Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho ðến 10 giờ tối, Hoắc Vũ mới khoan thai rời khỏi Tần gia. Nghe tiếng mẹ Lí phát ra tiếng rống nhý heo bị chọc tiết kêu mình ra, Kỳ Duyên lại ðem chãn cuốn chặt lại, chết cũng trốn ở bên trong.

"Không sao ðâu, bác Lí, nếu Gấu không khoẻ, cứ ðể cháu về một mình."

"Ây, Tiểu Vũ thật là ngại quá, Gấu nhà bác chính là vậy, nó hay bị sợ ngýời lạ. Ðể gặp sang lần thứ hai là ðýợc thôi, hai ðứa ðều là ngýời trẻ tuổi, lại ðều là cảnh sát, chắc sẽ có nhiều chuyện ðể nói với nhau."

"Vâng, cháu ði ðây bác Lí."

Ập một tiếng ðóng cửa, rốt cục Hoắc Vũ ra khỏi Tần gia. Lúc này Kỳ Duyên vẫn không muốn ra ngoài, nhýng nắm ðấm cửa nhẹ nhàng chuyển ðộng, có ngýời býớc vào.

"Mẹ, con mệt chết rồi, muốn nghỉ ngõi" Kỳ Duyên còn chýa nói hết, ðã bị tiếng cýời của ðối phýõng cắt ngang.

Nhìn thấy ðiệu bộ Ðồng Ánh Quỳnh ðứng ở cửa cýời nhạo nhìn mình, Kỳ Duyên lúc này mới phát hiện dáng vẻ của mình lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch. Bởi vì trốn tránh trong ổ chãn, nàng thay cho tây trang váy áo khi làm việc ðổi thành quần áo ngủ bình thýờng. Tóc tán loạn vùi trong lớp chãn, vốn là màu trắng nhýng vì thẩm mỹ của bác Lí nên trở thành màu hồng, xứng với mặt than bất ðắc dĩ kia.

Bộ dạng này, lại chẳng là một hình týợng khôi hài?

"Gấu, hai ta là ngang hàng, cậu ðừng tuỳ tiện gọi mình là mẹ õi, này bác Lí nếu nghe ðýợc sẽ không hay. Nói mình lại có một ðứa con gái lớn nhý vậy, mình ðây thành yêu quái sao?" Có lẽ ngày thýờng Kỳ Duyên luôn làm việc hoàn mỹ, cãn bản không thể cho ngýời ta bắt lấy ðuôi. Cho nên mỗi lần nàng sõ hở, cho dù là Minh Triệu hay Ðồng Ánh Quỳnh ðều bắt lấy cõ hội hảo hảo cýời nhạo nàng một phen.

"Nếu mẹ mình có thể giống cậu thì tốt! Cậu chẳng lẽ không phát hiện biểu hiện hôm nay của mẹ mình sao, cho dù là ðứa ngốc cũng nhìn ra, mẹ muốn ghép mình với Hoắc Vũ thành một ðôi." Kỳ Duyên vừa nói, vừa lấy tay ðỡ ðầu lắc lắc, hiển nhiên là lộ ra bộ dạng buồn rầu vô cùng.

"Gấu, mình không rõ tại sao cậu lại phản ðối việc bác Lí giới thiệu ðối týợng cho cậu, dù sao chẳng có bố mẹ nào mà không muốn nhìn thấy con gái mình có tin vui. Cậu nãm nay cũng không còn nhỏ, 27 tuổi rồi, ba nãm nữa là 30. Nếu bác Lí không vội vàng tìm con rể mới là lạ. Hõn nữa mình thấy Hoắc Vũ cũng là một nam nhân không tệ, cậu sao lại không thử mở lòng một lần?"

Vốn Kỳ Duyên có nhiều phiền muộn, nghe ðýợc Ðồng Ánh Quỳnh nói xong những lời này sắc mặt lại càng nhãn nhó. Thậm chí không thèm nghĩ ngợi trong lòng cũng thốt ra.

"Ai nói nữ nhân nhất ðịnh phải gả cho nam nhân mới là hạnh phúc? Mình có khả nãng cả ðời không cần lấy chồng mà vẫn sống tốt!"

"Kỳ Duyên!" Kỳ Duyên vừa dứt lời, sắc mặt Ðồng Ánh Quỳnh nhất thời trầm xuống, mắt nàng cũng trở nên sâu không lýờng ðýợc.

"Cậu còn nhớ những chuyện vừa rồi nói trên xe không? Cho dù thế nào cậu cũng không ðýợc gần gũi với Minh Triệu."

"Việc không muốn lấy chồng là chuyện riêng của mình, cùng với nữ nhân Minh Triệu kia không liên quan! Cậu sao cứ phải ðem mọi chuyện ðổ lên ngýời cô ấy?"

"Gấu, cậu nhìn thẳng vào mình!" Ðồng Ánh Quỳnh tới gần Kỳ Duyên, dùng hai tay cố ðịnh bả vai nàng. Hai ngýời bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Ðồng Ánh Quỳnh tràn ðầy dò xét. Mà ðối mặt với mắt nàng nhý vậy Kỳ Duyên cũng có chút né tránh.

"Có câu ngýời trong cuộc mê muội. Cậu ðối với Minh Triệu, mình là ngýời có quyền lên tiếng nhất. Vừa rồi trên bàn cõm, chỉ cần nghe ðến chuyện của Minh Triệu cậu liền có hứng nghe. Thậm chí vì tìm hiểu cô ta mà chủ ðộng cùng Hoắc Vũ nói chuyện. Mà khi nghe họ nói xấu Minh Triệu cậu một chút cũng không thèm nghe, buông bát ðũa trốn ði. Cậu cho rằng ðó nên là phản ứng nên có sao?"

Lời Ðồng Ánh Quỳnh nói, làm cho Kỳ Duyên á khẩu không trả lời ðýợc. Nàng thừa nhận, nàng rất quan tâm, chú ý tới nữ nhân kia. Nhýng mà nhý vậy thì có gì sai? Nàng chỉ là do hiếu kỳ mà thôi, không phải là thích nữ nhân kia. Lại càng không thể vì nàng mà cự tuyệt nam nhân khác theo ðuổi a.

"Ánh Quỳnh, ðừng nói chuyện này nữa. Mình ðã nói thì mình sẽ làm ðýợc. Sở dĩ lại hỏi chuyện Minh Triệu là do tò mò thôi."

"Gấu, hi vọng cậu có thể làm chủ ðýợc mình. Ngày mai Hoắc Vũ còn có thể quay lại, còn có ba mẹ anh ấy cũng tới. Có lẽ nhà hai cậu sẽ cùng ði khách sạn ãn cõm, mình sẽ không ði theo. Thử nhận anh ấy một lần, ðýợc không?"

"Ðýợc rồi, mình hiểu."

"Cũng không sớm nữa, bác Lí với bác Thúc cũng ngủ hết rồi, chúng ta cũng tắm một cái rồi ngủ ði."

Ðồng Ánh Quỳnh nói xong, mýợn áo ngủ, quay lýng cởi hết quần áo trên ngýời. Mới ban ðầu Kỳ Duyên không chú ý, nhýng mà trong lúc sửa sang lại giýờng gối dý quang trong một giây nhìn thấy Ðồng Ánh Quỳnh, tấm lýng trõn bóng trắng nõn cùng với hai ðùi ðẹp thon dài.

Giống với Kỳ Duyên, Ðồng Ánh Quỳnh cũng là dáng ngýời cao gầy. Trên cổ cao thon thả không có gì che lấp, ðem một thân da thịt trắng nõn hiện ra. Tóc dài màu nâu hạt dẻ bối cao ðýợc cởi xoã xuống trong một giây tản mát ra từng trận mùi hýõng thõm ngát, ngẫu nhiên lấp ló trong lọn tóc lộ ra xýõng bả vai nhý hai con býớm, lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bay ði. Mà vòng eo mảnh khảnh kia, chỉ cần nhìn cũng có thể ýớc lýợng một bàn tay ðã ðủ ôm lấy.

Xuống chút nữa, chính là ðịa phận cấm kị. Nhýng mà chỉ cần nhìn thoáng qua nhý vậy, Kỳ Duyên nhất thời ðã ðỏ nhý cà chua, thậm chí thân thể ðều nóng lên. Phản ứng nhý vậy càng làm nàng khó hiểu và nghi hoặc. Nàng cùng với Ðồng Ánh Quỳnh là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí nói là mặc chung qυầи ɭóŧ hay là áo ngực ðều tuyệt ðối ðã từng.

Thành tích học tập của hai ngýời ðều vô cùng tốt, từ tiểu học, sõ học, trung học, thậm chí ðại học ðều chung một trýờng. Tắm chung cũng có, lại là nhiều không ðếm xuể. Nhýng mà mỗi lần Kỳ Duyên nhìn thấy thân thể Ðồng Ánh Quỳnh cũng chýa bao giờ có phản ứng nhý bây giờ.

Thấy Ðồng Ánh Quỳnh xích loã ði vào phòng tắm, Kỳ Duyên mới dám thở một hõi dài,, rồi ngã lên trên giýờng. Nhýng mà vừa an tĩnh lại, trong ðầu không tự chủ lại hiện ra một màn nóng bỏng vừa rồi. Chẳng qua ðối týợng Ðồng Ánh Quỳnh ðã biến thành Minh Triệu!

Khác với Ðồng Ánh Quỳnh trên thân không có một vết sẹo, thân thể Minh Triệu cùng với tay chân lại chằng chịt sẹo. Có một vài vết là do chính mình tạo nên. Mà ða số là do ðao kiếm và súng. Từ lần ðầu tiên nhìn thấy toàn thân xích loã của Minh Triệu, nàng ðã chú ý tới ðiểm này.

Nàng lúc ấy tuy cảm thấy vết thýõng nhiều nhý vậy nhìn qua có chút ðáng sợ, nhýng là không hề xấu xí. Những vết sẹo ðó hiển nhiên tạo nên tỳ vết trên thân thể hoàn mỹ của Minh Triệu, lại khiến nàng thêm vài phần dụ hoặc mỹ lệ. Nghĩ tới thân thể kia, Kỳ Duyên so với lúc nãy càng thêm khô nóng thậm chí dýới bụng còn run rẩy.

Bây giờ trong phòng cũng chỉ có một mình nàng, từ phòng tắm truyền ra tiếng nýớc Ðồng Ánh Quỳnh ðang tắm rửa. Rào rào mỗi tiếng ðều nhý khuấy ðảo tiếng lòng Kỳ Duyên. Nữ nhân kia, Minh Triệu ðẹp, chýa bao giờ phải nghi ngờ hay là giấu diếm. Nàng giống nhý là yêu nghiệt sống trên thế giới này, chỉ vâng theo du͙© vọиɠ của mình.

Nàng ở trên ngýời mình tìm kiếm vui vẻ, dùng thân thể nóng rực kia ma sát với mình. Ngay sau ðó, lại cầm lấy tay mình tiến vào thân thể nóng rực của nàng, lộ ra biểu tình khiến ai cũng phải kinh diễm, Minh Triệu.

Kỳ Duyên gắt gao nắm tay ðã trở nên dị thýờng nóng, trong lòng lại nhớ ðến nữ nhân kia, tựa hồ ðã rất thật.

Nàng hận không thể lập tức trở về ngục, ðem nàng ôm vào trong lòng, ra sức tiến vào thân thể nàng.

Nhýng chính du͙© vọиɠ này, rốt cục là mê luyến thân thể nàng? Hay là chính mình sớm ðã rõi vào cạm bẫy tên là Minh Triệu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro