Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về ngục giam, Kỳ Duyên chỉ dọn dẹp một chút liền đi tới phòng lạnh. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu chính mình vì sao lại muốn đi gặp Minh Triệu. Có lẽ là muốn xem xem nữ nhân kia có ngoan ngoãn được một chút. Hoặc là, muốn nhìn bộ dạng chật vật của nàng lúc này. Tóm lại, Kỳ Duyên không thừa nhận là nàng đang quan tâm nữ nhân kia.

Cái gọi là phòng lạnh – danh như nghĩa. Chính là căn phòng dùng để ngục giam ướp lạnh một số vật. Nhiệt độ bên trong thấp hơn 0 độ C khoảng chục độ. Tuy rằng không lạnh đến mức chết người nhưng mà tư vị này cũng không dễ nuốt trôi. Minh Triệu từng bị Kỳ Duyên nhốt ở đây một đêm.

Nhưng mà lúc ấy cơ thể của nàng còn chưa gầy yếu như lúc này, mà cũng đã bị ép tới gần chết.

Lần này, thật không biết nữ nhân kia có thể chịu được đợt tra tấn này không.

Nghĩ nghĩ trong lòng, Kỳ Duyên liền đẩy nhanh bước bộ. Lấy chìa khoá mở cửa phòng lạnh, tay vừa mới chạm đến cửa đã có một trận mát lạnh tràn vào ngón tay. Đẩy cửa mà vào, chào đốn nàng là một cỗ khí lạnh, cùng với mùi vị mốc meo mà phòng lạnh đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời sinh ra.

Căn phòng rộng rãi trống trải, làm cho Kỳ Duyên chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy Minh Triệu đang cuộn mình nằm trên mặt đất. Giờ phút này, nữ nhân kia hình như đã lâm vào hôm mê, ngay cả khi mình mở cửa tiếng động lớn như vậy mà vẫn không làm nàng tỉnh lại. Quần áo đơn chiếc bao lấy thân thể gầy trơ xương của nàng, tay run run. Tay chân lộ bên ngoài đã đông lạnh thành màu tím tái, hai môi cũng trắng bệch doạ người.

Xích sắt ở trên cổ tàn phá làn da non mịn của nàng, một đầu còn lại được treo trên tường phòng lạnh. Đãi ngộ này, căn bản không giống như là đối với người mà là như đối với súc vật.

"Này! Minh Triệu! Tỉnh tỉnh!" Kỳ Duyên vươn tay lay lay bả vai Minh Triệu, da thịt người nọ sớm đã lạnh ngắt, toàn bộ thân thể giống như là một cây kem lớn.

"Ha ha" Thật vất vả mới đánh thức được Minh Triệu, nhưng mà người nọ sau khi tỉnh lại đã nhìn mình cười ngây ngốc.

Tóc dài màu đen xoã ở trên gương mặt tái nhợt của nàng, hiện ra một cỗ bệnh trạng yếu ớt, phối hợp với nụ cười sầu thảm của Minh Triệu, làm cho tim Kỳ Duyên đau một trận. Thậm chí là phải quay đầu đi, không nhìn vào nữ nhân trước mặt.

"Sao chị lại tới đây? Tôi còn nghĩ rằng Chị Chị sáng mai mới tới cơ"

Minh Triệu cười nói, nhưng mà nụ cười này lại khiến cho khoé môi nứt rạn. Một chút máu tươi tràn ra, từ khoé miệng Minh Triệu chậm rãi chảy xuống. Kỳ Duyên không nhịn được nữa, liền đi ra bên ngoài dùng cốc giấy rót một ít nước ấm cho Minh Triệu. Nhưng mà đối phương bị đông lạnh tê cứng chân tay, khó có thể bưng được cốc nước này.

Chỉ thấy Kỳ Duyên vừa mới buông tay, cốc nước ấm tràn đầy kia liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bộp".

Không nề hà, Kỳ Duyên đành dựng cốc nước lên đặt ở trên mặt đất. Nhìn Minh Triệu, một nữ nhân kiêu ngạo sáng lạn như ánh nắng kiều diễm giờ này lại quỳ rạp xuống dùng miệng uống nước trong cốc, giống như một con chó tội nghiệp. Kỳ Duyên trong lòng không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại là không thể nhẫn nại nhìn cảnh tượng này.

"Để tôi giúp cô." Kỳ Duyên nâng thân thể gầy yếu của Minh Triệu lên, để cho nàng tựa vào vai mình. Bưng cốc nước lên chậm rãi đưa tới miệng nàng. Nửa cốc nước ấm đi vào, sắc mặt Minh Triệu hồi phục lại một ít. Kỳ Duyên lấy khăn tay lau khô máu bên khoé miệng Minh Triệu, nhưng mà đôi cánh môi kia ập vào mắt, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Không phải do phòng lạnh này khiến nàng lạnh mà chính là nụ cười nơi khoé miệng kia.

Cho dù môi khô nứt, mặt mũi trắng bệch, lại vẫn không thể làm mờ nhạt độ cong hoàn mỹ của khoé môi. Ánh mắt đen láy sáng ngời có hồn kia, lại không lộ ra chút ý cười mà là thật sâu tuyệt vọng. Loại tuyệt vọng này, giống như mỗi lần Kỳ Duyên thấy trong mắt những người sắp phải chết!

U ám, buông xuôi. Mất đi niềm tin hi vọng mà con người vốn có, chính là mất đi khát vọng.

Mãi cho đến bây giờ, Kỳ Duyên vẫn chưa biết rõ, Minh Triệu là người như thế nào. Nàng từng hỏi cục trưởng cục tư pháp về cuộc sống trước lúc vào tù, cục trưởng chỉ nói cho nàng rằng, Minh Triệu là một trọng phạm, cực độ nguy hiểm. Buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu vũ khí thuốc nổ, mưu sát lãnh đạo quốc gia. Những việc đó đều là nữ nhân này làm sao? Nhưng mà, một nữ nhân tội ác tày trời như vậy tại sao lại luôn lộ ra nụ cười tuyệt vọng như vậy?

Nàng thật không rõ! Thật sự không nghĩ ra!

"Vợ ơi Ôm một cái đi" Ngay lúc Kỳ Duyên đang đắm chìm trong suy đoán, thân thể lạnh lẽo của Minh Triệu bỗng nhiên chui vào lòng nàng, cái đầu lại không ngừng dụi dụi vào cổ mình.

"Tránh xa tôi ra!" Kỳ Duyên kích động muốn đẩy cái người so với cao bôi da chó còn dính chặt hơn này ra, nhưng mà nữ nhân Minh Triệu lại càng rúc kĩ vào lòng nàng.

"Vợ ơi, cho tôi sưởi ấm tay một chút!" Nhìn thấy bộ dạng Kỳ Duyên quẫn bách, thần trí Minh Triệu vốn có chút uể oải nhất thời thanh tỉnh lại, như là phòng lạnh cũng không đến nỗi lạnh như vậy. Bàn tay lạnh cóng chui vào vạt áo choàng của Kỳ Duyên, sờ lên hai bắp đùi ấm áp.

Nhìn thấy Minh Triệu một mặt cười da^ʍ tà, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy một trận ác hàn. Nàng bây giờ vô cùng hối hận vì sao mình lại nổi điên tới thăm nàng, còn không hiểu vì sao lại bị nữ nhân chết tiệt này đem ra đùa giỡn. Rõ ràng mình mới là ngục trưởng, mà nàng chính là phạm nhân không phải sao? Tại sao đường đường là ngục trưởng lại bị một phạm nhân đùa giỡn? Vợ? Cái cách gọi kì quái đáng tởm này là ai đã phát minh ra vậy?

Cho dù Kỳ Duyên trong thâm tâm đã đến độ "phiên giang đảo hải", nhưng trên mặt vẫn là một bộ như cũ không gợn sóng. Giỏi lắm là có chút thẹn thùng, có chút buồn bực. Cái chuyện thét gào không bình tĩnh, thì Tần đại ngục trưởng người được giáo dục chu đáo tuyệt đối không có khả năng. Cho nên khi đối mặt với Minh Triệu cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, nàng tuyệt đối chỉ có thể kinh ngạc vài phần mà thôi.

"Bỏ tay cô ra!" Kỳ Duyên bình tĩnh nói, ngữ khí rõ ràng là đang ra lệnh, lại bởi vì hai má phiếm hồng mà uy lực tiêu tan.

"Vợ đang xấu hổ!" Minh Triệu không để ý tới yêu cầu vô lý của Kỳ Duyên, vừa nói lại vừa ra sức cọ cọ vào người, hai tay cũng không yên phận xoa xoa ở đùi. Đυ.ng chạm ấm áp kia làm cho hai tay bị cóng lạnh khôi phục một ít tri giác, giống như có một lực kì diệu dẫn dắt trước mặt, không cho nàng bỏ lỡ.

Trời biết, nàng chính là rất thích nhìn thấy bộ dạng Kỳ Duyên nhà nàng thẹn thùng vô thố. Minh Triệu nghĩ tới đó đã nhớ đến lần mình bị Kỳ Duyên đặt trên giường hết lần này đến lượt khác chà đạp khi dễ.

"Đồ thần kinh!" Ngay tại lúc Minh Triệu đắm chìm trong cảm giác ấm áp ở đùi mình, Kỳ Duyên mạnh mẽ đẩy nàng ra. Bỏ lại ba chữ liền chạy trối chết ra khỏi phòng lạnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro