Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ði ra khỏi quán rýợu, dọc ðýờng ði cũng không có ai nói gì. Vẫn cứ ði thẳng về phía trýớc không tính tới việc phải lên xe, Kỳ Duyên cũng không có ý ðịnh dừng lại, Ðồng Ánh Quỳnh có chút bận tâm chạy lên ðỡ cô, nhýng lại phát hiện ðối phýõng chỉ biết ngẩn ngýời nhìn bàn tay của mình.

"Gấu, cậu này sao vậy?" Ðồng Ánh Quỳnh cau mày hỏi, cô cũng rất hối hận vì hành ðộng xốc nổi lúc nãy của mình. Nếu nhý cô không ði tìm MinhTriệu ðể tranh phải trái, thì Kỳ Duyên cũng sẽ không nghe ðýợc mấy lời khinh miệt ðó, khiến cho vết thýõng của cô vừa mõi khép lại, lần nữa rách ra.

"Ánh Quỳnh mình không sao, cậu này nói với Hoắc Vũ, mình muốn ðýợc yên tĩnh một mình, kêu hắn ðýa cậu cùng Minh Tú về trýớc ði."

"Gấu."

"Ánh Quỳnh... Làm õn." Âm thanh của Kỳ Duyên mang theo vẻ khẩn cầu, khiến cho mũi Ðồng Ánh Quỳnh cũng phải ðau xót. Cô biết có lẽ ðây là lúc Kỳ Duyên yếu ðuối nhất. Cô ấy cũng không muốn ðể cho cô nhìn thấy bộ dạng thýõng tâm của mình, chỉ muốn tự mình chữa lấy vết thýõng này. Ðã nhý vậy chính mình làm sao có thể ðem chút kiêu ngạo cuối cùng của cô ðánh vỡ ðýợc chứ?

Ðồng Ánh Quỳnh giúp Kỳ Duyên sửa soạn một chút làn tóc rối bị gió thổi, sau ðó dắt Minh Tú lên xe Hoắc Vũ. Chuyện mới vừa phát sinh trong quán rýợu Hoắc Vũ cũng không rõ là nhý thế nào. Hắn chỉ nhìn thấy Kỳ Duyên vội vã chạy ðến sau khán ðài ðến cạnh cái bàn kia, ðộng thủ ðánh ngýời ngồi chính giữa là MinhTriệu.

Tình cảnh nhý vậy ðột phát, khiến cho hắn có chút không hiểu. Trong ấn týợng của hắn thì Kỳ Duyên và MinhTriệu chỉ là một ðôi bạn thân. Mặc dù ngục trýởng cùng tù nhân trở thành bạn bè là một chuyện không thể týởng týợng ðýợc, nhýng lại phát sinh rất chân thật giữa Kỳ Duyên và MinhTriệu. Hắn cũng không biết MinhTriệu ðã dùng thủ ðoạn gì khiến cho Kỳ Duyên trở thành bạn bè, cũng không hiểu tại sao lại xích mích ðến nỗi trở mặt từ bạn thành thù.

Cũng có thể là do MinhTriệu ra khỏi tù, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì quan hệ lúc này của hai ngýời lại khiến cho Hoắc Vũ cảm thấy vui vẻ. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại ghét Kỳ Duyên ðối tốt với MinhTriệu. Loại cảm giác ðó, rất không thoải mái, giống nhý là chính mình ðang cùng MinhTriệu ði tranh dành Kỳ Duyên vậy.

Liếc nhìn thấy Kỳ Duyên còn ðang ðứng trýớc cửa quán rýợu thì Hoắc Vũ cũng biết hiện tại chính mình cũng ðang ðýợc ãn bế môn canh. Cho nên ðạp chân ga một cái liền chở Ðồng Ánh Quỳnh và Minh Tú ði khỏi.

Mặc dù nhiệt ðộ ban ðêm có chút thấp, nhýng cũng không thể ngãn cản dòng ngýời ra ngoài vào ban ðềm ðể tìm niềm vui. Quán rýợu là nõi ðể cho bọn họ tiêu hao thời gian, cũng chính là thánh ðịa cho bọn họ giải sầu. Cồn rýợu có thể làm tê dại ðầu óc, trong nháy mắt cũng không còn thấy phiền não. Mặc cho nó sẽ ðể lại di chứng nghiêm trọng, nhýng nó chính là cái lạc thú ngày nay của xã hội, làm gì còn ai thèm quan tâm ðến?

Chỉ ðứng nhý vậy ở trýớc cửa quán rýợu, nhìn dòng ngýời ra vào, Kỳ Duyên giống nhý một ðóa sen ðõn ðộc, không hề nghiễm chút vui sýớиɠ nào của bọn họ. Chẳng qua cô ðứng nghiêm nõi ðó, nhìn tay phải có chút run rẩy của mình, thật lâu cũng chýa muốn tỉnh lại.

Bởi vì xúc cảm lúc nãy vẫn còn lýu lại trên bàn tay này, cho tới bây giờ ðều có thể có cảm nhận ðýợc, một lần nữa cô lại ðánh ngýời kia, Kỳ Duyên khôg nghĩ tới chính mình lại có thể kích ðộng nhý vậy. Cho dù MinhTriệu cũng không nói những lời ðó thì cô cũng không nên xúc ðộng mà ðánh em ấy.

Bởi vì làm nhý vậy sẽ chứng minh, bản thân mình vẫn còn ðể ý ðến em ấy, ðể ý ðến cái nhìn của em ấy, ðể ý ðến những tổn thýõng của mình.

https://youtu.be/YinxqTyXgBc

Không thể nhý vậy ðýợc, không phải sao? Mình hẳn muốn quên em ấy ði, chỉ xem em ấy nhý ngýời xa lạ mà ðối xử thôi. Nhýng vì cái gì tối này vừa thấy em ấy, thì tình cảm trong lòng lại trỗi dậy? Mà nhìn thấy em ấy bị Ðồng Ánh Quỳnh hất rýợu trong bộ dạng sa sút kia, dýờng nhý trong lòng lại dấy lên ðau nhói? Kỳ Duyên, chẳng lẽ cho ðến bây giờ cô cũng không thể còn không quên ðýợc em ấy sao?

"Triệu tỷ... Chị say rồi, ðừng uống nữa... Triệu tỷ!" Âm thanh ẻo lả khiến cho ngýời ta nổi da gà từ trong quán rýợu truyền tới, Kỳ Duyên ðýa mắt nhìn, ðã thấy một cô gái ðang ðỡ MinhTriệu ði ngoài. Mặc dù trên chiếc quần ðỏ còn dính rýợu, mái tóc cũng tán loạn không chịu nổi, nhýng cũng không khiến cho Kỳ Duyên cảm thấy lôi thôi hay xấu xí.

Cặp ðùi thon dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khiến cho tầm mắt mọi ngýời chú ý, giày cao gót giẫm trên sàn cộp cộp. Nhìn qua tý thế lảo ðảo của MinhTriệu cũng biết ðýợc là cô uống rất nhiều rýợu. Trong lúc này mà cô còn cầm một chai rýợu ðỏ dốc lên miệng mà ðổ. Cặp mắt ðen láy càng phát ra vẻ mê ly khó cýỡng.

"Triệu tỷ, chị từ từ thôi, em ðýa chị vào quán rýợu." Nhìn thấy cố gái kia còn ðỡ MinhTriệu ði vào quán rýợu bên cạnh, ðôi tay kia còn ðang ôm lấy cài eo thon gọn ấy. Kỳ Duyên cúi ðầu, cũng không muốn nhìn thêm, xoay lýng ði theo hýớng ngýợc lại của các cô.

MinhTriệu, nếu nhý ðây chính là cuộc sống mà em muốn, tôi sẽ thành toàn cho em, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

"Kỳ Duyên... Kỳ Duyên."

"Triệu tỷ, chị sao vậy? Ráng chịu một chút, chúng ta sắp tới rồi."

"Kỳ Duyên... Ðýa tôi ði tìm chị ấy... Kỳ Duyên..."

"Kỳ Duyên? Nhýng trong quán này không có Kỳ Duyên a."

"Buông tôi ra! Ðể tôi ði! Tôi muốn tìm Kỳ Duyên... Kỳ Duyên..."

"Triệu tỷ! Chị uống say rồi! Chỗ chúng ta không có Kỳ Duyên thật mà! Chị ði cùng em ði..."

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

MinhTriệu hất tay cô gái kia ra, chạy ra khỏi quán rýợu. Cô cũng không biết mình có nhìn lầm hay không nhýng mà hình nhý vừa nhìn thấy bóng lýng của Kỳ Duyên. Cho dù thế nào cô cũng phải tìm ðýợc chị ấy. Cô muốn nói với chị ấy không phải là nhý vậy, muốn nói với chị ấy cô yêu chị ấy rất nhiều, muốn nói với chị ấy cho dù làm tâm này hay là thân thể tất cả ðều thuộc về mỗi mình chị ấy mà thôi!

"Kỳ Duyên, ðừng ði... Ðừng ði!" MinhTriệu nghiêng ngã lảo ðảo chạy theo, vì uống quá nhiều rýợu mà tầm mắt cũng ðã trở nên mõ hồ, trên ðýờng xe chạy hiện tại là ðèn ðỏ dành cho ngýời ði bộ, nhýng cô lại xông thẳng tới. Tiếng kèn chói tai vang về hýớng MinhTriệu nhýng cô vẫn liều mạng chạy theo. Ðang lúc cô còn cách ðýờng ðối diện vài býớc, thì có một chiếc xe ðã dừng trýớc mặt cô.Chiếc này không thể quen thuộc hõn nữa. Mà ngýời ngồi bên trong xe nhý là ác mộng mỗi ngày luôn hành hạ cô. Nếu nhý không phải là chị ấy, thì mình cũng sẽ không phải vào ngục, sẽ không phải gặp Kỳ Duyên. Nếu nhý không phải là chị ấy, thì mình và Kỳ Duyên bây giờ cũng không cần phải chia tay! Càng không cần ðể cho ngýời con gái ấy phải chịu ðựng nổi thống khổ này! Thanh Hằng! Thật ra chị muốn ép tôi ðến mức nhý thế nào ðây!.

Nhìn ngýời trong xe býớc ra, MinhTriệu theo bản nãng lùi về phía sau, xoay ngýời muốn bỏ chạy. Nhýng chýa ðầy một giay, cổ ðã bị Thanh Hằng hung hãng bóp, cả ngýời bị ném vào trong xe. Dọc ðýờng ði MinhTriệu cũng không biết ðýợc về ðến nhà mình sẽ gặp phải hình phạt gì. Cô chỉ cảm nhận ðýợc ngýời ngồi bên cạnh ðang cật lực áp chế cõn giận, ðã vậy Thanh Hằng còn ðể lộ ra bộ dạng thất thố mà chính cô còn chýa có thấy qua lần nào.

Cảm giác ðýợc chiếc xe ngừng lại, MinhTriệu muốn ðẩy cửa xuống xe, những cả ngýời lại lần nữa bị xốc lên. Cổ tay trái bị Thanh Hằng gắt gao tóm lấy, ðộng tác ðầy thô lỗ ðộng ðến vết thýõng cũ khiến cho MinhTriệu ðau ðến phờ phạc. Cô muốn hất cánh tay ðang kiềm chế của ðối phýõng ra nhýng mà lại không thể ðýợc ðến cả khí lực ðể giãy ra cũng không còn.

Một ðýờng lảo ðảo nghiêng ngã bị Thanh Hằng kéo vào trong phòng tắm, dòng nýớc lạnh nhý bằng từ trên ðỉnh ðầu chảy xuống, khiến cho MinhTriệu quỳ dýới ðất cuộn tròn thành một khối, cái lạnh thấu xýõng ép cô phải cắn rãng mà chịu ðựng. "Nếu em không chịu tỉnh rýợu, thì ta sẽ tự mình giúp em giải rýợu. MinhTriệu ta ðã từng cảnh cáo em rồi mà, không nên lạm dụng những gì ta ðã nhẫn nhịn và tha thứ cho em. Xem ra, em cói nhý lời nói của ta là gió thoảng bên tai. Nếu em muốn ta bỏ qua cho Kỳ Duyên, ðối với với em làm cái gì cũng ðýợc, vậy thì ta cũng không cần lýu tình với em nữa!"

Thân thể vô lực bị ném lên trên giýờng, trong nháy mắt khiến ga trải giýờng ýớt nhẹp. MinhTriệu chống thân thể muốn ngồi dậy, nhýng lại bị ngýời ðột nhiên ðè lên không cho ðộng ðậy. "Buông tôi ra! Buông tôi ra!" MinhTriệu ðýa tay ðẩy Thanh Hằng ra, nhýng mà bình thýờng thì khí lực của cô cũng ðã không bằng ðối phýõng, huống chi tối nay cô ðã uống rýợu còn bị tắm nýớc lạnh nhý vậy.

Hai tay bị Thanh Hằng dùng một tay khống chế ðè lại, cảm nhận ðýợc tay còn lại của ðối phýõng còn ðang lần mò trên ngýời mình, MinhTriệu cũng biết ðýợc ý tứ của Thanh Hằng. Cô bắt ðầu giãy dụa kịch liệt, thậm chí còn dùng chân ðá Thanh Hằng. Cô không thể thua, không thể thua, nếu nhý thua thì sẽ mất hết tất cả.

"MinhTriệu, ta làm nhý vậy, hoàn toàn là do em không ngừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta. Em cho rằng em ðể cho Dýõng Hân ẩn trong tối ra tay với tay chân của ta, thì ta không biết sao? Lấy nãng lực của em bây giờ, cãn bản cái gì cũng không làm ðýợc! MinhTriệu, nếu nhý em còn không chịu thay ðổi trở nên manh mẽ hõn, thì cả ðời sẽ phải chịu khốn khổ bên cạnh ta, bị ta lýu lai ðây mãi mãi!"

Áo quần trên ngýời không chịu nổi một lực lớn, tất cả ðều bị xé nát thành mảnh vụn, ngay cả vật che chắn trýớc ngực cũng thô lỗ mà xé rách. Bộ ngực bị một bàn tay xa lạ nắm ðýợc, khiến cho MinhTriệu không cảm nhận ðýợc thoải mái, chỉ có là càng thêm xấu hổ cùng ðau ðớn không ngừng chiếm ðóng trong lòng.

Cả ngýời của cô ðều là của Kỳ Duyên. Cô không muốn ðể cho Thanh Hằng làm nhý vậy, không thể ðể mất ði tôn nghiêm cùng cõ hội cuối cùng ðể ðýợc ở bên Kỳ Duyên.

"Thanh Hằng! Chị dừng tay! A!" Trên ngực hung hãng bị cắn gặm với lực ðạo kinh ngýời, hệt nhý muốn ðem chính mình ãn sạch không còn chút vết tích. Hia chân vô lực bị ép phải tách ra, ngay lập tức Thanh Hằng liền ðặt ðầu gối vào nõi mềm yếu giữa hai chân, cái nõi nhu nhýợc yếu ðuối nhất.

MinhTriệu dùng sức cắn chặt môi dýới, thậm chí ðến cả rãng cũng ðã ghi vào trong tận thịt. Mọi chuyện cho ðến bây giờ, cô cũng không thể làm ðýợc gì chứng minh mình trong sạch, tất cả ðều là thân bất do kỷ. Bản thân mình cho ðến lúc này chỉ là vô dụng nhý thế. Thạm chí ngay cả tôn nghiêm cõ bản của một cô gái mà cũng không có cách nào bảo vệ ðýợc. Nhý vậy, hiển nhiên chính cô là không xứng với Kỳ Duyên.

Mặc dù biết rằng khí lực của MinhTriệu cãn bản cũng không thể ðẩy nổi mình ra, nhýng Thanh Hằng cũng không hề buông lỏng cảnh giác, ngýợc lại còn ðem những mảnh vải vụn từ chiếc ao bị xé toạc trói hai tay cô lại. Nhìn ngýời bên dýới chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ ðõn thể, khiến cho hô hấp cô cũng trở nên chậm lại, dòng suy nghĩ cũng trở về hai nãm trýớc kia.

Ðêm hôm ðó, là một ðêm mất khống chế, Thanh Hằng không nghĩ tới bản thân luôn cực lực khắc chế cực kỳ tốt, nhýng vào ngày ðó lại không nhịn ðýợc mà muốn cùng MinhTriệu. Cô chỉ biết thuận theo bản chất du͙© vọиɠ nguyên thủy, mặc cho mình vuốt ve em ấy, chiếm lấy em ấy làm của riêng một mình. Khi tất cả quần áo ðều ðýợc trút xuống toàn bộ, một MinhTriệu hoàn mỹ nhýng trên cõ thể lại tràn ðầy khiếm khuyết dýờng nhý ðã chiếm ðoạt mọi thứ từ cô từ ánh mắt cho ðến lý trí.Khắc chế không nổi ðýa tay lên vuốt ve cả cõ thể ðầy thanh xuân ấy, bất kể là chạm nhẹ hay chạm mạnh, thì cũng khiến cho ngýời bên dýới khẽ run lên từng trận. Diện mạo MinhTriệu nhìn qua vốn là một ngýời vô cùng quyến rũ. Nhýng bởi vì bản thân còn là ngýời thừa kế tạm thời của Phạm gia, nên không thể không bày ra bộ dạng nghiêm túc hõn.

Nhìn thấy em ấy vì ðộng tình mà bỏ ði lớp ngụy trang giả tạo hàng ngày, lại càng trở nên yêu mị vô cùng. Lửa dục trong lòng Thanh Hằng càng bị khıêυ khí©h nhiều hõn, âm ỉ bên tong là tiếng gào thét, tựa nhý ðang nói chuyện với chính cô: "Chiếm lấy em ấy làm của riêng! Khiến cho em ấy trở thành ngýời con gái duy nhất của mình!"

Vì vậy, Thanh Hằng ðýa ba ngón tay hung hãng tiến vào nõi mà chýa từng ai xâm chiếm qua. Nõi ðó vô cùng chật chội chỉ ðýợc một nửa lại không thể tiến vào ðýợc, nhiệt ðộ quanh mép thịt ấy nóng bỏng nhý thiêu ðốt ngón tay. Bất kể là có làm ðau ngýời bên dýới hay không thì Thanh Hằng cũng không hề biết mệt mỏi, thậm chí còn ðiên cuồng qua lại tiến vào trong. Cho dù tiến vào chỗ này lân ðầu có chút khó khãn, nhýng cô cũng thất thýờng cũng ðýa ba ngón tay tiến vào trong. Ánh mắt nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của MinhTriệu, ðẹp ðến mê ngýời khiến cho ngýời ta không thể dời tầm mắt ði chỗ khác ðýợc.

Cho dù bây giờ so với ðêm ðó hoàn cảnh có bất ðồng, cùng là một ngýời nằm dýới thân mình, nhýng lòng dạ ðã ðổi thay, cho dù em ấy có muốn giả vờ thì trong lòng cũng ðã không còn có mình nữa rồi. Cho dù là nhý vậy, thì sẽ nhý thế nào chứ? Chính mình cũng không thể nhý trýớc ðây mà vuốt ve em ấy, chiếm ðoạt em ấy làm của riêng, hay bất kỳ chuyện gì muốn làm ði nữa cũng phải kiềm chế buông xuống, bây giờ Thanh Hằng chỉ muốn chiếm lấy thân thể của MinhTriệu làm của riêng lần nữa. Khiến cho em ấy vì chính mình mà ðiên cuồng mở miệng ngâm nga ðầy du͙© vọиɠ, khiến cho máu trên ngýời em ấy vì mình mà Hằng ðỏ cả ga trải giýờng màu ðen kia.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oa ca ca, mọi ngýời không nghĩ tới sẽ phải xuất hiện thêm ðoạn truyện ngắn chứ? Cũng ðã nói trýớc ðó muốn thấy Hằng Hằng khi dễ Bé, cho nên mấy ngýời là một ðám xấu xa! Cứ chờ cái tiếp ði! Nhý vậy tiếp theo ðó sẽ là chuyện gì nữa ðây? Khụ khụ..., thứ lỗi cho Bạo không tốt phải giữ bí mật ðây. Tóm lại chýõng này Nhuế Triệu ðảng không nên kích ðộng nha, cũng không cần phải ðập ðá nga. Muốn biết kết quả nhý thế nào, thì cứ nghe giải thích ði!

Ngoài ra, tui cũng thật lòng muốn nói, Hằng tỷ tỷ ðối mặt với vẻ ðẹp của Bé rốt cuộc cũng không thể khống chế ðýợc. Bản nãng muốn chiếm làm của riêng còn dữ dội nhý vậy nữa, làm sao có thể cho mấy con nhỏ chết bầm kia tùy tiện mà sờ loạn ðýợc chứ? Vì vậy, những bất mãn ghen tị ðối với Bé mấy ngày qua khiến cho Hằng tỷ tỷ phải bộc phát a. Chỉ là ðứa trẻ Bé ðáng thýõng sao lại cứ luôn bị ép ngýợc hoài nhý vậy, bị Gấu ngýợc xong lại ðến Hằng tỷ tỷ ngýợc, bị Hằng tỷ tỷ ngýợc xong có phải lại muốn ðể cho Lê tiểu thý ngýợc nữa không vậy? Cho nên ðây chính là nhân vật ðể nhất bị ép vào bể khổ nhiều nhất, cũng chính là nhân vật chính dýới ngòi bút của Hiểu Bạo khắc họa, giống nhý One Piece Luffy nhất ðịnh phải có một thân thể co dãn nhý cao su, hoặc là cáo chín ðuôi nhý Naruto, ngoài ra cũng phải giống nhý Kurosaki Ichigo SOUL hồn lìa khỏi xác cũng không cần phải sợ cứ nhý vậy trâu bò ði qua! Vì vậy, nó lại tràn ngập mùi anime nữa rồi!

Túm lại là mọi ngýời ai cũng mong ðợi Hằng tỷ tỷ xuất hiện, mà câu nói ðầu tiên chính là Hằng tỷ tỷ ðã xuất hiện, Lê tỷ tỷ còn xa lắm không? So với dự ðoán thì, chýõng sau có chút ngýợc nhỏ, là một cái ngýợc ngýợc vui vẻ nga! Mọi ngýời cứ ðợi ði. Nói về mấy ngày vừa rồi có một nhóc con nói tui quá ngýợc còn quá ðen tối nữa, muốn hỏi tui là có từng trải qua mấy chuyện bị thảm cái con ngựa ðó chýa. Tui cũng nói là thiệt tình lúc tui viết vãn cũng không hề là lúc ðó tui khỏe mạnh ðâu, cũng không phải là một cô gái hoạt bát lúc nào cũng giỏi chuyện ðó ðâu ðýợc chýa? Không phải chỉ có mỗi nhóc trong lòng ðen tối nên mới nghĩ bậy nhý nhý vậy sao, tui cũng không phải ðại thúc thô bỉ a uy!Ðýợc rồi, giờ ðến phần truyện ngắn siu dễ thýng của tui nè ðýợc chýa?

Hiểu Bạo: (giõ cái bảng vẫy vẫy trên ðýờng lớn, tải phải dắt theo Bé cao hõn mình nửa cái ðầu) uy! Ðứa trẻ chết tiệt, ngýõi giúp mẹ cầm cái bảng một chút thì sẽ nhý thế nào? sẽ chết sao?

Bé: Mẹ ruột, xin hỏi mẹ còn muốn cầm bao lâu nữa vậy hả? Làm õn ði, con còn phải về nhà cùng Gấu ân ái trong lòng cùng bữa sáng nữa.

Hiểu Bạo: (Khóc lóc nýớc mắt nýớc mũi chảy ròng ròng trộn tùm lum, hõn nữa không ngừng lấy giấy lau nýớc mũi ném MinhTriệu) con với cái chết tiệt không có lýõng tâm! Có dâu là quên lun mẹ ruột! Còn dám coi thýờng tui! Tui sẽ ðể một tháng không cho Kỳ Duyên thịt thịt! Tui cho cô nén tới chết lun!

Bé: (ngồi dýới ðất nhìn Hiểu Bạo, hai mắt ðen láy lấp lánh ngôi sao) mẹ ruột, tại sao mẹ lại ðối xử với con nhý vậy chứ? Nếu nhý không có ngýời ta ðứng ðây giúp mẹ bán ðứng thân thể, bán ðứng nhan sắc, còn phải ðứng chỗ ðông ngýời nhý vậy giõ bảng xin này nọ nữa chứ?

Hiểu Bạo: (ðỡ trán không biết làm gì) ðýợc rồi, con muốn cái gì?

Bé: Ngô! Mẹ ruột! Mẹ phải ðổi ngýời ta thành Hắc Ðạo Ðại tỷ, mỗi ngày ðem Gấu ðè xuống giýờng ân ân 10 lần! Còn muốn cho Gấu ân ân con 10 lần!

Hiểu Bạo: Vậy mỗi ngày hai ðứa khỏi xuống giýờng luôn ði! Ðừng có mà suốt ngày cứ nghĩ ðến thịt có ðýợc không hả, con ngốc nó vừa vừa thôi chứ!

Bé: Ðýợc rồi, mẹ không ðồng ý con cũng hết cách. Tỷ, chị dâu, mẹ ruột mệt rồi kìa, hai ngýời ðýa mẹ ði bệnh viện ði.

(chỉ thấy một cô gái tiếu lý tàng ðao hôm qua dùng súng uy hϊếp Hiểu Bạo ðang chậm rãi ði ðến chỗ bậc thang)

Thanh Hà: Mẹ ruột, trýớc ðó vài ngày mẹ cũng ngýợc con rất thảm nha, mặc dù sự trong sạch hiệu quả cũng không tệ, nhýng mà cũng làm ngýời ta rớt ði một lớp da, mọi thứ này có nên ðổ hết lên ðầu mẹ luôn không ha?

Thanh Hằng: (không nói gì, giả bộ nhý mình không có ở ðây)

Hiểu Bạo: Uy! Mấy ðứa muốn làm gì! Ðừng ðυ.ng tui! A ~ ! Cýỡиɠ ɠiαи a!!!!

S tỷ tỷ: (ðứng một bên xem kịch vui) vợ, ngýõi cũng suy nghĩ nhiều quá ha.

Các ðồng chí tui hết cứu, ngay cả truyện ngắn nhý vậy mà viết dài thấy sợ, tui quyết ðịnh, ngày mai một câu cũng sẽ không nói! Hừ! Ngoài ra, có một vị mặc com lê thì ra là vợ S( tui cố nén không nôn ra cái tên của cô!) mấy ngýời lýu lại cái hộp thý kiểu gì mà tui gửi ði không ðýợc, cho nên lần sau nhớ kiểm tra lại rồi hãy gửi cho tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro