Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã quá khuya, Minh Triệu gửi xong tin nhắn, đợi hai mươi phút sau cũng không thấy Cố Lâm Lang lẫn Diệp Nghiên Sơ trả lời.
Cô cầm điện thoại phiền muộn nằm lên giường, không bao lâu sau, đã mang theo tâm tư nặng nề này chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Minh Triệu tỉnh dậy rất sớm.
Trải qua một đêm bình tĩnh lại, cô không thể không thừa nhận chuyện bản thân mình đã nảy lòng tham với sắc đẹp Kỳ Duyên, nhưng cô quyết tâm sẽ kiềm chế lại.

Ít nhất là trước khi được đối phương cho phép, cô sẽ không để xảy ra những hành động vượt khuôn phép như vậy nữa.
Nghĩ đến hôm qua Kỳ Duyên vừa mới say rượu, cô rửa mặt xong xuống lầu, lấy một ít tắc trong tủ lạnh làm cho em chén trà giải rượu.

Sau khi ra khỏi nhà bếp, Kỳ Duyên đang trên từ lầu hai từ từ đi xuống, trên người mặc áo Tshirt rộng rãi thoải mái, phối với quần thể thao.
Người đàn ông hình như vừa tắm xong, mái tóc ngắn cũn chỉ được lau qua loa, trên mặt còn đọng vài giọt nước, toàn thân rạng rỡ trong nắng mai.Sau khi cởi bỏ bộ đồ âu phục lịch lãm chỉnh chu thường ngày, hơi thở lạnh lùng cũng phai nhạt hơn, trên người có phần tươi sáng hơi, cơ thể rắn chắc tràn đầy năng lượng.
Tầm mắt Minh Triệu dừng lại trên khuôn mặt khôi ngô kia, cảm giác tội lỗi trong lòng cô cũng giảm bớt một chút.

Đợi em tới gần, cô lên tiếng nói : Tôi làm chén trà giải rượu, em uống đi.Kỳ Duyên gật đầu nhẹ, bưng chén trà trên bàn cơm uống hết một hơi, thờ ơ nói tiếp: Tối hôm qua say quá, không gây phiền phức gì cho chị chứ? Người đàn ông buông mí mắt xuống, không biểu lộ cảm xúc gì, giống như chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Minh Triệu lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, vội nói : Không có gì cả.
Kỳ Duyên khẽ ừ một tiếng, buông chén trà ngồi xuống ghế.Dựa lưng vào ghế ngồi, em rũ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: Vậy tôi không làm chuyện gì chứ?
"Em say đến vậy rồi, còn làm gì được.
Nghĩ đến dáng vẻ say xỉn đôi mắt mơ màng im lặng nhìn cô của em tối qua, Minh Triệu bật cười.Kỳ Duyên nhướng mày, ánh mắt tò mò nhìn sang cô :Nghe có vẻ như chị thấy thất vọng lắm nhỉ?
Minh Triệu ngây người, tầm mắt không dám nhìn thẳng : Tôi thất vọng gì chứ......
Cô ra vẻ như không có gì bình tĩnh dọn bữa sáng lên bàn, chỉ là món cháo ăn kèm trứng luộc đơn giản.

Đôi mắt Kỳ Duyên hơi thay đổi, sau đó thu hồi tầm mắt, bưng chén cháo trước mặt lên ăn, không hỏi nhiều nữa.
Hai người yên lặng bắt đầu ăn sáng.
Trong nhà ăn lại yên tĩnh.
Có lẽ là vì trong lòng có quỷ, nên bữa sáng này Minh Triệu ăn rất chậm.

Kỳ Duyên ăn xong rồi, vươn tay rút tờ khăn giấy, chậm rãi lau khóe miệng.
Ngừng lại một lát, em như vô tình mở lời : Đúng rồi, quên nói cho chị biết, lúc trước tôi có lắp một cái camera ở trước phòng ngủ chính.
Vừa dứt lời, cánh tay đang cầm muổng cháo của Minh Triệu thoáng cứng đờ : Em lắp camera ở nhà sao không nói cho tôi biết?
Nếu em đã lắp camera ở phòng ngủ chính, không biết sau khi tỉnh lại có xem lại ghi hình tối qua không nhỉ?
Nghiêm túc mà nói tuy cô cũng không làm gì cả, nhưng với tính cách soi mói của Kỳ Duyên mà phát hiện ra chuyện tối qua, nói không chừng lại tìm cô đòi công bằng.

Cô im lặng, trong lòng suy nghĩ tìm cách cứu vớt tình thế, mà Kỳ Duyên vẫn ung dung giải thích.
" Yên tâm, chỉ có phòng ngủ của tôi và phòng sách mới lắp, không ảnh hưởng tới chị đâu, không phải lần trước chính chị nói chỗ két an toàn quá dễ bị trộm, đây là biện pháp hợp lí để tôi bảo vệ tài sản của mình.
Lần trước phát hiện Kỳ Duyên cất nhiều tài sản trong két an toàn ở phòng sách, Minh Triệu bèn thuận miệng nói em nên có biện pháp tăng cường phòng chống trộm cắp, tránh bị kẻ trộm dòm ngó.Nhưng cô lại không ngờ, Kỳ Duyên có thể lắp camera ở cả phòng ngủ.

Lẽ nào trong phòng của mình, em cũng cất giữ của quý gì nữa à?" Cho dù không ảnh hưởng, nhưng em cũng nên nói với tôi một tiếng chứ.

Minh Triệu nhỏ giọng lẫm bầm.
Sao có thể không ảnh hưởng tới cô,......!Nếu biết phòng ngủ chính có camera, đêm qua cô đã kiềm chế cảm xúc hơn rồi.
Nhưng chuyện này lại không thể nói cho em biết.T
rình Việt Lâm hờ hững cười cười, cất giọng nói: Minh Triệu, chị để ý như vậy, lẽ nào tối qua......!chị làm gì tôi rồi? Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ẩn giấu tia xảo trá, thản nhiên nhìn sang cô.
Không khí hơi quỷ dị, đầu ngón tay của Minh Triệu khẽ nhúc nhích, tiếp đó cô nhíu mày lắc đầu: Sao có thể chứ..
" À, Thật sự không có hả? "
" Không có.

"
Kỳ Duyên không nói nữa chỉ chăm chăm quan sát đánh giá cô, cuối cùng không hỏi tới nữa, lắc đầu cười nói: "À, đùa chị thôi, trong phòng tôi không có camera đâu.
Minh Triệu : ".

.

.

.

.

."
Thiếu chút nữa đã bị em lừa rồi.
" Đúng rồi, hôm qua tôi đi dạo phố mua cho em chiếc áo khoát ngoài.

Minh Triệu thức thời chuyển đề tài.

Tôi không rõ em mặc size nào, nên chỉ ước chừng thôi, em mặc thử xem, không vừa thì chiều đi đổi lại."
Chiều nay cô có hẹn gặp Cố Lâm Lang và Diệp Nghiên Sơ ở quán cà phê gần khu thương mại, rất gần quảng trường Long Hưng, thuận đường có thể qua đó đổi áo cho em.
Kỳ Duyên nhìn sang túi đô trong phòng khách, chớp mắt nhìn cô nói : Chị không rõ kích cỡ của tôi?
Cô làm sao biết kích cỡ của em???
Minh Triệu khó hiểu nhìn lại, giọng nói vênh váo của em cất lên : Mới đây không lâu, không phải chính tay chị đã ôm tôi rồi à?
"Tôi......!Minh Triệu bị em nhìn chằm chằm đến độ trong lòng khẽ run, thở dài nói : Tôi đâu có?
Hôm qua cô còn chưa ôm em thì lí trí đã về kịp thời, bây giờ dù có nổi lên tà niệm, trước khi được em đồng ý cô sẽ cố gắng kiềm chế.
Kỳ Duyên lặng lẽ quan sát nét mặt của cô, sau đó chớp mắt cười cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lay động : Chính là cái hôm chị ôm tôi khóc ở phòng khách đó.
Hóa ra là nói hôm ông nội qua đời.
"À, lúc đó tôi không để ý.Minh Triệu nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó lại nghĩ đến lời an ủi cô của em ngày đó.
Ngẫm lại thì Kỳ Duyên thực ra cũng rất gần gũi với cô, tính ra cô cũng không phải là không có cơ hội.
Kỳ Duyên chăm chú nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sâu xa.

Một lát sau, em tiêu sái đứng dậy: " Được, tôi thử xem.-- Sự thật được minh chứng, mắt chọn quần áo của Minh Triệu vẫn là rất tốt, chiếc áo khoát kia vô cùng hợp với cơ thể của Kỳ Duyên, cũng tôn được khí chất của em.

Vì thế đương nhiên không cần phải đi đổi nữa.
Buổi chiều, Minh Triệu trang điểm nhẹ, mặc bộ váy mát mẻ ra ngoài.
Sau khi đến quán cà phê đã hẹn với bạn, cô lập tức bị hai người còn lại tra hỏi." Triệu, rốt cục là cậu thích Kỳ Duyên từ khi nào?
Hai cô vừa mới gặp hôm qua.
Sáng sớm sau khi nhận được tin nhắn, Diệp Nghiên Sơ nghĩ mãi không ra, Minh Triệu bị cái gì mà trong một đêm lại nảy lên ý định theo đuổi Kỳ Duyên???
Minh Triệu cũng hơi xấu hổ, nắm chén cà phê trong tay, khẽ nhíu mày nói : Tớ cũng không biết, chỉ là đột nhiên phát hiện.....!tâm trạng của mình khi đối mặt với em ấy khác lắm.
Ngay từ đầu cô chỉ là muốn sống chung vui vẻ với Kỳ Duyên, nhưng hiện tại, hình như đã không thể vừa lòng trạng thái chung sống vui vẻ này nữa.
Trong lúc bất tri bất giác, cô đã buông bỏ phòng tuyến đối với em.
Sau đó không may phát hiện ra .....!cô lại có thể nổi tà ý với một người.

Loại cảm giác này, Minh Triệu cũng rất xa lạ.
Diệp Nghiên Sơ nghe vậy, ánh mắt đầy nghi ngờ : Vậy cậu bây giờ không còn bực mình với cái tính xấu như chó của Kỳ Duyên nữa à?
Cô nàng biết, hồi trung học Minh Triệu luôn buồn phiền với tính tình vô lại của Kỳ Duyên, thường xuyên bị đối phương chọc cho tức chết.
" Vẫn còn.

Minh Triệu cười gật đầu, nói tiếp : Nhưng ngoài tức giận, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy.....!cái tính soi mói của em ấy cũng rất đáng yêu.
Cô từng cho rằng bản thân thích Rvee có thiện cảm với đối phương, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động theo đuổi hắn, thậm chí ngay cả sau khi xác định quan hệ cũng có vài phần khách sáo.
Hai người đều được giáo dục tốt nên luôn cẩn thận dè dặt, cũng chưa từng phải ngượng đến mặt đỏ tía tai, quan hệ của hai người luôn trong trạng thái bình thản không gợn sóng.
Nhưng với Kỳ Duyên lại không giống vậy, Minh Triệu cảm thấy rất tự nhiên cũng như thích thú khi sống cùng em.
Cô có thể bị em chọc tức, khi buộc phải vứt bỏ liêm sỉ để đấu võ mồm với em, cũng là lúc cô nhận ra ưu điểm của em.
Mỗi khi nhớ lại những lúc này, cô đều vô cùng mong muốn được cùng em tiếp tục cuộc sống như vậy mãi.
Nghĩ vậy, Minh Triệu thở dài : Tuy em ấy quen thói kiêu ngạo nhưng cũng rất tôn trọng tớ.

Cho dù lúc trem cãi rất hăng hái nhưng tuyệt đối không vượt qua giới hạn của tớ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Minh Triệu, Diệp Nghiên Sơ lắc đầu liên tục: Xong rồi, xong rồi, tớ thấy lần này cậu không ly hôn được rồi.
"Ài, còn nhớ làm dự show thời trang của Cố Lâm Lang Triệu Băng nói Kỳ Duyên sẽ để cậu làm bà Nguyễn, ảnh sẽ không chủ động nhắc ly hôn đâu.
Mắt thấy bạn tốt bị Kỳ Duyên dụ dỗ mất, Diệp Nghiên Sơ không thể không đối mặt với nguy cơ trở thành người cô đơn duy nhất trong đám.
Nghe Minh Triệu tự thuật xong, Cố Lâm Lang trầm mặc rất lâu, cuối cùng cười cười lên tiếng nói: Chỉ cần cậu sống vui vẻ, những chuyện khác không sao cả, cứ tiếp tục cuộc sống như vậy cũng được.
Trước kia cô nàng luôn cảm thấy, Minh Triệu có thể vì Rvee làm nhiều như vậy, hẳn là thật sự yêu hắn ta.

Nhưng Minh Triệu chưa bao giờ do dự điều gì vì Rvee cả, bây giờ lại chần chừ không quyết vì Kỳ Duyên thật đúng là hiếm thấy.
Cố Lâm Lang có thể hiểu được suy nghĩ của Minh Triệu, thật sự tiếp nhận một người không chỉ là để đối phương trở thành vợ chồng của mình mà còn để đối phương trở thành người thân suốt một đời của mình.
" Đúng vậy, tớ cũng nghĩ như vậy.

Minh Triệu khẽ gật đầu, "Trước kia cảm thấy tớ với Kỳ Duyên đều không có người thân bên cạnh, nên cho là nếu cả hai có thể trở thành người nhà của nhau cũng là chuyện tốt.
" Nhưng mà bây giờ...
" Bây giờ thì sao? Diệp Nghiên Sơ hỏi đến cùng.
Minh Triệu cười cười nhún vai bất đắc dĩ: Hình như vô tình tớ ham mê sắc đẹp của em ấy rồi.
Diệp Nghiên Sơ thở dài, cuối cùng vỗ vỗ vai cô cổ vũ nói : Không sao hết Triệu à, với khuôn mặt kia của Kỳ Duyên, không có gì phải xấu hổ cả, thích thì nhích thôi.
" Nhưng lỡ như thất bại, có phải là xấu hổ lắm không? Minh Triệu hơi lo lắng.
Diệp Nghiên Sơ trâm tư một hồi, nhướng mày cười nói : Đừng lo, nếu không cậu.....!thử thăm dò trước xem.--Trong một phòng nào đó tại club Kim Hoàng, tiếng ca hát vây quem.
Sau nhiều lần xúi giục, Tiền Phạn cuối cùng cũng đợi được ngày Minh Triệu không ở nhà hẹn Kỳ Duyên ra ngoài tụ tập.
" Em Lâm, em làm gì ngồi xa dữ vậy.

Tiền Phạn mới hát xong một bài, quay đầu thấy Kỳ Duyên vốn đang ngồi sát bên cậu, lúc này lại yên lặng một mình ngồi chơi điện thoại ở cuối sô pha.
Nghe thấy giọng nói của Tiền Phạn, Kỳ Duyên nhăn mặt nhìn cậu, trong ánh mắt hình như còn có tia ghét bỏ: Toàn mùi thuốc lá.
Nhậm Hoài bên kia thấy thế, không nhịn nổi nữa bèn buông microphone hừ nhẹ nói: Cậu kết hôn rồi bị vợ quản, cũng không thể kêu tất cả bọn tôi cùng bỏ thuốc chung với cậu chứ?
Nhậm Hoài và Ông Tử Thật đều là bạn cùng phòng đại học của Kỳ Duyên, hơn nữa còn có Phó Sâm Viễn, bốn người dưới một dưới mái hiên trải qua ba năm.
Phải biết là ngay từ đầu chẳng ai có thể chịu nổi người xấu tính như Kỳ Duyên.

Nhưng ở chung lâu rồi, bọn họ lại phát hiện Kỳ Duyên xưa nay thẳng thắn cũng rất trượng nghĩa, quan hệ cũng dần dần hòa hợp hơn rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp Nhậm Hoài và Ông Tử Thật cộng tác mở công ty nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, mấy năm nay coi như cũng phát triển khá tốt, Kỳ Duyên cũng góp cổ phần.
Tiền Phạn là cổ đông của Lâm Hằng, Phó Sâm Viễn lại là cố vấn pháp luật hợp đồng của Lâm Hằng, hai người ít nhiều còn có thể gặp Kỳ Duyên trong công việc.
Nhưng Nhậm Hoài và Ông Tử Thật thì không, từ khi Kỳ Duyên kết hôn đến nay hai người họ không có nhiều cơ hội gặp Kỳ Duyên.
Người này đột nhiên cưới vợ về rồi xem như bảo bối, lại còn suốt ngày up hình khoe ân ái trên trang cá nhân ai mà chịu nỗi.

Nhậm Hoài cảm thấy, trong thời gian Kỳ Duyên khoe ân ái kiểu này, Tiền Phạn nhất định là thảm thương vô cùng.
Có lẽ thấy có người phụ họa, Tiền Phạn xưa giờ bị áp bức quen rồi lập tức thấy có sức mạnh, cười hề hề buông ly rượu.
"Mùi thuốc lá thì sao? Đã nói em mang chị dâu đến thì em không mang, nếu ngày nào đó chị dâu chịu đến club, chị đây lập tức cai thuốc với em luôn.
Mỗi lần cậu nói như vậy, Kỳ Duyên đều sẽ tìm lý do này kia lảng tránh, cho nên Tiền Phạn mới có thể tự tin đến vậy.
Mạnh miệng nói xong, vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ bị từ chối, nhưng ai ngờ Kỳ Duyên lại nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói tiếp.À, có thể, sắp rồi.
Tiền Phạn ngẩn người: " Vì sao kêu có thể sắp rồi "
Kỳ Duyên không trả lời cậu, giống như chợt nhớ ra, nhướng mày nói: Cậu cảm thấy một món quà đã đợi từ lâu này thì nên mở sớm hay là mở muộn?
" Đương nhiên mở sớm thì tốt hơn rồi.
Đồ tốt còn giữ lại làm.
" Mở nhem quá, dễ làm người ta sợ chạy mất.
Tiền Phạn nhăn mặt, vỗ đầu hỏi: Em Lâm à, em nói gì chị nghe không hiểu lắm ?
"Không hiểu à? Kỳ Duyên nhướng mày nhìn cậu, thờ ơ nói : Em ấy à, sợ có người đau lòng em thôi.
Nói xong, tầm mắt của người đàn ông im lặng dời vị trí, dừng lại trên chân Tiền Phạn.

Ngay sau đó nhăn mày không vui đẩy Tiền Phạn ra xa.
Cả người Tiền Phạn nghiêng ngả, không rõ nội tình quay đầu hỏi : Em Lâm, sao em đẩy chị?
Ngón tay thon dài của Kỳ Duyên chỉ vào dấu vết trên áo khoát ngoài, môi mỏng mím chặt :
Không thấy à, làm nhăn áo em rồi.
Tiền Phạn : ".

.

.

.

.

."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro