Chương 5: Dạy Làm Người Vui Vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ hôm nay Joohyun muốn rủ Seulgi cùng mình đi đến mấy quán ăn hay quán café sách này nọ. Bởi vì nàng biết nếu như đi mua sắm Seulgi sẽ không đáp ứng nổi. Nhưng kể từ trên xe buýt đã bị bác bỏ ý tưởng đó, cô nói nhất định phải dạy nàng hưởng thụ cuộc sống của người bình thường.

"Chợ Dongdaemun ?"

Joohyun nheo mắt đọc băng rôn dán ở nơi ánh nắng chiếu sáng, lúc nãy Seulgi nói sẽ dẫn đến một nơi thú vị chính là nơi này sao? Xem ra nơi này nhất định rất vui, mọi người từ bên trong đi vào hay đi ra đều hết mực phấn khởi.

"Đi thôi !"

Cô nhìn thấy nét mặt hiếu kỳ của nàng liền không khỏi thích thú. Người trong dòng dõi hào môn như vậy nhất định cảm thấy lạ lẫm với những thứ này. Nếu như lựa chọn đi theo chị vào hào môn em nhất định không làm được, vậy thì chỉ còn cách đưa chị từ hào môn ra bên ngoài.

"Lần đầu tiên nhìn thấy phải không ?"

Mỗi lần đi qua một gian hàng nào Joohyun đều muốn ghé lại xem thật lâu. Nàng ở Mỹ mấy năm không phải là lý do dẫn đến xa lạ với hoàn cảnh này đến như vậy, thực chất bởi vì nàng là vị công chúa từ nhỏ bị nhốt trong lâu đài ăn sơn hào hải vị thôi.

"Seulgi à, tại sao ở đây mọi người lại bán đồ ăn rẻ quá vậy ?"

Cũng chỉ là tên gọi ai cũng sử dụng để xưng hô với cô, không hiểu sao khi nghe chị nói lại giống như rót mật vào tai. Là tại chất giọng của chị ngọt ngào hay bởi vì chị đã bớt khoảng cách với em ?

"Chị mới gọi em là gì vậy ?"

"Em không cho chị gọi là Búp Bê Nhỏ, nếu gọi là Kang Seulgi cả tên lẫn họ dường như không ổn chút nào."

"Chính xác là như vậy, chị cứ gọi em giống như lúc nãy đi, em rất thích !"

Joohyun thực chất cũng không nghĩ gì nhiều, mặc dù trong danh bạ vẫn lưu Seulgi là Búp Bê Nhỏ. Nhưng mà nếu như Seulgi không thích bị gọi như vậy thì nàng sẽ không gọi. Gọi tên một chữ nghe cũng bình thường thôi, không hiểu sao bạn Gấu lại vui đến như vậy ?

"À, lúc nãy chị hỏi em cái gì ?" - vui vẻ quá đến độ xém chút lộ hết ra cả mặt, cái gì cũng phải từ từ, nếu không chị ấy sẽ sợ mà chạy trốn mất.

"Sao mọi người ở đây bán thức ăn rẻ quá vậy ?"

"Mấy cái bánh này vốn dĩ nguyên liệu rất rẻ, mọi người bán ở đây cũng bán theo giá ở dưới quê luôn. Mỗi lúc em nghe có lễ hội là đều đưa đám bạn ở ký túc xá ăn một bữa no nê."

"Giàu có quá !" - Joohyun vành môi cong lên một chút chọc ghẹo cô, lại không nghĩ vừa quay qua lại bắt gặp ánh mắt nhu tình khó hiểu.

"Hôm nay không cho chị trả tiền, mặc dù em không có nhiều tiền nhưng đãi chị một bữa ở đây hoàn toàn có thể."

"Vậy chị sẽ cố gắng ăn hết túi tiền của em."

Cả hai vui vẻ đi tham quan từng gian hàng một, tay của cô dĩ nhiên không an phận nắm lấy cổ tay của nàng. Nói là sợ đông người quá sẽ làm lạc mất Joohyun, quả thật nàng có một chút xa lạ hoàn cảnh này nên cũng ngoan ngoãn để cho cô dẫn đi. Tự nhiên nhìn kỹ lại sao giống như nàng là em gái của cô vậy, quần áo hôm nay cũng rõ ràng cho thấy cô chững chạc hơn nàng nhiều.

"Seulgi à, mấy cái này có ăn được không ?"

Joohyun càng lúc nhìn thấy giá cả của mấy thứ bánh này rẻ đến khó tin. Gì mà giá chỉ dao dộng có 3 - 4 ngàn won một cái, nguyên liệu rẻ là nguyên liệu có đảm bảo chất lượng không ?

"Không ăn được em đưa chị đến đây làm gì? Để cho họ nghe được chị nói như vậy sẽ mắng chị cho xem."

Cũng chỉ là một câu nói đùa thôi, không nghĩ đến một Tổng giám đốc như Joohyun lại sợ mấy người bán hàng. Cũng phải ha, mấy người này hiền thì cũng hiền lắm, mà một khi dữ lên thì chửi còn hơn rapper nữa. Nhìn bộ dạng của Joohyun đã biết không giỏi chửi lộn rồi, về khoản này cô có thể chấp hết mấy người này đồng lòng tác chiến. Thử kiếm chuyện với Bảo Bối của cô xem, cô sẽ không có thèm giữ bộ dạng ngoan hiền trước mặt nàng đâu.

"Chị có muốn ăn chả cá xiên và tteokbokki không? Cái gian hàng đó em lúc trước từng ăn, rất ngon !"

"Tteokbokki cũng có từng nghe nói đến, nhưng mà chưa ăn qua bao giờ."

"Đại tiểu thư gì mà lúa quá, đi theo em !"

Seulgi dẫn nàng đi qua gian hàng đó lựa một chỗ khuất khuất vì Joohyun không thích bị chú ý. Cô nhanh chóng gọi cho họ hai phần tteokbokki, còn kêu thêm hai ly nước mát nữa.

"Em không cảm thấy cái bàn này nó không vừa với mình sao ?"

Cả hai người đều có chiều cao trên 1m7 như vậy, cái bàn giống như phải cúi đầu xuống để ăn, còn cái ghế lại càng dị hơn giống như ghế ngồi giặt đồ của mấy người ở dưới quê. Sao họ không đóng cao hơn một chút nhỉ ?

"Như vậy mới dân dã chứ, chị uống ly nước mát đi." – cô cầm lấy hai ly từ nhân viên để một ly trước mặt mình, tiện thể cầm một ly đến cho nàng.

"Cái này…" – Joohyun cũng đón lấy ly nước đó nhưng vẫn chần chừ không uống.

"Không ngọt lắm đâu, chỉ ngọt thanh nhè nhẹ hà, em không lừa chị."

"Cũng ngon ha !" – lúc đầu không muốn uống, bây giờ Joohyun đã uống còn nhanh hết hơn cả cô luôn.

"Em đã bảo rồi mà, chị tốt nhất nên đi tìm mấy dạng này uống đi, uống rượu hoài không tốt cho sức khỏe của chị."

Rõ ràng so với hôm đi café lần trước Seulgi ở trước mặt có khác một chút. Kiểu giống như không còn là một bạn nhỏ cần người ta quan tâm đến mình, ngược lại luôn thích quan tâm người khác, còn có dũng khí ra mặt khi bất bình nữa.

Nói người ta lại không nghĩ đến mình, Joohyun thật không nghĩ có ngày mình cũng ngồi lề đường như vậy để ăn đồ ăn rẻ tiền. Từ lúc ở trên xe buýt đến bây giờ đều có vẻ không cự tuyệt được yêu cầu của cô.

"Seulgi à, em không giống trẻ con nữa, giống bà cụ thì đúng hơn."

"Trước khi đồ ăn ra, em có chuyện muốn nói với chị." – Seulgi cắn chặt môi cảm giác giống như muốn lấy bình tĩnh, không biết có quá nhanh hay không khi chuẩn bị đưa ra yêu cầu như vậy.

"Sao đột nhiên nghiêm túc vậy ?"

"Tức là thực ra em không phải trẻ con, mặc dù em nhỏ tuổi hơn chị nhưng em không muốn chị coi em là em gái quen biết. Em muốn làm bạn với chị có được không ?"

Thường thì đám trẻ cũng hay thích làm người trưởng thành, mà có lẽ cũng bởi vì ấn tượng đầu tiên khi nàng gặp cô quá giống trẻ con nên thường xem cô là trẻ con. Chẳng phải làm chị em sẽ thân thiết hơn hay sao? Rốt cuộc chỉ muốn làm bạn bè ?

"Chị là người của thương trường, chuyện không có lợi chị không làm. Em nói chị kết bạn với em sẽ nhận được cái gì đây, đừng có nói là một bữa tteokbokki miễn phí nhé."

Tuy rằng lời lẽ có thể làm cho mấy thanh niên yếu đuối gục ngã nha, nhưng Kang Seulgi không có dễ chưa đánh đã lui như vậy. Còn nữa lúc chị ấy nói ra câu này rõ ràng thoáng ý cười, chị ấy rõ ràng ngầm đồng ý.

"Chị kết bạn với em sẽ được rất nhiều thứ."

"Nói ra xem thử."

"Em có thể bảo vệ chị, có thể ra mặt giúp chị lấy lại công bằng. Em có thể nghe chị tâm sự mỗi lúc chị buồn, em có thể đi chơi với chị cả ngày nếu như chị buồn chán. Điều đặc biết nhất chính là em có thể đem chị ra khỏi hào môn, dạy chị làm người vui vẻ."

Dạy làm người vui vẻ? Từ nhỏ đã được những giáo viên giỏi nhất dạy về kiến thức, lớn lên được thương trường dạy cho những mưu mẹo kinh doanh. Được đời dạy cho rằng như thế nào là tẻ nhạt, giả dối, a dua, phản bội, đau thương. Chưa được một ai dạy làm người vui vẻ. Đã sống đến 25 năm tuổi chưa từng biết cái gì gọi là người vui vẻ.

"Nếu như em làm không được chị sẽ lập tức hủy kết bạn với em. Cụng ly nào bạn nhỏ !" – quả thật người bạn này làm được từ từ rồi, nàng cứ liên tục hướng về người này cười như vậy. Trước đây Joohyun chỉ cười khi xã giao cùng đối tác, chưa từng thật lòng làm cho vành môi mình cong lên.

"Chị có quyền đòi lợi ích, em cũng có quyền vậy ?"

"Đúng là như vậy, dân kinh tế thì không được tính toán sao cho mình chịu thua thiệt. Nói ra xem thử chị có thông qua đề nghị của em không ?"

"Thứ nhất mặc dù chị lớn tuổi hơn em, nhưng đã là bạn rồi thì công bằng đều phải nghe ý kiến của nhau. Thứ hai em không có muốn xưng hô là chị Joohyun nữa, em muốn gọi tên của chị."

"Joohyun hay Hyun ?"

"Không phải… là Baeby."

"Huh? Chưa có ai gọi chị như vậy cả. Nghe thật ngộ lắm !" – nghe vào sao thật giống mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nhỉ? Bạn Gấu sến súa…

"Hay mà! Bae là họ của chị, nói ra lại đồng âm với 'baby'. Sao chứ? Em cho chị nhiều lợi ích như vậy, có cái tên chị cũng không cho em gọi." – Seulgi thương lượng không được liền giở thói sân si ra. Còn gì nữa cô chỉ đòi có hai thứ là đã quá thiệt thòi rồi.

"Coi như chị sợ em, muốn gọi gì tùy em đi. Một ngày nào đó em sẽ cảm thấy buồn nôn sẽ tự mình bỏ."

Bảo Bối à em không chỉ muốn gọi chị đến buồn nôn thôi đâu, em còn muốn yêu chị đến mức buồn nôn luôn.

Nói qua nói lại hai phần tteokbokki kèm chả cá béo ngậy đã đem đến bàn của họ, ở đây đổ đúng là ăn vào rất ngon nhưng hơi thiếu một chút về hương vị. Nguyên liệu so với dưới quê Seulgi cũng khác ít nhiều.

"Ở dưới quê của em làm tteokbokki hương vị đậm đà hơn ở đây. Mẹ em tự tay làm bánh gạo chứ không mua sẵn ngoài siêu thị như ở thành phố. Ba em thì lại có tuyệt chiêu làm nước sốt rất cay, rất ngon."

Seulgi cũng chỉ dự định nói chuyện một chút. Lại không nghĩ làm cho sắc mặt Joohyun có một chút buồn bã. Nghe nói ba của chị ấy có rất nhiều vợ, lại còn vô số anh chị em cùng cha khác mẹ nữa. Ở trong một gia tộc như vậy làm sao cũng không có đủ tình thương từ gia đình cả.

"Em xin lỗi..."

"Sao lại xin lỗi, chị chỉ đang ngưỡng mộ em. À chị cũng muốn ăn tteokbokki của mẹ em và nước sốt của ba em."

"Chị có muốn về dưới quê em chơi không? Mà không đúng chị rất bận rộn." – mỗi lần cô về quê đều ở lại ba bốn ngày. Nàng thì không phải là dạng người có thời gian rảnh rỗi như vậy.

"Chị muốn đi không ai cản chị được, vấn đề là bạn Seulgi có muốn mời không ?"

Joohyun thường thông qua sách báo hình dung về miền quê Hàn Quốc. Có phải quê của Seulgi chính là có đồng ruộng trải dài thảm xanh mát rượi, chiều chiều bọn nhỏ ra đồng bắt cá pha trò? Nơi đó nhất định đẹp hơn đô thị chật chội, đẹp nhất có vẻ như là tính cách con người đối xử với nhau.

"Khi nào chị rảnh rỗi em mời chị về quê em nhé, đại tiểu thư."

"Chị không phải tiểu thư, nhưng chị chấp nhận thỉnh cầu của em."

Nãy giờ mới để ý là thức ăn còn chưa có ai đụng vô, Joohyun lấy cho cả hai người hai cái nĩa còn cẩn thận lau sạch nữa. Đưa cho Seulgi chỉ nhìn thấy cô cầm chúng khi ăn tteokbokki, ngay sau đó liền trực tiếp dùng tay để cầm chả cá ăn luôn. Không chỉ có một mình Seulgi ăn kiểu đó, xung quanh gian hàng này người ta đều ăn như vậy.

"Chị dùng nĩa để ăn tteokbokki thôi, nhưng vẫn phải cầm khi ăn chả cá. Không ăn bằng đũa được đâu."

"Nhưng mà…" – ngồi ăn lề đường thì không nói đi, bây giờ lại cầm nắm như vậy Joohyun có chút không quen.

"Đã bảo chị là tiểu thư rồi mà." - Seulgi to gan nói một câu khích tướng nàng, không quen thì tập thành quen.

"Chị không phải tiểu thư !"

Quả thật nàng ít khi nào bị ai khích mình như vậy trên thương trường mà làm lay động được đâu. Ngược lại bạn Seulgi vừa mới nói một câu đã tức giận ra mặt đập mạnh chiếc nĩa xuống bàn, trực tiếp sử dụng tay để cầm chả cá đưa lên miệng ăn ngon lành. Lại không biết khoảnh khắc tức giận đó cùng hành động vừa làm lại khiến bạn Gấu ngốc thầm cười trộm, Bảo Bối chị thật đáng yêu.

To be continued…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro