Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đến giờ ăn cơm trưa Mina mới chạy đến nhà ăn công ty, tùy ý lấy thức ăn ngồi xuống ăn nhồm nhoàm.

Tối hôm qua đi cùng Nayeon chưa ăn được mấy miếng, buổi tối lại bị cô quấn một đêm, lại thêm 'vận động lúc sáng sớm' khiến cho em ngủ quên, đừng nói là ăn sáng, nghĩ cũng không dám nghĩ đến, hiện tại thực sự là đói đến muốn ngất đi, mới vừa rồi lo ở trong phòng làm việc tập trung vẽ xong chi tiết bản vẽ kia, nếu mà nghĩ đến đã đói như thế này, thì làm gì còn tâm tư mà vẽ tiếp.

Người thật sự đói bụng rồi thì ăn cái gì cũng ngon, thức ăn ở nhà ăn vốn nhạt nhẽo, khó có thể nuốt trôi, nhưng hôm nay em đến muộn lại ăn cực kỳ ngon.

Đúng lúc đó Momo gọi điện thoại đến, Mina ăn lấy ăn để, cũng không nhìn điện thoại đã nghe: "Alo, ai vậy?"

"Sao lại không ở nhà, chị vừa gọi về nhà mà không ai nghe máy." Bên kia điện thoại, Momo khẽ cười hỏi.

"Ách." Mina sửng sốt, liếc nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại di động mới xác nhận là cô, nhớ tới tối hôm qua và sáng nay, mặt bất giác hồng rực lên, nói chuyện cũng bắt đầu không lưu loát, "em em em, hôm nay em phải đi làm a, lại, lại không phải là cuối tuần."

"Em không thấy tờ giấy chị nhắn lại sao?" Momo hỏi.

"Tờ giấy?" Mina nghi hoặc, không biết nói đến cái tờ giấy gì?? Tờ giấy ở đâu ra?

Đầu bên kia điện thoại coo nhẹ nhàng thở dài, trong lòng hiểu rõ em căn bản không nhìn thấy tờ giấy mình để lại trên bàn ăn, lại hỏi: "Buổi sáng thức dậy không ăn sáng?"

Dùng chiếc đũa dồn cơm vào giữa đĩa cơm, Mina khẽ nói: "em, em tỉnh lại đã 10h rồi, làm gì còn thời gian ăn sáng." Sắc mặt trở nên đỏ ửng, giọng nói có chút oán trách.

"Ha ha." Momo ở bên kia điện thoại cười to, tâm tình rất tốt.

Mina bị cười đến mức thẹn quá thành giận, thầm nghĩ nhanh chóng cúp điện thoại, nên không được tự nhiên nói: "chị, chị có chuyện gì không? Không có, không có chuyện gì thì em phải ăn cơm rồi."

Cô cười, nhớ tới tối hôm qua và sáng nay, đúng là mình yêu cầu quá độ rồi, thậm chí không lo lắng đến việc em là lần đầu, nghĩ như thế, trong lòng thật áy náy, liền nghiêm túc nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, là chị không tốt, lần sau chị sẽ chú ý, sẽ không làm em mệt."

"Em, em phải ăn cơm." Mina xấu hổ túng quẫn, nói xong liền muốn cúp điện thoại.

"Ha hả, chờ chút." Trước khi em cúp máy, cô gọi em lại, nói: "Tan việc chờ chị ở cổng công ty, buổi tối chúng ta về đại viện, cha mẹ và ông nội đều muốn gặp em."

"Em, em tự mình đi là được, hôm nay em có lái xe đến đây." Mina từ chối, trãi qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, căn bản không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nghĩ lại đã cảm thấy xấu hổ.

"Em biết ở đâu sao?" Momo buồn cười hỏi.

"Ách." Mina sửng sốt, lúc này mới nghĩ tới cô cũng không ở cùng cha mẹ, mình hoàn toàn không biết Hirai gia ở đâu!

"Nghe lời, buổi tối tan việc chờ chị ở cổng công ty, bên chỗ chị còn có chút việc, cúp máy trước." Nói xong, cũng không chờ Mina trả lời, quay đầu lại hình như nói với người bên cạnh cái gì, sau đó liền cúp điện thoại.

"Hirai trợ lý, số giấy tờ này cần chữ ký của cô." Thư ký trình tập giấy tờ lên.

Momo cất điện thoại di động vào túi, lấy tập giấy tờ trong tay thư ký lật xem, kế hoạch xây dựng tòa nhà chính phủ, trước khi thị ủy thông qua, thì hạng mục này do cô tạm thời quản lý.

"Hirai trợ lý vừa rồi là nói chuyện điện thoại với bà xã a." Thư ký tò mò hỏi.

Mấy ngày trước, khi cô nói cho anh biết chuyện kết hôn, anh đúng là sợ hết hồn, quá bất ngờ, anh ở bên cạnh cô cũng gần hai năm rồi, thậm chí hoàn toàn không thấy cô để ý người phụ nữ nào, thậm chí hẹn gặp qua điện thoại cũng rất ít, ngày đó đột nhiên nói kết hôn, thật sự là dọa anh nhảy dựng lên. Anh đã gặp người phụ nữ kia, không tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng thanh tú có thừa, hơn nữa rất có khí chất.

Momo nhìn anh một cái, gật đầu đáp: "Ừ."

"Vậy trợ lý chuẩn bị lúc nào tổ chức hôn lễ, để tôi báo cho mọi người chuẩn bị phong bì trước." Thư ký cười nói.

Momo cầm bút ký tên mình như rồng bay phượng múa ở trên tập giấy tờ, sau đó trả lại giấy tờ cho thư ký, nói: "Tạm thời chúng tôi không có ý định tổ chức đám cưới."

"Ách." Thư ký nhìn cô có chút khó hiểu, bằng bối cảnh gia đình và thân phận của cô, sao có thể không tổ chức hôn lễ này?

Momo nhìn giấy tờ trên bàn, hỏi: "Hội nghị thị ủy lúc chiều là mấy giờ."

"Hai giờ rưỡi."

Cô gật đầu, hội nghị lần này, đoán chừng là bàn luận về việc thành lập và phát triển ban khoa học công nghệ thành phố. Nhìn lịch trình một chút, cô đứng dậy, vừa rồi Vệ thị trưởng gọi điện cho cô, bảo cô sang đó, đoán là về hội nghị chiều nay.

Bởi vì tối nay là lần đầu tiên đến ra mắt người lớn, em không khỏi có chút căng thẳng. Lúc đi rửa tay sau khi ăn cơm trưa, thấy cái khăn lụa trên cổ, hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra cái này vốn định mua cho Tzuyu. Nghĩ như vậy, em vội vội vàng vàng dùng thời gian nghỉ trưa đi siêu thị, cũng vào buổi trưa Nayeon gọi điện thoại đến, muốn hỏi số điện thoại của một bạn học đại học hồi trước, bảo hôm nay trên QQ gặp chủ nhiệm lớp cũ, nói đã tốt nghiệp lâu rồi mà không tổ chức họp lớp, năm nay muốn tổ chức một cái.

Nayeon không gọi điện thoại còn tạm ổn, vừa gọi đến, em liền nhớ đến đồ ngủ gợi cảm tối hôm qua, hận không thể giết cô luôn.

"Nayeon, cậu nha, lại hại tớ như vậy, tớ chưa làm chuyện gì có lỗi với cậu, thích ăn ngon ta cung cấp cho cậu, còn lái xe đưa cậu về đến nhà, cậu lại báo đáp như vậy sao?" Em nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Nayeon đầu tiên là sửng sốt, vô tội nói: "Tớ chỉ hỏi số điện thoại một chút mà thôi, làm sao lại hại cậu a?"

Mina nắm điện thoại di động, nhìn những người xung quanh siêu thị một chút, giảm âm lượng xuống nói: "Cậu nói xem tối hôm qua cậu đưa vật gì cho tó?"

Bên kia điện thoại Nayeon sững sờ, rồi có chút hưng phấn nói: "Tối hôm qua cậu mặc rồi? Như thế nào, Hirai tiên sinh nhà cậu hóa thân thành người sói sao?"

"Cậu, cậu nhỏ giọng một chút." Nayeon quả thực là sư tử rống, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của em, lại sợ người khác nghe thấy, nên em vội vàng chạy đi lánh vào một phòng vệ sinh trong siêu thị, "Thật muốn làm thịt cậu, cậu không biết là tối hôm qua tớ lúng túng đến chừng nào không, tớ căn bản không biết cậu mua loại đồ này, đồ ngủ của tớ rơi vào nước, thế mà tớ còn gọi chị ấy lấy cho, cậu cũng không biết tớ muốn đào hố chôn mình thế nào đâu, chuyện tiếp theo thì có thể tưởng tượng rồi."

"Ha ha, cậu phải cám ơn tớ a, tớ đã tạo cơ hội cho quan hệ vợ chồng hai người nhanh chóng tiến một bước lớn như vậy a." Nayeon ở bên kia điện thoại đắc ý nói.

"Đi chết đi, không tán dóc nữa, tớ phải đi mua quà gặp mặt, lần tới sẽ trừng trị cậu." Mina tức giận nói.

" Ách, không phải hôm qua đã mua rồi sao?" Nhớ tới hôm qua em mua hai cái khăn lụa, nói là tặng cho mẹ chồng và em gái chồng làm quà ra mắt.

Mina oán hận nói, "Còn không phải vì cậu."

"Ha ha, xem ra tối hôm qua rất cuồng dã nha." Nayeon ở bên kia cười to ra.

"Cậu cứ chờ đó cho tớ, xem tớ thu thập cậu." Mina xấu hổ đỏ bừng mặt, nói một câu với điện thoại, rồi sau đó liền cúp điện thoại. Xoay người muốn rời đi, nhưng đúng lúc va phải người đằng sau.

"A, thật xin lỗi." Bản thân theo bản năng nói xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro