Chương 16: Trần Phương Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, Thu Phương không có lý do gì để giúp nàng cả. Uyên Linh biết điều đó, nhưng nàng đã nghĩ cô sẽ nể tình cái thai trong bụng nàng, cuối cùng thì cô đã không như thế. Nàng cúi thấp đầu, xấu hổ không tả được. Đột nhiên, lúc này Thu Phương lại nói:

Tôi đùa thôi. Tôi sẽ cho người chuẩn bị một căn nhà riêng cho chị gái cô ở tạm.

Dáng vẻ như bị người bắt nạt kia của nàng thật khiến người khác thấy đau lòng, cô cũng vậy. Thật ra cô là một người biết thương hoa tiếc ngọc, cho dù Uyên Linh chỉ là một bông hoa dại đi chăng nữa thì vẫn là hoa.

Đôi mắt của Uyên Linh long lanh ánh nước, nàng cười với cô và đáp:

Cảm ơn cô.

Không cần cảm ơn. Tôi chỉ sợ cô phiền muộn rồi ảnh hưởng sức khỏe của đứa bé thôi.

Thu Phương quay mặt đi chỗ khác, cầm điện thoại lên gọi cho cấp dưới rồi dặn dò họ chuẩn bị, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.

Ngày hôm đó, Uyên Linh lại được ngủ cùng Thu Phương, nhưng vẫn như cũ dùng gối ôm chặn ở giữa không cho cô tiến đến quá gần. Nàng nhỏ giọng thì thầm:

Cô ngủ ngon.

Ừ.

Thu Phương vẫn rất kiệm lời, sau đó thì ngủ trước nàng. Đồng hồ sinh học của người này hoạt động rất tốt, đúng giờ dậy, đúng giờ đi ngủ, ít khi thức khuya.

Uyên Linh nhận được địa chỉ của căn nhà mới xong lập tức gửi cho chị gái, tránh để chị ấy gọi tới làm phiền mình. Tính ra nơi đó cũng không xa biệt thự của nhà họ Nguyễn là bao, lại còn nằm trong trung tâm thành phố, chắc là đắt lắm.

Ngày hôm sau, khi Uyên Linh thức giấc thì Thu Phương đã ra ngoài. Người giúp việc trong nhà mang đồ ăn sáng và đồ bổ cho nàng, còn đưa một cái thẻ và nói:

Đây là số tiền mà Nguyễn thiếu gia đưa cho cô.

Thái độ của người này vẫn không tốt đẹp gì lắm, lúc thu dọn đồ đạc còn lớn tiếng nói:

Diệp Anh tiểu thư thật là rộng lượng, nếu là tôi, tôi sẽ không để loại người như cô cướp vợ của mình đâu.

Uyên Linh nghe xong hơi sững lại, Diệp Anh là vị hôn thê trong truyền thuyết của Thu Phương? Nàng thở dài trong lòng, biết rằng bản thân ngủ với vợ chưa cưới của người khác là một việc làm tệ hại nên không phản bác được gì. Chỉ chờ đứa nhỏ bình an ra đời thì nàng sẽ rời khỏi đây, sau đó thỉnh thoảng đến thăm đứa trẻ là được. Như người giúp việc có nói, nàng không phải Nguyễn thiếu phu nhân, họ tạm gọi nàng như vậy chỉ vì Nguyễn phu nhân coi trọng cái thai của nàng mà thôi.

Uyên Linh mau chóng thay quần áo ra ngoài, bắt taxi đến bến xe đón chị gái.

“Ở đây này!” Trần Phương Linh vừa thấy Uyên Linh liền kêu lên.

Uyên Linh dặn tài xế chờ một chút, sau đó đi về phía chị mình. Thấy Phương Linh chỉ mang theo một cái va li nhỏ thì hỏi:

Chị mang ít đồ vậy à?

“Ừ, đến đây làm rồi mua cái mới cũng được.” Phương Linh rút điện thoại ra bấm rồi đưa va li về phía Uyên Linh. “Kéo hộ tao một chút.”

Thoáng chốc, Uyên Linh biến thành chân chạy vặt cho chị gái, mà bản thân nàng đã quá quen với việc này nên chỉ im lặng đưa tay kéo va li giúp chị mình.

Lên taxi, Uyên Linh đọc địa chỉ cho tài xế rồi quay sang nhìn chị gái. Trần Phương Linh bây giờ trang điểm rất đậm, đuôi mắt xếch lên cao, môi đỏ mọng quyến rũ, rất giống mấy cô gái làng chơi. Dạo gần đây chị nàng có vẻ sống không được tốt lắm, dù rằng trang điểm kỹ càng vẫn khó giấu được quầng thâm mắt.

Uyên Linh hỏi:

Sao chị lại đến thành phố này để tìm việc vậy?

“Công ty cũ phá sản, tao thất nghiệp cả hai tuần rồi. Công ty mày còn chỗ không? Đánh tiếng cho tao với.” Phương Linh lúc này mới ngẩng đầu, rời mắt khỏi điện thoại.

Không có. Em chỉ là nhân viên quèn thôi, chị nghĩ em là giám đốc phòng nhân sự sao?” Uyên Linh lắc đầu.

“Thôi được rồi, biết trước mày sẽ vô dụng.”

...

Uyên Linh không muốn nói tiếp, im lặng cho đến khi xe dừng lại.

Ngôi nhà trước mắt làm cả nàng và chị gái đều giật mình, bởi vì nó không phải nhà bình thường mà là một ngôi nhà kiểu Tây Âu to, rộng, còn có hai tầng! Uyên Linh nói với Thu Phương muốn chỗ ở nhỏ vừa một người ở, và đây là thứ cô ta chuẩn bị cho nàng?

Trần Phương Linh kinh ngạc nói: “Mày ở chỗ này thật à? Tiền đâu mà mày chuyển đến chỗ đẹp như vậy?”

Em… đây là nhà của bạn em, cậu ấy niệm tình quen biết nên cho thuê với giá rẻ.” Uyên Linh dùng lý do ngớ ngẩn này để chống chế, nhưng Phương Linh vẫn tin.

“Bạn mày? Giàu thế à?” Đôi mắt của Phương Linh hơi sáng lên. “Là trai hay gái?”

Là gái, nhưng đã có vị hôn thê rồi.” Uyên Linh chua chát trả lời.

“Tiếc thật.” Phương Linh chép môi rồi đi vào nhà trước, sau đó nhập mật khẩu nhận được từ Uyên Linh.

Nơi này không chỉ đẹp, mà còn rất hiện đại. Uyên Linh nhìn căn nhà hai tầng trước mắt, trong lòng thầm mắng Thu Phương khoe mẽ không cần thiết. Đã dặn dò cô thuê nhà trọ nhỏ, nhưng cô lại chơi hẳn một căn nhà to như này, tiền thuê nhà… Trời ạ, nàng làm sao mà trả nổi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro