Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như cô mong muốn. Tôi sẽ cho cô chết ở trên giường." Kỳ Duyên nói xong, bàn tay đặt hờ ở cửa vốn dĩ định mở ra thì bây giờ đổi ý đem khóa trái lại. Nhác nhìn thấy Kỳ Duyên một loạt động tác, ý cười trên mặt Minh Triệu càng lúc càng đậm, khóe môi hơi hơi nhếch cùng với khuôn mặt nâng lên hình thành một đường cong hoàn mỹ, đẹp đến nỗi khiến Kỳ Duyên có chút đui mù.

Nữ nhân này, quả nhiên là yêu nghiệt! Cho dù đúng là mình muốn ân ái cùng nàng, cũng không đến nỗi phải cười mị hoặc đến vậy!

"Nguyễn ngục trưởng thật là biết thông tình đạt lý, hành sự còn biết khóa cửa nữa, thật ra tôi cũng không ngại nếu thủ hạ của ngài tiến vào Tôi A!" Không cần đợi đến khi Minh Triệu nói xong, Kỳ Duyên đã đến gần đặt nàng lên chiếc giường phía giường. Cằm bị đối phương cường bạo dùng sức bóp chặt, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho Minh Triệu cảm thấy xương cằm như đã bị Kỳ Duyên đem bóp gãy vụn mất rồi.

"Ha ha Nguyễn ngục trưởng thật đúng là nóng vội. Kỳ thật chị cũng đã kiềm chế từ lâu rồi có phải không?" Minh Triệu hút nốt một ngụm thuốc lá cuối cùng, ngửa đầu đem sương khói phun ở không trung. Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đầu mẩu thuốc lá liền rơi xuống mặt đất. Hai người vẫn cứ bất động nhìn lẫn nhau, chỉ khác là, trong mắt Kỳ Duyên hiện lên chính là du͙© vọиɠ cùng lửa giận. Còn trong mắt Minh Triệu là một loại cảm xúc không thể đọc thấu.

"Nói cho cùng thì ai mới là người đã kiềm chế từ lâu? Tôi nghĩ chính trong lòng cô cũng tự biết rõ. Minh Triệu, cô không phải rất muốn được tôi chiều chuộng cô sao? Bây giờ bên dưới của cô có lẽ đã ướt hết một mảng rồi?" Kỳ Duyên nói xong, không cần chờ Minh Triệu trả lời, thô lỗ rút đi chiếc áo mỏng bên ngoài cùng nội y. Thậm chí làm cho chiếc đùi trắng nõn hằn lên mấy vết hồng ngân cũng không một chút thương tiếc. Mắt thấy chỗ tư mật mà trước kia đã vô số lần nhìn thấy hiển hiện ngay trước mặt mình, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy đầu óc "Oang" một tiếng nổ tung, không tự chủ được đem ba đầu ngón tay xỏ xuyên mà vào.

"Arr!" Hạ thể nhạy cảm bị đối đãi như vậy, làm cho Minh Triệu không khỏi nhíu mày, lập tức lại bị nàng rất nhanh che giấu. Biết rõ người bên trên không hề hợp tác, thậm chí là có vài phần xu hướng muốn làm nhục mình, cho dù là thân thể đau như bị dao đâm vào, Minh Triệu lại vẫn không sợ chết di chuyển eo, đem mình tới trước mặt Kỳ Duyên.

"Ha ha, Nguyễn ngục trưởng, kỹ thuật của chị thật là không có luyện tập qua, không bằng để ta dạy cho chị vài đường? Kỳ thật tôi đối với thân thể chị, cũng rất si mê!" Minh Triệu vươn ngón tay thon gầy sờ lên mặt Kỳ Duyên, mềm mại vuốt ve. Bỗng nhiên, bàn tay vốn đặt trên mặt di chuyển ra phía sau, nháy mắt tháo chiếc cặp tóc của Kỳ Duyên rơi ra.

Tóc tài màu đen xoã xuống dưới, che đậy gương mặt Kỳ Duyên không chút biểu cảm. Minh Triệu nhìn nữ nhân nằm phía trên đang tiến thẳng vào người mình, thân thể đau đớn không khiến nàng ngừng cười, ngược lại càng khiến nàng cười lớn. Trí nhớ, cũng chầm chậm trở lại từng quãng khi mới gặp.

Minh Triệu thực sự không rõ, tại sao khi bước chân vào ngục giam lần đầu tiên đã chú ý ngay nữ nhân mặt than buồn chán này. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, cho dù chuyện gì xảy ra, tóc nàng luôn tỉ mỉ cẩn thận bối trên đầu. Tây trang màu đen hoặc xám, phối hợp với chiếc váy công sở đồng màu, cao 170 cm lại thêm ba cm của đôi giày da đen. Tây trang bên trong, luôn luôn là áo sơ mi thuần trắng, cúc áo, thì cũng luôn luôn phải cài đến nút cao nhất mới bằng lòng.

Trên mặt nàng không có một tia gợn sóng sợ hãi, khắc ấn rõ ràng ngũ quan trong sáng. Mang theo anh khí lại không hề mất đi nét đẹp của nữ nhân. Mũi cao thẳng đến nỗi không giống như người châu Á bình thường, đôi môi mỏng, cho dù là gặp phải những chuyện không hay, cũng chưa bao giờ thấy nàng tỏ ra sợ hãi.

Minh Triệu rất muốn biết, rốt cục là phải xảy ra chuyện gì thì nữ nhân này mới có thể lộ ra một biểu hiện giống như người bình thường. Vì thế, mỗi khi Kỳ Duyên tới đây tuần tra, nàng luôn cố ý làm ra vài chuyện khác người. Chứng kiến nữ nhân kia trước đây đều làm ngơ, mà bây giờ hoàn toàn bạo phát, Minh Triệu lộ ra một nụ cười thắng lợi, mục đích của nàng vậy là đã đạt được rồi.

"Cô lại thất thần!" Kỳ Duyên bất mãn nói, con ngươi đen bắn ra tia sắc lạnh, làm cho người ta không rét mà run. Nếu trong ngục này người khác nhìn thấy bộ dạng Kỳ Duyên như vậy hiển nhiên sẽ phát hoảng. Chẳng qua lúc này đối mặt với nàng lại là Minh Triệu, cái nữ nhân không sợ trời không sợ đất (còn lại thì cái gì cũng sợ =]]]]).

"Ha ha, còn phải phải do Nguyễn ngục trưởng kỹ thuật quá kém, làm cho tôi không đủ sung sướиɠ. Bằng không thể cho tôi dạy chị, thế nào?"

Minh Triệu lại lộ ra bộ dạng cười đùa vô hại, mà trong mắt Kỳ Duyên thì lại là một âm mưu được lên sẵn. Nàng cho dù ngốc cũng sẽ không đồng ý đề nghị này, giao ra cơ thể cho cô ta. Nàng chụp lấy đôi tay Minh Triệu đang chạy loạn trên người mình, đặt lên trên đầu.

"Cô đừng vọng tưởng được đυ.ng vào tôi, hôm nay, tôi sẽ theo ý nguyện của cô, cho cô chết ở trên giường." Kỳ Duyên nói xong, mở miệng cắn một bên vai đến in hằn dấu răng, đồng thời tay bên dưới đẩy nhanh tốc độ. Nàng có thể cảm giác được thân thể người bên dưới run lên khi nàng cắn lấy, lại càng cảm nhận được nơi ngón tay mình đang qua lại kia đã dần dần ướŧ áŧ.

"Ha ha, thân thể này của cô rốt cục là đã trải qua bao nhiêu lần? Ngay cả tôi làm vậy với cô mà cô vẫn có thể có cảm giác sao? Qúy Duyệt Phong, cô thật sự là một nữ nhân dâʍ đãиɠ!"

"Cám ơn Nguyễn ngục trưởng quá khen.. Ta có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, chị Ư a Không phải là đã biết rất rõ rồi sao?"

Kỳ Duyên không muốn trả lời Minh Triệu, mà đem tâm tư của mình đặt lên việc khác. Nàng rút ra chiếc roi da cá sấu bên hông, trói chặt hai tay Minh Triệu rồi cưỡng bức nàng tựa úp mặt vào tường, đưa lưng về phía mình. Khi mà đối phương còn chưa thể phản ứng kịp, rất nhanh đã đè lấy.

Bầu ngực nóng bỏng tiếp xúc với bức tường sắt thô ráp lạnh như băng làm cho Minh Triệu không khỏi đánh rùng mình một cái. Thân thể lại lần nữa bị tiến vào, vẫn như cũ là ba ngón tay thô bạo. Chẳng qua bởi vì hạ thể lúc này đã có chút ướt mới có thể khiến cho lần xâm nhập này thoải mái hơn. Minh Triệu ngẩng đầu lên cao giọng rêи ɾỉ, cho dù móng tay Kỳ Duyên đâm vào nơi đó phát đau, cho dù eo bị chèn ép sắp đứt đôi, nhưng tươi cười trên mặt nàng lại chưa có một khắc nào tiêu tan.

Đau đớn, dần dần trở nên không còn, thay thế lại là một cảm giác thỏa mãn quen thuộc. Minh Triệu biết lý trí của mình đang phiêu xa, mà thân thể cũng mềm nhũn giống như một dòng nước. Theo Kỳ Duyên va chạm, thân thể lên xuống theo từng nhịp. Đỉnh ngực sưng cứng ma sát với tường sắt, mang đến từng đợt cảm giác không thể nói rõ là đau hay là thỏa mãn. Bức cho đầu óc phát loạn.

"A Kỳ Duyên Kỳ Duyên! Muốn tôi! Ra sức yêu tôi! Ư A Ư" Kỳ Duyên đối mặt với âm thanh phóng đãng của Minh Triệu vẫn mắt điếc tai ngơ, từ lâu rồi nàng đã hình thành thói quen đối với nữ nhân này. Cánh tay vì liên tục hoạt động đã có chút đau nhức, nhưng Kỳ Duyên vẫn như cũ không chịu dừng lại, ngược lại lại tốc độ và lực đạo còn gia tăng.

Mắt nhìn nơi mình đang qua lại ra vào chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, ba ngón tay đặt bên trong cũng bị ép càng ngày càng chặt chẽ. Cho dù là người chưa từng trải qua chuyện, Kỳ Duyên cũng biết Minh Triệu sắp đến. Không thèm quan tâm đến hang động kia càng lúc càng chặt, hay là để ý Minh Triệu có bị thương hay không. Kỳ Duyên dùng khí lực lớn nhất từ trước tới nay một lần tiến nhập sâu vào bên trong, lập tức cảm giác được đầu ngón tay nóng rực. Mật dịch cứ theo tay nàng mà chảy xuôi ra, trên tay nàng cũng đầy chất lỏng tương tự.

Đạt tới cao triều, Minh Triệu tê liệt ngã vào trong lòng Kỳ Duyên từng đợt từng đợt thở hổn hển. Nhưng mà chưa chờ nàng nghỉ ngơi xong, tay Kỳ Duyên lại bắt đầu hoạt động. Eo bị nâng cao lên, thân thể giống như sắp bị cắt ra làm hai nửa. Khát vọng lại lần nữa thức tỉnh, Minh Triệu không tự chủ được đong đưa vòng eo, vặn vẹo theo tiết tấu của Kỳ Duyên.

"Ư Nhanh hơn chút! Nhanh hơn chút nữa! AA!" Cho dù thân thể đã sắp đạt cực hạn, Minh Triệu vẫn không chịu buông tha chính mình. Nàng vươn chân gắt gao quấn lấy eo Kỳ Duyên, ngón tay bám lấy giường đã trở nên trắng dã phát run, thân thể suy nhược từng đợt từng đợt run rẩy.

Rốt cục thì lại tới một lần, lúc này Minh Triệu ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng không còn. Liên tục ba ngày còn chưa ăn cơm, lại đã ăn đủ một trận đòn roi, rồi lại làm chuyện kịch liệt mất sức như vậy. Cho dù thân thể của người cường tráng cũng sợ chịu không nổi. Huống chi là Minh Triệu một người mảnh mai gầy yếu, suốt ngày thì nằm trong phòng giam hết say rượu hút thuốc, ăn rồi lại nằm?

"Sao rồi? Chịu không nổi sao? Tối nay lại chỉ là mới bắt đầu thôi!" Kỳ Duyên lật người Minh Triệu qua, nhìn tấm lưng của nàng bóng loáng lại che kín vết thương, lạnh lùng tuyên bố. Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng nàng mê luyến thân thể Minh Triệu là sự thật. Cũng không biết là từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân này bộ dạng tươi cười, Kỳ Duyên đã muốn tra tấn nàng, tra tấn cho đến khi phá huỷ ý cười của nữ nhân kia.

Nhưng mà, suốt hai năm nay, cho dù mình đối đãi với nàng thế nào. Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, thậm chí thường xuyên bỏ đói nàng, không cho nàng uống nước. Nhưng chỉ cần là khi mình xuất hiện trước mặt nàng, nữ nhân này lại vẫn như cũ trưng ra bộ dạng phóng đãng vô vị. Thật giống như, trên thế giới này không có ai, cũng không có chuyện gì có thể làm nàng bận tâm.

Kỳ Duyên trong lòng bùng lên cảm giác chán ghét, có phải đối nàng, mình cũng chỉ là một người không đáng bận tâm?

Lấy tay vuốt ve phía sau lưng tràn đầy vết thương, tay còn lại rất nhanh đi vào hoa viên sớm đã sưng đỏ. Cho dù đã hai lần đạt tới cao triều, nơi đó vẫn như cũ thật tình nghênh đón mình. Bây giờ Kỳ Duyên, giống như là một con mãnh thú nổi điên.

Nàng không còn lý trí, không còn vẻ trầm ổn tao nhã thường ngày, nàng chỉ muốn phá huỷ thân thể nữ nhân này, huỷ diệt hoàn toàn.

"Kỳ Duyên Đủ rồi.. Kỳ Duyên" Thanh âm mỏng manh khàn đυ.c xuyên thấu vào vành tai, đi vào trong óc. Lúc này Kỳ Duyên mới lấy lại tinh thần, lăng lăng nhìn người dưới thân bị nàng tra tấn suốt một buổi tối, cơ hồ sắp không còn ai nhận ra Minh Triệu nữa.

Thân thể gầy trơ xương bị che kín bởi đủ loại vết tích, một ít vết thương không được sơ cứu thậm chí đã nhiễm trùng. Cổ tay bị roi da buộc chặt sớm đã ma sát đến chảy máu, lại bởi vì không thể hồi máu mà da thịt chuyển sang xanh tím nhợt nhạt. Một đầu tóc đen dài bị mồ hôi chảy ra ướt nhẹp, một vài lọn dính vào gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, tất cả đều khiến cho người ta nhìn thấy phải hoảng sợ.

Rút ngón tay đặt trong thân thể Minh Triệu ra, ập vào mắt chính là một màu đỏ chói mắt. Máu theo đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống giường đã sẵn nhiễm hồng, nở ra một đoá Mân Côi đỏ rực. "Ha ha, thế nào? Minh Triệu mà cũng mở miệng cầu xin tha thứ sao? Cô không phải rất muốn được tôi chiều chuộng? Bây giờ lại không muốn làm sao?"

Cho dù là đến tận lúc này, Kỳ Duyên cũng không chịu buông tha cơ hội châm chọc Minh Triệu. Mà đối phương, nghe lời nàng nói xong cũng chỉ cười nhẹ, bộ dạng dù một chút cũng không tỏ vẻ sợ sệt.

"Cho dù Tôi còn muốn Cũng không đọ nổi thể lực của Nguyễn ngục trưởng a. Nếu còn tiếp tục. Tôi thật sự sẽ chết."

"Cô mà cũng sợ chết sao?" Kỳ Duyên hỏi. Nữ nhân này vậy mà vẫncòn sợ chết? Nếu mà sợ chết thật, sao lại còn không ngoan ngoãn nghe lời, sao lạicòn hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h mình?

"Đúng vậy Trên thế giới này Người sợ chết nhất, chính là tôi đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro