10. Bỏ Nhà Ra Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa trẻ điên cũng không thấy xuất hiện nữa.

Tôi biết là tôi đã làm tổn thương nó rồi, chỉ bởi vì câu nói "Đáng ghét!" đó của tôi.

Lúc còn nhỏ cũng bởi vì câu nói "Đáng ghét!", cộng thêm việc tôi chạy trốn cùng những giọt nước chảy ra từ khóe mắt, nó cũng không dám gọi tôi "Mẹ ơi" nữa.

Lần này cũng bởi vì câu nói "Đáng ghét!" đó, cộng thêm việc tôi chạy trốn cùng những giọt nước chảy ra từ khóe mắt, nó cũng không dám ra ngoài gặp mặt tôi nữa.

Tôi thật sự rất hối hận, bởi vì tôi đã hiểu lầm nó.

Nó biến mất không lâu thì tôi phát hiện bạn trai mình cũng có dây dưa tình cảm với những nữ sinh khác. Sở dĩ cái ngày đó đứa trẻ điên lại cùng hắn đánh nhau, là bởi vì nó nhìn thấy hắn cùng nữ sinh khác ở cùng nhau. Cho nên nó mới cố dùng sức khoát tay nói, bạn trai... Tiếu Ngâm... không tốt...

Thì ra nó nói cho tôi biết hắn là người xấu.

Tôi đi khắp nơi tìm nó, sang cả các tiểu khu khác. Cũng ngồi ở chiếc ghế dài ở dưới lầu mà chờ nó, cũng ở trong nhà xe đợi nó về, cũng ở trước cửa của cửa hàng mong ngóng nó, hy vọng có một ngày nó sẽ mang theo túi vỏ chai quay về.

Nhưng, nó thực sự không xuất hiện nữa.

Vào năm tôi chín tuổi, đứa trẻ điên đột nhiên xuất hiện; vào năm tôi mười bảy tuổi, đứa trẻ điên lại đột nhiên biến mất.

Tám năm nay, nó theo tôi lớn lên, nó và tôi cùng nhau trưởng thành, sau đó đột nhiên không nhìn thấy nó nữa.

Cuộc sống của tôi giống như thiếu một mảnh ghép lớn.

*

Mọi người trong tiểu khu cũng đang thảo luận chuyện không nhìn thấy đứa trẻ điên.

Bọn họ không hề biết đứa trẻ điên tên là Tôn Nhuế, không biết đứa trẻ điên bao nhiêu tuổi, cũng không biết tôi và nó là bạn bè.

Bọn họ chỉ nói là, đứa ngốc ở tiểu khu của chúng ta thế nào lại không thấy xuất hiện ở đây nữa.

Nó "bỏ nhà ra đi" rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro