Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huh? Thật là làm gì ðều có thể chứ? Vậy nhý này thì sao?" Kỳ Duyên cýời khẽ, chậm rãi tiếp cận Minh Triệu, hõi thở phun ở chiếc cổ loã lồ ýớt nýớc vô cùng ấm áp. Trong ðó còn mang theo mùi hýõng ðặc hữu của Kỳ Duyên làm cho Minh Triệu không khỏi bối rối, ẩn ẩn có chút chờ mong.

Lúc này, khoảng cách hai ngýời không ðến 1cm, chỉ cần gần chút nữa, là có thể chạm môi. Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên chậm rãi lại gần, bởi vì lúc nãy phải ôm Minh Triệu nên mái tóc ngày thýờng ðýợc bối tỉ mỉ lại có chút buông lỏng. Hai tròng mắt bình thýờng luôn sắc bén bây giờ lộ ra ý cýời, mà ảnh ngýợc trong mắt lại chính là hình bóng của chính mình. Tất cả khiến cho Minh Triệu bất giác nhắm lại hai mắt, chờ mong chuyện Kỳ Duyên sắp làm.

Nhìn hai mắt Minh Triệu nhắm chặt, không hề có ðiệu cýời giả dối nhý ngày thýờng, không còn nhìn thấy tia tuyệt vọng bên trong con ngýõi ðen kia.

Lông mi dài nhọn khẽ lay ðộng, ở mí mắt tạo thành một chiếc bóng nhảy múa, khuôn mặt trắng nõn trõn mềm mang theo hõi nýớc, chỉ cần nhìn qua một cái sẽ có cảm xúc muốn sờ lên. Tầm mắt ði xuống, là ðôi môi Minh Triệu nhẹ nhàng mấp máy. Có lẽ là vì nýớcấm nên hai phiến môi trắng bệch ðã khôi phục huyết sắc. Trong phòng tắm ánh sáng mờ nhạt, cãng mọng nhý quả nho vừa lột vỏ.

Nàng nhý vậy, giống nhý là trẻ con vừa sinh ra, chọc ngýời thýõng tiếc, cõ hồ khả ái hệt nhý nàng lúc ngủ.

Cố nén xúc ðộng muốn hôn nàng, Kỳ Duyên lui ngýời ðứng lên. Chắc là nhận thấy nàng rời ði, Minh Triệu cũng chầm chậm mở hai mắt. Vốn không khí ðang tràn ngập sung sýớиɠ nháy mắt lại thành xấu hổ. Ðể giảm bớt bối rối, lại che giấu chột dạ, Kỳ Duyên xoay ngýời giả vờ nhý ðang rửa tay. Cho nên nàng không phát hiện trong mắt Minh Triệu chợt loé qua thất vọng.

"Gấu, chị bắt ngýời ta cứ ngâm trong nýớc mãi thế này sao?" Ngày khi Kỳ Duyên rửa tay xong, không tìm thấy cớ gì nữa thì Minh Triệu ðã mở miệng. Kỳ Duyên không thể không quay ðầu nhìn lại, nhìn ngýời ðang nằm trong bồn tắm lớn cũng ðang ngẩng ðầu nhìn mình.

Tóc ýớt một vài lọn dính trên mặt, còn phần lớn là xoã ở phía trýớc ý ðồ che ði chỗ nhảy cảm trýớc ngực. Nhýng mà, tóc thì sao có thể che hết hai khoả tròn tròn không thể coi là nhỏ kia? Nhìn hai ðỉnh ngực màu hồng phấn nhýẩn nhý hiện theo ðộng tác của Minh Triệu mà không an phận nhấp nhô, Kỳ Duyên nuốt nuốt nýớc miếng, cố làm cho cổ mình không bị khô!

"Ðể tôi giúp cô tắm!" Kỳ Duyên nói xong, buộc mình không nhìn vào Minh Triệu, lấy dầu vừng giọt vào bồn tắm, lại lấy bông tắm hýớng ngýời Minh Triệu chà xát. Nhýng mà cho dù cố gắng không nhìn Minh Triệu, thì ðó cũng là mục tiêu quá lớn. Nghĩ ðến việc trên thế giới này ngoại trừ vài ngýời bị mù, hẳn là không mấy ai có thể coi khinh vẻ ðẹp của Minh Triệu.

Hõn nữa, lại là trong tình huống nàng khoả thân!

Vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn vết thýõng trên vai Minh Triệu, nhận thấy ðối phýõng ðang nhìn mình cýời nhý có nhý không, trong mắt tràn ðầy câu dẫn cùng châm chọc, Kỳ Duyên hận không thể cầm lấy chai sữa tắm ðổ hết vào mắt nàng. Nữ nhân này! Chẳng lẽ không thể giả vờ ngýợng ngùng chút ðýợc sao?

"Gấu, mau tới giúp ngýời ta tắm ði. Nếu chị thích nhìn thân thể ngýời ta, cùng lắm thì lát nữa tắm xong ngýời ta cho chị xem thoả thích!" Nhờ việc Minh Triệu vô liêm sỉ thúc giục thì không khí có ðỡ gýợng gạo hõn một ít. Kỳ Duyên lau ðến phía sau Minh Triệu. Nhìn thấy hai bả vai lộ xýõng, trên cõ bản là tấm lýng không có bao nhiêu thịt, trong lòng lại thấy ê ẩm. Ðộng tác trên tay cũng mềm nhẹ theo. Tắm rửa chốc lát liền làm cho hai ngýời ðều ýớt nhẹp.

Bông tắm ðều ðều chà lên phía sau lýng Minh Triệu, bàn tay chậm rãi ma sát tẩy rửa. Ngẫu nhiên xẹt qua vài vết sẹo còn chýa khỏi ðều có thể cảm nhận thân thể ngýời kia run run. Trong phòng tắm nháy mắt yên lặng, có thể nghe rõ tiếng thở hai ngýời ngày càng gấp gáp cùng vài tiếng rên nhẹ do Minh Triệu thoải mái mà ngẫu nhiên phát ra.

Tắm phía sau lýng, thực ra là giai ðoạn ðõn giản nhất. Ðến khi Kỳ Duyên lau ðến trýớc ngýời Minh Triệu, nàng mới phải lo nghĩ.

Nõi tầm mắt ðặt vào, là xýõng quai xanh của Minh Triệu lộ ra, cùng với nõi nữ tính ngâm một nửa trong nýớc.

"Ngồi yên." Kỳ Duyên thấp giọng dặn, khuôn mặt ðã ðỏ hoàn toàn. Mà Minh Triệu, sắc mặt cũng không còn trắng nõn nà mà ðã ẩn ẩn có chút phiếm hồng.

"Ừ!" Minh Triệu cũng không tỏ thái ðộ khác thýờng gì, nghe lời ngồi yên trong bồn. Bàn tay nóng rực xẹt qua xýõng quai xanh, mang ðến từng ðợt tô ngứa khoái ý. Ngực ðã cãng lên phát ðau, ðỉnh ngực cũng cứng lên. Thân thể càng lúc càng toả nhiệt, cùng với chỗ tý mật kia ðã trào ra chút mật dịch.

Cho dù không cần nghĩ, Minh Triệu cũng biết thân thể mình vì Kỳ Duyên ðυ.ng chạm mà sinh ra cảm giác. Mọi việc này ðều chứng mình khát vọng ðối với nữ nhân trýớc mặt.

"Ý" Bộ ngực ðang cãng tròn ðýợc ðôi tay chờ ðợi ðã lâu kia chạm ðến, Minh Triệu không nhịn ðýợc rên ra tiếng. Ðồng thời nâng ngýời lên ngang tầm mắt Kỳ Duyên, ðem tay ôm lấy cổ nàng.

"Minh Triệu" Kỳ Duyên không biết phải làm sao, kêu ra tên Minh Triệu, nhýng âm thanh khàn khàn cùng thân thể run rẩy cũng chứng mình nàng ðối với việc này không hề thờ õ.

Minh Triệu không ðịnh ðáp lại Kỳ Duyên, mà ðem toàn bộ sức nặng mình dán lên thân thể nàng, hấp thu hõi thở thõm ngọt từ ðối phýõng. Nhìn ðến Minh Triệu nhý một con mèo nhỏ muốn gần gũi mình, một loại cảm giác thoả mãn trong nháy mắt ãn mòn lý trí. Có lẽ, mình ðối với nàng, không giống nhý ðối với những ngýời khác?

Nhẹ nhàng xoa nắn hai khoả tròn tròn mà một tay không tài nào che hết, nghe bên tai tiếng thở dốc càng gấp, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy một ngọn lửa bên trong thân thể bốc cháy. Cảnh týợng một ðêm kia lần nữa hiện lên, cho tới bây giờ nàng còn nhớ rõ, khi ngón tay tiến vào thân thể Minh Triệu cảm thận ðýợc ðộ nóng cùng ẩm ýớt. Còn có vẻ mặt nữ nhân kia khi ðạt tới ðỉnh núi ðẹp ðến vô hạn.

Trong lòng rõ ràng muốn ðem nữ nhân này ðặt lên giýờng, một lần nữa tiếng vào nàng, khiến cho nàng vì mình mà ðiên cuồng, vì mình mà rêи ɾỉ. Nhýng lý trí cuối cùng vẫn chiến thắng dục niệm. Ngay cả nếu không quản, Kỳ Duyên cũng không muốn cùng nữ nhân này có quan hệ. Dù là tình yêu hay chỉ là xá© ŧᏂịŧ.

Chỉ cần, mình trong lòng nàng là ðặc biệt, vậy ðủ rồi.

Ngýời luôn luôn ích kỷ nhý Kỳ Duyên, không hề hi vọng cuộc sống của mình bị tù nhân ở tầng thứ tám Minh Triệu quấy rầy.

Ðẩy cái ôm của Minh Triệu ra, ðể cho ngýời nàng tựa vào thành týờng phía sau. Do ở phòng lạnh suốt một ngày nên hai chân Minh Triệu ðã biến sắc. Ngay cả nằm trong nýớcấm ngâm lâu vậy nhýng nếu không xoa bóp một chút ðể làm cho máu lýu thông tuần hoàn thì vẫn sẽ lýu lại chút di chứng.

Ðổ một ít rýợu ra tay, Kỳ Duyên cúi ngýời nhẹ nhàng vuốt lên hai chân sýng ðỏ của Minh Triệu. Mà Minh Triệu bỗng nhiên bị ðẩy ra cũng không có biểu hiện gì bất mãn, chỉ ngoan ngoãn ðể cho Kỳ Duyên xoa bóp chân.

Có lẽ do cúi ngýời quá thấp, áo sõ mi của Kỳ Duyên theo lực hút Trái Ðất xuôi xuống, lộ ra da thịt giấu kín bên trong, mõ hồ. Thậm chí còn có thể nhìn thấy hai ðai nhỏ màu xanh ðậm bên trong. Kỳ Duyên còn chãm chú giúp Minh Triệu mát xa dĩ nhiên là sẽ không biết ðối phýõng sớm ðã dùng ðôi mắt ðem mình ðùa bỡn. Trong lòng còn bận cảm khái tạo hoá bất công bằng, ðem cho Minh Triệu diện mạo ngũ quan hoàn mỹ, dáng ngýời tỷ lệ hoàng kim. Ngay cả một ðôi chân cũng khiến cho ngýời ta yêu thích không buông.

Bàn chân không lớn không nhỏ, bóng loáng nhẵn nhụi, có lẽ ngày thýờng bị giam trong ngục sắt nên cãn bản không cần ði lại cho nên không có một chút da chết. Nãm ðầu ngón chân khéo léo sắp hàng, giống nhý một ðám lính gác nghiêm trang. Mu bàn chân trắng nhý trong suốt, thậm chí còn nhìn thấy gân xanh nổi lên.

Mát xa xong chân, hai tay theo mắt cá chân hýớng lên trên, qua lại vuốt ve trýớc một cặp chân dài. Cảm giác ðýợc ðối phýõng phản ðối, Kỳ Duyên vừa ðịnh ngẩng ðầu bảo Minh Triệu ngoan ngoãn một chút. Nhýng mà ðầu vừa nhấc, cho nên ðem hết những thứ không nên xem thu vào ðáy mắt.

Bởi vì phải giúp Minh Triệu mát xa bàn chân, Kỳ Duyên không thể không ðem chân của nàng nâng cao lên. Rồi nàng lại quên mất một việc là Minh Triệu giờ này không mặc gì trên ngýời cả! Nhìn thấy khối hoa viên ýớt nýớc thần bí cứ hiện ra trýớc mắt mình, Kỳ Duyên cảm thấy mình ngay cả thở cũng không xong.

Ngay tại lúc nàng sững sờ, Minh Triệu lao ngýời tới. Hai ngýời song song ngã vào bên trong buồn tắm.

Ngẩng ðầu nhìn Minh Triệu ngồi trên ðùi mình, nữ nhân này còn ðang chãm chú ngắm nhìn mình, trong mắt tiềm tàng du͙© vọиɠ không ðáy.

Cảm giác ðýợc nõi mềm mại yếu ớt của ðối phýõng ðang ðặt trên ðầu gối, một làn xúc cảm nóng rực mịn màng, làm cho Kỳ Duyên nhịn không ðýợc run rẩy theo. Sau ðó, thân thể liền bị Minh Triệu ôm chặt lấy."Kỳ Duyên"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro