Chương 12: Đến công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm trước đi chơi ở khu vui chơi nàng đã thấy có gì đó kỳ lạ, hôm nay càng rõ hơn. Thu Phương rất sợ đứa trẻ trong bụng nàng xảy ra vấn đề, dù rằng luôn miệng chọc tức nàng, nhưng nàng lại biết cô đặc biệt quan tâm đến cái thai này. 

Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: 

Tôi sẽ cẩn thận.” 

Thu Phương không rút tay lại, mà là cúi đầu nhìn nàng. Ánh mắt cô như đang ra lệnh cho nàng phải nghe theo. 

Tôi chỉ nói một lần.” 

Uyên Linh muốn phản đối cái tính cách này của cô, nhưng nàng là người ở nhờ nhà người ta, là kẻ yếu thế, chỉ có thể tức giận đi về một góc. Nàng chần chờ mãi, nghiêng đầu về sau nhìn thử xem, phát hiện Thu Phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng. 

Cô không quay đầu đi nơi khác à?” Uyên Linh nhíu mày. 

Trông chừng cô.” Kẻ nào đó mặt dày nói. 

Được, tôi chịu thua cô.” 

Uyên Linh tức tối cởi áo ngoài ra, xoay lưng về phía Thu Phương rồi nhanh chóng mặc áo lót vào. Dáng người của nàng không phải dạng lồi lõm quyến rũ, mà ngực có hơi nhỏ. Điểm đặc biệt là vòng eo rất thon gọn, hông lại to, trông từ phía sau vô cùng gợi cảm. 

Nàng vừa mới cởi áo, mắt của Thu Phương đã dán chặt vào bóng lưng của nàng. Sau khi mặc áo vào, Uyên Linh cắn răng kéo váy lên đến hông rồi mới cởi quần ngủ ra, làm Thu Phương nhếch lông mày lên. Cô cũng không hiểu sao mình lại muốn nhìn nàng ta thay quần áo, cô có thiếu phụ nữ sao? 

Không hề. Thu Phương thầm nghĩ rồi xoay người đi nơi khác. 

Sau khi Uyên Linh mặc đồ xong thì phát hiện Thu Phương đã đi trước, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy cô đang ở dưới nhà chờ nàng. 

Nàng mang giày cao gót tầm ba phân, để tránh cho bản thân bị vấp nên chỉ có thể mang giày thấp một chút. Nào ngờ vừa xuống đến nơi, Thu Phương nhìn thấy liền đen mặt: 

Thay giày thể thao.” 

Thai mới hai tháng, bụng còn chưa lộ nữa, tôi đi giày cũng chỉ có ba phân!” Uyên Linh phân bua với cô. 

Thu Phương rất thích dùng ánh mắt để đe dọa nàng, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là Uyên Linh thật sự sợ cô ta, khi cô nhìn nàng chăm chú, nàng có cảm giác mình đang đối mặt với thú dữ. Nàng cắn cắn môi trừng cô một cái rồi mới đi vào trong thay giày. 

Lần thứ hai xuất hiện trước mặt cô, chân nàng đã mang sneaker màu trắng, có chút không phù hợp với quần áo trên người. 

Thu Phương mặc kệ thời trang gì đó, cô chỉ quan tâm an toàn của cái thai. Cô mở cửa xe, đợi Uyên Linh ngồi vào rồi mới vòng qua bên kia. 

Trong xe tràn ngập mùi thơm riêng của Thu Phương, Uyên Linh ngửi được mà có chút thất thần. Thơm thật… Bình thường cô ta ít ở nhà nên phòng chỉ có mùi hương của nàng mà thôi, không ngờ lại thơm thế này. Không phải mùi nước hoa khó ngửi, rất dịu, lại dễ dàng khiến người khác chìm đắm. 

Thu Phương khởi động xe và nói: 

Tôi đã nói với mẹ tôi, có sự cho phép của bà ấy, cô có thể thoải mái chọn một vị trí ở công ty. Nhưng tôi nghĩ với khả năng của cô chắc sẽ không làm được gì, tốt nhất nên ở bên cạnh tôi để dễ giám sát.” 

Gần đây cô nói chuyện với nàng nhiều hơn bình thường, cũng kiên nhẫn hơn chút, làm nàng không còn quá ác cảm với cô nữa. Nàng gật đầu xem như đã hiểu: 

Cứ theo cô sắp xếp.” 

Nàng đúng là thiếu năng lực, sợ làm ở công ty lớn không quen, làm hỏng chuyện. 

Hai người cùng nhau đến công ty, khi thấy nàng xuất hiện phía sau Thu Phương, mọi người cũng không lên tiếng nghị luận. Có vẻ như họ rất quen thuộc với chuyện cô dẫn phụ nữ theo bên người. 

Uyên Linh âm thầm đánh giá, vừa quan sát nội thất của công ty vừa đi theo sau Thu Phương. Nơi này không hổ là công ty mẹ của TP, riêng tầng một cũng đã rộng gấp mấy chục lần căn trọ rách nát của nàng, nhìn không thấy điểm cuối. Sao có thể rộng như một trung tâm mua sắm vậy? 

Nàng bị choáng ngợp bởi công ty của Thu Phương, quên cả việc đi theo cô, bước chân có hơi chậm lại. 

Thu Phương đi ở phía trước như cảm ứng được cái gì, quay lại rồi cất giọng: 

Chú ý một chút, ở công ty đừng làm tôi phải nhắc nhở nhiều.” 

Vào chế độ làm việc, người phụ nữ này lập tức trở nên khó tính. Uyên Linh đi nhanh mấy bước tới gần cô, không dám nhìn lung tung nữa. 

Nàng được Thu Phương dẫn vào phòng làm việc riêng, tim đập liên hồi. Nàng thật sự có thể giúp gì đó cho cô ư? Chuyên môn của nàng cũng không phải là làm thư ký, nàng chỉ là một nhân viên văn phòng bé nhỏ… 

Thu Phương ngồi xuống ghế, sau đó chỉ sofa giữa phòng, nói: 

Ngồi xuống.” 

A? Được.” Uyên Linh không hiểu gì nhưng vẫn làm theo. “Tôi phải làm gì?” 

Cô chỉ cần ngồi đó là được.” Thu Phương nói, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc. 

Cứ ngồi im như thế này? Chẳng lẽ cô ta tưởng nàng đến đây ăn bám sao? Nàng muốn làm việc mà… Uyên Linh khóc không ra nước mắt, nhưng ngẫm lại, nàng có thể làm gì được đây? Không có chuyên môn, không có kinh nghiệm, không có bằng cấp. 

______________________

Chiều mí người dữ lắm nên toi ra thêm một chap nữa đó =))) giờ toi đi ngủ đây 😴😴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro