Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời ấm áp cũng ðã lên cao, tô ðiểm cho hạnh phúc của ngày mới. Minh Triệu chống ðầu dậy ngắm nhìn ngýời con gái ðang ngủ say, trong ánh mắt dâng lên cảm giác thỏa mãn khiến cho cô cýời ngoác miệng ðến mang tai. Ðýa ngón tay vén ði những sợi tóc tán loạn trên mặt Kỳ Duyên, một vòng lýợn quanh, chậm chậm cũng khiến cho tóc phân tán ðến nõi khác.

Ngýời trong mộng cứ liên tục bị quấy rầy ðánh thức, bất mãn vỗ lên tay Minh Triệu, cũng không hề biết phản ứng của mình nhý vậy càng tãng thêm bản chất thú tính sói ðói của ai ðó."Gấu, chị ðang câu dẫn em sao?" Trên ngýời ðột nhiên tãng thêm sức nặng, khiến cho Kỳ Duyên hoàn hồn mà tỉnh lại. Cô còn chýa nghe rõ câu nói vừa rồi, thì những nụ hôn của Minh Triệu lại ðua nhau kéo tới.

"Ðừng làm rộn, ðêm qua em còn muốn chýa ðủ... ým!"Trải qua một ðêm kí©ɧ ŧìиɧ thân thể vẫn còn nhạy cảm ðến dị thýờng, Minh Triệu chẳng qua chỉ kêu ðõn giản mấy tiếng, liền dễ dàng nhý trở bàn tay ðem Kỳ Duyên kéo vào sâu trong du͙© vọиɠ."A..." khắc chế không nổi ham muốn mà than nhẹ một tiếng, Kỳ Duyên không kiềm hãm ðýợc ðýa tay ra, ðýa mýời ngón tay cắm sâu vào trong tóc của Minh Triệu.

Hai ngýời quên mình mà kéo dài cõn hoan ái cùng dịch mật ðêm qua, ai cũng không phát hiện ðýợc cửa phòng lúc này không biết lúc nào ðã bị mở ra, ba ngýời sắc mặt tái mét ðứng ðó nhìn các cô."Ừm... Tiểu Bé... Tiểu Bé!" Làʍ t̠ìиɦ cũng sắp lên ðến ðỉnh, Kỳ Duyên cong ngýời ôm chặt lấy Minh Triệu, nhýng khi nhìn thấy Tần lão ba và Mẹ Nguyễn ðứng trýớc cửa thì trong nháy mắt khuôn mặt cũng trắng bệch."Ba, mẹ." Kỳ Duyên bối rối không biết làm sao kêu họ, vội vàng kéo Minh Triệu lên ðýa chãn ðắp kín lại. Bầu không khí lúc này ngýng kết nhý ðóng bãng. Nhìn sắc mặt cha mẹ nhợt nhạt, Kỳ Duyên quả thực không nghĩ ra làm sao mà bọn họ ðột nhiên lại ðến ðây. Nhýng phát hiện bên ngoài còn có cả Hoắc Vũ ðứng ðó, thì ðáp án không cần nghĩ cũng ðã rõ.

"Ba, mẹ, liên quan ðến chuyện này, con sẽ sẽ giải thích với mọi ngýời. Bậy giờ, làm phiền mọi ngýời trýớc tiên ra phòng khách chõ con có ðýợc không?" Cho dù là tình huống bị buộc phải come out, thì trên gýõng mặt Kỳ Duyên ngoại trừ một chút vui vẻ bị ngýời khác ðánh vỡ gây ra lúng túng thì cũng không còn gì, thậm chí ðến cả sự thất thố cõ bản về kinh sợ cũng không có.

Nhìn thấy ba ngýời kéo nhau ra phòng khách, Kỳ Duyên thở dài một hõi, nhíu chặt chân mày. Cô không hề nghĩ tới trong tình cảnh nhý vậy mà lại bị cha mẹ ðánh vỡ, chỉ cần nhìn sõ qua biểu tình của Mẹ Nguyễn thì Kỳ Duyên cũng biết mọi chuyện tuyệt ðối sẽ không hề thuận lợi."Kỳ Duyên, thật xin lỗi." Lúc này, ngýời trong ngực lại phát ra âm thanh buồn buồn, cô cúi ðầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Minh Triệu ðầy áy náy nhìn mình, trong ðối trong mắt ðen chứa ðầy lo âu. Em ấy ðang sợ sao?

"Không có chuyện gì ðâu, dù sao quan hệ của chị và em sớm muộn cũng phải nói cho bọn họ biết. Em ngoan ngoãn ở trong phòng chờ chị, chút nữa chị sẽ quay lại ðýợc không?"

"Dạ." cho dù trong lòng rất muốn cùng Kỳ Duyên ði ðối mặt, nhýng Minh Triệu cũng biết làm nhý vậy chỉ càng ðổ thêm dầu vào lửa. Có lẽ ðể cho Kỳ Duyên một mình xử lý, sẽ tốt hõn một chút.

Ðõn giản rửa sạch thân thêm mặc quần áo tử tế, Kỳ Duyên mở cửa ði ra phòng khách. Ánh mắt tinh týờm của Mẹ Nguyễn liếc một cái ðã thấy một dấu ðỏ mập mờ không rõ trên cổ, tức giận xông lên ðầu lao tới tát cô một cái. Tiếng vang giòn dã, không chỉ khiến cho Kỳ Duyên có chút giật mình, ngay cả Tần lão ba cũng sững sờ tại chỗ.

"Mẹ, xin mẹ bình tĩnh một chút." Kỳ Duyên lên tiếng an ủi Mẹ Nguyễn, bị bàn tay này ðánh cô cũng không có nhiều phản ứng. Cho dù, ðây là lần ðầu tiên trong ðời bị ðánh trên mặt."Bình tĩnh! Kỳ Duyên!Cô nói tôi bình tĩnh làm sao ðýợc! Cô nói cho tôi biết, cô cùng với cô ta ðang làm cái gì!? Hai ngýời các cô mới vừa rồi ðang làm cái gì?"

Mẹ Nguyễn lớn tiếng gào thét, cho ðến bây giờ, bà cũng không dám tin chính mình vừa rồi ðã nhìn thấy một màn nhý vậy. Vốn dĩ, ngày hôm qua Hoắc Vũ cũng ðã nói với bà rằng Kỳ Duyên thích một cô gái ðồng tính luyến ái, bà còn týởng ðứa nhỏ này ðang nói ðùa với mình. Nhýng mà sáng hôm nay, nhìn thấy những tấm hình mà Hoắc Vũ ðýa, thì lòng bà ðã có chút dao ðộng.

Bên trong chính là cảnh thân mật của Kỳ Duyên cùng một cô gái khác, còn có nắm tay, ôm nhau, thậm chí cả hôn môi tiếp xúc ðến mức này cũng ðã có. Vì muốn làm rõ sự thật, Tần lão ba và Mẹ Nguyễn ðặc biệt xin nghỉ dạy, ðýa Hoắc Vũ ðến ðây, lại không nghĩ tới sự thật tàn nhẫn ðang phõi bày trýớc mặt mình.

Không trách ðýợc, chính bà luôn tìm bạn trai cho Kỳ Duyên nhýng lại luôn bị con gái từ chối! Không trách ðýợc gần ðây số lần trở về nhà của ðứa nhỏ này càng ngày càng ít, thì ra là cùng một hồ ly tinh lêu lỏng ở chung một chỗ!

"Mẹ, hai ngýời chúng con ðang làm gì, mẹ cũng ðã thấy rõ. Con yêu em ấy, ðó chính là ngýời yêu của con."

"Cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa! Kỳ Duyên! Tôi nói cô lặp lại lần nữa!"

"Mẹ, thật xin lỗi, con biết trong lúc nhất thời mẹ sẽ khó tiếp nhận, nhýng thật sự con rất yêu..."

"Cô, vô liêm sỉ! Tôi ðã sớm biết! Cái công việc ngục trýởng của cô ðã không có gì tốt rồi! Mỗi ngày ðều tiếp xúc với những loại tội phạm kia! Ngay cả chính bản thân cô biến ðổi không giống ngýời nữa rồi! Kỳ Duyên, con nói mẹ biết ði! Có phải con hồ ly tinh kia câu dẫn con! Có phải cô ta uy hϊếp con phải ở chung với cô ta! Con nói cho mẹ biết ði. cho dù có táng gia bại sản! Mẹ cũng sẽ không ðể cho con hồ ly tinh ðó quấn lấy con!"

"Mẹ, mẹ ðừng nhý vậy nữa. Minh Triệu không phải là hồ ly tinh gì hết, cũng không phải em ấy chủ ðộng ðến câu dẫn con. Là do con ðã yêu em ấy trýớc."

"Kỳ Duyên! Con có biết là con ðang nói gì không!? Rốt cuộc ðầu óc còn bị hý hỏng hay là cả ngýời ðều ngu ðần mất rồi! Cô ta là ai con biết không!? Cô ta là tội phạm! Cô ta chính là ngýời hai nãm trýớc bị Hoắc Vũ bắt giam vào trong ngục ðó! Một cô gái tốt nhý con, yêu ai lại không yêu! Tại sao lại yêu một con nhỏ nhý vậy chứ!?"

"Tôi nói cho cô biết! Cho dù nhý thế nào, tôi cũng sẽ không cho cô sống chung với cô ta. Bây giờ cô mau theo tôi về nhà!"

"Mẹ, mẹ không thể làm nhý vậy. Con không còn nhỏ nữa, Minh Triệu là loại ngýời gì, con so với mẹ biết rõ hõn. Con thật sự rất yêu em ấy, cũng hi vọng mẹ có thể cho chúng con một cõ hội."

"Không bao giờ! Kỳ Duyên, tôi thà coi rằng chýa hề nuôi ðứa con gái nhý cô! 28 nãm! Suốt 28 nãm! Có phải suốt ngày hôm qua sinh nhật của cô, cô không về nhà cũng là vì con nhỏ ðó ðang ở chung một chỗ ðúng không! Cô, vô liêm sỉ! Cô là ðứa con gái bất hiếu! Tôi thà ðánh chết cô cũng sẽ không ðồng ý cho cô và cô ta ở chung!" Mẹ Nguyễn vừa nói, vừa ðánh Kỳ Duyên tới tấp. Lúc này, chợt có ngýời nắm lấy cổ tay bà ngãn lại.

"Dì, thật xin lỗi. Cháu biết chuyện của Kỳ Duyên khiến cho dì rất ðau lòng, nhýng cháu cũng thật lòng rất yêu Kỳ Duyên. Cho dù nhý thế nào, cháu cũng mong dì cho chúng cháu một cõ hội. Cháu sẽ chãm sóc chị ấy thật tốt, so với bất kỳ ngýời nào nhất ðịnh cũng sẽ ðối xử thật tốt với chị ấy. Nếu nhý dì còn sức, cứ hýớng về phía cháu là ðýợc rồi, cũng là do cháu lúc ðầu ði trêu chọc Kỳ Duyên."

"Ðýợc lắm, cô cũng chịu thừa nhận rồi chứ gì! Cô là hồ ly tinh! Cô là hung thủ gϊếŧ ngýời! Tại sao cô không ði chết ði! Có nhiều cô gái nhý vậy! Tại sao hết lần này ðến lần khác cô cứ phải chọn Gấu nhà chúng tôi! Cô nói cho tôi biết ði! Cô rốt cuộc là có ý ðồ gì! Cô nói ði! Cô nói ði a!" Tâm tình Mẹ Nguyễn vốn ðã kích ðộng vừa nhìn thấy Minh Triệu liền hoàn toàn bùng nổ, bà dùng sức bóp cổ Minh Triệu mà lắc tới lắc lui, cử ðộng mạnh nhý vậy dọa sợ cả Tần lão ba cùng Kỳ Duyên.

"Mẹ, mẹ ðừng nhý vậy mà! Thân thể em ấy không tốt, mẹ ðừng ðối xử với em ấy nhý vậy mà!" Kỳ Duyên dùng hết sức ðể gỡ hai tay mẹ mình trên cổ Minh Triệu xuống, nháy mắt nhìn thấy vết ðỏ sậm trên cổ ngýời kia, ðau lòng xuýt chút là khóc lên."Nguyễn Khải, ông thấy chýa? Ðây chính là ðứa con gái ngoan mà chúng ta nuôi lớn ðó, cô ta thà giúp một hung thủ gϊếŧ ngýời cũng không muốn giúp tôi! Tiểu Vũ! Con mau ðem tên hung thủ này bắt giam vào ngục ði! Cả ðời cũng ðừng ðể cô ta ði ra ngoài hại ngýời nữa!"

Mẹ Nguyễn vừa nói, vừa ði ðến chỗ Minh Triệu và Kỳ Duyên."Tiểu Tĩnh, ðủ rồi." Tần lão ba từ ðầu ðến giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng mở miệng, ông nhìn Kỳ Duyên và Minh Triệu ngồi dýới ðất, bất ðắc dĩ lắc ðầu."Kỳ Duyên, cách làm này của mẹ con cũng quá mức cực ðoan, nhýng bà ấy cũng không phải là không có ðạo lý."

"Vị Qúy tiểu thý này, chúng ta cũng biết rất rõ ràng tình cảnh những chuyện sau lýng cô ta. Ba sẽ không ép con về cùng chúng ta, nếu nhý con còn muốn ở chung cùng cô ta. Từ nay về sau, con cũng không cần làm con gái Tần gia này nữa. Nếu con còn nhận ngýời cha và ngýời mẹ này, thì mau theo bọn ta về nhà, vĩnh viễn cũng không ðýợc gặp cô ta nữa."

"Ba, ba nhất ðịnh cũng ép con sao?" Kỳ Duyên thấp giọng hỏi, nắm tay cô giấu sau lýng cũng ðã siết chặt lại, từng ðốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, nhýng vẫn không hề buông."Con gái à, chúng ta cũng không phải ðang ép con, mà là vì muốn tốt cho con. Ba và mẹ của con, tuyệt ðối sẽ không cho hai ngýời các cô quan hệ nhý thế." Tần lão ba mặc dù không gào thét cũng không hề ðộng thủ, nhýng trên ngýời ông cũng tản mác khí thế ðe dọa, mọi thứ cũng biểu hiện ðủ hết thảy. Ông sẽ không lùi býớc.

"Ba mẹ, xin cho con một chút thời gian ðýợc không?"

"Ðýợc."

Có ðýợc sự cho phép của Tần lão ba, hai ngýời các cô cùng lúc trở về phòng. Mời vừa býớc vào Kỳ Duyên liền ôm chặt lấy Minh Triệu vào trong ngực. Nhìn em ấy bị bóp ðến vết máu bầm còn ứ ðọng lại trên cổ, ðau lòng ðýa tay chạm nhẹ lên ðó. "Gấu, trýớc tiên chị nên cùng chú và dì về nhà. Chờ sáng ngày mai, em ðến thãm chị có ðýợc không?"

"Minh Triệu, ðừng rời xa chị." Nghe Minh Triệu nói, Kỳ Duyên giọng run rẩy nói theo. Ðối với cha mẹ cô không có cách nào bất hiếu mà ðoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn ðýợc. Nhýng mà trýớc mặt chính cô gái ðã vì cô mà bỏ ra rất nhiều nhý vậy, cô làm sao có thể buông xuống ðýợc? "Ngốc quá, tại sao em lại rời xa chị ðýợc chứ? Em chỉ muốn ðể cho quan hệ ðýợc hòa hoãn ði một chút thôi. Hôm nay chị ngoan ngoãn cùng bọn họ về nhà trýớc ði, ngày mai nhất ðịnh em sẽ ðến thãm chị?"

"Có phải chị rất thất vọng hay không?" Minh Triệu vui vẻ gýợng cýời Kỳ Duyên cũng nhìn thấy rõ ràng. Cô biết ðối mặt với chuyện nhý vậy, ðối phýõng so với mình khó chịu cũng sẽ không ít hõn là bao. Huống chi, Mẹ Nguyễn còn mới nói những lời khó nghe nhý vậy. "Kỳ Duyên, gia ðình nhà chị, dù sao thì cũng không giống với nhà em. Cha mẹ dýỡng dục chị lâu nhý vậy, về tình về lý, hôm nay chị cũng nên theo bọn họ về nhà. Em sẽ không rời xa chị ðâu, càng sẽ không bỏ rõi ði hạnh phúc mà hai chúng ta thật vất vả tranh thủ góp nhặt ðýợc. Cả ðời này em ðều sẽ là vợ của chị, là ngýời con gái duy nhất của chị. Ai cũng ðừng có nghĩ sẽ chia lìa hai ngýời chúng ta ðýợc, cho dù là cha mẹ, thì cũng không thể ðýợc."

"Ðýợc." Nghe Minh Triệu nói nhý vậy, Kỳ Duyên cũng quyết ðịnh. Cô ngẩng ðầu hôn lên cổ Minh Triệu, dùng ðầu lýỡi khẽ qua lại liếʍ nhẹ trên vết máu ứ lại kia, cho ðến khi hô hấp ðối phýõng càng lúc càng nặng, mới quyến luyến buông ra. "Chị về nhà rồi, một mình em phải chãm sóc bản thân mình thật tốt. Ðừng vì chị không có ở ðây mà không nấu cõm, thân thể em mới dýỡng khá hõn ðýợc một chút, nhất ðịnh phải ãn nhiều một chút, biết không?"

"Chị yên tâm, em sẽ chãm sóc bản thân thật tốt mà, không ðể cho bản thân gầy ði ðâu. Chị về nhà thì ðừng gây gổ với dì và chú. Ðồ ðạc chị không cần phải dọn gì ðâu, dù sao mấy ngày nữa thì chị cũng sẽ quay về mà."

"Em tự tin nhý vậy sao?" Nghe Minh Triệu hứa một cách chân thành nhý vậy, Kỳ Duyên liền hỏi ngýợc lại.

"Bởi vì ðó là chị, cho dù là liều cả mạng sống này nhất ðịnh em cũng phải có ðýợc chị."

Cùng Minh Triệu hàn huyên một lúc Kỳ Duyên liền ði theo Tần lão ba và Mẹ Nguyễn rời khỏi nhà. Cho dù trong lòng tự nhủ là sẽ không có chuyện gì, Kỳ Duyên rất nhanh sẽ quay về. Nhýng tận mắt nhìn thấy chị ấy cùng Tần lão ba và Mẹ Nguyễn ngồi lên xe mà không quay ðầu lại, từ từ ði xa dần, Minh Triệu vẫn cảm thấy trong lòng ðau ðớn, hiện lên chua xót.

"Chậc chậc, khó chịu lắm hả? Tôi cũng không nghĩ tới cô và Gấu lại có loại quan hệ này. Hai ngýời ðàn bà thì có cái gì, dùng miệng và ngón tay, thật sự có thể lêи ðỉиɦ sao? Nhýng mà một màn lúc nãy, ngýợc lại nhìn tất tốt con mắt. Dáng vẻ Gấu ðộng tình vẫn là lần ðầu tiên tôi ðýợc thấy."

Lúc này tên ðầu sỏ vẫn còn quang minh chính ðại ðứng tại chỗ này mà nói chuyện. Thấy dáng vẻ Minh Triệu khó chịu, Hoắc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái không kém. Ngày hôm qua, hắn vốn dĩ muốn ði chúc mừng sinh nhật Kỳ Duyên. Ðến ðệ nhất nữ tử ngục giam mới biết Kỳ Duyên hôm nay lại xin nghỉ không có ðến làm.

Nóng lòng muốn tìm ðýợc Kỳ Duyên, Hoắc Vũ liền gọi ðiện thoại cho Mẹ Nguyễn xin ðịa chỉ, vừa lúc lái xe ðến nõi ðã nhìn thấy cảnh týợng Minh Triệu nắm tay Kỳ Duyên kéo ra cửa. Hắn nhớ ðến chuyện lần trýớc sau quầy rýợu ở quán bar, quan hệ của Minh Triệu và Kỳ Duyên cýõng ngạnh ðến không thể vãn hồi, nhýng sao bây giờ lại cùng nhau ra ngoài mừng sinh nhật?

Mọi nghi ngờ trong lòng, khiến cho Hoắc Vũ theo dõi các cô ðến công viên giải trí. Khi hắn tận mắt nhìn thấy Minh Triệu và Kỳ Duyên ôm nhau hôn môi trong bụi cỏ, trong lòng ngoại trừ khϊếp sợ chính là không dám tin. Hắn ýớc chừng sững sốt ðến nửa giờ, mới vội vàng cầm ðiện thoại ra chụp hình lại, cũng báo lại cho cha mẹ của Kỳ Duyên biết.

"Hoắc tiên sinh, nếu nhý rảnh rỗi nhiều lời nhý vậy, thì nên ði làm chuyện chính nghĩa trọng ðại ði, không cần phải dùng ba cái thủ ðoạn hèn mọn ấy mà ðùa giỡn ngýời khác." Nhìn thấy cái mặt ðáng ghét của Hoắc Vũ, Minh Triệu thật muốn ðánh hắn. Nhýng nghĩ tới chuyện của Kỳ Duyên còn chýa giải quyết, thì cũng không muốn rýớc thêm nhiều phiền toái hõn nữa.

"Minh Triệu, ðừng týởng rằng cô là ngýời của Qúy gia thì có thể một tay che trời. Kỳ Duyên một ngày nào ðó sẽ thuộc về tôi, còn cô, cái gì cũng không có ðýợc. Có lẽ lúc ðó cô còn phải hạ mình cầu xin tôi ðể cô ðýợc tham gia hôn lễ của chúng tôi." Hoắc Vũ nói xong thì lýớt qua ngýời Minh Triệu mà ði ra ngoài, không những vậy hắn còn cố ý huých vai mình ðẩy vai Minh Triệu một cái.

"Hoắc Vũ, có lẽ anh cảm thấy ngýời của Qúy gia không có gì nổi bật, hoặc là cảm thấy cảnh sát lợi hại hõn. Nhýng tôi nói cho anh biết, không cần ngýời khác, cũng không cần ðến thế lực Qúy gia. Chỉ cần một mình tôi bây giờ cũng có thể gϊếŧ chết anh, anh cũng sẽ không sống thêm ðýợc giây nào nữa ðâu. Kỳ Duyên là ngýời con gái của tôi, ðừng nghĩ ðến chuyện muốn trêu chọc chị ấy. Nếu không, tôi sẽ cho anh biết cái mùi vị chết nhý thế nào chính mình cũng không biết."

Minh Triệu vừa nói, ði tới chỗ Hoắc Vũ còn ðang sững sốt. Hai ngýời bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vũ chỉ cảm thấy trên da ðầu truyền ðến một cỗ tê dại lan ðến toàn thân. Ðôi con ngýõi ðen nhánh của ðối phýõng, sâu thẳm không nhìn thấy ðáy, mang ðầy cãm hận cùng gϊếŧ chóc. Giống nhý một con sói trong lòng ðầy phẫn hận, mà chính mình là cừu nhân mà cô ta ðã tìm từ rất lâu.

Hoắc Vũ không hiểu tại sao mình lại sợ Minh Triệu nhý vậy, một ngýời ðàn bà còn không lớn bằng cái bắp ðùi của mình. Nhýng mà dù vậy trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, khiến cho hắn không thể không khống chế xoay ngýời chạy nhanh ðến chiếc xe của mình. Bộ dạng chẳng khác gì chạy trốn, cãn bản không giống nhý một ngýời cảnh sát, hay một ngýời ðàn ông biết chuyện.

Lýời ðể ý ðến thứ rác rýởi này, Minh Triệu xoay ngýời ði vào trong nhà. Mới vừa býớc vào nhà, cô ðã cảm thấy mệt mỏi mà ngồi thừ trên sofa, từ dýới chiếc bàn nhỏ kéo ra một cái ngãn lấy hộp thuốc lá rút một ðiếu ra hút. Ðây là lần ðầu tiên cô ở trong nhà này mà hút thuốc, lúc bình thýờng, cô sợ mùi thuốc sẽ ảnh hýởng ðến Kỳ Duyên. Nhýng bây giờ, chỗ này cũng chỉ còn có một mình cô.

"Kỳ Duyên... chị mới ði ðýợc một lúc, em lại bắt ðầu thấy nhớ chị rồi, làm sao ðây?"Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta bắt ðầu truyện ngắn ~

Ở lại trong thế giới của 29 nãm về trýớc mấy ngày, Kỳ Duyên cũng dần dần thích ứng với cuộc sống này. Trên ngýời cô cũng không có tiền, cũng không có gì ðể chứng minh thân phận của mình. Vì sinh tồn, càng muốn thỏa mãn cái thú vị ác ðộc trong lòng mình, Vì vậy, cô ðành làm liều, trực tiếp ðến gõ cửa nhà Qúy gia, nói là mình ðến xin ðýợc làm nữ giúp việc. Vốn týởng rằng, với bối cảnh của Qúy gia nhý vậy cũng sẽ không tùy tiện mà nhận một ngýời chủ ðộng ðến ðây xin việc nhý cô, nhýng lại không nghĩ rằng ngýời cảnh vệ bên ngoài chỉ quan sát mình một lýợt từ trên xuống dýới một cái, liền gọi một ngýời giúp việc khác ra ðýa cô vào biệt thự Qúy gia. Ðứng tại nõi cãn phòng sắp là của mình, Kỳ Duyên liền ngây ngýời suốt mýời mấy phút. Cô là xuyên qua? Vì vậy, Tần ngục trýởng cao cao tại thýợng, xoay một cái liền thành nữ giúp việc.

Ngýời giúp việc nữ a: Ngýời mới tõi, cô quét dọn cầu thang ði.

Kỳ Duyên: Ðây.

Ngýời giúp việc nữ a: Ngýời mới tới, cô quét dọn lại hành lang ði.

Kỳ Duyên: Ðây...

Ngýời giúp việc a: Ngýời mới tới, cô dọn nhà vệ sinh ði.

Kỳ Duyên: Vâng...

Ngýời giúp việc a: Ngýời mới tới, cô ði dọn cãn phòng thứ ba bên trái trên lầu hai ði.

Kỳ Duyên: ...

Cả ngày, Kỳ Duyên ðều bị một nữ giúp việc lớn tuổi sai bảo chạy hết chỗ này sang chỗ khác, quét dọn ðủ chỗ. Mặc dù cô cũng không phải là sống trong nhung lụa, nhýng cũng rất ít khi trong một ngày mà phải làm nhiều nhý vậy. Lê tấm thân mệt mỏi, Kỳ Duyên ði theo hýớng mà nữ giúp việc kia nói. Theo phép lịch sự, cô sẽ gõ cửa trýớc, nhýng cánh cửa này cũng không có khóa lại, ngýợc lại ðẩy một cái liền mở ra. Nhìn cãn phòng tối om, Kỳ Duyên nghi ngờ nữ giúp việc kia ðang cố ý chỉnh mình, chỗ này, thật sự có ngýời ở sao?

"Ngýõi là ngýời nào?" Lúc này, trong bóng tối ðột nhiên có tiếng ngýời nói.

Kỳ Duyên: Hả, thì ra là có ngýời? Xin chào, tôi là ngýời giúp việc mới, tôi tới quét dọn phòng này, tôi mở ðèn ðây. (Kỳ Duyên nói xong, ðýa tay bật ðèn lên. Ánh sáng liền tỏa khắp phòng, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy ðýợc con ngýời bé nhỏ mà cô ngày nhớ ðêm mong.)

Vào giờ phút này, ngýời nọ ðang mặc một cái váy trắng ngồi bẹp dýới ðất nhìn mình. Còn ðể lộ cái bắp ðùi trắng nõn cùng với chiếc qυầи иᏂỏ màu hýờng phấn không thể nghi ngờ. Ðôi mắt ðen láy, cùng với ngýời trong trí nhớ giống nhau nhý ðúc. Không phải Minh Triệu, thì còn ai?

0.0 mọi ngýời thông cảm cho truyện ngắn lần này ðýợc không? Chẳng lẽ còn muốn cả Nhiễm tỷ tỷ xuyên không trở về làm một ðứa nhỏ vị thành niên cùng Lê tỷ tỷ vui ðùa hài hýớc không ðủ dễ thýõng? Chẳng lẽ mọi ngýời cảm thấy Lê tỷ tỷ 20 nãm về trýớc cùng Nhiễm tỷ tỷ tiết mục nhý vậy không có chút bất ngờ? Khụ khụ, vậy thì, truyện ngắn vẫn còn tiếp tục nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro