Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nayeon không trấn lột được Mina, mặc dù được ăn một bữa hải sản nhưng vì hai người các cô ai cũng không biết nơi đây lại là nhà hàng của em gái Momo, cho nên bữa ăn này Tzuyu trực tiếp vung bút miễn thanh toán, lại hào phóng nói với nhân viên nhà hàng, lần sau Mina tới nữa cũng miễn toàn bộ hóa đơn. Em ngượng ngùng từ chối, Tzuyu cười to, chỉ nói đạo lý người trong nhà đến ăn cơm, lại còn dùng tiền. Mina miễn cưỡng cười, nghĩ thầm nhất định lần sau không thể đến đây rồi.

Cơm nước xong vốn định đi dạo phố với Nayeon, nhưng tiếc rằng thức ăn ở nhà hàng quá ngon, khiến Nayeon ăn quá no, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Jungyeon để cô lái xe tới đón người.

Đợi hai người ngồi lên xe Jungyeon, vừa mới đóng cửa xe, Nayeon lôi kéo tay em nói lời thấm thía: "Mina, cậu kề cận người giàu có rồi!"

Mina nhìn vào mắt cô, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài lẩm bẩm: "tớ cũng có cảm giác như vậy..." Theo em thấy mọi mặt của Momo đều không tệ, không ngờ điều kiện của cô tốt như vậy, vừa rồi từ Tzuyu nói Momo có phần trong nhà hàng, ban đầu khi bắt đầu gây dựng vốn, cô cũng có công sức trong đó. Em không hỏi nhiều nữa, không biết tại sao cô lại đồng ý kết hôn với mình, có lẽ như cô nói, cô cũng cần một người vợ mà em đúng lúc thích hợp thôi.

Jungyeon đưa Mina về nhà trước, sau đó mới quay xe vòng về nhà mình. Khi em về đến nhà chỉ có một mình bà Myoui đang ngồi trên ghế sô pha, ông Myoui dạy cao trung, lại sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cao trung nên dù là thứ bảy, cũng phải lên lớp.

Mina để túi trên tủ, gọi mẹ, mà bà không phản ứng gì, gọi tiếp câu nữa, bà vẫn không phản ứng, em nhẹ nhàng nhíu mày, đi đến chỗ bà, chỉ thấy bà lặng yên ngồi đó, trong tay cầm một tấm ảnh, hai mắt nhìn về phía trước vô thần.

"Mẹ?" Em gọi lần nữa, lúc này bà nghe thấy được, giật mình hoàn hồn, thấy em có chút mất tự nhiên, tay vội vàng vòng ra phía sau như sợ em nhìn thấy cái gì.

"Mina, con, con đã về rồi!" Bà nhìn em nói, như đang che giấu.

"Vâng." Mina gật đầu, nhìn mẹ có phần không yên, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Không, không sao, mẹ thì có thể sao chứ, ha ha." Bà cười, dùng nụ cười để che giấu tâm tình của mình, như là sợ con gái hỏi đến, vội vàng đứng lên, nói: "Mina, còn chưa ăn đi, mẹ đi làm cơm."!

Em nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã sắp đến hai giờ, kéo tay mẹ, nói: "mẹ, con ăn rồi, buổi sáng lúc con ra ngoài, con đã nói với mẹ là buổi trưa con đi ăn cơm với Nayeon, mẹ quên sao?"

Bà sửng sốt, nhưng ngay sau đó bật cười, lắc đầu nói: "đúng vậy a, lúc ra khỏi cửa con đã nói là đi ăn cơm với Nayeon, con xem mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi, thật sự là vô tích sự rồi."

Mina ôm lấy mẹ, nói: "mới không có, mẹ vẫn giống hai mươi năm trước, vẫn xinh đẹp, trẻ trung như thế, không hề già hơn chút nào."

Bà vỗ vỗ con gái, cười nói: "con a, chỉ biết trêu chọc mẹ."

Mina cười cười, ôm mẹ một lúc lâu, sau đó mới buông bà ra, nói: "mẹ, con đi nấu cơm cho mẹ."

Bà gật đầu, nhìn con gái vào phòng bếp, cúi đầu nhìn lại tấm ảnh trong tay, đó là một bức ảnh cũ, trong đó có một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, tác phong nhanh nhẹn.

Khi bà ăn cơm, có điện thoại từ bên công trường tới nói là có tình huống ngoài ý muốn, có người ở công trường bị khối bê tông đè xuống, bị thương, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện rồi.

Mina vội vàng cầm túi ra ngoài, hoảng hốt sẽ loạn, đến nhà xe mới nhớ ra xe vẫn để ở công ty, căn bản không lái xe về, vội vàng nhanh chóng chạy đến bên đường bắt xe đi thẳng đến công trường. Địa điểm xảy ra chuyện không may, chỉ thấy tổng giám đốc đã đến, đó là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng phệ. Thật ra thì ông có thể coi như là thầy giáo của em, hồi xưa khi em mới tốt nghiệp ra ngoài thực tế cùng ông ta, hơn nữa trong sáu năm này, ông cũng cũng dạy em rất nhiều.

Mina đội mũ bảo hộ đi tới chỗ tổng giám đốc: "Tổng giám."

Hwang Minho quay đầu nhìn em, sau đó xoay người: "nghe họ nói khối bê tông đột nhiên rơi từ trên xuống, lúc đó người kia vừa vặn ở phía này."

Mina ngửa đầu nhìn lên, thấy trên cao cách mười mét chỗ ban công trước cửa sổ có một khoảng trống lớn, nhìn dưới chân, đá vụn tán loạn, trên mặt đất còn nhìn thấy vết máu đỏ lòm.

"Người đó như thế nào?" Em hỏi. Trên mặt đất có nhiều máu chảy như vậy, nhìn cũng khiến người ta sợ hãi.

Minho lắc đầu, thở dài nói: "không tốt, bệnh viện vừa gọi điện thoại, chưa cấp cứu xong, mới vào phòng giải phẫu trước."

Mina ngẩn ra, trong ngực có một loại cảm giác đau đớn khó tả.

"Là bản thiết kế có vấn đề?" Em hỏi, bản thiết kế khu vực vườn hoa này là do một tay em thiết kế, từng bản, từng khâu em đều tính toán tỉ mỉ, theo lý mà nói hẳn phải không có vấn đề gì mới đúng.

"Nguyên nhân sự cố chúng ta đang điều tra." Ông nói, xoay người, "đi thôi, trước khi nguyên nhân sự cố được điều tra rõ ràng thì phải tạm dừng toàn bộ thi công." Nói xong, không nhìn lại em, quay đầu đi thẳng.

Một mình ở lại công trường một hồi lâu, cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, chân trời từ từ chìm vào bóng tối, em mới xoay người rời khỏi công trường.

Đi một mình trên đường, không có mục đích, không có phương hướng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa nhìn, tầng cao bị đổ nát, đá vỡ vụn trên đất cùng với vết máu loang lổ.

Một mình đứng trên đường quốc lộ, chưa bao giờ nghĩ tới bản thiết kế mình vẽ sẽ làm người bị thương.

Điện thoại di động trong túi điên cuồng vang lên, em không để ý đến, còn đối phương dường như rất kiên nhẫn, gọi một lần lại một lần, khi di động vang lên lần thứ ba, rốt cuộc em cầm lấy nhấn nút nghe.

"Ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại vẫn là thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng qua lần này giọng nói có chút nóng nảy.

"Bên ngoài." Em chậm rãi trả lời.

"Xảy ra chuyện gì?" Momo nhạy cảm hỏi.

Mina không nói gì, sững sờ nhìn về phía trước, ánh đèn lấp lánh, Giang thành vào ban đêm càng mỹ lệ hơn so với ban ngày.

Thấy em không đáp, Momo lại nói: "nói cho chị biết địa chỉ, bây giờ em đang ở đâu."

Nhìn đường phố một chút, cuối cùng nói cho cô địa chỉ.

Momo lái xe tới đây đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi, lúc này cô trông có chút nhếch nhác, đầu tóc vốn chỉnh tề lúc này có phần lộn xộn, sắc mặt cũng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ có cặp mắt kia vẫn thâm thúy hữu thần như cũ.

"Mina?" Momo nhẹ giọng gọi.

Mina lấy lại tinh thần, nhìn cô, đứng lên, đáp: "ừ, chị đến rồi."

Momo gật đầu, kéo em lên xe, quan tâm tự tay thắt dây an toàn cho em.

Mina nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần, không có tiêu cự.

"Có chuyện gì xảy ra?" Momo có phần lo lắng hỏi, thấy em có cái gì không đúng.

Im lặng một lúc lâu, đang lúc cô cho là em không muốn mở miệng, em nói: "xế chiều nay ở công trường, một khối bê tông trên sân thượng tầng ba đột nhiên rơi xuống, đè chết người rồi."

"Là bản thiết kế có vấn đề?" Cô hỏi.

Mina lắc đầu, nói: "không biết."

Momo không hỏi nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe đi, cô chưa nói đi đâu, em cũng không hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro