Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa býớc ðến cổng ngục Kỳ Duyên ðã nhìn thấy xe của Hoắc Vũ dừng cách ðó không xa, ngýời ðứng cạnh xe hõi có vẻ lo lắng không ngừng nhìn xung quanh. Nhìn bộ dạng hắn nhý là trong lòng ðã có dự tính trýớc hệt nhý sắp nhảy dựng lên, Kỳ Duyên vô cùng hối hận vì ðã tùy tiện ðáp ứng bữa cõm tối nay cùng hắn. Cho dù bây giờ có muốn ðổi ý cũng không thể tìm ðýợc cớ khýớc từ.

"Gấu? Cậu này ðứng ðó làm gì vậy?" Ðang lúc Kỳ Duyên ðứng dýới ðại sảnh ði qua ði lại, thì Ðồng Ánh Quỳnh lại từ trên lầu ði xuống, cýời chào hỏi với cô. Ðứng bên cạnh cô còn có một ngýời ðang mặc một chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần jean màu lam nhạt, Minh Tú. Vốn dĩ cô mang gýõng mặt dài nhỏ nhắn của một ðứa nhóc, hõn nữa tóc dài xỏa ngang vai còn có thêm cặp kính gọng ðen, khiến cho Minh Tú giống nhý là một học sinh trung học cấp hai hõn là một cô gái vừa tròn 22 tuổi.

Chuyện liên quan ðến hai ngýời này, Kỳ Duyên cũng ðã từng tìm Ðồng Ánh Quỳnh nói qua. So với chính mình và MinhTriệu thì chuyện Ðồng Ánh Quỳnh cùng Minh Tú ở chung một chỗ, cũng cần phải ðối mặt với nhiều vấn ðề không thoải mái. Cha mẹ của Ðồng Ánh Quỳnh ðều là những bác sĩ nổi tiếng trong thành phố X thị này. Hai ngýời quen biết nhau trýớc ðó, thì sự nghiệp cõ bản cũng hình thành.

Sau khi kết hôn, bởi vì cả hai cũng ðều là bác sĩ nên, trong thời gian còn ði làm cũng ðã tích góp ðýợc một chút ít vốn, vì vậy họ ðã có ý týởng muốn mở một phòng khám bệnh riêng. Cũng chính vì cái ý týởng ban ðầu này, cũng ðã khiến cho cha mẹ Ðồng Ánh Quỳnh trong thành phố X này không lâu sau cũng ðã thành danh. Ðã từng chỉ là một chỗ khám bệnh nhỏ do mọi ngýời truyền miệng nhau mà biết ðến, càng ngày càng trở nên lớn hõn, ðến hôm nay lại trở thành một bệnh viện tý nhân thứ hai. Mà Bác sĩ Ðồng cũng chính là ngýời con duy nhất của Thý viện trýởng cùng viện trýởng phu nhân sinh ra.

Mõ ýớc cửa Ðồng Ánh Quỳnh chính là trở thành một vũ ðạo gia. Khi cô còn nhỏ ðã từng chủ ðộng xin cha mẹ báo danh cho mình xin ðýợc ði học lớp vũ ðạo. Nhýng mà chỉ một yêu cầu ðõn giản nhý vậy lại bị Thý lão ba nhất quyết cự tuyệt. Thậm chí lúc còn nhỏ ðã nhốt luôn cô trong phòng, bắt cô ngày ðêm gục ðầu trong ðống sách thuốc ðầy khô khan nhàm chán kia, sai một chữ cũng không cho cô ãn cõm tối.

Mặc dù trong lòng ðối phýõng học y vô cùng ghét cay ghét ðắng, nhýng Ðồng Ánh Quỳnh lại cực kỳ thông minh. Sau khi tốt nghiệp trung học cấp ba xong, thì cô cũng ðã thi ðậu trýờng y khoa nổi danh nhất thành phố X này, dýờng nhý mọi thứ cũng nhý mọi sự an bài của Thý lão ba mà tiến hành. Sau ðó Ðồng Ánh Quỳnh cũng ðã tốt nghiệp ðại học, cô còn týởng rằng Thý lão ba sẽ nóng lòng ðýa cô ðến bệnh viện nhà mình làm việc, nhýng lại không nghĩ tới ông ấy lại ðể chi mình ở nhà ðýợc nghỉ ngõi, mỗi tối thýờng ðýa mình ði thãm viếng vài gia ðình.

Bọn họ có duy nhất một ðiểm giống nhau chính là gia cảnh rất tốt, có con trai cũng xấp xỉ tuổi của cô.

Rất nhanh, Ðồng Ánh Quỳnh cũng hiểu ðýợc Thý lão ba và Thý lão mẹ mục ðính làm nhý vậy chính là muốn tìm một vị hôn phu có gia ðình môn ðãng hộ ðối cho cô. Hành ðộng nhý vậy khiến cho cô có chút hoảng hốt không biết phải làm sao, cô cũng không biết ðýợc tại sao mình mới có 23 tuổi ðã bị cha mẹ vội vã ðem ra ngoài gả ði. Sau ðó mới biết ðýợc nguyên nhân chính là do gia ðình muốn xây thêm bệnh viện, vì thiếu vốn ðầu tý, nên Thý lão ba muốn gả mình cho một gia ðình giàu có ðể có ðýợc nguồn vốn lớn.

Không ngừng liên tiếp phải ði coi mắt, khiến cho Ðồng Ánh Quỳnh phải bùng phát bốc lên lửa giận. Kiềm chế bất mãn nhiều nãm tích tụ khiến cho Ðồng Ánh Quỳnh không cách nào nhịn ðýợc, hành ðộng của Thý lão ba chẳng khác gì bán ðứng con gái của mình, khiến cho cô bực tức bỏ nhà ra ði, và ðến chỗ của Kỳ Duyên. Lúc ðó Kỳ Duyên cũng ðã trở thành ðệ nhất nữ tử ngục giam, cô cũng giúp chính mình vào trong ðó làm bác sĩ cũng chỉ với một câu nói.

Cho nên ðã từng là bạn học cùng trýờng, giờ lại trở thành ðồng nghiệp. Ðồng Ánh Quỳnh một mình ở bên ngoài thuê nhà ở, cũng chỉ có ngày tết mới quay về Thý gia. Vốn dĩ cục diện quan hệ gia ðình cô cũng không ðến nỗi phải tới mức giằng co giữa cha mẹ với con cái nhý thế này, Kỳ Duyên cũng không thể týợng ðýợc nếu nhý hai ngýời bên Thý gia biết ðýợc quan hệ của các cô, không biết sẽ làm loạn thành cái dạng gì.

Ngoại trừ Thý gia này còn có một ngýời nữa khiến cho Kỳ Duyên cũng không thể yên tâm nổi chính là Minh Tú. Cuộc sống của ðứa bé vỗn dĩ cũng rất khổ. Vốn là một cô gái mang tuổi thanh xuân ðẹp nhất ðời ngýời, nhýng cô lại bị tên ðàn ông cầm thú làm ra loại hành ðộng vô liêm sỉ khiến cho cô phải ở tù, ở bên trong này phải nhận ðủ các loại khi dễ. Thật vất vả mới chịu ðựng ðýợc ðến cuối cùng mới ðýợc ra khỏi ngục giam này. Nhýng mà ngýời nhà của cô lại nhẫn tâm vứt bỏ cô lại một mình ở X thị này, cũng chẳng biết ðýợc chính họ ðã rời ði ðâu nữa.

Những ðiều này cũng là do Ðồng Ánh Quỳnh nói cho mình biết. Nhớ tới ánh mắt ðối phýõng luôn ngập tràn xúc ðộng và ðau xót, Kỳ Duyên cũng biết ðýợc ngýời bạn này của mình cũng thật lòng yêu thýõng Minh Tú. Có thể là Ðồng Ánh Quỳnh ðối với Minh Tú là nhý vậy? Nhýng mà tình cảm của Minh Tú ðối với Ðồng Ánh Quỳnh thì sẽ nhý thế nào? Không thể không nói sau chuyện của Kỳ Duyên và MinhTriệu thì ðối với chuyện tình cảm cô cũng có nhiều mối nghi ngờ.

Cô luôn lo lắng tình cảm của Ðồng Ánh Quỳnh và Minh Tú không phải là tình yêu, mà ðõn thuần cũng chỉ là yêu thích và lệ thuộc. Dù sao bản chất con ngýời luôn lệ thuộc là cực lớn, trong ba nãm Minh Tú còn ở trong ngục giam, nếu nhý Ðồng Ánh Quỳnh không chiếu cố cho cô, thì chắc hẳn cô gái bé nhỏ yếu ớt này cũng ðã hoàn toàn hỏng mất.

Nhýng cái loại bản nãng lệ thuộc nhý vậy vĩnh viễn cũng không thể biến thành tình yêu ðýợc. Bởi vì Minh Tú lúc ðó cũng tiếp túc với ngýời ngoài quá ít, mới có thể cho là chính mình bên cạnh Ðồng Ánh Quỳnh mới là vui vẻ nhất. Nhýng nếu nhý có một ngày cô tiến vào thế giới hào hoa bên ngoài, hoàn cảnh lúc ðó sẽ trở nên nhý thế nào ðây? Những ðiều này Kỳ Duyên luôn lo lắng hỏi tới, cô cũng không muốn cho Ðồng Ánh Quỳnh chịu khổ giống nhý mình.

Phải ðem một ngýời từng yêu sâu ðậm trong tim mà xóa sạch, thật sự rất khó.

"Gấu? Gấu? Cậu này còn ðứng ðó làm gì nữa?" Nghe ðýợc tiếng Ðồng Ánh Quỳnh gọi to, Kỳ Duyên mới phát hiện tinh thần mình lại lung lay. Cô nhìn Ðồng Ánh Quỳnh nắm tay Minh Tú ði ra ngoài, dýới tình thế cấp bách, vội vàng níu hai ngýời sắp ði tới cửa quành lại. "Gấu, hôm nay cậu này sao vậy?" Nhìn bộ dạng Kỳ Duyên giống nhý tên trộm kéo mình trở lại, thò ðầu nhìn ra bên ngoài, Ðồng Ánh Quỳnh nghi ngờ hỏi.

"Ánh Quỳnh cậu này với Minh Tú có rảnh không? Bên ngoài có ngýời muốn mời mình ãn cõm, mình muốn hai ngýời ði chung với mình." Nghe ðýợc lời của Kỳ Duyên, cô nhìn theo hýớng ngón tay, Ðồng Ánh Quỳnh liếc một cái cũng thấy ðýợc Hoắc Vũ ðang ðứng ngoài xe chờ, dùng ðầu ngón chân cũng nghĩ ra ðýợc hắn ðang ðợi cái ngýời ðứng trýớc mặt mình ðây.

"Gấu, hắn hẹn cậu này, hai ngýời tụi mình ði chung hẳn là không tốt lắm ðâu? Hõn nữa mình còn phải dẫn Minh Tú ði chụp hình thẻ, thẻ cãn cýớc của em ấy không biết ðã bị gia ðình ðem nõi nào rồi, mình cũng ðã nhờ ngýời ði tìm quanh mấy thành phố gần ðây nhýng cũng không tìm ðýợc ngýời nhà của em ấy. Bây giờ em ấy cần phải ði học lại nên rất cần những thứ ðó, cho nên mình muốn giúp em ấy sớm bổ sung ðủ hồ sõ, mà nghe nói thủ tục ðó cũng rất là phiền toái."

Ðồng Ánh Quỳnh cau mày nói ðồng thời còn nắm chặt bàn tay mềm mại của Minh Tú. Ðối với ngýời này chính cô cũng thấy mình vẫn còn chýa ðủ tốt. Cho ðến bây giờ Ðồng Ánh Quỳnh cũng không thể quên ðýợc lúc cô ðýa Minh Tú ra khỏi tù, lúc ðến trýớc nhà mình cũng ðã không thấy ðýợc một bóng ngýời nào chỗ này.

Hỏi qua hàng xóm mới biết ðýợc, sau buổi sáng Minh Tú vừa ra khỏi tù thì Phýõng lão ba cùng Phýõng lão mẹ ðã ðem cả gia ðình cùng em trai cô rời khỏi chỗ này ði ðến vùng khác sinh sống, hõn nữa cũng không có ý ðịnh quay trở lại. Tin tức nhý vậy cũng khiến cho hai ngýời không thể nào tiếp nhận ðýợc. Nhìn thấy Minh Tú si ngốc ðứng ðó nhìn lên nóc nhà, sau ðó lại ngẩng ðầu hỏi cha mẹ mình có phải là không cần mình nữa có ðứng không?

Khi ðó Ðồng Ánh Quỳnh cũng rất muốn nói với cô nhất ðịnh không phải là nhý vậy. Có thể sự thật trýớc mắt Phýõng gia cũng ðã hoàn toàn bỏ rõi Minh Tú, thậm chí ngay cả sự kiên nhẫn chờ cô ra tù, cũng không có. "Không sao hết, em còn có tôi, sau này tôi sẽ ở bên cạnh em, cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ không rời khỏi em."

"Bác sĩ Ðồng, chị yêu em sao?" Vấn ðề Minh Tú hỏi cũng khiến chó Ðồng Ánh Quỳnh phải sững sờ, cô không nghĩ ðýợc rằng trong lúc này em ấy lại hỏi ðến vấn ðề nhý vậy. Những mà nhìn thấy trong mắt ðối phýõng lấp lánh ðầy khát vọng mong chờ, khiến cho Ðồng Ánh Quỳnh khẽ gật ðầu một cái, thản nhiên mà ðối mặt. Cô biết mình và Phýõng Cẩm cùng nhau sống chung, tuy rằng em ấy hiền lành, có chút ngây ngô, còn có tý chất ngốc nghếch của một nữ sinh.

Cho dù em ấy nhỏ nhắn yếu ðuối, cái gì cũng không biết, nhýng chính cô vẫn không thể ngừng yêu em ấy ðýợc. Có lẽ ðây chính là kiểu tình yêu không cần bất kỳ lí do gì ðể xác nhận. Cứ thế mà lựa chọn bất chấp cả hậu quả.

"Bác sĩ Ðồng, em thật lòng yêu chị. Có lẽ mọi ngýời sẽ nghĩ là em rất ngu ngốc, cảm thấy là em không xứng với chị, nhýng em thật lòng rất muốn cùng chị ở chung một chỗ. Em luôn nghĩ ðến nó sẽ giống nhý những nam sinh yêu thýõng nữ sinh vậy, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ chị nhý một nữ sinh, muốn ðýợc cùng chị làm chuyện thân mật. Càng thích ðýợc ôm chị thật nhiều, nhiều ðến nỗi không muốn buông ra."

Ðồng Ánh Quỳnh cũng không ngờ ðýợc rằng một Minh Tú lúc nào cũng ãn nói vụng về lại nói ra ðýợc những lời nhý vậy, cô còn chýa kịp ngạc nhiên hay mừng rỡ, thì ðối phýõng ðã ôm cô chặt cứng. Mặc dù chiều cao của hai ngýời có chút chênh lệch khiến cho ðộng tác này có chút buồn cýời, Nhýng Ðồng Ánh Quỳnh cũng không hề ðể ý ðến, ngýợc cô chỉ im lặng nhắm mắt hýởng thụ cái ôm mà Minh Tú ðem ðến cho mình.

Ngày rất lạnh, nhýng trên ngýời Minh Tú lại rất ấm áp.

"Ánh Quỳnh, việc liên quan ðến chuyện làm thẻ cãn cýớc và bổ sung hồ sõ, mình có thể giúp cho cậu. Mình có quen biết với vài ngýời bên cục cảnh sát, chỉ cần cậu này ðýa Minh Tú ði tìm họ, thì cũng không cần phải qua các býớc kiểm duyệt nữa, trực tiếp làm bổ sung luôn. Ðiều kiện duy nhất là tối nay cậu này phải ði ãn cớm với mình."

Nghe qua lời nói của Kỳ Duyên, Ðồng Ánh Quỳnh cũng phải dở khóc dở cýời. Cô cũng không nghĩ tới cô gái này lại dùng ðế chuyện này dụ dỗ mình làm kỳ ðà cản mũi, chẳng qua là càng thêm xấu hổ, nhýng mình lại mắc câu.

"Tiểu Cầm, chút nữa chúng ta cùng Gấu ði ãn cõm thì sẽ nhý thế nào? Có ngýời nhát gan, hẹn cho ðã còn tìm ngýời ði theo."

"Dạ, không sao hết, Hạm Hạm chị quyết ðịnh là ðýợc rồi." Nghe hai ngýời nói chuyện ðiệu bộ thân mật ðến sến súa khiến Kỳ Duyên thấy buồn nôn, nhýng cũng có chút yên tâm. Xem ra Minh Tú cũng ðã bỏ ði cách gọi Bác sĩ Ðồng, Nguyễn ngục trýởng không hợp kia luôn rồi.

Sau khi thýõng lýợng xong ba ngýời cùng nhau ði ra khỏi cổng ngục giam lúc này tính theo giờ Bắc Kinh cũng ðã là 5:30, nhìn vẻ mặt Hoắc Vũ có chút khó xử, Kỳ Duyên chỉ thấy mình thật có lỗi với hắn. Dù sao cũng ðể cho hắn ðợi lâu nhý vậy, còn gọi thêm Ðồng Ánh Quỳnh và Minh Tú ði chung.

"Xin lỗi Hoắc Vũ ðã lâu rồi tôi không cùng Ánh Quỳnh ãn cõm, cho nên gọi cậu ấy ði theo, anh không ngại chứ?"

"Không sao cả, Ánh Quỳnh cũng là bạn của tôi, chúng ta ði thôi, tôi cũng ðã ðặt chỗ trýớc rồi." Hoắc Vũ vừa nói vừa, liền ði ðến mở cửa xe cạnh tài xế cho Kỳ Duyên, nhýng lại không nghĩ rằng ðối phýõng mở cửa xe sau lên ngồi trýớc một býớc. Thành ra cái vị trí cạnh chỗ lại xe cũng không có ngýời ngồi, ngýợc lại phía dýới lại chen lấn thành ba ngýời.

Dọc ðýờng ði, bên trong xe cũng hết sức yên tĩnh, trừ Minh Tú thỉnh thoảng ngồi cýời với Ðồng Ánh Quỳnh cýời cýời, cũng không có ngýời mở miệng. Nhìn vào kính chiếu hậu ðã thấy cái mặt Hoắc Vũ xanh mét, Ðồng Ánh Quỳnh liền ðýa tay chạm Kỳ Duyên một cái, cúi ngýời nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Gấu, cậu này thành thật nói cho mình biết ði, có phải cậu này ðã quên MinhTriệu luôn rồi hả."

Cái tên quen thuộc một làn nữa ðýợc ngýời khác nhắc ðến khiến cho trong lòng lại bắt ðầu gợn sóng, sau ðó những ký ức lại ập về không ngừng.

Ngýời ngoài thậm chí là Ðồng Ánh Quỳnh cũng cho là Kỳ Duyên ðã thay ðổi không còn nhớ ðến MinhTriệu nhý trýớc nữa. Nhýng mà bề ngoài cũng chỉ là nhý vậy, chẳng qua nó cũng chỉ nhý là một lớp vỏ ngụy trang mà thôi. Cho dù chỉ là một gợn gió một gợn sóng nhỏ cũng ðủ ðể nó xuyên qua mà tràn ra ngoài khi bên trong ðã quá tải. Quên ði một ngýời, nói ra dẽ nhý vậy sao? Huống chi ngýời ðó là ngýời mà mình yêu sâu ðậm nhất?

https://youtu.be/DBrrYolR6dw

Cô cũng chỉ muốn lặng lẽ giữ lại những kỷ niệm cùng với ngýời con gái kia.

Dùng bề ngoài kiên cýờng ðể nói cho mọi ngýời rằng.

Cô, ðã quên.

Hõn nữa, ðó cũng chỉ là những kỷ niệm không ðáng nhớ.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phốc, cp ðả týõng du Phýõng Thý vốn dĩ ðây cũng chỉ là ðể phụ họa giúp cho nhân vật chính, nhýng bởi vì bị mọi ngýời ghét bỏ tới mức trở thành ðã týõng du, tui cũng không thể làm gì chỉ ðành lau lệ chua cay. Mỗi lần viết vãn, Hiểu Bạo ðều có một cảm giác, nhân vật chính hung hãng cảm õn tui ðã ngýợc họ, cám õn vì ðể cho chúng tui ðýợc ngýợc lâu nhý vậy. Ngoài ra còn cảm õn những con chốt vô tý dâng hiến nýớc týõng ðảng, nếu nhý không có mấy ngýời, thì các nhân vật chính không ðời nào sẽ trở nên xuất sắc nhý vậy lại còn cẩu huyết nữa chứ, mọi ngýời cũng không cần phải vui vẻ nhý vậy. Cho nên những con chốt nýớc týõng ðảng còn lại nhất ðịnh là cần thiết. Thật ra thì hiện tại mọi ngýời ðều muốn biết cái nào mới là cp nhân vật chính chứ gì? Vì vậy tui ðã làm một cái bảng gợi ý khoa học ðiều tra cho mọi ngýời?

A. Tiểu Bé (ngýời ta là một ngýời tình cảm sâu ðậm lại còn bán manh* (là dễ thýõng nha mấy mẹ) là một ngự tỷ trong top 10 từ trýớc ðến giờ không có sức ðề kháng)

B. Tiểu Gấu (Tui mặt tê liệt (hay còn gọi là mặt than nha mấy má), tui thẳng thắng ngầm, tui muộn tao, tui vui vẻ!)

C. Nhiểm tỷ tỷ (yêu Hằng tỷ, còn cần lý do sao? Mọi ngýời trong Hằng tỷ tỷ ngóc ðầu ði)

D. Lê tiểu thý (mặc dù ra sân rất ðen, sau khi ðýợc Hiểu Bạo dùng bài rửa sạch, cũng ðã trắng hoàn toàn, Lê tỷ tỷ, Lê tỷ tỷ, nàng có thể!)

E. Ðồng Ánh Quỳnh (là bác sĩ số lần ra sân khá ít, nhýng mà mấy ngýời ði bệnh viện cũng phải nhýờng cho tui một phiếu)

F. Tiểu Phýõng ngốc (vì giữ ðội hình mà sửa lại tên, tui mà ngốc, dễ dàng vậy sao !?)

Mọi ngýời hãy chọn một mục bên trên nha, mong mọi ngýời nhiệt tình chọn lựa, chỉ ðýợc chọn một mục thui nha, chýõng sau tui sẽ tổng kết cho mọi ngýời, hõn nữa sẽ lựa chọn ngýời ðứng ðầu, ðể cho hai ngýời ðýợc xếp thành một cp viết thành một chýõng phiên ngoại bán manh. (Ps: Mọi ngýời thân mến, tui viết chử nhiều nhý vậy, mấy ngýời cũng chỉ nhắn mỗi một chữ mà không thèm nói gì là tui khóc ðó nga, nhất ðịnh sẽ khóc!)

Tiếp theo là lựa chọn cp.

A. Nhuế Triệu (nói hết rồi, cp nhân vật chính výõng ðạo nhất, Bé cùng Gấu, phải rất manh!)

B. Hằng Lê (Hằng tỷ tỷ tiên phúc vĩnh hýởng, Lê tỷ tỷ thụ mỗi ngày!)

C. Phýõng Thý (cám õn õn nýớc týõng ðảng, không có mọi ngýời, cuộc sống cũng sẽ không ða tý ða thỉa nhý vậy!)

D. Trần Phùng (các nàng là ai? có tồn tại qua sao?)

Mọi ngýời hãy chọn ra cp yêu thích nhất, cp ðýợc tỷ số ủng hộ cao nhất, may mắn sẽ ðýợc Hiểu Bạo ðặc biệt viết thành một chýõng phiên ngoại. nhýng chýõng phiên ngoại ðặc biệt tui cũng chýa nghĩ ra, có lẽ là cũng có ngày ðó, có lẽ sẽ thấy lạ, cũng có lẽ là h, cho nên mọi ngýời nhiệt tình chọn ði!"

Hey... viết xong cái bảng mục chọn kia làm trễ nãi hết time của tui, hôm nay tui còn chýa bắt ðầu lãi nhải. Thật ra lúc ngýời ta viết ðến khúc cuối, ðoạn trong lòng Gấu ðộc thoại khinh thýờng kỷ niệm ðó mọi ngýời! Mọi ngýời thấy có quá suất khí! Bé ngýõi mau chạy ra ðây, nếu không Gấu nhà ngýõi quên luôn ngýõi ðó nga! Vì vậy, nghe tiếng tui kêu gào, Bé vọi vàng tránh thoát ðýợc từ trong ngực của Hằng tỷ tỷ, sau ðó mặc một bên ống quần chạy ra. Chạy chạy, chạy ðến chỗ ãn cõm của các nàng? Không không không, gặp phải trýờng hợp cẩu huyết nhý vậy, thì phải làm sao ðây. Vì vậy chýõng sau mọi ngýời sẽ nhìn thấy cảnh Gấu gặp lại Bé nga! Mễ Na Tang cũng chờ ði nha!

Ps: Xin mọi ngýời không cần ðọc chỗ tui viết nhảm, cũng không cần keo kiệt mà không nhắn lại. Mặc dù nhiều ngýời cũng sẽ không ðọc phần tác giả nói ra suy nghĩ của mình, nhýng tui vẫn nói nhiều nhý vậy, sẽ có một ngày mấy ngýời sẽ nhìn thấy dòng chữ xanh nhỏ. Vì vạy, trýớc lúc này, tui nguyền rủa những kẻ không nhìn ðến dòng chữ nhỏ màu xanh kia các ngýời vĩnh viễn cũng không ðýợc ôm bắp ðùi của ngự tỷ! Hừ ~ nguyền rủa những kẻ nào ðọc xong dòng chữa nhỏ màu xanh mà không thèm nhắn lại, các ngýời... các ngýời !!!!!!!! Các ngýõi thật là!!!!!!!!! Các ngýời thật là không ngoan!!! Nguyền rủa các ngýời cả ðời không ðýợc Hằng tỷ tỷ sủng ái!!!!! Hừ!!!!!! (tác giả lại ðang hóng gió ╮(╯▽╰)╭)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro