Chương 148. Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phạm tiểu thý, chúng tôi ðề nghị cô không nên xuất viện lúc này, trong ðầu cô não bộ bị chấn ðộng nhẹ, nếu bây giờ xuất viện thì..." Trên hành lang bệnh viện thành phố, một cô y tá trẻ tuổi ðang níu lấy tay một cô gái mặc ðồ ðen. Bởi vì chiều cao chênh lệch, cô gái mặc ðồ ðen ði rất nhanh, mà cô y tá kia do vóc ngýời nhỏ con kia sắp bị bỏ rõi.

"Buông tay..." Phạm Thanh Hằng thấp giọng nói, dýờng nhý còn mang theo một cổ tử khí ra lệnh. Cô không nghĩ tới trên ðýờng ðến Lê gia lại phát sinh tai nạn, mặc dù trên ðầu chỉ bị thýõng nhẹ, nhýng cũng phải khâu hết mấy mũi. Không có sức ðể phản ứng với bất kỳ ai, chỉ muốn nhanh ðến Lê gia, ðến bên cạnh Thanh Hà.

"Phạm tiểu thý, cô không nên nhý vậy, tình trạng thân thể cô lúc này không ðýợc ổn ðịnh, nếu nhý sau khi cô xuất viện phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chúng tô cũng không có cách nào bồi thýờng ðýợc..."

"Tôi lặp lại lần nữa, buông tôi ra, nếu không bây giờ sẽ có ngýời ngã tại ðây." Phạm Thanh Hằng nắm lấy cổ tay cô y tá lạnh giọng nói, lần này ánh mắt cô ðã bắn ðầy sát ý.

"Xin lỗi." Phạm Thanh Hằng nhý là một mãnh thú hung dữ tự nhiên y tá kia cũng không dám ngãn cản nữa, chỉ nhìn thấy cô lấy tập hồ sõ bệnh án trong tay ý tá ném vào trong sọt rác, sau ðó cũng không hề quay ðầu lại mà býớc ra khỏi bệnh viện. Nhìn bóng lýng cao gầy có chút lay ðộng, khiến cho lòng y tá kia tràn ngập một loại tình cảm kì diệu.

Rời khỏi bệnh viện, một khắc Phạm Thanh Hằng cũng không nguyện ðợi thêm, cô ðýa tay ngoắc một chiếc xe kêu tài xế ðýa mình ðến biệt thự Lê gia. Ngồi ðàng sau, do mệt mỏi tích lũy lâu ngày, ngay cả khí lực mở mắt Phạm Thanh Hằng cũng không còn. Bởi vì lo sợ ảnh hýởng tới thân thể, trong lúc khâu vết thýõng bị hở cô cũng không có yêu cầu chích thuốc tê. Bây giờ từng trận ðau ðớn lại tấn công tới, khiến cho Phạm Thanh Hằng dýờng nhý muốn nôn hết ra.

"Tiểu thý, ngài không sao chứ?" Tài xế thỉnh thoảng nhìn về phía sau, cứ mỗi lần nhìn Phạm Thanh Hằng, sắc mặt cô so với trýớc ðó càng trắng thêm vài lần. Ánh mắt lanh lẹ tài xế liếc thấy vết máu ðã khô trên chiếc áo ðen của cô, trong lòng không ngừng khẩn cầu Phạm Thanh Hằng ngàn vạn lần ðừng có chết trong xe của mình, khiến cho hắn không ðýợc gặp may.

"Tôi không sao, ông yên tâm lái xe ði. Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, sẽ không chết trong xe ông ðâu, chỉ cần ông ðýa tôi ðến nõi ðó, thì những thứ này ðều là của ông." Phạm Thanh Hằng nói xong, móc trong túi ra một xấp tiền giấy ðều là những tờ 100 ngàn ðể bên cạnh chỗ ngồi của mình, nhìn thấy ra tay rộng rãi nhý vậy, tài xế không hề nghi ngờ, chỉ thiếu ðem chiếc xe taxi của hắn biến thành phi cõ cho nhanh hõn thôi.

Ðýờng ði phải mất hõn một tiếng, nhýng tài xế chỉ ði hết tốc ðộ có 40 phút là tới, sau khi xuống xe, Phạm Thanh Hằng dựa theo giao kèo ðem tiền ðýa cho tài xế, một mình nghiêng ngả lảo ðảo býớc xuống xe, ði tới biệt thự Lê gia. Tài xế làm hết bổn phận của mình ðýa cô ðến chỗ gần biệt thự Lê gia nhất, bởi vì chung quanh ðều là biệt thự, nên cũng chỉ có thể tới trýớc cổng ném cô xuống, cho cô tự mình ði hết con ðýờng còn lại.

Thân thể Phạm Thanh Hằng luôn rất tốt, cũng chịu ðýợc cái cực lạnh, nhýng lần này cô lại có chút lực bất tòng tâm. Gió lạnh rét gào thổi ngang qua ngýời, tràn qua cổ áo, trong mắt khiến toàn thân Phạm Thanh Hằng chìm trong cái lạnh. Cho dù là nhý vậy, cô vẫn luôn ngẩng cao ðầu, không có chút biểu hiện yếu thế nào. Thật vất vả mới ðến trýớc cửa sắt biệt thự Lê gia, nhýng lại bị cảnh vệ trýớc cửa ngãn lại.

"Vị tiểu thý này, phía trýớc là khu nhà ở tý nhân, không cho phép ngýời lạ mặt bên ngoài tiến vào." Hai cảnh vệ nghiêm túc ðánh giá Phạm Thanh Hằng, nhìn thấy vết máu trên ngýời cô thì lại cau mày nói. "Tôi ðến tìm Lê tiên sinh và Lê tiểu thý." Phạm Thanh Hằng cũng không ðể ý tới ánh mắt nghi hoặc của cảnh vệ. thấp giọng nói.

"Xin hỏi ngài có hẹn trýớc không, nếu nhý ngài không có hẹn trýớc, chúng tôi không thể cho ngài býớc vào trong." Rất hiển nhiên, cảnh vệ cũng không thể tùy tiện ðể cho Phạm Thanh Hằng ði vào. Nhìn cái khóa ðiện tử trên của trýớc mắt, Phạm Thanh Hằng biết, nếu nhý không ðýợc bọn họ cho phép, thì mình cũng không còn cách nào ðể ði vào.

"Vậy làm phiền ngýõi thông báo với Lê tiên sinh một tiếng, ta là Phạm Thanh Hằng, ðến tìm Thanh Hà." Lời này Phạm Thanh Hằng vừa nói ra liền thấy sắc mặt hai cảnh vệ trầm xuống, ngay sau ðó, thấy bọn họ tới buồng ðiện thoại gọi ðiện, sau ðó là khuôn mặt áy náy ði tới chỗ mình.

"Thật xin lỗi, Phạm tiểu thý, Lê tiên sinh ông ấy nói không có hẹn ngài tới, trong lúc này cũng không muốn nhìn thấy ngài, xin ngài tự nhiên." Hai cảnh vệ nói xong cũng không ðể ý tới Phạm Thanh Hằng nữa, mà trở lại cýõng vị của mình ðứng ngay ngắn. Nếu nhý lúc trýớc ðυ.ng phải chuyện này, Phạm Thanh Hằng nhất ðịnh sẽ uy hϊếp hai tên cảnh vệ này mở cửa ra, nhýng mà có thể do nõi này là Lê gia, cô cũng chỉ có thể quyết ðịnh không nên làm nhý vậy.

"Làm phiền các ngýõi liên lạc với Lê tiên sinh thêm một lần nữa, nói ta có chuyện quan trọng muốn gặp Lê tiểu thý. Nếu nhý hôm nay hắn không cho ta ði vào, ta cũng sẽ không ðể cho hôn lễ ngày mốt của bọn họ ðýợc cử hành một cách bình thýờng." Nghe lời Phạm Thanh Hằng nói, hai cận vệ cũng không dám thờ õ nữa, vội vàng tới gọi lại cho Lê Bình. Lúc này, cửa sắt cũng mở ra.

"Cám õn." Bỏ lại một câu không nóng không lạnh, Phạm Thanh Hằng ði vào biệt thự. Cùng với tính cách khiêm tốn của Lê Bình là bất ðồng, biệt thự Lê gia nhìn qua hết sức xa hoa, không kém hõn khách sạn Hoàng Hào của Ngô Nam chút nào. Mới vừa býớc vào cửa sắt, nhìn qua nhý là một thế giới khác. Những tấm ván ðýợc xây dựng thành một cây cầu nhỏ, phía dýới là ao nýớc ðýợc thiết kế riêng, bên trong còn nuôi vài loại cá lạ.

Xuống khỏi cây cầu nhỏ, ði về phía trýớc là một rừng cây. Rất hiển nhiên, rừng cây này ðã ðýợc dày công thiết kế ra. Những cái cây này sinh trýởng cực kỳ cao lớn, lá cây phủ xuống mặt ðất tạo nên nhiều mảng bóng mát. Thỉnh thoảng còn nghe ðýợc tiếng chim vui vẻ hót, Phạm Thanh Hằng ngẩng ðầu nhìn lại, nhýng là ðến cả bóng dáng một con chim cũng không hề có.

Ði xuyên qua khu rừng cây nhân tạo là ðến cửa chính của biệt thự, so với chủ ðề tự nhiên khi này là khác nhau hoàn toàn, nõi này nghiêng về Bé cách xa xỉ của nýớc Anh và ðầy sang trọng. Ðá màu xám từng phiến phủ kín toàn bộ hành lang, xung quanh thì trồng một ít hoa nãm màu. Xinh ðẹp không mang theo chút bùn nào, thảm ðỏ kéo dài một mực ðến dýới chân mình, hai bức týợng nửa ngýời nửa ngựa cầm kiếm dài ðứng lặng hai bên cửa, giống nhý là thần thú giữ cửa, khiến cho ngýời khác không thể coi nhẹ cách bày trí này.

Ði tới cửa, Phạm Thanh Hằng nhấn chuông cửa, vốn týởng rằng sẽ có ngýời giúp việc tới mở cửa, lại không nghĩ rằng ngýời xuất hiện ngay cửa là Lê Bình. Hai tháng không nhìn thấy, khuôn mặt Lê Bình cũng già ði rất nhiều, từ một khuôn mặt ðầy ðặn cũng ðã hóp lại lõm xuống. Ðối với sự thay ðổi của hắn, Phạm Thanh Hằng cũng không thấy gì là kỳ lạ, dù sao Thanh Hà xảy ra chuyện lớn nhý vậy, nghĩ tới con gái mình tự nhiên hắn sẽ ðau lòng cũng không thể tốt hõn ðýợc.

"Cô ðến ðây làm gì?" Không ðể Phạm Thanh Hằng kịp mở miệng, Lê Bình hỏi trýớc một býớc. Nhìn mặt hắn âm trầm, Phạm Thanh Hằng cũng không có lùi býớc, ngýợc lại lễ phép hỏi thãm sức khỏe của hắn. "Lê bác trai, chú khỏe, hôm nay ðến ðây muốn tham Tiểu Lôi một chút, thân thể em ấy có khá hõn chút nào không?" Phạm Thanh Hằng quan tâm nhất không thể nghi ngờ ðó là thýõng thế của Thanh Hà.

"Con bé ðýõng nhiên là khỏe rồi, nếu không một ngýời làm cha nhý tôi sao lại dám ðýa con bé về nhà chãm sóc. Nếu nhý cô ðến ðây chỉ hỏi vấn ðề nhý vậy, thì cô có thể ði rồi." Từ ðầu ðến cuối, Lê Bình cũng không có nhìn tới Phạm Thanh Hằng, hắn chỉ ðứng ngay cửa mà ngãn cản, cố ý không cho Phạm Thanh Hằng cô ði vào.

"Cháu muốn gặp em ấy." Mặc dù ðối với thái ðộ Lê Bình có chút nhiều bất mãn, nhýng Phạm Thanh Hằng cũng không có biểu hiện ra, cô nói ra ý ðồ của mình, cũng tin rằng Thanh Hà muốn gặp mình. "Ha ha, Phạm Thanh Hằng, ðến lúc này mà cô còn không biết lễ phép nhý thế. Nõi này là Lê gia nhà ta, không phải Phạm gia các ngýời. Cô cho là muốn gặp ðýợc con gái Lê Bình ta thì sẽ thấy ðýợc sao? Nếu nhý không phải do cha cô, nhờ vả, cô cãn bản cũng không có xứng ðáng ðứng tại ðây mà nói chuyện với ta!"

Lê Bình nhìn mặt Phạm Thanh Hằng không lộ vẻ gì mặt phẫn nộ hét lên, hắn không thích nhìn thấy khuôn mặt này của Phạm Thanh Hằng giống nhý là cái gì cũng không ðể ý ðến. Nếu nhý cô không phải thật tâm yêu Thanh Hà, cho dù ðể hai ngýời chung một chỗ, cuối cùng bị thýõng vẫn là ðứa con gái ngốc nghếch của hắn. "Lê bác trai, cháu kêu ngýời một tiếng là bác trai, chính là biểu hiện sự tôn trọng cháu dành cho bác. Bây giờ, cháu chỉ muốn nhìn thấy mặt em ấy, hy vọng bác ðừng làm khó cháu."

"Phạm Thanh Hằng, cô thật mắc cýời, ta làm khó cô? Tại sao cô không là do hành ðộng của cô khiến ta phải chán ghét! Ta nói rõ ràng cho cô biết, không phải là ta không ðể cho cô nhìn thấy tiểu Lôi, mà chính con bé không muốn gặp cô. Cô hại con bé thảm ðến nhý vậy, còn một mình chạy ðến nýớc Ðức ðối với con bé không nghe, không nhìn, không hỏi, cô còn cho là con bé sẽ còn ngốc nghếch ngồi ðó chờ cô quay về sao? Ðừng có mà tự ðại quá."

"Cháu ði Ðức là có chuyện quan trọng cần làm, em ấy hẳn sẽ biết cái khổ của cháu. Nếu nhý em ấy không muốn gặp cháu, cháu cũng muốn nghe chính miệng em ấy nói với cháu."

"Phạm Thanh Hằng, thật ra cô là kẻ ðiên hay là một tên ðần? Tiểu Lôi con bé ðã nói không muốn gặp lại cô, làm sao có thể chính miệng nói cho cô nghe? Con bé sắp phải kết hôn rồi, từ nay về sau, hai ðứa cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, ta hy vọng cô ðừng có ðến Lê gia này quấy rầy nữa."

"Bác nói những lời này, cháu cũng không tin, cháu muốn nghe chính miệng Thanh Hà nói với cháu." Nghe Lê Bình nói, Phạm Thanh Hằng chỉ cảm thấy trýớc mắt một mảng ðen tối, nhịp tim ðột ngột tãng nhanh, rất ðau, lại không thể buông xuống trận ðánh cuộc hy vọng cuối cùng này. Cô không cho là chỉ mới có hai tháng mà Thanh Hà lại thay lòng, càng không tin ðýợc ngýời con gái ðã từng vì mình ðánh ðổi cả mạng sống lại có thể ðõn giản chia tay mình mà yêu một ngýời khác.

"Ðýợc, cô muốn nghe chính miệng con bé nói ðúng không? Vậy cô gọi ðiện cho nó ði." Lê Bình vừa nói, cầm ra một cái di ðộng của mình bấm số Thanh Hà ðýa tới bên tai cho Phạm Thanh Hằng. lần nữa nghe ðýợc âm thanh quen thuộc kia, Phạm Thanh Hằng lại thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng cũng thắt lại ðau hõn.

"Là Phạm Thanh Hằng sao? Lâu rồi không thấy." Âm thanh của Thanh Hà rất bình tĩnh, không nghe ðýợc có chút gợn sóng nào, thái ðộ nhý vậy làm cho Phạm Thanh Hằng ít nhiều cũng có chút nản chí. "Ừ, là tôi, tôi quay về từ nýớc Ðức, cám õn em ðã giúp tôi." Phạm Thanh Hằng ngãn lại trái tim ðang xúc ðộng của mình, nói lời cảm tạ với Thanh Hà, nếu nhý không phải là Lê gia trong thời khắc nguy cấp tới giúp cô, cô cũng sẽ không dành ðýợc thắng lợi một cách ðõn giản nhý vậy.

"À, là chuyện ðó, cô không cần phải ðể ý ðâu, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Vậy, cô còn chuyện gì không? Nếu nhý không có, thì tôi cúp..."

"Khoan hãy cúp."

"Chuyện gì?"

"Tôi nói, xin em ðừng cúp."

Âm thanh Phạm Thanh Hằng có hõi chút khẩn cầu thông qua ðiện thoại truyền tới tai, nhất thời, bên kia ðiện thoại cũng trở nên yên tĩnh hõn, hai ngýời không ai nói thêm gì nữa, chỉ nghe hô hấp của ðối phýõng.

"Em vẫn còn ở ðó chứ?" Phạm Thanh Hằng hỏi.

"Ừ, tôi vẫn ở ðây."

"Tôi có thể gặp mặt em ðýợc không?"

"Xin lỗi, chuyện này làm cho tôi có chút khó xử. Cô cũng biết, gần ðây tôi phải chuẩn bị chuyện hôn lễ. Vị hôn phu của tôi dýờng nhý rất ðể ý ðến chuyện của chúng ta, cho nên tôi không thể gặp mặt cô ðýợc." Qua một lúc lâu Thanh Hà mới nói những lời này. Rõ ràng giọng nói rất bình thýờng, từ ngữ cũng không hề lọt qua hai chữ bình thýờng, nhýng khi Phạm Thanh Hằng nghe ðýợc giống nhý là bị ðao kiếm ðâm phải. Cứ thế ðâm vào từng nhát từng nhát vô tim cô.

"Em ðang nói dối." Ðây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng ðịnh.

"Cô lấy cái gì mà khẳng ðịnh là tôi ðang nói dối? Phạm Thanh Hằng, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi cũng không còn hứng mà chõi mấy trò tình cảm kinh hãi thế tục kia nữa. Cô ýu tú nhý vậy cũng chỉ là một phụ nữ. Phụ nữ thì nhất ðịnh phải lập gia ðình. Bây giờ tôi cũng ðã nhìn thấu phýõng diện chuyện tình cảm, cũng ðã nghĩ thông suốt tình cảm mà tôi dành cho cô cũng chỉ là nhất thời mê luyến, hãy ðể cho chúng ta chia tay trong bình yên ðýợc không?"

"Nếu em không yêu tôi, tại sao lại còn muốn giúp tôi."

"Giúp cô? Tôi nghĩ là cô lầm rồi, sở dĩ tôi giúp cô, bất quá là muốn ðể lại cho Phạm bác trai một chút mặt mũi thôi. Nếu nhý không phải ông ấy tới tìm ba tôi hy vọng nhờ ba tôi giúp cô, Lê gia chúng tôi cũng sẽ không làm những chuyện phiền phức nhý vậy."

"Có phải thật sự em muốn rời khỏi tôi không?" Nghe lời Thanh Hà giải thích, Phạm Thanh Hằng hỏi nhỏ, nhìn biểu tình của cô, nghe giọng cô nói, cãn bản không cách nào cảm nhận ðýợc trong lòng cô ðang bị chấn ðộng. Nếu nhý cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy bàn tay cô ẩn trong lớp áo cũng ðã nhuộm ðầy máu týõi.

"Không có gì thì làm gì muốn rời ði, chúng ta ðõn giản cũng chỉ chia tay mà thôi, sau này tôi cũng sẽ xem cô nhý là một ngýời bạn của tôi. Ngoài ra, tôi hy vọng cô ðừng xuất hiện trong hôn lễ của tôi, nhý vậy sẽ khiến cho tôi và vị hôn phu bị quấy rối không tốt lắm."

"Ừ, tôi biết rồi, cám õn em."

Phạm Thanh Hằng nói xong, liền cúp ðiện thoại, cô trả ðiện thoại cho Lê Bình, xoay ngýời ði ra cửa.

Từ cửa sổ lầu hai biệt thự, một ngýời ngồi trên xe lãn ðýợc hai ngýời ðỡ ra ngoài, chỉ nhìn bóng lýng cô ðầy tịch mịch, lệ ðã rõi ðầy mặt.

"Tiểu Lôi, cô ấy ði rồi."

"Dạ, con thấy rồi."

Trong phòng, Lê Bình ðứng bên cửa cạnh giýờng nằm của Thanh Hà nói. Những vết thýõng ngoài da của cô cũng ðã lành lại, nhýng vì trong ðầu còn bị vật thể chèn ép mà không cách nào cử ðộng thân thể ðýợc. Dù là ðang ngồi giống nhý ngýời bình thýờng, nhýng ðối với cô mà nói là một chuyện vô cùng chật vật.

Bây giờ ở thành phố X lại là mùa ðông, mặc dù so với tuyết rõi tại những thành phố khác của phýõng Bắc thì ðã ấm áp hõn rất nhiều, nhiệt ðộ tại ðây cũng không quá cao chỉ chừng mýời mấy ðộ, nhýng do trời thýờng xuyên mýa, ẩm ýớt cùng lạnh lẽo. Ðến nỗi cứ tới ngày gió lớn hoặc không trãng, xýõng gãy trên ngýời Thanh Hà liền kháng nghị phát ra ðau ðớn, ðến cả nói chuyện cũng rất khó khãn.

Tình trạng nhý vậy Thanh Hà không muốn ðể cho Phạm Thanh Hằng biết, càng không muốn ðể cho cô thấy. Thứ nhất cô không hy vọng một ngýời nửa sống nửa chết nhý mình sẽ liên lụy ðến ðối phýõng, thứ hai sợ rằng Phạm Thanh Hằng là do áy náy với tình yêu của mình. Làm trễ nãi cô, cũng nhý làm trễ nãi mình.

"Ba, con nghĩ sau lần này, chị ấy cũng sẽ không quay lại." Thanh Hà nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Rất nhanh chất lỏng theo hai hốc mắt trýợt xuống. làm ýớt cái gối trắng bên dýới. "Tiểu Lôi, thật ra con vẫn còn yêu cô ấy?" Lê Bình hỏi những câu này, cho dù không nghe ðýợc chính miệng Thanh Hà nói ra, hắn cũng ðã sớm biết ðýợc.

Thanh Hà yêu Phạm Thanh Hằng, chuyện này cũng không cần phải hỏi thật. Nếu nhý không yêu, thì ðứa con gái này của ông cũng không tình nguyện bồi bên cạnh ngýời kia lâu nhý vậy, nếu nhý không yêu, thì làm sao ðến cả mạng mình cũng không cần mà ði cứu ðối phýõng? Yêu là yêu, chỉ sợ là quá yêu.

Thanh Hà quá yêu Phạm Thanh Hằng, yêu ðến nỗi khiến chính mình tan xýõng nát thịt, tại chỗ cũng không từ chối.

"Ba, con không muốn nói chuyện chị ấy thêm nữa, con mệt lắm, con muốn nghỉ ngõi." Rất hiển nhiên Thanh Hà cũng không muốn thảo luận với Lê Bình về chuyện Phạm Thanh Hằng nữa. Cô sợ chỉ cần nhắc tới Phạm Thanh Hằng, thì sẽ lại nhớ tới bóng lýng ngýời kia tịch mịch rời ði. Kiêu ngạo nhý Phạm Thanh Hằng, tại sao có thể ðể lộ bộ dạng chật vật nhý vậy?

Thanh Hà biết hôm nay mình ðã nói thành chết. Lấy tính cách Phạm Thanh Hằng, chị ấy sẽ không ðến tìm mình nữa, thậm chí sẽ quên mình hoàn toàn. Trong lòng ðau ðớn nhý là muốn vỡ nát ra, kết quả nhý vậy Thanh Hà rất hài lòng. Cô hy vọng Phạm Thanh Hằng sẽ quên ði mình, không cần yêu, không cần thích, thậm chí ðến cả ghét hay ýu tý cũng không muốn lýu lại.

Từ nay về sau, mình với chị ấy chẳng qua là một ngýời xa lạ.

"Tiểu Lôi, ba cầu xin con ðừng có tự ép mình nhý vậy ðýợc không? Con yêu Phạm Thanh Hằng, cho dù ba và mẹ còn có ghét cô ấy ði nữa, cũng sẽ không phản ðối. Con cãn bản không cần phải vì nguyên nhân thân thể mình mà làm nhý vậy, con vì cô ấy bỏ ra nhiều nhý vậy, chẳng lẽ cô ấy không nên vì con mà bỏ ra một ít sao?" Lê Bình ði tới cạnh giýờng Thanh Hà, ðau lòng vì cô mà lau ði nýớc mắt trên mặt.

Nhýng mà chỉ có hai tháng trên ngýời Thanh Hà gầy tới mức một chút thịt cũng không có. Ngày ðó mời một vị tới mát xa thân thể cho cô, Lê Bình ði ngang qua chỉ nhìn qua cửa, vô tình liếc một cái, chỉ nói cô hiện chỉ còn da bọc xýõng ðể hình dung cũng không hề sai. Hắn rất sợ Thanh Hà cứ tự ép mình nhý vậy, sớm muộn sẽ có một ngày suy sụp.

"Ba, ba nói gì, con nghe không hiểu. Còn chýa ðến hai ngày nữa, con sắp kết hôn rồi. Ðây không phải là chuyện hai ngýời luôn hy vọng thấy sao? Ngýời ðàn ông kia sẽ rất yêu con, khi nào thân thể con dýỡng tốt, thì sẽ cùng hắn sinh một ðứa bé. Con hy vọng là một bé gái, nàng nhất ðịnh sẽ rất lợi hại, so với con sẽ còn ýu tú hõn trở thành ngýời thừa kế của Lê gia."

"Tiểu Lôi, con..." Thấy Thanh Hà miễn cýỡng nặn ra nụ cýời, Lê Bình cũng không còn gì ðể nói. Hắn cũng không thể týởng týợng ðýợc Thanh Hà tột cùng ðã dùng tâm tình gì ðể mà nói những lời này, rõ ràng còn yêu Phạm Thanh Hằng nhý vậy, tại sao lại có thể dễ dàng buông tha mà cùng một nam nhân khác kết hôn sinh con? Hắn nhìn cũng không hiểu, cũng không ðoán ðýợc tâm tý Thanh Hà.

"Ðýợc rồi, ba, con muốn nghỉ ngõi." Thanh Hà lần nữa hạ lệnh trục khách, thấy cặp mắt cô nhắm lại, Lê Bình cũng không nói nữa, chỉ ðể cho ngýời giúp việc chãm sóc cô, liền ðứng dậy ra khỏi phòng. Ði tới trýớc cửa, hắn quay ðầu lại nhìn Thanh Hà nằm trên giýờng, mày nhíu chặt, siết chặt nắm ðấm.

Chờ khi Lê Bình ði xa Thanh Hà mới mở mắt. Bởi vì khóc quá nhiều lần, mí mắt của cô sýng ðỏ cũng không xẹp xuống ðýợc. Ngýời giúp việc cũng ðã chýờm nýớc nóng cho cô vài lần, nhýng cũng không có hiệu quả gì. "Tiểu thý, cô..." Ngýời giúp việc thấy Thanh Hà mở mắt, cho là thân thể cô không thoải mái, có chút thấp thỏm hỏi.

"Tôi không có sao, dì Výõng, dì giúp cháu lật ngýời ðýợc không?" Thanh Hà nói nhỏ, ngýời giúp việc nghe ðýợc vội vàng ðỡ cổ và eo cô dậy, ðem thân thể cô từ nằm ngang thành nằm nghiêng một bên. Thấy ðộng tác ðối phýõng thận trọng, Thanh Hà cýời mình tự giễu.

Hôm nay, ðến cả ðộng tác xoay ngýời ðõn giản nhý vậy cô cũng không thể làm ðýợc, thì làm sao có dũng khí chấp nhận tình cảm của Phạm Thanh Hằng? Cô lựa chọn kết hôn là do không còn cách nào khác. Cho dù trong lòng tự an ủi chính mình nhiều lần, cô có thể kết hôn với một nam nhân không yêu, có thể ðể cho ðối phýõng xông vào cuộc sống của cô. Nhýng mà ngày kết hôn cũng càng lúc càng ðến gần, cô vẫn thấy lo sợ.

Cô không phải lo sợ mình mất ði Phạm Thanh Hằng, mà sợ hành ðộng của mình sẽ làm cho Phạm Thanh Hằng thýõng tâm. Chị ấy kiêu ngạo nhý vậy, cho ðến giờ cũng chýa từng biểu lộ bình thản mặt yếu ớt trong tâm hồn với một ai. Lúc trýớc, mình còn có thể bên cạnh chị ấy. Nhýng bây giờ ngay cả ði ðứng cũng không ðýợc, thì ai có thể an ủi chị ấy ðây?

Nghĩ ðến Phạm Thanh Hằng sẽ vì mình kết hôn mà khổ sở, trong lòng Thanh Hà ðã sớm tan nát, thậm chí còn bắt ðầu cãm ghét chính mình. Cô hận cãn bệnh của mình, hận tình trạng thân thể mình lúc này, hận chính mình nhát gan, hận chính mình vô nãng. Rõ ràng ðã chờ ðợi lâu ðến nhý vậy, bỏ ra nhiều cố gắng nhý vậy mới có thể khiến chị ấy quay ðầu nhìn mình một cái, nhýng tại sao chính mình ngýợc lại muốn buông tha? Thanh Hà ngýõi thật rất vô dụng.

Trong lòng ðầy týởng niệm nhýng cô chýa từng nói với bất kỳ ai.

Cô muốn sinh một ðứa bé, ðứa nhỏ chính là ruột thịt của mình và Phạm Thanh Hằng. Cô hy vọng ðó sẽ là một bé gái, sẽ xinh ðẹp giống nhý là Phạm Thanh Hằng, vừa lợi cũng thật kiên cýờng. Thỉnh thoảng yếu ớt một chút cũng không sao, mình và Phạm Thanh Hằng sẽ bên cạnh chãm sóc cho con gái ðể con ðýợc lớn lên, trở nên mạnh mẽ hõn. Cho ðến khi các cô già rồi, thì con gái nhỏ cũng có thể trýởng thành.

Trýớc kia, nguyện vọng nhỏ nhoi ấy Thanh Hà cũng chỉ dám dấu trong lòng, nhýng bây giờ ngay cả nghĩ tới cũng không dám nữa. Chỉ cần nghĩ chuyện liên quan ðến Phạm Thanh Hằng, thì tim ðau nhý ðang rỉ máu, mỗi phút mỗi giây, càng ðau hõn nhý là bị từng lýỡi dao sắc bén cứa vào bên trong, xuyên qua da thịt cô, phát nát tâm hồn này. Ngay cả hô hấp cõ bản nhất, cũng trở thành một thứ hành hạ.

Tự tay buông ra một ngýời mình yêu gần 20 nãm, Thanh Hà tự nói với mình, cô có thể làm ðýợc.

Lại một trận mýa lớn kéo xuống trong ðêm không có tiếng ðộng, ngoài cửa sổ âm thanh sấm sét rền vang không ngừng, ồn ào cũng khiến lòng ngýời thêm phiền não. Dì Trýõng nhìn cửa phòng trýớc mắt ðóng chặt qua lại vài býớc, muốn ðýa tay gõ cửa, nhýng nghĩ ngợi chốc lát rồi thu hồi tay lại.

Từ lúc Phạm Thanh Hằng từ Lê gia quay về, cũng ðã qua một buổi chiều. Lúc này, hiện tại ai ðến tìm cô ðều bị cô trốn tránh không gặp, cho dù là Tằng Hận bên Ðức gọi về, Phạm Thanh Hằng cũng chỉ trốn bên trong không nói tiếng nào, giống nhý là cô không tồn tại vậy.

Dì Trýờng biết, Phạm Thanh Hằng ðột nhiên trở nên nhý vậy cũng là bởi vì Thanh Hà. Tình cảm giữa hai ngýời bà có thể nhìn thấy ðýợc, mặc dù là thế hệ trýớc cũng không hiểu nhiều về cảm tình của con gái trong ðó có rối rắm gì, nhýng cũng có thể nhìn thấy ánh mắt Thanh Hà mỗi lần nhìn Phạm Thanh Hằng cũng ðều ẩn chứa bên trong rất nhiều tình cảm sâu ðậm.

Trong tiềm thức, dì Trýõng luôn nghĩ cho Phạm Thanh Hằng. Dù sao ðây cũng là ðứa nhỏ bà trông nom chãm sóc từ nhỏ ðến lớn, mặc dù tính tình Phạm Thanh Hằng lạnh lùng, nhýng dì Trýõng luôn xem cô nhý một ðứa nhỏ mà ðối ðãi. Bà biết tình cảm Phạm Thanh Hằng dành cho Thanh Hà cũng không theo kịp mà sâu ðậm nhý là ðối phýõng, nhýng cũng không phải là không ðể ý ðến.

Sau chuyện Thanh Hà cứu Phạm Thanh Hằng, dì Trýõng cũng phát hiện Phạm Thanh Hằng thay ðổi. Cô càng trở nên yên lặng, càng thêm lạnh lùng. Trýớc kia là vì ðể Phạm gia thêm lớn mạnh vì công việc, bây giờ cũng lại vì công việc và công việc. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Phạm Thanh Hằng nằm ngủ trong thý phòng, dì Trýõng cũng rất ðau lòng.

Sở dĩ Phạm Thanh Hằng làm nhý vậy, một phần là muốn thay Thanh Hà lấy lại công ðạo, một phần khác muốn dùng công việc ðể làm cho bản thân ðýợc tê dại.

"Dì Trýõng, cháu không sao, dì mau ði nghỉ ngõi ði." Ðang lúc dì Trýõng nắm tay lần thứ 7 ðịnh gõ cửa phòng, sau ðó lại rút trở về, thì Phạm Thanh Hằng lại lên tiếng nói. Nghe âm thanh của cô khàn khàn, dì Trýõng cũng biết mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài, xuống lầu quay về phòng của mình.

Nghe tiếng býớc chân càng lúc càng xa cánh cửa, Phạm Thanh Hằng cầm chai rýợu trong tay dốc vào trong miệng. Từ sau khi trở về khỏi Lê gia, cô vẫn uống rýợu. Mục ðích cũng không phải là muốn uống cho say, ðõn giản cũng chỉ là nghĩ uống, muốn uống. Những thứ rýợu này ðều do Thanh Hà ðể lại. Phạm Thanh Hằng ngây thõ còn cho là, uống hết rýợu của Thanh Hà, thì ngýời kia sẽ tức giận mà quay về. Sẽ giống nhý mọi lần chỉ vào mũi mà chửi mình, cũng trong lúc mình không phát hiện mà biểu lộ ra sự ôn nhu ðặc biệt.

Khi một chai rýợu nữa ðã nhìn thấy ðáy, Phạm Thanh Hằng nhìn mình có chút run tay mà thất thần. Khi tất cả mọi ngýời nhìn lại, cô ðang thành công, thành công trở thành một ðýõng gia hiện tại của Phạm gia, trở thành một cô gái thành công ðứng vững trong giới hắc ðạo. Chỉ có Phạm Thanh Hằng mới biết rõ chính mình, cô ðã tự mình làm bao nhiêu chuyện nghĩ là ðúng nhýng lại là ngu xuẩn.

Từ khi bắt ðầu ðối với tình cảm của Phạm Triệu, càng về sau thì ðối với Thanh Hà lại càng làm nhý không thấy, cô dễ dàng làm tổn thýõng hai cô gái mà cô yêu thýõng nhất ðời này. Hôm nay, ngýời trýớc rốt cuộc cũng tìm ðýợc hạnh phúc riêng của em ấy, mà ngýời sau cũng nhìn thấu mình rồi lựa chọn rời ði.

Phạm Thanh Hằng rất hận, cô hận chính mình thừa nhận quá muộn, hận mình ngu si vô nãng. Ngay cả dì Trýõng cũng nhìn ra ðýợc tình cảm Thanh Hà dành cho mình, thông minh nhý Phạm Thanh Hằng, làm sao không phát hiện ra? Lần ðó Thanh Hà ðem cả thân thể giao cho mình, Phạm Thanh Hằng cũng cảm nhận ðýợc tình cảm vô hình ðối phýõng dành cho mình. Lúc ðó, cô không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ sợ phiền toái.

Về sau khi cùng Thanh Hà chung một chỗ, Phạm Thanh Hằng cũng không phải ngýời mù, cô biết cứ mỗi ðêm công việc kết thúc là ai luôn mở ðèn chờ cô về nhà, cũng biết là ai khi thấy cô thức trắng ðêm làm việc cho ðến sáng vì cô mang ðến một ly sữa nóng, cũng biết rõ Phạm gia càng lúc càng trở nên tốt hõn, là bàn tay ai ðã vì cô khai thông những ngýời trong giới bạch ðạo.

Là Thanh Hà, tất cả ðều là cô ấy.

Ngýời con gái này dùng toàn bộ tình yêu chân thành mà yêu mình, bao dung mình, thậm chí vì không muốn ðể mình phát hiện cô ấy yêu mình mà cố ý ðến ðến những quán bar cùng với ðám nam nữ ðể tạo scandal. Những nãm gần ðây chuyện Le Á Lôi làm vì mình Phạm Mục Nhễm ðều nhìn thấy ðýợc. Bất tri bất giác, cô bắt ðầu học Thanh Hà ra vẻ cái gì cũng không biết.

Làm bộ nhý không biết tình yêu cô ấy dành cho mình, ðối với mình bỏ ra tất cả, chỉ vì che dấu sự ích kỷ trong lòng cùng sự tự do phóng khoáng và nhát gan.

Phạm Thanh Hằng biết mình sai rồi, cũng muốn quay ðầu lại vãn hồi. Cô muốn nói với Thanh Hà rằng cô biết hết, biết có một cô gái tốt ấy nhýng cô lại im lặng không nghe thấy cô ấy yêu mình, cô rất muốn dùng chân tình của mình hồi ðáp lại tình cảm ấy. Nhýng mà, khi cô thật sự quay ðầu lại, ngýời ðã từng cam kết sẽ luôn ðợi mình cũng không còn ở ðây nữa.

Rốt cuộc cô ấy vẫn bỏ lại mình.

"Thanh Hà..." Phạm Thanh Hằng siết chặt chai rýợu, mặc cho nó vỡ vụn trong tay mình, mảnh vỡ sắc nhọn ðâm vào lòng bàn tay mình. Khi dòng máu nóng bỏng lýớt qua tay, hòa cùng với màu ðen trên tấm thảm tạo thành một màu ðen khác u tối hõn.

Ðau không?

Không, không ðau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro