Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Minh Triệu tỉnh lại lần nữa, thì cô ðã nằm trong phòng mình ở Qúy gia. Cho dù trong lòng còn ðang lo lắng cho tình trạng của Kỳ Duyên, nhýng bởi vì thân thể quá sức mệt mỏi, khiến cho cô lại ngất ði lần nữa. Chỉ cứ nhý vậy, tỉnh xong lại ngất, tỉnh xong lại ngất, cho ðến buổi sáng mấy ngày sau, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Nhận ra ðýợc có ngýời ðang ngồi bên cạnh giýờng, Minh Triệu theo bản nãng quay ðầu lại, phát hiện ngýời kia không phải là Kỳ Duyên mà là Thanh Hằng.

"Tỉnh? Muốn uống nýớc sao?" Thanh Hằngðem ánh mắt thất vọng của Minh Triệu thu vào trong tầm mắt, cô cố không ðể ý ðến mà hỏi, nhýng trong lòng mõ hồ lại hiện lên chút chua xót. Thật ra thì cô cũng ðã sớm biết tin Kỳ Duyên mất tích. Dù sao thì cảnh sát và Minh Triệu cổ ðộng khoe khoang tìm ngýời nhý vậy, lấy thế lực Qúy gia, cô không biết cũng khó.

Nhìn thấy Minh Triệu vì tìm Kỳ Duyên liều mạng ãn những thứ ðồ mà mình không hề muốn ðể duy trì thể lực, Thanh Hằngvì cô mà ðau lòng ðồng thời cũng có chút ảm ðạm cùng mất mát. Hết thảy tất cả những thứ này ðều từng thuộc về cô ðều không còn. Khi ðó Minh Triệu cũng vì bảo vệ mình mà không ðể ý bản thân nỗ lực bảo vệ, cho dù là thay cô ðỡ ðạn, hay bị chém chết.

Nhýng hôm nay lòng của Minh Triệu ðã toàn bộ giao cho Kỳ Duyên, nửa ðiểm cũng không lýu lại cho mình. Ngay cả trong lúc gặp phải chuyện phiền phức nhý vậy, cũng không chịu ðến tìm cô giúp. Cuối cùng thì có phải là không tin mình nữa sao? Hay là em ấy ðã chán ghét mình ðến mức không muốn chấp nhận mình giúp ðỡ?

Nghĩ tới hết thảy những chuyện mà mình ðã làm ðể uy hϊếp Minh Triệu, Thanh Hằngkhông khỏi lộ ra vẻ tự giễu trên nụ cýời. Những chuyện mà cô ðã làm trýớc kia cô cũng chýa từng nghĩ qua, thậm chí còn làm ba cái chuyện thủ ðoạn thấp kém ðó, nhýng vẫn không thể tìm ðýợc tình yêu mà Minh Triệu trýớc kia ðã từng yêu mình. Ðến nỗi không tìm ðýợc nguyên nhân, nhýng thực tế lại rất ðõn giản, chính là tình kia ðã chết cũng không còn ở ðây.

Trên ðời này không thể tìm ðýợc, không thể nắm ðýợc, không thể bắt ðýợc, ðó chính là những sự vật vô hình.

Có lẽ trong thời khắc Minh Triệu bị mình ðýa vào ngục, trái tim em ấy yêu mình cũng ðã chết. Sau khi Kỳ Duyên xuất hiện, thì ðýờng ranh mỏng manh ấy cũng vô hồn mà hoàn toàn biến mất, biến mất hầu nhý cũng không còn lại gì. Nhýng thay vào ðó lại ðập rộ lên vì Kỳ Duyên cũng vì ðó mà lo lắng.

Nếu nhý trýớc kia Thanh Hằngcòn có thể dối mình, Minh Triệu sẽ quay lại yêu mình sâu ðậm nhý ngày nào ðó. Nhýng khi nhìn thấy em ấy cùng với Kỳ Duyên hai ngýời ðỡ nhau từ trong rừng ði ra, Thanh Hằngcũng biết rõ trận này mình ðã thua hoàn toàn. Bất kể là cuối cùng Minh Triệu có ở lại bên cạnh mình hay không thì kết quả vẫn sẽ không có gì thay ðổi.

"Kỳ Duyên... Kỳ Duyên ðâu?" Minh Triệu cũng không ðể ý ðến vấn ðề của Thanh Hằng, ngýợc lại còn mở miệng hỏi Kỳ Duyên ðang ở ðâu.

"Cô ấy ðang nghỉ ngõi ở phòng khác, em yên tâm, ta sẽ không ðộng ðến cô ấy." Nhìn trong mắt Minh Triệu ðầy lo âu, Thanh Hằngcòn cho là em ấy sợ mình làm tổn thýõng ðến Kỳ Duyên, nên mở miệng giải thích.

"Em muốn phải ði thãm chị ấy."

Minh Triệu nói xong ðýa tay chống ngýời ngồi dậy. Trên tay vẫm còn kim truyền nýớc biển ghim vào mu bàn tay nhýng bởi vì cô làm loạn mà giựt ra, khiến cho nýớc nhanh chóng theo lỗ kim chảy xuống làm ýớt một mảng lớn ga trải giýờng. "Minh Triệu! Ta hy vọng em nên biết rõ tình trạng của mình lúc này. Vết thýõng trên ngýời em mặc dù không sâu, nhýng ðộ dài thì rất lớn. Nếu nhý chậm thêm chút nữa, thì em sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết. Nhýng cô ấy chẳng qua chỉ bị trật khớp chân mà thôi."

Thanh Hằnglạnh giọng nói, tuy giọng cũng bình thýờng nhý vậy mặt cũng không có chút gợn sóng nào. Nhýng bản thân ðã là ngýời từng theo cạnh cô lâu ngày Minh Triệu cũng biết rõ ðây là cô ðang thật sự rất tức giận. "Em không sao, thật sự không có sao hết. Thanh Hằng, chị ðể em ði xem chị ấy có ðýợc không? Em có thể cảm nhận ðýợc chị ấy lúc này ðang nghĩ tới em, cũng rất cần em."

Minh Triệu ðýa tay níu lấy vạt áo Thanh Hằngkhẩn cầu, ðộng tác này em ấy cũng chýa bao giờ làm với cô. Nhýng ðây cũng là lần ðầu tiên Thanh Hằngbị ngýời khác níu quần áo nhý vậy. Trong lúc nhất thời cảm giác nhý hai ngýời ðang trong tình thế giằng co. Nhìn qua cũng thấy Minh Triệu dù còn ðang rất mệt mỏi nhýng ánh mắt lại rất là kiên trì, Thanh Hằngðành phải cụp mi mắt xuống, khom ngýời xuống bế em ấy dậy.

Hai ngýời một ðýờng ði tới lầu một của phòng khách, mới vừa vào phòng Minh Triệu ðã nghe thấy nồng nặc mùi thuốc tẩy khử trùng. Cô ðể Thanh Hằngbuông mình xuống, vịn týờng chậm rãi ði vào phòng ngủ. Khi vừa nhìn thấy ngýời nằm trên giýờng còn ðang bị dây trói lại, Minh Triệu lảo ðảo một cái cõ hồ cũng phải quỳ dýới ðất.

Cô lảo ðảo nghiêng ngả ði tới cạnh giýờng của Kỳ Duyên, ðýa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này. Từng góc cạnh trên mặt này, mắt, mũi, miệng ðã từng gầy ði không ít, không chỉ hết một vòng, vốn hai má ðã ít thịt lại còn có xu hýớng bị lõm thêm vào trong. Trên trán sáng bóng ðã xuất hiện nhiều vết bầm tím cùng vết máu ứ ðọng lại, hiển nhiên là do tác ðộng của lực gây ra.

"Kỳ Duyên, em tới bồi chị ðây, ðừng ngủ nữa có ðýợc không? Chị tỉnh lại nhìn em một chút ði ðýợc không?" Minh Triệu vừa ðýa tay tháo dây trói cho Kỳ Duyên. Nhìn tới hai cổ tay ðã bị ma sát với dây mà tạo ra những vết xýớc rõm rớm ðầy máu, lòng cô cảm giác nhý là bị kim châm vào trong một cái nhói ðau, hốc mắt cũng theo ðó mà ðỏ lên, nhýng lại không hề khóc.

"Dùng dây trói lại là do cô ấy yêu cầu, nhị tiểu thý, cô ấy bị tiêm bãng ðộc có ðộ tinh khiết cao ðến 99% liên tục trong 10 ngày liền. Nếu còn kéo dài thêm nhiều ngày nữa, thì trung tâm hệ thống thần kinh sẽ hoàn toàn tan vỡ, cả ðời cũng không thể rời bỏ ðýợc thứ chất ðộc này. Cũng may là bây giờ vẫn còn có thể cứu ðýợc, chỉ cần cô ấy chống chịu ðýợc trong vòng hai tuần, thì có thể trở về cuộc sống của ngýời bình thýờng. Nhýng mà ðối với thân thể cô ấy những ngày trôi qua nhý vậy sẽ rất khó nhịn ðýợc. Những vết thýõng trên ðầu cô ấy ðều là do cố nhịn xuống mà gây ra. Cho nên tôi khuyên nhị tiểu thý, nếu không muốn ðể cô ấy kích ðộng gây ra những hành ðộng quá khích thì tốt nhất không nên cởi dây trói ra."

Lúc này một cô gái mặc áo blouse trắng býớc vào. Cô ðẩy cái mắt kính không gọng lên sống mũi, cùng mái tóc màu ðỏ cột thành ðuôi ngựa sau gáy. Ðối với ngýời này thì Minh Triệu không thể quen thuộc hõn nữa. Cô chính là bác sĩ tý nhân tại gia của Qúy gia, Ðổng Vãn.

"Chẳng lẽ không còn cách nào ðể cho chị thấy thoải mái hõn một chút sao?" Minh Triệu chỉnh lại mái tóc tán loạn trên mặt cho Kỳ Duyên, nhẹ giọng hỏi. Cho dù chỉ là một cách nhỏ thôi cũng sẽ không ðể cho ngýời này chịu thống khổ nhý vậy. Thì mọi thứ cô cũng sẽ ðồng ý thử hết. "Mỗi ngày tôi ðều giúp cô ấy tiêm huyết thanh trừ ði ðộc tố, làm nhý vậy cũng chỉ giúp ðýợc một chút cho cô ấy thôi. Nếu nhý muốn giới ðộc này hoàn toàn thì cô ấy phải tự mình chống ðỡ."

"Nhị tiểu thý, Qúy gia làm ghề này, thì cô hẳn cũng phải rõ hõn tôi công hiệu của mỹ kim nó ðộc tài nhý thế nào. Chỉ cần một mũi tiêm, cũng khiến cho tinh thần con ngýời phải lung lay býớc vào hiện trạng dục tiên, muốn ngừng cũng không thể ngừng lại ðýợc. Cũng týõng tự nhý vậy nó mang ðến cho con ngýời bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ thì lúc giới ðộc cũng sẽ kéo theo thống khổ cũng rất lớn."

"Tôi biết, cám õn cô, bác sĩ Ðổng." Minh Triệu nói xong liền ðýa tay tháo dây cho Kỳ Duyên. Nhìn thấy bộ dạng ðau lòng của cô Ðổng Vãn chỉ biết bắt ðắc dĩ lắc ðầu một cái ði ra ngoài.

"Kỳ Duyên chị thật là ngu ngốc mà, làm gì có ai lại ngu ngốc nhý chị vậy chứ, chủ ðộng yêu cầu ngýờ khác trói mình lại nhý vậy chứ? Trên trán chị còn ðang bị thýõng, chờ chị tỉnh lại, em nhất ðịnh sẽ tính sổ với chị. Bây giờ chị cũng không cần phải sợ hãi nữa, có em sẽ ở ðây sẽ chãm sóc cho chị, chị cũng không cần bị trói nữa, cũng không cần ðập ðầu vô týờng nữa. Em sẽ giúp cho chị giới ðộc hoàn toàn cho ðến lúc nó biến mất, một mực ở bên cạnh cùng chị mà."

Tựa hồ cảm giác ðýợc Minh Triệu ðang ðến gần, hai tay vừa ðýợc tự do Kỳ Duyên thuận thế liền ðem cô ôm vào trong ngực, ðýa ðầu hýớng lên một chút mà cạ vào. Hiếm thấy ðýợc ngýời trong ngực lại khả ái nhý vậy, Minh Triệu vui vẻ cýời, nâng lên cổ tay Kỳ Duyên vừa hạ xuống mà hôn.

"Ðừng sợ, mọi thứ ðều ðã có em ở ðây rồi."

Một ngýời thì cô ðõn, hai ngýời thì thân mật, ba ngýời thì tình cảm cá nhân lại chật chội. Nhìn cảnh týợng Minh Triệu và Kỳ Duyên ôm nhau, Thanh Hằngxoay ngýời ði tới phòng khách. Lọt vào tầm mắt ngýời giúp việc trong nhà ai cũng bận rộn, mà trong biệt thự thì lại trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo cùng cô ðõn ngập tràn trong lòng khiến cho Thanh Hằngcảm thấy vô lực.

Vốn týởng rằng mọi chuyện ðã thành thói quen tịch mịch. Nhýng khi bị nó bất ngờ tấn công tới thì chính bản thân mình cũng sẽ chán ghét nó, vẫn phải sợ hãi nó.

Thanh Hằng, cô tốt nhất nên kiên cýờng lên mới ðúng.

Khi Kỳ Duyên và Minh Triệu cùng nhau tỉnh lại lần nữa thì trời cũng ðã tối. Hýõng vị cùng nhiệt ðộ xung quanh khiến cho Kỳ Duyên cảm thấy quen thuộc cùng thích thú. Cô vừa mở mắt ra ðã nhìn thấy mình ðýợc một ngýời khác ðang ôm trong ngực. Cho dù không nhìn thấy cô cũng biết ðó chính là Minh Triệu. Thử cử ðộng hai tay thì mới biết hai tay cũng không còn bị trói lại nữa, Kỳ Duyên chợt bật dậy, giống nhý làm mất ði thứ quan trọng gì ðó nhìn khắp nõi tìm.

"Gấu, chị sao vậy?" Bởi vì lo lắng cõn nghiện ma túy của Kỳ Duyên sẽ phát tác, cho nên Minh Triệu ngủ cũng ít, trong lúc ðối phýõng tỉnh lại rời khỏi ngực cô thì cô cũng tỉnh theo. "Là em tháo dây xuống?" Kỳ Duyên không ðáp mà hỏi ngýợc lại, biểu tình trên mặt cô cũng không thẻ khá hõn, dĩ nhiên là ðang tức giận.

"Em chỉ muốn ðể cho chị thoải mái một chút cho nên ðã tháo xuống cho chị."

"Ai cho phép em làm tự ý tháo dây xuống cho tôi!? Minh Triệu tại sao lúc nào em cũng làm nhý vậy hả? Em dựa vào em là ai? Dựa vào cái gì chuyện gì ðều tiên trảm hậu tấu rồi mới chịu nói cho tôi biết !?"

Minh Triệu lại không nghĩ tới Kỳ Duyên lại nổi giận lớn nhý vậy, nghe cô trách cứ. Hốt hoảng liền từ trên giýờng ngồi dậy mở miệng muốn giải thích cho mình, nhýng lại bị biểu tình lạnh nhạt của ngýời kia khiến cho nghẹn họng liền nuốt trở về. Chẳng lẽ chị ấy cũng không hề tha thứ những chuyện mình ðã làm sao? Nhýng mà lúc ở trong rừng, không phải chị ấy ðã nói là sẽ tha thứ hết mọi chuyện cho mình rồi sao?

Minh Triệu bộ dạng ủy khuất muốn nói nhýng lại thôi, cả ngýời ðều bị Kỳ Duyên thu vào trong mắt, thật ra thì lúc cô bắt ðầu thốt ra những lời này thì ðã bắt ðầu thấy hối hận. Ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình tức giận tới nhý vậy. Ðối phýõng làm nhý vậy thật ra cũng chỉ muốn cho mình thoải mái hõn một chút mà thôi. Bất kể là lý do gì thì cô không nên nổi giận với Minh Triệu.

"Thật xin lỗi, là chị không ðúng, ðừng buồn ðýợc không?" Kỳ Duyên ðứng dậy ðem Minh Triệu ôm vào trong ngực, giống nhý con mèo nhỏ sờ ðầu cô nói. Ðộng tác ðã lâu rồi mới thấy khiến cho Minh Triệu vui vẻ tới mức suýt chút nữa ðã khóc lên, lập tức ðem chuyện Kỳ Duyên nổi cáu quãng ra sau ðầu không còn vết tích, bắt ðầu khoe mẽ.

"Gấu xấu tính, mới vừa tỉnh lại ðã khi dễ ngýời ta." Minh Triệu bất mãn tố cáo tội của Kỳ Duyên khi nãy, hai cánh môi hồng ýớŧ áŧ bĩu một cái hệt nhý mật ðào ẩm mịn cãng tràn. "Ðýợc rồi, ðừng có ba hoa, cũng ðã xin lỗi em rồi còn muốn gì nữa? Tiểu Bé chị hy vọng em có thể trói chị lại lần nữa, bởi vì cảm giác lúc ðộc phát tác vô cùng khó chịu. Nếu nhý không làm nhý vậy, chị sợ sẽ không thể khống chế ðýợc mình."

Thân là ngýời ðang phải chịu ðựng, Kỳ Duyên rất rõ cái cảm giác ðáng sợ ðó. Thân thể lúc lạnh lúc nóng, mỗi một chỗ trong cõ thịt hệt nhý là bị ngýời ta dùng dao rạch từng nhát, ngay cả xýõng cũng giống nhý bành trýớng hết cỡ tựa nhý muốn nứt ra. Mỗi lần phát tác khiến cho Kỳ Duyên hận không thể làm cho mình ngất ði, cô ðập ðầu vô týờng, dùng nýớc nóng cùng nýớc lạnh liều mạng cọ rửa thân thể. Nhýng cho dù là nhý thế nào thì sự khó chịu ấy cũng không hề giảm ði chút nào.

Ngay cả những lúc nhý vậy Thanh Hằngcũng chỉ có thể ðýa bác sĩ tới. Ðể các cô giữ mình lại, ngay cả một câu cũng không nói liền tiêm cho mình. Cũng không kịp ðể mình thanh tỉnh nhìn bọn họ chỉ vì thứ thuốc tiêm vào là thuốc mê. Nếu nhý nói trên ðời này Kỳ Duyên không muốn bị bại dýới tay ai nhất, thì không thể nghi ngờ ngýời ðó chính là Thanh Hằng. Ðối tình cảm mà cô ấy ðã từng có với Minh Triệu, mặc dù ngoài miệng Kỳ Duyên không nói, nhýng trong lòng cũng luôn ðể tâm tới.

Yêu một ngýời, không phải là cứ chiếm cô ấy làm của riêng, càng không phải lấy danh nghĩa tình yêu mà ði tổn thýõng cô ấy. Kỳ Duyên không thể hiểu ðýợc tình cảm mà Thanh Hằngdành cho Minh Triệu là gì, càng không thể tha thứ những tổn thýõng mà cô ấy ðã gây ra cho Minh Triệu. Cho nên ngay từ trong tiềm thức cô không hề muốn ðể cho Thanh Hằngnhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Lại càng muốn chứng minh mình yêu Minh Triệu, sẽ không thua bất kỳ một ngýời nào khác, nhất là cô ấy.

"Kỳ Duyên, chị ngẩng ðầu lên nhìn em." Một lúc lâu không nghĩ tới nói gì thì lại bị tiếng nói của Minh Triệu kéo lại. Ngay sau ðó Kỳ Duyên ngẩng ðầu lên ðã nhìn thấy một khuôn mặt nhìn mình týõi cýời. Nụ cýời này không hề xấu xa nhý lúc bình thýờng nữa, mà trong ðó tràn ðầy ôn nhu cùng cýng chìu.

"Kỳ Duyên, tâm tý của chị em cũng hiểu, chị sợ là ma túy tái phát chứng nghiện, chị sẽ không khống chế ðýợc mà làm tổn thýõng tới em. Nhýng em là vợ của chị, là ngýời con gái của chị. Chẳng lẽ trong lúc chị một mình chịu ðựng mọi thống khổ, em không thể ở bên cạnh giúp cho chị ðýợc sao? Em yêu chị, không thể bỏ chị một mình ðối mặt với dày vò thống khổ này ðýợc. Chỉ có thể lúc nào cũng ðýợc nhìn thấy chị, thời thời khắc khắc cảm nhận ðýợc sự hiện diện của chị tại nõi này, thì em mới có thể yên tâm ðýợc."

"Nhýng trên ngýời em còn ðang bị thýõng, chị..." Lời nói của Minh Triệu khiến cho Kỳ Duyên xúc ðộng, cô không thể biết ðýợc ngýời con gái này ðã yêu mình nhiều nhý thế nào, cho dù chỉ là một cử ðộng nhỏ, một ánh nhìn cũng ðã chứa ðầy tình yêu nhý chan chứa rót vào khắp mọi nõi xung quanh. Thật tốt, cho dù ðã trải qua nhiều sóng gió nhý vậy nhýng mình vẫn còn có ðýợc ngýời con gái này, không hề ðánh mất em ấy.

"Không có gì là không thể, em chỉ muốn ở bên cạnh giúp cho chị."Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ðầu tiên, chúc mọi ngýời lễ giáng sinh vui vẻ. Khi mọi ngýời ðọc xong chýõng này thì Hiểu Bạo cũng không có ngồi trýớc máy tính với mọi ngýời nữa, mà ðang YD ở chỗ nào ðó rồi. Mấy ngày nay vội muốn chết, trýờng học thì hết giờ học, bên này lại phải bận bịu cùng bạn bè và ngýời nhà tụ họp ãn cõm. Cho nên thời gian viết vãn cũng bị bớt lại, nói thiệt, ba ngày rồi tui cũng chýa có ðổi mới (mọi ngýời: ngýõi dám!) ðýợc rồi, một tháng có tới ba mýõi ngày có mấy ngày là không ðánh chữ thôi mà, nhýng Hiểu Bạo vẫn cố gắng ðánh máy cho xong chýõng này, hõn nữa cũng ðã kiểm tra lại một lần! S tỷ tỷ nói tui có chứng cýỡng bách, tui cũng cảm giác tui có thật. Giống nhý viết ðýợc nửa chýõng rồi mà nếu nhý không xong trong một ngày thì phải viết cho xong, nếu không làm nhý vậy tui cảm thấy không thoải mái, thậm chí tới lúc ngủ cảm giác cũng không yên. Hõn nữa bản thân cảm thấy thích không gian sạch sẽ, biểu hiện cụ thể nhý là trong máy tính hay ðiện thoại ðồ không có thứ gì có lợi nhất ðịnh sẽ xóa bỏ, không xóa ðýợc thì sẽ tức giận xù lông mà ðập ðồ tùm lum. Cũng vì vậy mà tui ðã vứt không ít mấy game yêu thích lýu trữ trong máy, bởi vì tui thấy mấy cái ðó ngổn ngang toàn tiếng anh, chỉ muốn xóa a xóa a, ðýợc rồi, lần này tui lại thật sự nói nhảm nữa rùi!

Nhý vậy, cuộc sống khổ ép của Kỳ Duyên bắt ðầu, chỗ này cũng không có quá ngýợc. Thật lòng thì ðúng là không ngýợc, bởi vì chuyện cai nghiện tui cũng không viết nhiều chýõng lắm. Sau ðó thì sao, mọi ngýời chắc cũng hiểu phát hiện ra Nhiễm tỷ tỷ cũng sắp buông tay, nhýng chỉ thiếu chút thúc ðẩy thôi, mới có thể hoàn toàn buông xuống. Mọi ngýời thử ðoán xem chýõng sau thì sẽ nhý thế nào nha. Nhiễm Bé ðảng và Nhuế Bé ðảng cùng la to nào, vì vậy sẽ có một chýõng ðầy gian tình cùng ðẩu m. Cõ bản tui cũng ðã viết xong chýõng sau rùi, chờ tới tối là viết típ ðýợc rùi (^o^)/~ , tui thừa nhận, tui ðang quảng cáo! Hứ ~

Thấy mọi ngýời nhắn lại hỏi sao không thấy Lê tỷ tỷ xuất hiện vậy, thiệt ra thì tui cũng không có cố ý ðóng bãng nàng. chẳng quan trong ðoạn thời gian này, Lê tỷ tỷ còn ðang bận ở nhà dýỡng thýõng, (tình thýõng+thân thể thýõng) cho nên tạm thời lúc này là giai ðoạn Lê tỷ tỷ và Nhiễm tỷ tỷ chia lìa. Nhýng chýõng sau sẽ nhìn thấy Lê tỷ tỷ xuất hiện trong hình thức kỳ quái ← nghe có vẻ quỷ dị , chẳng lẽ là trong xuân mộng của Nhiễm tỷ tỷ sao !?

Ðýợc rồi, nói nhiều quá, chúng ta bắt ðầu ðến với truyện ngắn ði. Trong này nhân vật chính là Tiểu Bé Bé, còn có Gấu, Nhiễm tỷ tỷ, Lê tỷ tỷ. Tiến về phía cp Nhiễm Nhuế! Không sai ðúng là mắt mọi ngýời ðã thấy! Là cp Nhiễm tỷ tỷ và Gấu nga!Gần ðây thành phố X giới hắc ðạo thế cục có chút hỗn loạn. Rất nhiều chi nhánh nhỏ liên hiệp thành một chỗ, trong bóng tối âm mýu vài chuyện. Có ðýợc tin nhý vậy Nhiễm tỷ tỷ không thể ðể ðịa vị bá chủ của mình bị uy hϊếp, vì vậy một ngày nọ Nhiễm tỷ tỷ mang theo vài chục tên thủ hạ, chạy thẳng tới khu ðịch. Kết quả là thu hoạch Nhiễm tỷ tỷ toàn thắng. Ngay trong lúc Nhiễm tỷ tỷ cùng một nhóm ngýời tiêu sái và suất khí chuẩn bị lái xe rời ði, ðột nhiên xe bị nổ. Mà Nhiễm tỷ tỷ vì né không ðể cho mình bị nổ tung nên nhảy ra ngoài, lại ðυ.ng phải một tảng ðá, ðúng cẩu huyết... mất trí nhớ.

Thanh Hằngbị thýõng ðối với Qúy gia là một chuyện lớn. Nghe ðýợc tin này, hai ngýời Minh Triệu và Kỳ Duyên còn ðang ở nhà triền miên vội vàng mặc quần áo chạy tới biệt thự Qúy gia.

Minh Triệu: (nhìn Thanh Hà ngồi bên kia khóc lóc um sùm, hai mắt dày ðặc nýớc mõ hồ) chị ấy sao rồi?

Thanh Hà: (mặt ðầy lệ chua cay, lòng ðầy ðau ðớn) bị thýõng không quá nghiêm trọng, nhýng não bộ bị tụ máu, không biết lúc nào thì tỉnh lại.

Minh Triệu: (nghe qua lời Thanh Hà nói sắc mặt Minh Triệu cũng trầm xuống. Nghĩ tới ai làm Thanh Hằngbị thýõng, vốn hai tròng mắt ðen xinh ðẹp lại hiện lên tia sát ý) Thanh Hà, kiên cýờng một chút, tỷ sẽ không có chuyện gì ðâu.

Thanh Hà: Ừ, chị biết. Chị cũng ðã cho ngýời ði thãm dò là ai làm Nhiễm Nhiễm bị thýõng, bọn họ nhất ðinh sống không qua ðýợc tối nay.

Minh Triệu: ... (hành ðộng nhanh thật!)

Kỳ Duyên: Hình nhý chị ấy tỉnh.

Lúc này Kỳ Duyên một mực không mở miệng ðột nhiên nói chuyện, Minh Triệu và Thanh Hà nhìn về phía Thanh Hằng, chỉ thấy ngýời kia ðã chống ngýời ngồi dậy, cả ngýời tựa vào ðầu giýờng, dùng hai tròng mắt lạnh nhý bãng qua lại nhìn các cô.

Thanh Hà: (nhanh nhý chớp, vội vàng lau sạch nýớc mắt trên mặt mình, trực tiếp nhào ðến chỗ Nhiễm tỷ tỷ) Nhiễm Nhiễm! Cýng tỉnh rồi, em rất lo lắng, sợ là cýng không tỉnh

lại.

Nhiễm tỷ tỷ vẫn nhý cũ, dùng ánh mắt màu nâu sâu thẳm nhìn Thanh Hà một chút, lại nhìn Minh Triệu, cuối dùng ðem tầm mắt dừng lại trên ngýời Kỳ Duyên.

Thanh Hằng: Cô, tới ðây. (Nhiễm tỷ tỷ hết sức ngang ngýợc dùng ngón tay chỉ vào Kỳ Duyên, bộ dạng nữ výõng, trực tiếp ðem Lê tỷ tỷ trong nháy mắt gϊếŧ sạch)

Kỳ Duyên: (nhìn bên trái một cái nhìn bên phải một cái, ðang xác ðịnh là Thanh Hằngnói chuyện với mình, mới thận trọng býớc tới) tỷ, chị kêu em? Thân thể chị có sao ... A!

Kỳ Duyên còn chýa nói hết lời ðã bị Thanh Hằngôm cả ngýời vào trong ngực. Nghe trên ngýời ðối phýõng sạch sẽ lạnh lùng còn có hýõng vị của trà, nhất thời Kỳ Duyên có chút thất thần. Ai có thể nói cho cô biết là, bây giờ lại nháo thành cái gì không?

Thanh Hằng: Tôi không nhớ các ngýời là ai, nhýng tôi biết, tôi có một cô em gái. Ðối với ta mà nói, em ấy rất quan trọng. Cho nên...

Kỳ Duyên: (cả ngýời ngây ngốc ngẩn tại chỗ, thậm chí còn quên phải ðứng dậy khỏi bộ ngực lớn của Thanh Hằng, trong lòng dự cảm bất thýờng càng nhiều giống nhý là ðang thổi bong bóng thật nhiều vậy)

Thanh Hằng: Là em ta.

Minh Triệu: ...

Thanh Hà: ~~~~(0_0)~~~~

Ps: hình nhý tác giả nói ra suy nghĩ của mình càng lúc càng nhiều, mọi ngýời có chê không? (mau nói không có ði!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro