Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng hội nghị, Minho ngồi ở chủ vị, Mina và Jihyo chia ra ngồi ở hai bên trái phải của ông, những người khác trong công ty ngồi bên cạnh bọn họ.

Minho bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến hội nghị đặc biệt này để thông báo hai việc."

Mina cầm lấy bút vẽ linh tinh trên giấy, em không biết mục đích của Minho khi mở hội nghị hôm nay, nhưng đoán hẳn là về sự cố trên công trường lần trước. Em không biết kết quả như thế nào, nhưng mà nhìn vẻ mặt đắc ý của Lee Tan ngồi đối diện, đoán rằng không liên quan đến ông ta.

"Về nguyên nhân hiện trường thi công xảy ra sự cố đổ sụp, công ty đã điều tra rõ ràng." Minho nói, lúc nói, liếc mắt Mina cùng Lee Tan, cuối cùng nhìn về phía Jihyo bên tay trái mình.

"Tôi thi công theo đúng như bản vẽ của kiến trúc sư Myoui, nếu thật sự có vấn đề thì không phải là vấn đề của tôi." Lee Tan nhìn Mina lành lạnh nói, giọng nói có chút khiêu khích.

Mina nhìn ông ta một cái, không nói lời nào, cầm bút vẽ lòng vòng. Nếu thật là trách nhiệm của em, em cũng không có gì để nói.

Minho nhìn Lee Tan, mở miệng nói: "Bản thiết kế của Mina không có vấn đề, công ty đã mời chuyên gia nghiên cứu cặn kẽ bản thiết kế, bản thiết kế đó được tính toán hợp lý, sẽ không tạo thành sự cố."

Lee Tan bốc chốc mở to mắt, "tôi dựa theo bản thiết kế, nếu bản thiết kế không sai, vậy việc thi công của tôi cũng tuyệt đối không thành vấn đề."

"Lão Lee, ông không thể nghe người ta nói xong sao, ông căng thẳng, kích động cái gì, tôi còn chưa nói là thi công của ông có vấn đề." Minho nhìn ông ta, trêu ghẹo nói.

Lee Tan sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói thầm, "không phải trách nhiệm của tôi là được."

Minho liếc nhìn Jihyo một lần nữa, sau đó mở miệng nói: "nguyên nhân chuyện lần này không phải ở thiết kế, cũng không ở thi công, nguyên nhân chủ yếu là vì một phần xi măng không đạt tiêu chuẩn tạo thành khối bê tông chất lượng kém, theo tiêu chuẩn xây dựng hiện hành thì cường độ chịu nén của bê tông phải là 32.5, trong thực tế đo đạc được thì cường độ chịu nén của bê tông ở đây chỉ đạt 4.8 và 4.3 Mpa, kém tiêu chuẩn quy định tới 6.8 và 7.6 lần, như vậy, bê tông đã mất giá trị sử dụng. Đây là nguyên nhân chủ yếu của tai nạn lần này."

Mina ngẩng đầu, có phần bất ngờ vì kết quả như thế, xi măng không đạt tiêu chuẩn hay không, có liên quan rất lớn đến việc xây dựng nhà cửa có kiên cố hay không, có sụp xuống hay không, có biến thành công trình xây dựng cẩu thả hay không, vấn đề này quan hệ đến tính mạng của hơn trăm nghìn hộ gia đình.

Bên dưới, mọi người cũng rối rít nghị luận, kiến trúc sư sợ nhất tình huống như vậy, thiết kế không hợp lý, thi công không chính xác thì có thể sửa đổi, nhưng nếu rút lõi chi phí nguyên liệu, làm giảm chất lượng nhà ở, liên quan đến mạng người, bây giờ ngẫm lại thì may mắn là sự việc được phát hiện sớm, nếu muộn, mọi việc đã xong xuôi thì sợ rằng không chỉ có cái ban công sụp xuống, không chỉ một người bị thương vong.

Minho khoát tay để mọi người im lặng, nói: "được rồi, về vấn đề chất lượng xi măng, công ty sẽ phối hợp với bên cung ứng để giải quyết, chuyện này chúng tôi đã thông báo cho mọi người, vì thế mọi người làm việc với nhau đừng vì chuyện này mà không thoải mái."

"Chuyện này đã rõ là tốt rồi, tôi không có ý kiến." Lee Tan nói thầm một tiếng.

"Nếu như là nguyên vật liệu có vấn đề, bản thiết kế dù tốt hơn nữa thì thi công cũng uổng phí, cá nhân tôi cho rằng về sự cố lần này, công ty chúng ta cần kiện bên cung ứng ra tòa để có sự trừng trị của pháp luật, suy cho cùng chính chúng ta là bên xây dựng, cung cấp nhà cửa cho người ta ở, chúng ta không thể đảm đương được chuyện mạo hiểm như vậy." Mina khách quan nói.

Minho gật đầu, liếc nhìn Jihyo, nói: "chuyện này công ty sẽ xử lý, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."

Em gật đầu, quay lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Jihyo, thấy cô ta cười như không cười nhìn mình, trong mắt còn có sự âm ngoan. Mina nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn cô ta, đã thấy cô ta nhìn sang chỗ khác, cười hỏi chuyện khác với Minho.

Minho gật đầu, nói: "Mặt khác về việc đấu thầu tòa nhà thị chính mấy ngày nữa sẽ phải bắt đầu, công ty chúng ta còn chưa xác định bản thiết kế, thứ ba tới, tôi muốn tổ chức một cuộc bình xét công khai trong công ty, mấy nhà thiết kế nộp thiết kế lên trên, sau đó mọi người sẽ bỏ phiếu công khai, ai giành được nhiều phiếu thì dùng bản thiết kế của người đó. Tất nhiên mấy người thực tập sinh nếu có hứng thú cũng có thể tham gia, đây cũng coi như một cơ hội rèn luyện."

Nghĩ đến bản thiết kế Mina cũng có chút nhức đầu, mấy ngày nay thật bận rộn mà cũng không biết đang bận cái gì, bản vẽ tòa nhà thị chính đến bây giờ mới hoàn thành được bản phác thảo, còn chưa có chi tiết gì. Vốn muốn tranh thủ mấy buổi tối đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà mỗi đêm cô đều quấn quýt lấy, giằng co đến nửa đêm, nhiều khi sáng sớm cũng không cho xuống giường, thật không rõ cô lấy đâu ra nhiều thể lực như vậy.

Nghĩ tới những thứ này, bản thân không khỏi vừa xấu hổ vừa bực bội, mặt cũng không tự giác nóng lên.

"Mina?" Minho hơi cau mày, thấp giọng gọi.

Lúc này em mới kịp phản ứng, sững sờ nhìn ông, lại nhìn mọi người, căn bản không nghe vừa rồi mọi người thảo luận cái gì.

"Đang suy nghĩ gì vậy, mặt đỏ rần lên, tổng giám gọi chị mấy tiếng cũng không phản ứng gì." Jihyo ngồi đối diện lành lạnh hỏi.

Mina bất giác sờ sờ gương mặt hơi hơi nóng lên, gật đầu xin lỗi Minho: "Thật xin lỗi, mới vừa đã thất thần."

Minho nhìn em, nói: "buổi tối Choi cục trưởng cục xây dựng có một bữa tiệc, tan việc đừng vội về, đến lúc đó đi cùng Jihyo đến bữa tiệc."

Em vội vàng gật đầu, "Được, tôi biết rồi." Những cuộc xã giao như vậy rất phổ biến, mặc dù không thích thú cho lắm, nhưng cũng không có cách nào từ chối.

Minho gật đầu, sau đó thu lại tài liệu trên bàn, đứng dậy, nói: "Được rồi, cuộc họp hôm nay dừng lại ở đây, mọi người quay về với công việc đi."

Em khẽ thở dài, nửa người dựa vào ghế ngồi cũng chưa đứng dậy, mí mắt có chút mệt mỏi, thân thể đau nhức, cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với cô về cuộc sống vợ chồng sau này một chút, nếu không, thể nào cũng bị cô vắt kiệt sức.

"Chúc mừng chị a, thật là may mắn."

Lúc đang nghĩ nói chuyện với cô thế nào, thì một giọng nói lành lạnh truyền đến từ trên đỉnh đầu, ngữ điệu rất lạnh lùng, không hề vui vẻ gì. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Jihyo cười như không cười nhìn em, trong mắt không hề có ý cười.

"Có ý gì." Mina cau mày, không rõ ý nghĩa những lời này của cô ta, chúc mừng, ở đâu ra việc mừng?

Jihyo nhìn em cười quỷ dị, nhưng không nói chuyện, xoay người ra khỏi phòng họp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro