Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đây đi về nhà cô thì đã gần 21h, ông bà Myoui lo lắng họ quay về còn mất phải nhiều thời gian thu xếp túi lớn túi nhỏ, nên cũng không giữ bọn họ ở lại lâu, mà trực tiếp bảo bọn họ mau về, ngoài ra khi tiễn họ ra cửa còn đặc biệt dặn dò cô nhanh chóng sắp xếp thời gian để hai bên thông gia gặp mặt. Cô gật đầu lia lịa đồng ý, rồi mới xách theo quần áo và đồ dùng của em lên xe.

Ngồi lên xe, lúc này Mina mới phát hiện xe tối nay khác biệt với xe buổi sáng, buổi sáng rõ ràng là Porche, bây giờ lại thành xe thường dân.

"Ách, cô đổi xe?" Vừa rồi căn bản là không chú ý, bây giờ nhìn đến nhãn hiệu kia đã thay đổi, cách kết cấu trong xe cũng khác biệt.

Momo cười cười, khởi động xe ổn định lên đường, rồi giải thích: "Không có, buổi sáng nghe em nói vậy cũng thấy xe kia quá lộ liễu rồi, ảnh hưởng không tốt, xe này đơn giản hơn, bình thường đều do thư ký đi."

"Ách, cô không phải là trợ lý ư, công ty của các cô sao lại có xe dành cho thư ký nữa, công ty gì a, rất lớn sao?" Nhắc đến, lúc này mới nhớ mình chưa từng hỏi nghề nghiệp của cô, công việc là gì, công ty gì, tất cả đều không biết.

Cô nhìn em, cười thần bí: "Chị à, chị làm ở đơn vị rất lớn."

"500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu?" Mina phản ứng theo trực giác, sau đó trong đầu nhanh chóng tìm kiếm các công ty thuộc 500 tập đoàn lớn nhất toàn cầu ở đây mà em biết.

"Ha ha..." Momo cười to, sau đó nói: "Chị chưa nói với em ư, chị làm việc ở chính phủ."

"Ách, chính phủ? Trong chính phủ có trợ lý đặc biệt sao?" Mina không kịp phản ứng, bình thường không quan tâm nhiều chuyện, cũng không hiểu rõ cách phân chia cấp bậc nhân viên công vụ, thậm chí phòng ban nào là cấp bậc gì, cũng không rõ lắm.

Cô chỉ cười không nói gì, thoáng nhìn thì thấy tâm tình đặc biệt tốt, dọc đường luôn mỉm cười lái xe về gara dưới nhà, sau đó mở cửa xuống xe, lấy những hòm đồ của Mina ở cốp xe ra, em thì xách theo mấy hộp thực phẩm chức năng đã mua trên đường để tặng cho bố mẹ chồng và ông nội khi về ăn cơm ngày mai.

Cô xách đồ đi qua bên cạnh, cười tiến lên nói bên tai: "Là trợ lý thị trưởng."

Bất ngờ nghe thấy, Mina bất động tại chỗ, sững sờ nhìn, có chút không kịp phản ứng, trợ lý thị trưởng, cô vừa nói là trợ lý thị trưởng!

Momo đi đến cầu thang, thấy người kia vẫn còn ngây ngốc đứng đó, không khỏi buồn cười lắc đầu, xoay người quay lại, đến bên người em, cầm cái tay rảnh rỗi của em dắt đi, lúc này hai người mới rời khỏi tầm hầm, đi vào thang máy.

Đến khi cô cầm chìa khóa mở cửa đi vào nhà, Mina vẫn nhìn bằng vẻ không thể tin được, đột nhiên cô có cảm giác thất bại, chẳng lẽ hình tượng của mình và trợ lý thị trưởng trong lòng em khác nhau vậy sao?

Trong lúc cân nhắc xem có nên giải thích gì đó thêm hay không thì em đột ngột mở miệng, hỏi: "cô làm quan?"

Khóe miệng Momo có phần không tự nhiên co rúm lại, chỉ nói: "Có thể hiểu như vậy."

Mina cảm thấy thật thần kỳ, mình vậy mà ù ù cạc cạc biến thành Quan phu nhân!

Thấy em như vậy, nghĩ em còn phải ngây ngốc một lúc, buổi tối cô ăn hơi nhiều, bây giờ thấy hơi khát nước, nên liền xoay người vào bếp rót cho bản thân một cốc nước lọc, một cốc nước hoa quả cho em rồi đặt trên bàn ăn, cất giọng gọi: "Mina, đến đây uống nước hoa quả."

Mina sững sờ đi đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhận lấy cốc nước hoa quả cô đưa cho trong tình trạng không có linh hồn.

Momo có chút xấu hổ, có cần thiết phải tỏ vẻ không thể tin được điều này như thế không, uống một hớp nước xong, định mở miệng giải thích thêm gì đó, thì người kia đột nhiên nói một câu làm bản thân sặc đến không nói ra lời.

"Thì ra không phải là kề cận người giàu có mà là kề cận quan lớn rồi." Mina thì thầm, rồi sau đó bất thình lình như nghĩ đến cái gì đó, nhìn chằm chằm cô, lại hỏi: "Cái xe sang trọng sáng nay của cô là người khác hối lộ cho cô?"

"khụ khụ khụ..." hớp nước kia sặc thẳng vào cổ họng, khiến cô khó chịu không ngừng ho.

Lúc này linh hồn Mina mới trở lại, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô: "Cô, cô không sao chứ?"

Momo ho một lúc lâu cuối cùng mới dừng lại, nhưng khuôn mặt đặc biệt kia cũng bị sặc đỏ lên.

Mina nhìn cô ngừng lại, lúc này mới có chút ngại ngùng nói: "Xin lỗi, tôi hỏi quá trực tiếp." Thật ra thì em nghĩ, người nào làm quan mà không tham nhũng thì cũng là được hối lộ, leo lên cao như vậy, chẳng qua là muốn vơ vét nhiều tiền, nếu không dựa vào tiền lương hàng tháng của nhân viên công vụ, họ lấy đâu ra khu nhà cấp cao, mua đâu được xe thể thao.

Momo nhìn nét mặt là có thể đoán được suy nghĩ trong lòng em lúc này, thật có cảm giác thất bại, bản thân vẫn thấy hình tượng của mình là chính trực, lại không nghĩ đến lọt vào mắt người kia lại thành một tội phạm tham nhũng lớn như vậy, nếu lời này truyền tới đại viện quân khu, không chừng ông cụ nhà mình sẽ cách chức mình.

Nước cũng không uống, trực tiếp vòng qua bàn ăn, lấy ly nước hoa quả trong tay em để sang một bên, kéo tay em: "Chị cho em xem thứ này." Vì vừa mới bị sặc nên thanh âm lúc này không ấm nhuận như bình thường mà có thêm chút khàn khàn.

"Cái gì?" Mina có chút không rõ tình hình, nhưng vẫn tùy ý để cô kéo vào thư phòng.

Momo đi tới phía sau bàn công tác trong thư phòng, mở máy tính ra, sau đó mở một phần mềm giao dịch cổ phiếu, nhập số tài khoản và mật mã, sau đó kéo Mina lên trước, nói: "Chị không hề tham ô, xe buổi sáng là tiền kiếm được từ cổ phiếu, không phải là người khác hối lộ, hơn nữa, trước đây khi Tzuyu mở nhà hàng có tìm chị vay tiền, tuy là về sau có làm ăn khởi sắc hơn nói muốn chia cổ phần cho chị những nghĩ đến vị trí của chị, hiện tại số cổ phần của chị cũng do nó tiếp quản, chẳng qua là hàng năm nhà hàng chia lợi nhuận nó đều đưa ít tiền cho chị."

Mina nhìn cổ phiếu và số dư tài chính của tài khoản trên màn hình, có chút không kịp phản ứng, ban đầu Nayeon chỉ nói đúng một nửa, bây giờ nghĩ lại, mình không chỉ tiếp cận người có món tiền lớn mà còn gần một vị quan lớn giàu có, nếu nhớ không nhầm thì trợ lý thị trưởng sẽ là vị thị trưởng kế nhiệm, cho nên, cho nên cô, Momo không chỉ có tiền, lại còn có quyền!

"Mina, em vẫn chưa tin?" thấy em không phản ứng gì, nghĩ là vẫn chưa tin.

Mina lắc đầu, không phải không tin, chỉ là không rõ: "Điều kiện của cô tốt như vậy, tại sao, tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi?"

Người kia nghiêm túc nhìn vào mắt em, chỉ nói: "Em thích hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro