Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Momo đang đợi thư ký Tae thì bà già trong nhà gọi điện thoại tới, bảo cô về nhà ăn cơm tối, bản thân biết nhất định không chỉ đơn giản là ăn cơm như vậy, đoán chắc là lại muốn nhắc lại chuyện xưa, chuyện xưa đó đơn giản chính là bắt mình đi xem mắt gì đó. Đang suy nghĩ làm sao để tạm thời đùn đẩy lại thì đột nhiên một người ngồi xuống trước mặt, nghĩ là thư ký Tae đến, giương mắt lên nhìn mới biết là một người phụ nữ, trực giác cảm thấy người phụ nữ này quen mặt, ngẩn người mới nhớ ra thật sự đã gặp người phụ nữ này, hơn nữa gặp không chỉ một lần!

'Momo, con có nghe mẹ nói không a!" bên kia điện thoại, bà Hirai không nghe thấy con gái đáp lại, có phần không vui hỏi.

Momo lấy lại tinh thần, nói vào điện thoại di động: "Mẹ, ở đây con đang có chút việc, tối nay gọi điện cho mẹ."

"Đừng có mà lấy cớ qua loa tắc trách với mẹ, trước tiên nói rõ ràng đã, buổi tối có về hay không." Mánh khóe này của con gái trước kia đã chơi nhiều rồi, theo bản năng bà không tin tưởng lời cô nói. "Ông và Cha con dù không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn nhớ con, con a, chuyển ra ngoài là chuyển đi luôn, một tháng cũng phải trở về một lần chứ, suốt ngày nói công việc bận rộn, một trợ lý thị trưởng thì bận rộn gì chứ, mẹ thấy ông Tim vẫn rất nhàn rỗi, thường tìm cha và ông con đánh cờ, nói chuyện phiếm, chẳng lẽ một thư ký thị ủy như ông ấy còn không bận hơn con? Mẹ thấy là con toàn kiếm cớ không về nhà."

Hirai Momo thật sự có phần thua mẹ, cười cười xin lỗi với Mina, sau đó hướng về điện thoại thỏa hiệp nói: "Được, được rồi, con biết rồi, buổi tối con có về, như vậy đi!"

"Không được sai đâu đấy" Lúc này bà mới hài lòng, sau đó dặn dò mấy câu, rồi cúp điện thoại.

Momo cúp điện thoại, định mở miệng hỏi em tìm mình có việc gì, không ngờ lại bị em đoạt trước.

"Myoui Mina, Jeon tiên sinh phải không, tôi là Nayeon, không, là đồng nghiệp của cô, Jungyeon giới thiệu tới, xin chào."

Vừa nói em vừa vươn tay ra. Thật ra thì về người trước mắt này, lúc đầu Nayeon chỉ nói là cô ta đẹp gái thôi, mà không nói gì khác, cho nên hiện tại chỉ biết cô ta tên là MinHee, là đồng nghiệp của Jungyeon, đi làm ở công ty chứng khoán, ngoài ra không biết gì cả.

Momo sững sờ vươn tay ra bắt tay, nhưng mà nghe những gì em vừa nói như lọt vào sương mù, cái gì Myoui Mina? Cái gì Jeon tiên sinh? Cái gì Nayeon? Cái gì Jungyeon? Cái gì và cái gì a!

"Myoui tiểu thư, thật ra thì tôi —" Vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên lần nữa, Momo cười cười xin lỗi, nghe điện thoại, là thư kí gọi điện thoại đến nói là bây giờ đang là giờ tan tầm, xe còn cách bốn phố nữa, ước chừng phải nửa giờ nữa mới đến, sợ cô chờ lâu nên gọi điện nói một tiếng.

Đặt điện thoại xuống, vừa định mở miệng, chuông lại vang lên, là Lee thị ủy gọi tới, thông báo rằng hội nghị xây dựng phát triển kinh tế thành phố kia bị hoãn lại sang sáng thứ hai rồi.

Đợi đến khi đặt điện thoại xuống lần nữa, không đợi cô mở miệng, đối diện Mina cười nói: "Cô có vẻ thật bề bộn công việc." Từ khi mình đến đây, hầu như cô không ngừng nghe điện thoại.

Momo cười cười, bản thân cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này.

"Tôi nói sơ lược tình hình của tôi trước nhé." Mina đoan trang nhìn cô mở miệng nói: "Hiện tại tôi hai mươi tám tuổi, có một công việc khá ổn định, kinh tế độc lập, trong nhà còn có cả cha mẹ, cha là giáo sư cao trung, mẹ là kế toán cho một xí nghiệp quốc doanh, tôi là con một, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, cũng không có bệnh di truyền gì."

Momo nghe đến đây xem như đã hiểu rõ, lời dạo đầu như vậy, thì ra là tới đây xem mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười như ẩn như hiện, trước đây gặp người con gái này ba lần, tính lần này là lần thứ tư, cũng là lần thứ ba thấy em đi xem mắt, trong đó một lần duy nhất không phải mà là em cùng đối tượng xem mắt kia tiến thêm một bước hẹn hò, nhưng mà kết quả có vẻ như không tốt đẹp. Tuy nhiên lần này có chút bi ai là dường như em nhận nhầm đối tượng rồi. Bưng tách cà phê trên bàn lên, uống một ngụm, tiếp tục nghe em nói.

Thấy người kia không nói, Mina tiếp tục: "Thật ra thì đến cái tuổi này rồi, những người trưởng thành như chúng ta đi xem mắt với mục đích rất rõ ràng, đơn giản là muốn tìm một người bầu bạn sống chung với mình, về phần tình yêu, hình như chúng ta đã qua cái tuổi yêu điên cuồng rồi. Cho nên, nếu thích hợp, cô có muốn kết hôn với tôi không?"

Mina có phần mệt mỏi, đã không muốn đợi thêm nữa, nếu hôn nhân là cái đích cuối cùng, như vậy trực tiếp đi đến kết cục là được, quá trình kia, em không cần.

"Khụ, khụ ...khụ khụ khụ..." Momo ho sặc lên vì câu nói của em, khuôn mặt đỏ lên nhìn em, trong mắt là vẻ không thể tin được.

Mina rút khăn giấy đưa cho cô, hỏi: "cô ...không sao chứ?"

Momo nhận lấy, lắc đầu, nhìn em: "Cô, cô vừa mới nói gì?" Vì sặc nên tiếng nói trở nên có chút kỳ lạ.

Mina nhìn vào mắt cô, nói: "Vì tôi có kinh tế độc lập, cho nên tôi không cần dựa vào cô mà sống, giặt quần áo, nấu cơm, một ít việc nhà này tôi cũng có thể đảm nhiệm, tôi không cần hôn lễ gì lớn cả, thậm chí không cần mở tiệc mời khách, nếu có thể, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn."

Momo nhìn em, đầu tiên chân mày nhíu chặt lại, rồi từ từ giãn ra, cười khẽ lắc đầu, nói: "Ngày mai tôi không rảnh."

Mina ngẩn người, nhưng nhanh chóng hiểu ý, gật đầu: "Tôi hiểu rồi." nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi. Nghĩ lại cũng đúng, mới gặp mặt lần đầu mà đã nói chuyện kết hôn với người ta, ai mà đồng ý chứ.

"Myoui tiểu thư." Thấy em muốn đi, Momo cũng đứng lên gọi lại, hỏi: "Chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, căn bản chưa hiểu gì về nhau, cô không cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy quá qua loa sao?"

Mina quay đầu lại, nói: "như thế nào mới tính là hiểu đây? Có một số người cố ý giấu diếm, cho dù là mấy năm, thậm chí là cả đời cũng không chắc chắn hiểu rõ được bản chất của người đó, hiểu rõ tính tình anh ta, cho nên không cần để ý thời gian dài ngắn. Với lại nhìn thấu một số việc lại cảm thấy nó lộ ra vẻ xấu xí, đôi khi mơ hồ nhìn mới có cảm giác tốt đẹp mông lung."

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Momo nhìn em, như là đang suy tư cái gì, thấy cô vẫn không nói gì, xoay người, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên thanh âm có chút từ tính từ phía sau truyền đến: "Chiều nay tôi rảnh."

Bước chân bỗng dưng dừng lại, em sững sờ quay đầu, đối diện với cặp mắt cười mà không cười kia, thấy cô mở miệng nói: "Bây giờ có thể cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?"

Sau một lát sửng sốt, mới kịp phản ứng lại, xoay người, một lần nữa trở lại chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro