Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi giày da màu đen được chống đỡ bởi chiếc đế cao gót dẫm lên dãy hành lang vắng vẻ, phát ra tiếng vang lộp cộp lộp cộp. Mơ hồ nghe được tiếng rên khẽ từ bên trong cánh cửa song sắt suốt ngày đóng chặt khiến Kỳ Duyên gắt gao nhíu mày. Là một người đã trưởng thành, cho dù không cần đoán nàng cũng có thể tưởng tượng được cái chuyện 18+ đang được diễn ra bên trong. Những lần đầu nghe thấy nàng còn có chút mặt đỏ tai hồng, nhưng đến nay, mãi cũng đã thành thói quen.

"Ư... Kỳ Duyên, nhanh một chút nữa! Ư... Sắp tới rồi... A!"

Nhập mật mã, đẩy cánh cửa sắt mở ra, ập vào mắt là một cảnh tượng vô cùng ngán ngẩm. Một nữ nhân để tóc dài toàn thân xích loã đang nằm trên giường, mái tóc vốn màu đen bởi vì không được chăm sóc trong suốt thời gian dài mà có chút ngả vàng. Ngay cả trên người tràn đầy vết bầm xanh tím kia lại không hề đáng để tâm, ngược lại còn làm bật lên làn da trắng nõn như ngà voi của nàng.

Bầu ngực sớm đã cao ngất vì động tình, hai điểm nhỏ trên đỉnh cũng không phải màu đỏ sậm thông thường, mà là một màu hồng nhạt đẹp mắt. Mồ hôi dọc theo chiếc cằm thon gầy của nàng, rơi xuống hai mảnh xương quai xanh hình chữ bát, cuối cùng mất hút trong cái khe hẹp giữa hai ngực dù không cần dồn ép cũng đã sâu không thấy đáy.

Giờ phút này, nữ nhân đối diện đang mở rộng đôi chân thon dài, ngón tay qua lại tiến nhập vào nơi tư mật của chính mình, làm chuyện đáng thẹn. Nét sung sướиɠ lại mang theo vài phần thống khổ đồng thời hiện trên gương mặt kiều mị, dáng vẻ muốn nhanh chóng đạt đỉnh nhưng lại sợ chính mình không chịu đựng nổi, nhìn qua đúng là có vài phần mê người.

Nếu đổi lại là nữ nhân bình thường, trong lúc làm loại chuyện này mà bị người ngoài bắt gặp, tuy rằng không đến nỗi kinh động hét lên nhưng sẽ phải có vài phần hổ thẹn. Mà nữ nhân nằm trên giường này lại đặc biệt càng thêm hưng phấn. Mắt thấy nơi nữ tính kia càng lúc càng tràn ra nhiều chất lỏng trong suốt, khóe miệng Kỳ Duyên bất giác run lên, vậy mà nữ nhân kia còn lớn tiếng hơn nữa.

"Ư! Kỳ Duyên! Thật là lợi hại! A! Muốn tôi! Ra sức yêu tôi! Nhanh nữa... A... A!"

Rốt cục thì lúc hai ngón tay dùng sức tiến sâu, cả thân thể ưỡn cong nâng cao, cuối cùng đạt tới cao triều.

Một màn kịch liệt như vậy , chỉ sợ là bất kì nam nhân nào đó nhìn thấy chắc chắn đã không kiềm chế nổi. Thế nhưng Kỳ Duyên chỉ tựa ở cửa lẳng lặng nhìn. Tựa như tất cả những gì vừa xảy ra cũng chỉ là một màn khô khan chán ngắt, cũng không biết đến cái gọi là một mảnh tình sắc. So với túi ni-lon hay tờ rơi quảng cáo trên đường còn rẻ mạt hơn.

Sau một lúc lâu, Kỳ Duyên mới chậm rãi đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân mềm nhũn vô lực đang nằm thở hổn hển. Có lẽ là do vừa rồi trải qua vận động kịch liệt, mái tóc có chút hỗn độn, phủ lên cả trên mặt. Kỳ Duyên dùng cảnh côn vén lên lọn tóc ướt đẫm mồ hôi rũ trên mặt nữ nhân kia, khuôn mặt bị che khuất dần dần được hé ra.

Gương mặttrái xoan thon nhỏ, đem ngũ quan hiện lên càng thêm hoàn mỹ. Hàng mi thon thả,sống mũi cao, cánh môi với độ dày vừa phải, phấn nộn như loại nước chiết anhđào hảo hạng. Lúc này đây nữ nhân kia đang giương đôi mắt thon dài nhìn về phíamình. Bởi vì dư vị của màn cao trào vừa rồi vẫn chưa dứt nên đôi mắt đen láykia còn có chút rã rời, cũng phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Kỳ Duyên.

"Cô vẫn luôn muốn cùng tôi làm chuyện đó?Ngay cả lúc tự sướиɠ thì đối tượng nghĩ đến vẫn là tôi?" Nhìn nữ nhân toànthân mềm như dòng suối nằm bên dưới, Kỳ Duyên ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi. Mỗitừ phun ra đều cố ý đem nhiệt khí thổi vào trong vành tai của nữ nhân, làm chothân thể còn nhạy cảm kia run rẩy từng trận.

"Ha ha... Tôi muốn cùng chị làm chuyện đónhiều đến cỡ nào, không phải Nguyễn ngục trưởng đã sớm biết rồi sao?" Nữnhân kia cũng không trả lời Kỳ Duyên đưa ra mà cười như có như không hỏi ngượclại.

"Nếu đem loại nữ nhân như cô ném sang bênngục giam dành cho nam nhân, có lẽ sẽ làm cho bọn họ được một trận sung sướиɠ,chẳng qua nơi này lại là ngục giam của nữ tử, mà tôi đối với nữ nhân, nhất làđối với loại nữ nhân như cô, không có một chút hứng thú!"

Bỏ xuống một câu, Kỳ Duyên liền xoay người rờikhỏi, nhưng chưa chờ cho nàng kịp bước ra, thân thể đã bị một sức kéo rất mạnhtừ phía sau. Lập tức, trời đất như xoay chuyển, đến khi nàng kịp định hình lạithì thân thể đã bị người kia áp chặt ở trên giường, không thể nhúc nhích."Minh Triệu! Xuống khỏi người tôi!" Kỳ Duyên lớn tiếng ra lệnh, khôngbiết là vì phẫn nộ hay thẹn thùng mà gương mặt vốn trắng nõn giờ phút này đã đỏbừng, giống hệt như quả cà chua.

"Nguyễn ngục trưởng, người chị nóng quá,mặt cũng rất đỏ nữa. Thực ra chị cũng muốn cùng với tôi làm chuyện đó phảikhông? Nếu là như vậy tại sao phải khắc chế bản thân? Dù sao cùng với tôi chịcũng không mang thai, coi như là tự thoả mãn một chút, thế nào? Ôi nữ nhân, cảđời đều phải sống trong lớp vỏ lo lắng, thỉnh thoảng làm càn một chút khôngphải rất tốt sao?"

"Minh Triệu, đây là lần cuối cùng tôi cảnhcáo cô, xuống khỏi người tôi!" Đối mặt với việc người phía trên ra sứckhuyến khích dụ dỗ, Kỳ Duyên chẳng mảy may động lòng, mà lửa giận lại càng bùngcháy dữ dội.

"Ha ha, Nguyễn ngục trưởng thật lớn tiếnga. Chị là ngục trưởng, còn tôi chỉ là một nữ phạm nhân, chẳng lẽ chị sợ tôikhông ăn nổi chị sao? Vậy thì..." Nói tới đây, Minh Triệu đột nhiên cúi đầuhung hăng cắn vào cổ người đang nằm dưới thân mình một cái.

"A!" Vì quá đau nên Kỳ Duyên không tựchủ vội hít một hơi khí lạnh, vừa định đưa tay đẩy Minh Triệu đang áp chặt trênmình ra thì hai tay lại bị đối phương bắt lấy, đè chặt ở trên giường không thểđộng đậy. Kỳ Duyên cũng không biết từ mà nữ nhân thoạt nhìn nhu nhược như MinhTriệu lại có khí lực lớn như vậy, ngay cả mình muốn đẩy nàng ra cũng khó.

"Chị cũng có cảm giác có đúng không? KỳDuyên, đừng áp chế chính mình nữa, thả lỏng tâm tư một chút không đượcsao?"

"Ha ha... Minh Triệu! Nữ nhân như cô rốt cuộcdâʍ đãиɠ tới mức nào vậy! Ngang nhiên ép buộc một nữ nhân tới đè cô! Xem ra cônếm khổ còn chưa đủ a."

"Vậy, mời Nguyễn ngục trưởng hảo hảo trừngphạt tôi thật tốt a!"

Minh Triệu nói xong liền vội vàng đưa tay cởϊ áσcủa Kỳ Duyên. Sau khi âu phục màu đen bên ngoài bị thô lỗ giật tung ra thì lớpáo sơmi thuần trắng bên trong cũng theo đó bóc ra, để lộ ra nội y màu tím. MinhTriệu nhịn cười không nổi. "Ha ha, không ngờ khẩu vị của Nguyễn ngụctrưởng cùng với tính cách của cô thật giống nhau, đều là bên ngoài đứng đắn,bên trong muộn tao a!"

"Vô lại!" Nghe Minh Triệu châm biếm,dù cho là Kỳ Duyên cũng không thể duy trì bình tĩnh. Nàng nâng chân lên muốnmột cước đá bay Minh Triệu, trong lúc hai người giãy giụa thì đầu gối của nàngbất cẩn thúc vào chỗ non mềm giữa hai chân của đối phương. Chỉ nghe người kiathét lên một tiếng liền ngã dúi vào trên người mình. Mà tình huống kí©ɧ ŧìиɧnày cũng giúp cho Kỳ Duyên có được cơ hội phản kích.

Rất nhanh quật ra khỏi sự khống chế của MinhTriệu, đồng thời vươn cảnh côn đánh mạnh vào sau cổ nàng. Cú đánh này mạnh cỡnào Kỳ Duyên cũng biết. Nhưng lúc xuống tay ngoại trừ có chút do dự, cũng tuyệtkhông lưu tình. Nhìn trước mắt người kia bị mình đánh ngã lên giường, thân thểvốn gầy yếu nhợt nhạt lại hằn lên một vết bầm, Kỳ Duyên khinh thường cười rồixoay người rời khỏi phòng.

"Từ giờ đến khi tôi đến không được cho côta ăn!"

"Vâng! Nguyễn ngục trưởng!"

Hai gã lính gác cửa ngục nhìn theo Kỳ Duyên đikhuất, sau đó khoá cửa lại bằng khoá điện tử.

Nơi này, chính là tầng thứ tám của Đệ Nhất Nữ Tửngục giam.

Cũng là chốn nương thân đến hết đời của những nữtù mang tội danh nghiêm trọng nhất, ác liệt nhất Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro