Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân phận xác định, chính thức qua lại, quan hệ của hai người Ninh Dương Lan Ngọc cùng Lâm Vỹ Dạ ở công ty vẫn là một bí mật.



Đối với chuyện này, Lan Ngọc kỳ thật là thực ai oán, kiên trì không chịu công khai bọn họ quan hệ chính là Vỹ Dạ , tuy rằng nàng có lý do chính đáng... nàng còn muốn làm việc, cô cũng không muốn nàng bị người khác xa lánh... nhưng vẫn là làm cho cô có loại cảm giác chính mình hình như là tình nhân ngầm, cảm giác không người thừa nhận.



Trừ lần đó ra, Vỹ Dạ không chịu đến nhà Lan Ngọc cùng cô ở chung, cũng làm cho cô ai oán một chút. Hoàn hảo Lan Ngọc hiểu được đạo lý "nàng không theo cô, cô có thể đi theo nàng", đem hành lý, trực tiếp đến ở nhà Lâm Vỹ Dạ, giống nhau có thể thực hiện được mục đích cùng nàng ở chung, mỗi ngày ôm nàng hạnh phúc đi vào giấc ngủ



Chẳng qua mỗi ngày "về nhà" đều phải tìm chỗ đỗ xe, làm cho cô cảm thấy thật phiền toái, cho nên cô gần đây đều đem xe để ở dưới lầu công ty, tan ca sẽ đi taxi "về nhà".



"Tổng giám đốc?" - Gặp Tổng giám đốc đang ở giữa cuộc họp chẳng biết tại sao thế nhưng như đi vào cõi thần tiên, Mạc Văn Khoa nhìn cô, hơi chút nâng cao tiếng nói lây tỉnh cô



"Chuyện gì?" - Lan Ngọc hoàn hồn, quay đầu hỏi.



"Phó tổng Trần muốn hỏi ý kiến chị, việc cùng xí nghiệp Kenxi của Hoa Kì hợp tác kỹ thuật có ý kiến gì không?" - Mạc Văn Khoa nhắc



Lan Ngọc quay đầu nhìn về phía bàn hội nghị năm tên đại tướng dưới tay, hai vị phó tổng, hai vị phó giám đốc, còn có một vị trợ lý đặc biệt của cô. Trừ bỏ Mạc Văn Khoa cùng một phó giám đốc, ba người còn lại có thể nói là đã theo công ty từ khi mới thành lập, một đường cùng cô dốc sức làm việc đến bây giờ chính là những chiến hữu tốt nhất của cô, cô đối với năng lực kinh doanh và tham vọng của bọn họ có thể nói là khá hiểu biết. Vị phó giám đốc kia cùng Mạc Văn Khoa năng lực cũng không nhỏ.



Năm người bọn họ, trên cơ bản chính là cánh tay phải của công ty, mỗi người đều có năng lực làm việc độc lập, nhưng chính là có thói quen lấy cô làm đầu ngựa, không có cô dẫn dắt, cho dù biết phương hướng chính xác, cũng không dám tùy tiện thực hiện.



"Phó tổng Trần vấn đề kỹ thuật ông so với tôi hiểu rõ hơn, cho nên việc cùng Kenxi hợp tác từ hôm nay trở đi ông toàn quyền xử lý, chỉ cần nói cho tôi kết quả." - Cô quyết định từ bây giờ bắt đầu đem quyền lực trao cho cấp dưới, làm cho mấy cái tên này một mình đảm đương một phần công việc.



Phó tổng Trần ngây người một chút. "Nhưng là Tổng giám đốc!"



"Tôi sẽ nói cho ông biết ý kiến và nhận xét của tôi nhưng là quyền quyết định ở ông." - Lan Ngọc ngắt lời, sau đó chuyển hướng những người khác. "Từ tháng sau bắt đầu, tôi chỉ tham gia hội nghị quyết định vào thứ Hai, các hội nghị khác năm người chính mình đi thảo luận quyết định, sau đó đem kết quả giao cho tôi xét duyệt là được. Về sau tôi không muốn tham gia thảo luận, trừ phi tôi cảm thấy được tầm quan trọng."



Mọi người hai mặt nhìn nhau.



"Tôi hy vọng mọi người đều có thể một mình đảm đương, có năng lực quyết định, cho dù tôi không ở đây, cũng có thể dựa vào chính mình đối với công ty ra quyết định có lợi nhất." - Cô nhìn bọn họ tiếp tục nói.



"Tổng giám đốc, có phải phát sinh chuyện gì không?" - Mạc Văn Khoa nhịn không được ngơ ngác hỏi.



"Không có."



"Nếu như không có, cô vì cái gì lại nói cô không ở đây như vậy, còn đột nhiên ra quyết định như vậy? Cái này kỳ quái." - Phó tổng Trần nhịn không được cũng phát biểu.



Những người khác cũng nhất trí, tất cả đều nhìn Lan Ngọc chằm chằm.



"Boss, chị có phải sức khỏe xảy ra vấn đề gì không?" - Mạc Văn Khoa vẻ mặt lo lắng nhìn Lan Ngọc... Vì một nữ nhân mà để qua một bên công việc cô yêu thích nhất



Đinh...



Trong phòng hội nghị yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Lan Ngọc trước nhìn một chút giờ trên đồng hồ, mới giơ lên bạc môi, tay đưa vào cặp táp, lấy điện thoại cầm tay ra nghe. Nàng thật là đúng giờ.



"Alo"



"Đã 12 giờ, nhớ rõ phải đi ăn cơm." - Lâm Vỹ Dạ thanh âm xuất hiện ở đầu kia điện thoại, nhắc nhở Lan Ngọc



"Theo Ngọc cùng đi." - Cô yêu cầu nàng.



"Không được."



"Được rồi, Ngọc tiếp tục họp, dù sao Ngọc hiện tại cũng không đói, chờ đói bụng Ngọc sẽ đi ăn." - Cô cố ý nói như vậy.



"Không được!" - Lâm Vỹ Dạ ở đầu kia điện thoại lập tức kêu lên.



Lan Ngọc mỉm cười.



"Ngọc bình thường như vậy không thể ăn 3 bữa đúng giờ sao? Đã đến giờ đi ăn cơm, chờ đói bụng lại đụng tới có việc trì hoãn, Ngọc nhất định lại sẽ quá đói..., Ngọc chính là như vậy muốn phá hư dạ dày." - Nàng giáo huấn.



"Chính là thường xuyên không thoải mái mà thôi, không đến mức phá hư đâu" - Lan Ngọc vì dạ dày của mình phát ra tiếng biện hộ.



"Thường không thoải mái còn chưa đủ sao?" - Nàng ở đầu kia điện thoại hừ lạnh.



"Ít nhất Ngọc không có đi bệnh viện"



"Đó là bởi vì có người sợ uống thuốc!"



"Không phải sợ, chính là không thích." - Lan Ngọc nghiêm chỉnh sửa đúng Vỹ Dạ



"Tùy Ngọc nói như thế nào. Tóm lại, đã đến giờ phải ăn cơm."



"Chờ qua một lát sẽ không cảm thấy đói nữa, hơn nữa một người cô đơn ăn cơm một mình không có muốn ăn, bắt buộc ăn cái gì cũng chỉ lại hại chính mình tiêu hóa không tốt, tăng thêm gánh nặng cho dạ dày mà thôi." - Lan Ngọc lớn tiếng thở dài.



Đầu kia điện thoại đầu đột nhiên trầm tĩnh vài giây, mới truyền đến thanh âm không cam lòng của nàng: "Đã biết rồi, em cùng Ngọc đi ăn cơm là được rồi chứ gì?"



Mục đích đạt được, Lan Ngọc đắc ý nhếch miệng cười. "Vậy chỗ cũ gặp?"



"Chán ghét." - Vỹ Dạ để lại hai chữ này, cúp điện thoại.



Lan Ngọc khoái trá cười ra tiếng, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy các Đại tướng của cô một đám cứng họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, rất giống nhìn thấy người ngoài hành tinh.



"Làm gì vậy?" - Lan Ngọc nhướng nhướng mày.



Đoàn người đồng loạt lắc đầu.



Nếu không ai dám nói ra suy nghĩ của mình... Lan Ngọc giơ tay lên nhìn một chút thời gian trên đồng hồ, từ chỗ ngồi đứng dậy nói: "Nhanh đến thời gian nghỉ trưa, hội nghị tạm dừng, buổi chiều tiếp tục. Mọi người trước đi ăn cơm đi, không cần vì công việc mà sinh bệnh." - Lời còn chưa dứt, Ninh Dương Lan Ngọc -người cùng giai nhân ước hẹn đã dẫn đầu đi ra phòng họp, liền biến mất ở ngoài cửa.



Còn lại 5 người trong phòng hội nghị không khỏi hai mặt nhìn nhau.



"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thực không thể tin được." - Phó tổng Trần thì thào tự nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.



"Không biết là nữ nhân nào như vậy có sức quyến rũ, có thể thay thế được địa vị công việc ở trong lòng Tổng giám đốc."



"Nhất định là một đại mỹ nữ."



"Dáng người nhất định tốt lắm."



"Tâm chắc cũng tốt lắm, mới có thể thay đổi người nghiện công việc như Tổng giám đốc."



"Trợ lý Mạc, cậu mỗi ngày đều đi theo Tổng giám đốc, nên biết đối phương là ai đúng không?" - Phó tổng Trần hỏi.



"Hoàn toàn không biết." - Mạc Văn Khoa không chút do dự lắc đầu nói, trên mặt tò mò cùng biểu tình như có điều suy nghĩ cùng đoàn người kia không có sai biệt.



Vị hôn thê của Tổng giám đốc nha, thật muốn diện kiến, biết nàng rốt cuộc là so với nữ nhân khác đặc biệt như thế nào, lại có thể làm cho người luôn luôn trong mắt chỉ có công việc, không có nữ nhân như Tổng giám đốc yêu nàng.



Thật sự là làm người ta tò mò nha!



"Chỉ là ăn cơm trưa, làm chi phải đi xa như vậy? Ngọc sẽ hại em trễ thời gian đi làm buổi chiều rồi!" - Nữ nhân làm người ta tò mò kia đang dùng tay nhéo người bên cạnh một cái, nho nhỏ căm tức oán giận.



"Em không phải nói muốn ăn Sushi sao?"



"Sushi khắp nơi đều có bán, làm chi phải chạy đến Thiên Mẫu xa như vậy để ăn?" - Lại nhéo thêm một cái.



"Bởi vì Sushi nơi này ăn ngon hơn."



Lan Ngọc mỉm cười, tuyệt không để ý Vỹ Dạ ở trên người cô khoa chân múa tay, ngược lại còn thực thích. Tục ngữ nói thật đúng, đánh là thương, mắng là yêu, nhưng quan trọng là, nàng dám đối với cô động thủ động cước, thể hiện nàng không hề câu nệ vấn đề quan hệ giữa Boss và nhân viên, đã hoàn toàn nhận định cô là người yêu nàng, vị hôn phu của nàng, điều này làm cho Lan Ngọc rất vui vẻ.



"Ăn ngon cũng không cần phải chọn lúc này đến ăn, em một lát còn phải đi làm a!" - Nàng trừng mắt nhăn nhó với cô



"Ngọc cũng như vậy thôi?"



"Ngọc là Tổng giám đốc. Không có ai dám trông nom thời gian đi làm của Tổng giám đốc"



"Mà em là Tổng giám đốc phu nhân." - Lan Ngọc nhếch miệng mỉm cười.



Lâm Vỹ Dạ ngây người, hờn dỗi trừng mắt nhìn Lan Ngọc một cái, sau đó buông tha cho việc oán giận vô bổ, cho là dù sao bọn họ cũng đã đến Thiên Mẫu, còn đã ngồi ở trong tiệm xem thực đơn... Aish~~~ Nhiều lời vô ích.



Một lát sau, bồi bàn đến và đi, đồ ăn trên bàn trang trí đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta muốn nhìn mãi, thèm nhỏ dãi nhìn Sushi trước mắt, đủ loại kiểu dáng đều có.



"Ăn đi" - Lan Ngọc nói, "Hay là muốn Ngọc đút em?"



Nàng liếc cô một cái, sau đó chọn một cái Shusi lươn bỏ vào trong miệng nhấm nháp.



"Thế nào?" - Lan Ngọc vẻ mặt chờ mong nhìn Vỹ Dạ hỏi, chờ nhận xét của nàng.



Vài giây sau, Lâm Vỹ Dạ vốn không muốn làm cho Lan Ngọc quá mức đắc ý, nghĩ muốn nhún vai nói cũng được, nhưng là Sushi vừa vào miệng, nhai nuốt vài cái, trong miệng mỹ vị khó có thể tin lập tức làm cho nàng quên hết thảy.



"Ăn thật ngon!" - Hai mắt sáng lên, nàng không tự chủ được đảo miệng bật thốt lên.



"Ngọc biết em sẽ thích." - Lan Ngọc vừa lòng nhếch miệng nói, cũng cầm một cái Sushi lươn bỏ vào trong miệng hưởng thụ, cô ăn cái Sushi thứ nhất còn chưa có ăn xong lại bỏ thêm một cái Sushi tôm vào miệng.



"Ngọc đừng ăn quá nhanh, tiêu hóa không tốt." - Vỹ Dạ nhịn không được nhắc nhở Lan Ngọc



"Đúng vậy, bà xã." - Lan Ngọc lập tức chậm rãi nuốt nói.



"Chúng ta còn không có kết hôn, ai là bà xã của Ngọc." - Nàng sẵn giọng, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng.



"Nếu nhắc tới việc kết hôn, vị hôn thê thân yêu, sắp thành bà xã, em cảm thấy được chúng ta tháng sau kết hôn thế nào?" - Lan Ngọc nhân cơ hội hỏi.



Về vấn đề hôn nhân, kỳ thật Lan Ngọc đã nói với Vỹ Dạ nhiều lần, bất đắc dĩ nàng luôn nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác. Nếu nàng không thể nói ra ngày nào, cô như vậy liền tự quyết định tốt lắm.



"Tháng sau?" - Lâm Vỹ Dạ thiếu chút nữa đem thức ăn trong miệng phun ra. "Ngọc đang nói cái gì? Hôm nay đã là ngày 29, ngày mốt chính là tháng sau sao?"



"Làm sao em biết Ngọc có kế hoạch kết hôn ngày mồng một?" - Lan Ngọc nhếch miệng cười hỏi.



Lâm Vỹ Dạ vẻ mặt biểu tình "Ngọc điên rồi" nhìn cô



"Ngọc chỉ nói giỡn. Nhưng Ngọc  hy vọng càng sớm càng tốt, có lẽ chúng ta ngày mốt là có thể đi đăng ký trước, sau đó chậm rãi chuẩn bị, ở tháng sau lo liệu hôn lễ, em cảm thấy thế nào?" - Lan Ngọc chân thành hỏi.



"Em cảm thấy được Ngọc điên rồi." - Lâm Vỹ Dạ nói thực ra.



Lan Ngọc sửng sốt, cười ha ha.



"Vì cái gì nói như vậy?" - Cô cười hỏi.



"Chúng ta vừa mới quen nhau nửa tháng mà thôi."



"Nhưng là cùng sống chung nhà, cùng giường nửa tháng rồi."



Thật sự là ăn nói hàm hồ. Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc liếc mắt một cái, mặt nhịn không được lại hồng lên.



"Tóm lại, tháng sau không có khả năng." - Nàng hy vọng đề tài này như vậy chấm dứt, cầm lấy Sushi ăn tiếp.



"Vì cái gì?" - Lan Ngọc cũng không muốn như vậy chấm dứt. "Mẹ em đã qua đời, ba em cùng mẹ em sau khi ly hôn cũng không có liên lạc, chúng ta hoàn cảnh giống nhau, không có sự can thiệp của trưởng bối, chúng ta lúc nào cũng có thể kết hôn, vì cái gì không có khả năng?"



"Bởi vì em không nghĩ liền nhanh như vậy kết hôn."



"Vì cái gì? Này bất quá nhiều hơn cái hôn thú, giấy căn cước thêm cái tên mà thôi, những cái khác cơ hồ đều cùng hiện tại giống nhau, vì cái gì không nghĩ?"



"Bởi vì em không nghĩ nhanh như vậy già."



"Cái gì?" - Lan Ngọc sửng sốt. Đây là câu trả lời gì? "Ngọc cũng sẽ không nô dịch bà xã, cũng sẽ không ngược đãi bà xã, lại càng không tra tấn bà xã, Ngọc chỉ sẽ thương em, cưng chìu em, yêu em mà thôi." - Lan Ngọc thề.



"Em không có nói Ngọc sẽ nô dịch, ngược đãi, tra tấn bà xã."



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được nghiêng mình một cái xem thường.



"Vậy em nói không nghĩ nhanh như vậy già là có ý gì?" - Lan Ngọc không ngại học hỏi



"Kết hôn sẽ làm tiểu thư biến thành bà xã, lập tức từ "Tiểu" thành "Bà" không phải mau già sao?"



Ninh Dương Lan Ngọc thiếu chút nữa té xỉu.



"Em bây giờ là ở cùng Ngọc nên bộ não đột nhiên thay đổi sao?" - Cô nhìn nàng chằm chằm hỏi.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được cười rộ lên.



"Không phải." - Nàng nói



"Không phải thì là chuyện gì xảy ra?"



"Cho nên,Ngọc bây giờ là ở cùng em nên bị líu lưỡi sao?" - Lâm Vỹ Dạ nói với Lan Ngọc , nói xong chính mình lập tức cười đến ngã trái ngã phải, "Ha..."



Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, đột nhiên có loại cảm giác bất lực – bó tay không biện pháp, đối nàng lại bất đắc dĩ cảm thấy được hạnh phúc. Nói như vậy hình như có chút ghê tởm. Nhưng cô hiện tại chính là loại cảm giác này, cảm giác hạnh phúc.



"Cho Ngọc một lý do có thể chấp nhận." - Lan Ngọc chờ Vỹ Dạ cười đến một lát, mới bình tĩnh mở miệng.



Lâm Vỹ Dạ chậm rãi dừng lại tiếng cười, chằm chằm nhìn Lan Ngọc, tò mò hỏi: "Ngọc vì cái gì vội vả như vậy kết hôn?"



"Ngọc không muốn làm cho bất luận kẻ nào lợi dụng cơ hội."



"Cái gì?" - Nàng mở to mắt nhìn, hoàn toàn nghe không hiểu những lời này có ý gì.



"Em là của Ngọc, Ngọc muốn hợp pháp có được em, không muốn làm cho người khác lợi dụng cơ hội." - Tay Lan Ngọc đột nhiên lướt qua mặt bàn nhẹ vỗ về mặt của Vỹ Dạ, hai mắt dừng ở nàng ôn nhu nói, đáy mắt trần trụi mà thâm thúy, không chút nào che lấp.



Vỹ Dạ không tự chủ được đỏ mặt, trái tim lại đập càng nhanh.



Bang bang phanh...



"Ngọc cho là có mấy người có cách nhìn người giống Ngọc, ánh mắt độc đáo, tuệ nhãn cao siêu??? - Nàng đem tay cô từ trên mặt đẩy xuống dưới, nghịch ngón tay thon dài của cô, hờn dỗi nói đùa. Bởi vì cùng Lan Ngọc quan hệ, Vỹ Dạ cũng càng lúc càng có tự tin cùng da mặt càng lúc càng dày



"Ánh mắt độc đáo? Tuệ nhãn cao siêu? Ngọc thích hai câu nói này." - Lan Ngọc nhíu mày, hướng Vỹ Dạ nhếch miệng nói.



"Em không phải là muốn khen ngợi Ngọc" - Nàng cố ý hờn dỗi liếc cô một cái.



"Đương nhiên, em là muốn khen ngợi chính em, Ngọc biết." - Cô nghiêm trang gật đầu đồng ý.



"Mới không phải!" - Nàng đỏ mặt kêu.



Lan Ngọc chỉ cảm thấy tiểu nữ nhân này thật dễ thương. Cô kìm lòng không đậu rời đi chỗ ngồi chuyển qua bên người nàng, thân thủ đem nàng kéo vào trong lòng ngực, sau đó cúi đầu hôn môi nàng.



"Đây là nơi công cộng." - Vỹ Dạ bị Lan Ngọc hôn mê muội trong chốc lát, mới đột nhiên nhớ tới điều này, nhắc nhở cô



"Chúng ta ở trong phòng riêng." - Cô khàn khàn nói, còn muốn nghiêng mình hôn nàng, miệng lại bị tay nàng che lại.



"Không được, hơn nữa chúng ta phải ăn mau đi, còn quay về công ty đi làm." - Nàng kiên định nhìn cô nói.



"Vậy em đáp ứng Ngọc, chúng ta ngày mốt đi đăng kí kết hôn trước." - Lan Ngọc hôn tay Vỹ Dạ một lát, mới mở ra tay nàng đang che ở miệng cô cố gắng cùng nàng nói.



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, do dự. Nàng đương nhiên cũng muốn nhanh lên gả cho cô, đem con người xuất sắc không dễ tìm này thành của riêng mình, nhưng là lại sợ bọn họ thời gian quen biết quá ngắn, như vậy nhanh chóng kết hôn, sẽ làm tương lai – mặc kệ đi.



Tương lai có bao nhiêu gần rất xa – để hối hận



Nàng không hy vọng cô hối hận, hy vọng cô có thể có nhiều hơn thời gian để hiểu rõ chuyện kết hôn, nhưng cô tựa hồ tuyệt không cảm kích.



Cũng có lẽ, Lan Ngọc căn bản là không biết dụng tâm đau khổ của Vỹ Dạ? Cho nên, nàng có nên không thành thật nói với cô ý tưởng của nàng đây?



Quên đi, với cá tính của Lan Ngọc nhất định sẽ lấy một câu "Ngọc tuyệt đối sẽ không hối hận" để giải quyết vấn đề, mà Vỹ Dạ cũng không nghĩ muốn tranh luận với cô, thế nào cũng chỉ có thể bị cô nắm mũi dẫn đi.



Không được, phải nghĩ ra biện pháp mới được. Nữ chính trong tiểu thuyết bình thường là như thế nào cự tuyệt lời cầu hôn?



Ô, không thể tưởng được. Nghĩ đến đều là các nàng mừng rỡ như điên, xúc động khóc, tại sao không có một cái có chí khí một chút lắc đầu nói không đâu?



Nhưng là nói đi phải nói về, này một người hoàn hảo một đám nữ nhân còn tìm không được, nếu nữ nhân kia dám nói không, nàng nhất định sẽ bị ném sách, mắng to này tác giả viết là cái gì vậy?



Chờ một chút. Lâm Vỹ Dạ tâm sinh nhất kế, nghĩ đến một cái chiến thuật kéo dài hợp tình hợp lý.



"Không cần." - Nàng nhìn cô lắc đầu.



Lan Ngọc nhíu mày, không khỏi bắt đầu hoài nghi sức quyến rũ của mình. Chẳng lẽ mọi người nhìn cô nói, nếu cô nghĩ muốn thả ra ý niệm muốn kết hôn trong đầu, nữ nhân tuyệt đối sẽ tre già măng mọc, khẩn cấp lao về phía cô, tất cả đều là lời khen tặng không thật sao, nếu không trước mắt vị nữ nhân này vì cái gì luôn cự tuyệt cô?



"Cho Ngọc một lý do chấp nhận được" - Cô dừng ở nàng, yêu cầu nói.



"Bởi vì em ngay cả bị theo đuổi là cái gì cảm giác cũng không biết."



Lan Ngọc trừng mắt nhìn, một trận kinh ngạc.



"Cái gì?"



"Ngọc đều không có theo đuổi qua em, chúng ta thậm chí không có cùng đi xem phim, đi dạo phố, Ngọc cũng không có tặng em đồ vật này nọ, như là một bó hoa, thiệp hay cái gì khác, em không phải yêu cầu Ngọc đưa em đồ vật này nọ, chính là cái loại này cảm giác hẹn hò. Ngọc đồng ý với em không?" - Nàng nhìn cô nói.



"Ngọc đã hiểu." - Lan Ngọc buông tay Vỹ Dạ ra, sau đó dời thân trở lại vị trí đối diện nàng.



Đột nhiên thiếu vòng ôm cùng nhiệt độ cơ thể Lan Ngọc, Vỹ Dạ chỉ cảm thấy một trận rét lạnh. Nhưng là trận rét lạnh này thật sự chính là bởi vì cô rời đi người nàng trở lại chỗ ngồi của cô sao? Hay là bởi vì trên mặt cô biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc?



"Ngọc có phải tức giận rồi không?" - Nàng nhịn không được hỏi, biết mình mới vừa lời nói căn bản là giống lòng tham không đủ, dù sao cô đối với nàng thật sự rất tốt .



Quen nhau nửa tháng, Lan Ngọc hầu như chuyện gì đều nghe theo Vỹ Dạ, nàng bảo cô không được công khai quan hệ, cô sẽ không công khai, nàng bảo cô đến bệnh viện kiểm tra dạ dày, cô liền ngoan ngoãn đi, còn sắp xếp đúng thời gian đi kiểm tra dạ dày, nàng cự tuyệt việc đến nhà cô cùng cô ở chung, cô cũng không có tức giận, ngược lại bỏ qua khu nhà cao cấp thoải mái của chính mình, chạy tới cùng nàng ở nhà trọ ngay cả thang máy đều không có.



Nàng biết cô bề bộn nhiều việc, vội đến ngay cả thời gian ăn cơm đều không có, chính là từ sau khi bọn họ quen nhau, Lan Ngọc mỗi ngày đều đã trước tiên tan ca, cùng nàng cùng nhau ăn bữa tối.


Lan Ngọc còn có thể bất kể Vỹ Dạ mỗi ngày ở trong công ty làm chuyện gì, có phải lại làm người tốt giúp người khác làm việc hay không? Nếu như là, cô thực sự tức giận, cũng sẽ đem nàng trở thành 3 tuổi đối diện nàng lại giảng lại mắng, chính là nàng cũng biết cô sở dĩ làm như vậy toàn bộ là vì muốn tốt cho nàng.



Lan Ngọc thật sự đối với Vỹ Dạ tốt lắm, tốt đến mức làm cho nàng cảm giác này hết thảy giống giấc mộng, giấc mơ thành sự thật.



Nàng bây giờ lại còn oán giận cô không có theo đuổi nàng, làm cho nàng cảm giác mưa dầm nói thương yêu, bất luận kẻ nào nghe xong lời nói không biết tốt xấu này đều phải tức giận, nàng vừa rồi hẳn là phải càng thâm tư thục lự.



Làm sao bây giờ? Ngay cả Vỹ Dạ đều nhanh bị lời của mình tức chết rồi,Lan Ngọc nhất định tức giận. Từ nay về sau quan hệ của bọn họ sẽ xấu đi sao, nếu cô bởi vậy mà nghĩ rằng nàng căn bản không yêu cô,....



"Ăn nhanh đi, em không phải còn muốn quay về công ty đi làm sao?" - Lan Ngọc không trả lời vấn đề của nàng, mà nàng lại cũng không dám hỏi lại.



Thời gian kế tiếp, trong phòng một mảnh im lặng.



Sushi mà Lâm Vỹ Dạ ăn đột nhiên trở nên vô vị, chỉ cảm thấy muốn khóc, nàng muốn... khóc quá.






Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro