Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy ngày nay, Địch Húc trải qua vô cùng kinh hồn bạt vía, từ ngày ông chủ đi Phạm thị bàn chuyện hợp tác trở về cứ như biến thành người khác.

Ngày trước tuy rằng yêu cầu của ông chủ luôn cao, nhưng thái độ cũng không nghiêm khắc đến mức này.

Những ngày gần đây lại rất lạnh lùng, không có một chút hơi thở của con người.

Hôm trước, quản lí Lâm trong lúc tiếp đãi khách hàng xảy ra chút sai sót, ông chủ trực tiếp gọi giám đốc Hướng đến thông báo sa thải ngay.

Người kia chính là em họ của cô Lâm, khi xưa cũng chính ông chủ đích thân sắp xếp đến làm việc tại công ty!
Ngay cả Lâm Triết cũng bị sa thải rồi, Địch Húc lại càng không dám hành sự sai sót, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ.

Nếu biết chuyến đi đến Phạm thị ngày đó không những không dỗ được cô Phạm mà còn biến thành như thế này, cậu nhất định không đã lắm lời trước mặt ông chủ rồi.

Hiện tại cậu hối hận muốn chết, vô cùng hối hận.

Sau một hồi trông thấy vẻ mặt cứng ngắt của ông chủ,  Địch Húc đổ một thân mồ hôi mang bảng kế hoạch của giám đốc Hướng Nguyễn lên sếp.

Điện thoại trong túi quần réo lên hai hồi, Địch Húc lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn cái tên quen thuộc đang hiển  thị.

Nhưng nhìn dáng vẻ không chút vui vẻ của Rvee lúc này, cậu vội vàng từ chối ngay cuộc gọi.

Rvee lườm cậu một cái rất nhem đã thu hồi lại, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Sau khi đóng lại bảng kết hoạch của giám đốc Hướng Nguyễn ký, em nhấc điện thoại bàn gọi nội bộ :
Alo, Tần tổng.
Giong nói của giám đốc Hướng mang theo sự căng thẳng rõ rệt.
" Bộ phận nghiên cứu là ai.....!"
Lời còn chưa dứt, trong điện thoại đã xôn xao truyền đến tiếng cãi vã, Rvee thu hồi lời chất vấn đã tới bên miệng, nhăn mặt hỏi: '
Bên em có chuyện gì vậy?
Giám đốc Hướng do dự một lát, vô cùng cẩn thận mở miệng nói:
Là quản lí Lâm không phục chuyện mình bị sa thải, náo loạn muốn tìm ngài.

Lâm Triết dù chỉ là lính nhảy dù, nhưng lại là em họ của cô Lâm hồng nhan tri kỷ của Tần tổng.

Nếu theo thông báo tuyển dụng thông thường hắn ta căn bản không được nhận vào Tần thị, nhưng nhân viên trong phòng vẫn không ai dám đắc tội hắn.

Giám đốc Hướng hiển nhiên không thích nhân viên như vậy, nhưng nghiệt nỗi người ta có bối cảnh đủ mạnh, em cũng không có cách nào khác.

Mấy hôm trước, trong lúc tiếp đãi khách hàng Lâm Triết để xảy ra lỗi, bị giám đốc Hướng trực tiếp sa thải, hắn cho rằng giám đốc Hướng cố ý chỉnh hắn, hôm nay mới lên công ty làm loạn, thậm chí còn mang Rvee ra uy hiếp.

Nhưng.

.


.

.

.

.

giám đốc Hướng biết rất rõ chính miệng Tần tổng thông báo sa thải hắn ta mà.

Thế nhưng nói thế nào đối phương cũng không tin, dù sao trước kia cũng là Rvee sắp xếp người ta đến làm dưới trướng giám đốc Hướng.

Rvee nghe thấy Lâm Triết đến công ty làm loạn, tâm tình vốn đã không tốt giờ lại càng xấu thêm.

Lần trước lời nói của Minh Triệu đã làm em ngộ ra không ít chuyện, hiện tai e là không phải chỉ đơn giản cô đang giận dỗi em.

Rvee hết sức kinh ngạc trước những lời lẽ sắc bén đó, mấy ngày nay em cẩn thận nhớ lại những lần trem cãi của hai người từ sau khi về nước tới nay.

Tính tình cô luôn tốt, cho dù là cãi nhau vì Lâm Tinh Phỉ cô cũng chưa từng có thái độ như thế bao giờ.

Ngoại trừ lần em sắp xếp Lâm Triết đến công ty làm việc, Minh Triệu khi đó đã điên cuồng chất vấn em nguyên nhân.

Khi đó Rvee cho rằng đó chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng để cô nổi điên như vậy.

Nhưng lần đó lại là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất em và cô bùng nổ trem cãi, lại vì Lâm Triết.

Rvee xưa nay không hy vọng hai người trong lúc tức giận nói ra những lời lẽ đả thương người khác, nhưng có lần bị cô cay nghiệt chất vấn quan hệ giữa với Tinh Phỉ lời qua tiếng lại, em đã trách mắng cô.

Em và Minh Triệu đã được đính hôn từ bé, nhưng năm 3 tuổi Minh Triệu bị lạc mất, từ đó em mơ hồ ghi nhớ có một chị gái nhỏ đáng yêu  nọ, chỉ là sau này lớn lên ấn tượng ngày càng mờ nhạt.

Lại tiếp sau này cô Phạm dắt tay Lâm Tinh Phỉ dọn về Phạm gia, từ nhỏ Rvee đã chín chắn hơn độ tuổi, lại là em lớn trong nhà, dần dần em chuyển sự yêu mến tiếc nuối mông lung dành cho cô gái nhỏ nọ qua cho Lâm Tinh Phỉ.

Sau khi mẹ Tần sinh Tần Tương thì mắc phải chứng trầm cảm sau sinh, thậm chí còn nghiêm trọng đến độ không thể gặp mặt con, vì thế em và Tần Tương đến Phạm gia sống 2 năm.

Bà nội Phạm vô cùng yêu thương chăm sóc Rvee và Tần Tương, là tình cảm mà trong một gia đình phức tạp như Tần gia không hề có.

Đối với Rvee mà nói, bà nội Phạm là vị trưởng bối mà em kính yêu nhất.

Trước khi bà qua đời, cô Phạm mắc bệnh mới mất một năm, bà lo lắng Lâm Tinh Phỉ nên nắm tay Rvee dặn dò em chăm sóc tốt cho Lâm Tinh Phỉ, em đã đồng ý với bà.
Vài năm sau, Minh Triệu được ông nội đón về nhà, từ trên người cô Rvee thấy được bóng dáng của cô gái nhỏ năm nào, tự nhiên cũng sẽ quan tâm yêu thương cô.

Rvee không biết mình thích Minh Triệu từ khi nào, ban đầu chỉ là mọi người xung quem cứ nhắc hoài về hôn ước của hai người họ, mà em thì thường xuyên giúp cô giải vây khỏi những lời trêu ghẹo đó.

Giáo dục ở Lam trung vô cùng xuất chúng, cô vừa chuyển tới khẳng định không thể theo kịp, nên thường xuyên ngại ngùng xin em giảng bài cho, mỗi lần như thế đều cười nói gia sư mà Lâm Thành tìm cho cô cũng không giỏi bằng em.

Hai người vốn đã có hôn ước, cô lại luôn đi theo em, vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy được cô thật sự thích em, thế nhưng Rvee lại không rõ bản thân mình, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ nói ra kia mà.


Minh Triệu quả thật thích đi theo em, nhưng cô quá ngoan ngoãn, còn em thì có thể giúp cô giải vây khỏi những trường hợp không thể đắc tội người khác, tránh được rất nhiều phiền phức.

Giữa hai người có hôn ước là thật nhưng em không thể xác định phần tình cảm thẳng thắng kia của Minh Triệu có phải chỉ vì hôn ước ràng buộc bởi vì kỳ vọng của ông nội cô hay không.
Năm nhất đại học kết thúc, đúng lúc có sự kiện đổi chuyên ngành, cùng lúc quan hệ giữa em với mẹ Tần ngày càng cứng ngắc, với cha Tần cũng trở nên căng thẳng.

Năm đó Phương Úy Lan trầm cảm hơi nghiêm trọng, cho nên Rvee 20 tuổi vẫn luôn hiểu chuyện hiếu thuận cha mẹ, luôn bao dung tính tình của mẹ chưa từng có một chút ý định phản nghịch.

Thế nhưng ngày đó, mẹ Tần đã xé bỏ đơn xin đổi chuyên ngành của em, đồng thời 'tận tình khuyên bảo' nói cho em nghe dã tâm của chú hai chú ba, ép em làm từng bước tiến đến mối quan hệ liên hôn với Minh Triệu, và tiếp nhận Tần thị.

Lần đầu tiên Rvee bùng nổ với mẹ mình, sau đó ma xui quỷ khiến tiếp nhận lời đề nghị hẹn hò của Lâm Tinh Phỉ, một nửa là để chống đối Phương Úy Lan, một nửa là muốn thử thách phần tình cảm kia của Minh Triệu.

Nhưng không quá lâu sau đó, ông nội Phạm phong phem muốn truyền lời đến cho ông nội Tần ngụ ý hoặc là hai nhà từ hôn, hoặc là đối tượng liên hôn đổi thành Lâm Tinh Phỉ.

Đến khi ông nội Tần bình tĩnh tới hỏi, Rvee khi đó mới biết Minh Triệu sắp xuất ngoại rồi.

Em từ chối yêu cầu từ hôn của Phạm gia, rồi sau đó ' chia tay ' với Lâm Tinh Phỉ, không bao lâu sau cũng chuẩn bị đi Mỹ.

Lúc Rvee xuất hiện trước mặt Minh Triệu lần nữa, rõ ràng em đã cảm nhận được sự xa cách của cô đối với mình.

Có lẽ là do thay đổi hoàn cảnh, tính tình cô cởi mở hơn trước, cũng có không ít bạn bè.

Cô không hỏi chuyện Lâm Tinh Phỉ, mà em theo đuổi cô suốt 1 năm trời cuối cùng trong đêm Giáng Sinh năm đó cô bất ngờ đồng ý, hai người chính thức quen nhau.

Mấy năm ở nước ngoài đó, không có hôn ước trói buộc cũng không có Tần gia, quan hệ của bọn họ ngược lại lại được phát triển khá tốt.

Tuy rằng hai người đều bận rộn chuyện học tập, rất ít khi dành thời gian cho yêu đương, nhưng Rvee vẫn rất thoải mái, ít nhất rốt cuộc em cũng đã xác định được Minh Triệu thật lòng thích mình.

Chuyện đổi chuyên ngành bị cha mẹ phát hiện, Rvee bị gia đình cắt đứt toàn bộ kinh tế, em trở nên kiên định hơn bắt đầu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Minh Triệu vẫn ở bên em, thậm chí không tiếc bỏ qua lời đề nghị tiếp tục học chuyên sâu của thầy hướng dẫn, cũng không về nước để được nhận sự hỗ tốt nhất.

Đêm trước khi T & D lên sàn, em chuyển 30% cổ phần công ty sang tên cô làm lễ vật cầu hôn.

Từ lúc đó em đã xác định cô chính là người vợ duy nhất của đời mình.

Cho dù sau khi về nước trải qua bao lần cãi vã, nhưng Rvee vẫn luôn cho rằng tình cảm của bọn họ vô cùng vững chắc.

Chỉ là em muốn hóa giải hiểu lầm của Minh Triệu đối với Lâm Tinh Phỉ mà thôi, thế nhưng chuyện không đơn giản như vậy, mâu thuẫn cứ thế xảy ra một lần rồi lại một lần.

Em từng đồng ý với bà Phạm sẽ chăm sóc Lâm Tinh Phỉ, không thể nào phản bội lời hứa của mình, thế nên mỗi khi cãi nhau với Minh Triệu, em cũng không có cách nào khác.
Lần đó cãi nhau vì Lâm Triết, thái độ cố tình gây sự của cô là cho lý trí của em bắt đầu dao động, cảm xúc chiếm phần lớn, thậm chí còn nói ra lời lẽ đả thương người.

Mãi sau này, Rvee mới biết được Minh Triệu vừa về nước đã trực tiếp đuổi cổ Lâm Triết ra khỏi Phạm thị.


Thật ra em nên suy nghĩ kỹ hơn, sao cô có thể ghét một người như vậy, có thể khiến cô làm như vậy, chắc hẳn Lâm Triết đã từng gây ra chuyện khiến cô khắc sâu.

Rvee không lên tiếng thật lâu, giám đốc Hướng đợi một hồi, lại hỏi:
Ngài xem.....!có cần đuổi Lâm Triết đi không?
Ừm, thông báo cho tiếp tân và bảo vệ, về sau đừng để Cô ta bước vào công ty
Nói xong, Rvee ngắt điện thoại, đáy mắt đầy suy tư, thậm chí đã quên mất chuyện kế hoạch của giám đốc Hướng.

Một lát sau, em nhìn về phía Địch Húc, mở miệng nói:
Cậu đi điều tra cho tôi, trước kia Lâm Triết đã làm chuyện gì?
Nếu Minh Triệu đã thật sự thất vọng, em chỉ có tìm nguyên nhân trước, rồi mới có thể quay lại với cô.

Rvee tin tưởng tình cảm của hai người, tuyệt đối không thể dễ dàng chia tay như vậy.

" Vâng, ông chủ.

Địch Húc gật đầu.
Trong văn phòng lại truyền đến tiếng chuông điện thoại, Địch Húc theo bản năng liếc mắt xuống túi quần, xác định lần này không phải là điện thoại của mình mới nhẹ nhàng thở ra.

Rvee ngẩng đầu, nhận điện thoại.

Giọng nói của Tưởng An Chính truyền đến rõ ràng đầy lo lắng:
Quyết, sau khi Tinh Phỉ về nhà bị con chó điên Phùng Thiên bắt cóc rồi! "
Chỉ một câu nói đã làm cho Rvee biến sắc.

Phùng Thiên trong miệng Tưởng Em Chính chính là kẻ theo dõi, nhân lúc lộn xộn đánh lén Lâm Tinh Phỉ lần trước.

Lúc ấy nhờ có người trong đoàn phim nhem chóng kéo Lâm Tinh Phỉ, giúp cô ta tiện đà tránh được, nên mới bị thương không nặng.

Nhưng ngay từ đầu, Phùng Thiên đã muốn ra tay độc ác.

Vốn đối tượng của hắn là Rvee, Lâm Tinh Phỉ cũng là vì có scandal với Rvee nên mới bị liên lụy.

Dù sao người ta bị thương do mình, lúc ấy Tưởng An Chính lại mơ hồ không nói rõ tình hình, Rvee không còn cách nào khác nên mới vội vàng đi Bắc Dao, bỏ lỡ cả hôn lễ.
Lại không ngờ rằng, Phùng Thiên bị tạm giữ ở cục cảnh sát lâu như vậy rồi vẫn còn dám xuất hiện.

Lần trước vì có đứa con của hắn mới tha cho hắn, nhưng không có nghĩa Rvee sẽ nương tay lần nữa.

Dù thế nào thì trong mắt Rvee, Phùng Thiên chính là đầu sỏ khiến cho em lỡ mất đám cưới của chính mình.

Rvee ngắt điện thoại của Tưởng An  Chính, vừa đứng dậy thì điện thoại của Tần Tương lại đến —
Em, điện thoại của Địch Húc sao mãi không gọi được! Khang Vũ gấp đến nỗi tìm đến chị này.

Rvee nhìn Địch Húc, người vô tội chỉ biết im lặng.

Vừa rồi đúng là Khang Vũ gọi đến, nhưng bởi vì ánh mắt ông chủ quá bức người nên mới không dám nhận điện thoại của Khang Vũ mà.!
Tương Tương, em đang có chuyện quan trọng, đợi lát nữa em gọi lại cho chị.

Mắt thấy Rvee sắp ngắt, Tần Tương vội vàng ngăn cản:
Đừng đừng đừng, em, Khang Vũ vừa gọi cho chị, nói chị Minh Triệu hình như xảy ra chuyện rồi! Chị gọi không cho chị ấy không được, em mau đi tìm chị ấy đi!
Cô vừa dứt lời, trong nháy mắt Rvee dừng lại bước chân, nắm chặt lấy điện thoại, sắc mặt càng thêm u ám.

Địch Húc đứng bên cạnh thấy thế, muốn nói lại thôi: Vậy còn chuyện, sếp......
Một ánh mắt sắt bén kéo tới, Địch Húc đưa di động cho em, nhem chóng nói cho hết lời :
Là là là bọn bắt cóc, mở livestream!

Địa điểm gặp mặt của Minh Triệu và Khang Vũ là tại quán cà phê gần công ty.

Cô và Khang Vũ tiếp xúc mật thiết với nhau hơn hai tháng trời để chuẩn bị cho hôn lễ, xem như cũng có vài phần hiểu biết.

Quê nhà của Khang Vũ ở một thị trấn của Bắc Dao, cô dựa vào sự cố gắng của bản thân thi vào trường đại học tài chính 211, sau khi tốt nghiệp vào làm ở ngân hàng sau này vì trong nhà  cần tiền gấp mới từ chức rồi bước vào Merbeil làm việc với mức hoa hồng cao ngất.

Minh Triệu thật sự tán thưởng tính linh hoạt trên người Khang Vũ, thậm chí cảm nhận được, nếu bản thân không được Phạm gia tiếp nhận, cô cũng sẽ trở thành một Khang Vũ như thế này.

Cô không ngờ rằng vì giúp mình mà Khang Vũ bị Merbeil sa thải, nhưng chuyện này cũng thật khéo, Trước đó không lâu cô lên chức cho Hạng Bân, lại phải tuyển trợ lý mới, mà Khang Vũ tuyệt đối là người ưu tú nhất trong lòng Minh Triệu cũng là người xứng đáng tín nhiệm nhất.

Minh Triệu thích Khang Vũ, đãi ngộ cho cô cũng rất phong phú.

Mà Kang Vũ vốn dĩ đang tìm việc làm, sau khi kinh ngạc đi qua, đương nhiên cũng sẽ không từ chối cành ô liu của Minh Triệu.

Lần đàm phán này rất thú vị.

Hai người ngồi trong quán cafe trò chuyện mãi cho đến lúc tan tầm,
Chỉ là Minh Triệu không ngờ rằng mình vừa cùng Khang Vũ bàn xong việc đi ra lại có thể bị bắt cóc.

Cô trước nay luôn khiêm tốn, ăn mặc cũng không xa hoa, hai năm trở lại đây Phạm gia cũng không còn là nhà hào môn hàng đầu ở Phú Yên nữa, cô càng không có lộ mặt trước giới truyền thông, bọn bắt cóc làm sao lại nhắm vào cô?
Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, nhận thấy được nguy hiểm trước mắt, Minh Triệu không hề nao núng nhấn vào tên người đứng đầu dem sách cuộc gọi là Khang Vũ.

Cô từng tập luyện đánh đối kháng 2 năm, nhưng khi Minh Triệu phát hiện đối phương người đông thế mạnh, cô không chọn phản kháng, để tránh bị đối phương phát hiện lịch sử trò chuyện trên điện thoại.

Sau đó cô bị bọn chúng bịt mắt trói lên xe, di động trong túi khó tránh thoát khỏi vận mệnh bị phát hiện tịch thu.

Tầm nhìn bị che khuất toàn bộ, bên trong xe ngột ngạt xóc nảy, tính năng giảm xóc rất kém, có lẽ là xe van siêu nhỏ.

Minh Triệu cố gắng giữ bình tĩnh, tự an ủi bản thân rằng vừa nãy đã gọi được cho Khang Vũ, Kỳ Duyên tới đón cô tan ca khẳng định sẽ phát hiện ra cô mất tích.

Mà cũng rất kỳ lạ, tại thời điểm dễ dàng làm cho người ta căng thẳng thế này, cô lại có thể vô cùng khẳng định Kỳ Duyên- cái người nhìn không vừa mắt kia sẽ nghĩ cách nghĩ cách cứu cô.

Trong xe trừ cô ra còn có ít nhất 3 người, bọn họ dường như từng được huấn luyện, dọc đường đi luôn im lặng không nói một lời.

Cho đến lúc xuống xe, cô bị chúng quăng vào một kho hàng tràn ngập mùi rỉ sắt, Minh Triệu mới nghe được câu nói đầu tiên:
Đây là người em nói, con đàn bà Rvee thích?
Bịt mắt bị chúng thô bạo kéo xuống, nhất thời ánh sáng có hơi gây chói mắt, Minh Triệu theo bản năng nhắm nhắm mắt.

Cho đến khi thấy rõ cô gái bị trói trên ghế đằng kia, cô rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân mình và Lâm Tinh Phỉ bị bắt tới đây — đồng thời không thể tiếp tục duy trì gia giáo đã được học nhiều năm qua mà chửi thầm một câu.

Trong kho hàng âm u nóng bức, chỉ có chỗ Minh Triệu đứng là có quạt,  người đàn ông có diện mạo tục tằng thân hình cường tráng
đang ngồi trên sô pha đối diện.

Trong tay đối phương cầm một chiếc di động màu đen, hắn ta luôn cúi đầu lại ngước nhìn cô một cái.

Phùng Thiên đưa mắt đánh giá Minh Triệu, ngữ khí coi như cũng còn khách sáo, giọng nói khản đặc:
Cô Phạm, ngại quá phải mang cô đến đây, ả ta nói cô là vợ chưa cưới của Rvee?
Minh Triệu liếc nhìn Lâm Tinh Phỉ đang bị băng dính bịt kín miệng, mặt không đổi sắc suy xét tình cảnh trước mắt.

Suy nghĩ vài giây, cô mới mỉm cười trả lời Phùng Thiên:
Không, tôi là phu nhân của tổng tài Lâm Hằng, với Rvee cũng chỉ là hôn ước bị trưởng bối ép buộc mà thôi, hơn nữa — Rvee còn bỏ trốn khỏi đám cưới của tôi và Cô ta, tôi với cô ta cũng có thù oán.

"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro