình Ân Chí tuy chịu áp lực công kích của hỏa khí kia làm động đến vết thương, nhưng cũng không đáng ngại, y hừ lạnh một tiếng thi triển nội công, ngay tức khắc một đạo ánh sáng màu tím đen hiện lên, đánh thẳng về phía Vệ Bá Lân. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người của chính đạo lại có thứ ánh sáng của tà đạo này, hắn xoay người tránh thoát được đạo ánh sáng kia, lại không nghĩ đến Trình Ân Chí xuất thủ đánh thêm một chiêu, Vệ Bá Lân bị hất tung ra mấy trượng xa rơi xuống đất, tuy là bị thương nhưng vẫn cố gắng giữ vững oai phong của mình.

"Hảo cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là Nhật Nguyệt Vô Minh."

Vệ Bá Lân thi triển tà công, ngay tức khắc ánh mặt trăng cũng bị tối dần đi, mọi vật trên mặt đất cùng mấy cây cột nhà cũng bị hút vào bên trong đạo ánh sáng màu đỏ như máu kia, quay quanh ở trên đỉnh đầu của hắn, gió nổi lên càng lúc càng lớn, mọi người cố gắng giữ vững tư thế, để tránh bị hút vào đạo ánh sáng kia. Trình Ân Chí bây giờ đang bị thương, nếu liều mạng với hắn cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, nhưng tình huống bây giờ không liều mạng cũng không được. Trình Ân Chí hít một hơi lãnh khí, nhắm mắt lại tập trung toàn bộ nội lực vào thanh Tàng Ảnh kiếm, lần nữa đạo tử ảnh kia lại xuất hiện, bao quanh lấy thanh kiếm cùng thân thể của y, lúc này Vệ Bá Lân cũng đã một chưởng đánh ra. Trình Ân Chí chém xuống mấy nhát kiếm ở trong không khí, đạo tử ảnh tách đạo ánh sáng màu đỏ kia ra, bay thẳng đến Vệ Bá Lân, hắn lùi về phía sau mấy bước, ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng lấy làm kinh hãi.

"Lăng Vân Thiên kiếm pháp, tiểu tử sau này ta nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời."

Vệ Bá Lân bị nội thương nghiêm trọng, hắn chỉ đành bỏ của chạy lấy người, thi triển khinh công rời đi. Trong thiên hạ từng nghe qua Lăng Vân Thiên kiếm pháp, là tuyệt học của phái Thiên Luân, nhưng nó cũng đã bị thất truyền gần một trăm năm, thật không nghĩ tới trong thiên hạ còn có người học được nó, Trình Ân Chí thi triển ra chiêu thức này chân khí cũng bị tổn thương, dùng kiếm chống đỡ thân thể không để mình bị ngã.

"Ngươi không sao chứ ?"

Tống Khải định thần lại đi đến đỡ lấy y, Trình Ân Chí tránh thoát, lắc đầu ý bảo không sao. Những người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc, không dám tin tưởng Trình Ân Chí có thể đánh cho Vệ Bá Lân phải tìm đường bỏ chạy, xem ra bọn họ quá xem thường Trình Ân Chí.

Thực ra lúc nãy Ân Chí cũng chẳng muốn ra tay, nhưng Lục Tinh Tài đột nhiên đơn thân độc đấu, chỉ sợ lúc đó hắn bị thương, Phác Nhất Linh sẽ đau lòng mà đến giúp. Ân Chí cũng là lo cho an nguy của nàng, cho nên mới liều mạng như vậy, bây giờ toàn thân đau nhức, vận công kinh mạch liền cảm thấy như có ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau đến hít thở không thông.

Lăng Vân Thiên kiếm pháp kiếp trước Trình Ân Chí cũng chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ tư, bây giờ phải luyện lại, may mắn một tháng trước đột phá được tầng thứ năm, nếu để cho y luyện thành tầng thứ chín, có lẽ thiên hạ đại loạn....

Bây giờ bị thương không thể vận công trị thương, để cho người khác giúp thì lại sợ bọn họ phát hiện thân phận của mình là nữ nhi. Trình Ân Chí thở dài ngồi ở gốc cây lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng, thân ảnh cô liêu mà ủy mị, lát sau Lục Như Uyển đi đến đá vào chân y một cái, mỉm cười đưa cho y bình rượu.

"Ngươi ngồi ở đây làm gì, Nhất Linh tỷ tỷ kêu ngươi mau sang bên kia cùng bọn ta trò chuyện."

Trình Ân Chí cầm lấy bình rượu uống một ngụm, y mỉm cười cùng Lục Như Uyển đi đến bên đống lửa. Ân Chí mới không tin Phác Nhất Linh chủ động gọi y, nhất định là tiểu nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ, xem ra không phải chỉ có Chánh Minh biết y có tình ý với Phác Nhất Linh.

"Trình thiếu hiệp, Tống Khải kính ngươi một ly, may mắn lần này có ngươi trợ giúp, mới có thể thuận lợi giải cứu người."

"Tống thiếu hiệp không cần đa tạ, đây là việc ta nên làm."

Mọi người cùng nhau uống rượu trò chuyện vui vẻ, đột nhiên có một tiểu đạo sĩ đi đến nói với Tống Khải mấy câu, hắn liền mỉm cười, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn về phía Trình Ân Chí.

"Mang các nàng đến đây đi."

Tống Khải ra lệnh tiểu đạo sĩ kia, lát sau mười mấy nữ nhân lúc nãy Trình Ân Chí cứu được đều đến nơi, còn cung kính hành đại lễ với bọn họ, có một tiểu cô nương đi đến quỳ trước mặt của Trình Ân Chí, để cho y cảm thấy kinh ngạc, vội đỡ cô nương kia đứng dậy.

"Trình công tử có ân cứu giúp, xin công tử đáp ứng cho Nguyệt Nhi cùng tỷ muội ở đây đi theo hầu hạ ngài."

"Các ngươi không cần như vậy, ta cũng không cần các ngươi phải báo đáp."

"Nguyệt Nhi cô nương làm vậy là không đúng rồi, dù sao bọn ta cũng có công cứu giúp, tại sao chỉ có mình hắn là được báo đáp đây."

Chánh Minh vỗ mạnh lên đùi một cái, giả bộ như rất bất mãn nhìn về phía Nguyệt Nhi, để cho nàng không khỏi ngượng ngùng cúi thấp đầu, cũng không biết nên nói gì cho phải, mấy cô nương kia cũng lấy tay che miệng cười trộm.

"Ngươi ghen tỵ cái gì nha, Trình thiếu hiệp là một người ôn văn nhĩ nhã, lại có võ công lợi hại tất nhiên các nàng muốn đi theo hắn, không lẽ đi theo tên đạo sĩ thúi như ngươi, ngươi một người xuất gia tại sao có thể háo sắc như vậy đây."

Bị Tống Khải không chút lưu tình nói ra, mọi người ở đây cũng đều bật cười. Trình Ân Chí nhìn đến Phác Nhất Linh vân đạm phong khinh, không cảm thấy có gì đáng buồn cười. Trình Ânh Chí cảm thấy cao hứng, điều này tuy là không khẳng định được Phác Nhất Linh chú ý đến mình, nhưng nếu nàng không mỉm cười tức là nàng có cách nhìn khác về mình, dù sao đây cũng là một chuyện đáng để vui mừng. Bị Trình Ân Chí dùng ánh mắt nhu tình đó nhìn, Phác Nhất Linh dời đi tầm mắt, tuy hắn đang nhìn nàng nhưng nàng mơ hồ cảm giác được hắn đang nhìn một người khác chứ không phải là nàng, loại cảm giác này để cho nàng cảm thấy không được thoải mái.

Trình Ân Chí cũng không muốn các nàng báo đáp, phải đánh đổi thanh xuân cùng hạnh phúc đi hầu hạ cho người khác, như vậy Trình Ân Chí càng không thể tiếp nhận, cho nên thẳng thừng cự tuyệt. Chánh Minh âm thầm hối tiếc, bọn họ đều là mỹ nhân, hắn cũng không hiểu  tại sao Trình Ân Chí ngu ngốc như vậy đây, ít ra cũng phải giữ lại một vài người, cho dù không làm được gì, ít ra nhìn bọn họ cũng có thể dưỡng nhãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro