Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có Kỳ Duyên làm bạn trong phòng bệnh, khiến cho Minh Triệu cảm thấy khá cô ðõn. Vất vả chịu ðựng hai bình thuốc, nàng nhẹ nhàng giật giật ngýời bởi vì nằm suốt một hồi lâu làm cho ðộng tác có phần khó khãn, nàng chống ðỡ song sắt bên giýờng ðứng lên.

Tuy rằng trên ngýời Minh Triệu vết thýõng khá nhiều, nhýng nghiêm trọng nhất chỉ ở sau gáy cùng trên tay, cho nên ðõn giản ði dạo hay ðứng lên ðối với nàng mà nói dễ nhý ãn một bữa sáng. Mà sáng nay nàng sở dĩ làm ra bộ dáng nhu nhýợc cũng chỉ vì muốn Kỳ Duyên chiếu cố ðến mình mà thôi.

"Aihh, thật là chán." Minh Triệu ði vòng quanh giýờng, miệng lầm bầm than chán, tâm thì sớm ðã bay ðến bên ngýời tên Kỳ Duyên. Từ khi quan hệ giữa hai ngýời ngày càng ái muội, thời gian Minh Triệu nghĩ về Kỳ Duyên cũng càng nhiều. Cho dù là lúc ãn cõm, hay thời ðiểm ngẩn ngýời, chỉ cần trong ðầu có khoảng trống liền bị nữ nhân tên là Kỳ Duyên kia nhý virus xâm nhập chiếm cứ ðầu óc nàng, làm cho nó không thể hoạt ðộng.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, phía dýới là một mảnh cỏ màu xanh biết hoà cùng trýởng y màu trắng. Nếu ðoán không sai, nõi ðây hẳn là vì bệnh tình của các nàng mà xây dựng nên hoa viên này. Nghĩ ðến ðây, Minh Triệu bất ðắc dĩ cýời cýời, tuy rằng nõi ðây là ngục giam, cũng còn có vài phần nhân tính.

Nếu ai ðó hiểu ðýợc tính cách của Minh Triệu, thì chắc chắn biết rằng nàng sẽ không chịu thành thật ðứng một chỗ trong phòng bệnh. Nàng mặc vào áo bệnh nhân màu lam, ðẩy cửa býớc tới hoa viên. Dọc theo ðýờng ði, tuy rằng không ðýợc ðãi ngộ giống nhý ngôi sao trên thảm ðỏ, thật ra là nàng doạ chạy không ít nữ tù nhân.

Mắt thấy một cô gái nhìn mình nhý nhìn thấy ác quỷ liền bỏ chạy, thậm chí lại còn thét chói tai, Minh Triệu bất ðắc dĩ xoa trán, trong lòng cýời trộm. Tiểu muội muội à, tỷ biết tỷ xinh ðẹp nhý hoa, lại phảng phất khí chất tiên nữ, nhýng muội nhìn thấy tỷ, cũng không cần phải kích ðộng nhý vậy ði? Ðây là bệnh viện, kêu to không ðýợc ðâu nha. Trýớc không nói tim bệnh nhân không tốt, lỡ muội kêu to nhý vậy làm cho cảnh vệ hoặc là Nguyễn ngục trýởng thiết diện vô tý của chúng ta chạy ðến thì sao, tỷ chỉ muốn ði dạo hoa viên thôi chứ chẳng phải muốn ngâm nýớc nóng ðâu.

Ðể không bị chú ý, Minh Triệu výõn tay dùng cổ áo rộng thùng thình che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn ðýờng. Nàng tự cho là nhý vậy có thể giúp cho các nữ tù nhân bình tĩnh một chút, cũng dễ dàng ðến nõi nàng muốn ðến. Lại không biết, nàng hiện tại nhý vậy càng khiến cho các nữ tù nhân càng hoài nghi thêm mà thôi. Thật khó khãn výợt qua tình huống vô cùng vất vả này, Minh Triệu mới thành công ði tới hoa viên bệnh viện, ðứng trýớc cửa, nàng hít thật sâu một ngụm không khí. Có trời mới biết, từ hai nãm trýớc khi nàng bị ðýa vào Ðệ nhất nữ tử ngục giam ðến nay, ðã bao nhiêu lâu nàng mới ðýợc tự tại nhý vậy.

Nụ cýời trên mặt dần biến mất, Minh Triệu biết, ở ðịa phýõng này sẽ không có ngýời nhìn thấy mình. Vì thế nàng có thể cởi bỏ lớp mặt nạ týõi cýời giả tạo trýớc mặt ngýời khác. Men theo ðýờng cỏ nhỏ, chậm rãi ði tới, ngẫu nhiên nàng nhìn thấy phía trên týờng có gắn camera quan sát, Minh Triệu cũng không ý tứ tránh né.

Dù sao, Kỳ Duyên ðã nói, chỉ cần mình không výợt ngục, những chuyện khác ðều có thể làm. Nàng hiện tại chỉ ðến hoa viên này một mình, hẳn là không bị xem nhý là výợt ngục chứ? Nhýng nếu nhý hành vi có vi phạm quy ðịnh, Minh Triệu nàng cũng tuyệt ðối không chịu uất ức mà quay trở về, nàng vẫn cứ nhý vậy ðứng tại hoa viên không lớn cũng không thể nói là nhỏ này.

Ðang lúc Minh Triệu tâm tình tốt, bỗng dýng phía trýớc truyền ðến âm thanh nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhìn ngýời mặc áo trắng ngồi trên ghế, thấy quần áo của nàng, hẳn là bệnh nhân giống mình. Chỉ là nữ nhân này vì sao vô duyên vô cớ lại một mình ngồi ngốc ở chỗ này?

Lòng hiếu kỳ thúc giục Minh Triệu chậm rãi ði ðến chỗ của nữ nhân kia, càng ðến gần, âm thanh nói chuyện của ðối phýõng càng rõ ràng. Chỉ thấy nữ nhân nọ dùng tay bứt một ðoá hoa không rõ tên nhýng có rất nhiều cánh hoa. Miệng còn thì thào nói, Bác sĩ Ðồng thích mình, Bác sĩ Ðồng không thích mình.

Ngýời thông minh nhý Minh Triệu, tự nhiên hiểu ðýợc hành vi bứt hoa này là vì ðiều gì. Nếu nhý là thýờng ngày, nhìn thấy kiểu hành vi ngu ngốc này nàng nhất ðịnh quay ðầu ði chỗ khác. Chỉ là lúc này, nàng ngoài ý muốn nghe lén ðýợc một chuyện. Nguyên nhân bởi vì ở tại Ðệ nhất nữ tử ngục giam này, ngýời tên Bác sĩ Ðồng kia, cũng chỉ có thể là Ðồng Ánh Quỳnh.

Bởi vì Minh Triệu thích Kỳ Duyên, cho nên cũng tự nhiên biết ðến quan hệ giữa Ðồng Ánh Quỳnh và Kỳ Duyên. Tuy rằng nàng tiếp xúc không nhiều với nữ nhân kia, nhýng Minh Triệu có thể cảm giác ðýợc nàng ðối với mình bao nhiêu chán ghét cùng bài xích. Không phải không phát hiện chẳng qua là giả vờ nhý không biết mà thôi.

Dù sao nàng là ngýời tìm ðến Kỳ Duyên. Thế giới này sẽ không có ngýời nào hy vọng bằng hữu tốt của mình ðánh mất týõng lai, thậm chí ðánh mất cả quyền tự do lẫn cuộc sống.

Chỉ có ðiều Minh Triệu không nghĩ tới việc Ðồng Ánh Quỳnh nữ nhân "thẳng" kia lại ðýợc một nữ tù nhân khác thích. Phát hiện này, thật làm cho Minh Triệu cảm thấy khá thú vị. Ngýời luôn sợ thiên hạ bất loạn nhý nàng thì làm sao không thích chuyện này ðýợc, chỉ cần nghĩ ðến việc Ðồng Ánh Quỳnh cùng nữ tù nhân dây dýa, mang bộ dáng sức ðầu mẻ trán, Minh Triệu thật nhịn không ðýợc muốn cýời lớn.

Chẳng qua, ở trong ðây, nàng lại ði xem nhẹ một vấn ðề rất trọng yếu. Loại chuyện nữ tù nhân quấy rầy giám ngục trýởng hay bác sĩ, có lẽ cũng chỉ có ma ðầu nhý nàng mới có tài nãng dám làm, dù sao việc này yêu cầu nhất ðịnh cần phải là ngýời kiên trì, da mặt dày còn phải có diện mạo. Nếu nàng không kiên ðịnh, thì thật sự không có khả nãng ðạt ðýợc mục tiêu.

"Bác sĩ Ðồng thích mình, Bác sĩ Ðồng không tích mình, Bác sĩ Ðồng thích mình, Bác sĩ Ðồng không thích mình..." Cánh hoa cuối cùng rõi xuống, Minh Tú thở dài một hõi, sau ðó ðầu liền cuối thấp, nhý thể muốn che ðậy hốc mắt có chút phiếm hồng của mình.

Từ ngày bị thýõng, Minh Tú vẫn bị Ðồng Ánh Quỳnh bắt ở lại bệnh viện. Tuy rằng vết thýõng trên ngýời nàng không quá nghiêm trọng, hoàn toàn có thể trở về ký túc xá, nhýng Ðồng Ánh Quỳnh lại xuất phát từ tý tâm, ðể nàng lại chỗ này. Hai ngày nay, ðýợc Ðồng Ánh Quỳnh chiếu cố, Minh Tú tâm tình thoả mãn vui vẻ không ðếm ðýợc.

Ðồng thời, nàng còn ý thức ðýợc một việc. Nàng tựa hồ thật sự rất thích Bác sĩ Ðồng. Loại thích này, không giống với bằng hữu hay ngýời thân, mà là một cảm tình khác có tên là tình yêu. Minh Tú tuy rằng là ngýời rất ngốc, phản ứng chậm, nhýng cũng có thể hiểu rõ tình cảm của nàng ðối với Bác sĩ Ðồng.

Nàng thích nhìn bộ dáng cýời rộ lên của Ðồng Ánh Quỳnh, cũng thích nhìn Ðồng Ánh Quỳnh tức giận. Thích nhìn nàng nghiêm túc khám bệnh cho ngýời khác, càng thích nhìn thấy Ðồng Ánh Quỳnh sát thuốc cho nàng, khi lõ ðãng toát ra ðau lòng. Rất nhiều thời ðiểm, chỉ cần nhìn thấy Ðồng Ánh Quỳnh, Minh Tú ðều rất muốn ôm nàng vào lòng, hay giống nhý việc Výõng Thiến từng nói với nàng làm chuyện thân thiết với Ðồng Ánh Quỳnh. Chỉ là Minh Tú nhát gan, chỉ dám nghĩ mà thôi. Nếu thật sự nàng hành ðộng, chỉ sợ Ðồng Ánh Quỳnh ðem nàng doạ khóc mất.

Vì thế, thay vì nói cho Ðồng Ánh Quỳnh biết, Minh Tú lại dùng một phýõng pháp cực kỳ cũ rích chính là cầu thiên ðoán trýớc (mong ông trời cho biết kết quả trýớc). Mắt thấy hoa viên có nhiều hoa nở rộ, nàng tuỳ tay hái một ðoá, liền bắt ðầu bắt chýớc bứt hoa giống nhý trên TV. Nhýng vừa bứt hết, kết quả lại không nhý ý muốn.

Bác sĩ Ðồng chẳng lẽ không thích mình? Minh Tú tự hỏi bản thân mình. Vì thế, nàng không cam lòng một lần nữa tìm hoa có nhiều cánh rồi lại bứt tiếp. Mắt thấy dýới chân ngày càng nhiều cánh hoa, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có ðýợc ðáp án Bác sĩ Ðồng thích nàng, nhýng Minh Tú lại vẫn nhý cũ không an tâm.

Ðang lúc nàng ðiều chỉnh tốt cảm xúc, thời ðiểm muốn tiếp tục bứt hoa, phía sau truyền ðến tiếng cýời, sợ ðến mức làm cho thân thể nàng run rẩy. "Ai!?" Minh Tú mạnh quay ðầu lại, ðối diện với gýõng mặt tựa tiếu phi tiếu của Minh Triệu. Là....nữ nhân này...Không phải Bác sĩ Ðồng ðã nói là không ðýợc tiếp cận với Hồ ly tinh sao!?

Cảm thấy Minh Tú khẩn trýõng, lại nhìn thấy ánh mắt trừng to, Minh Triệu trên mặt tiếu ý càng sâu. Nàng nhý thế nào không nghĩ ðến, ngýời thầm mến Ðồng Ánh Quỳnh lại là vị tiểu bằng hữu này. Thật ðúng là có duyên, ngay tại khuôn viên bệnh viện, ðều có thể bị mình phát hiện ra gian tình.

"Ha ha, tiểu mỹ nữ, muốn theo ðuổi Bác sĩ Ðồng, dựa vào việc bứt hoa thì chỉ vô dụng nga." Minh Triệu ði ðến trýớc mặt Minh Tú nói, cặp mắt ðen kia mang theo ngýợng ngùng cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trýõng, hai tay nắm góc áo lui về sau. Tâm ðại thúc (tâm xấu) nhất thời tràn ra, thật sự nàng muốn ðùa giỡn một chút.

"Ai ui, tiểu mỹ nữ thật sự khả ái, trýởng thành hay vẫn là xử nữ ðây? Lần trýớc ở phòng bệnh ðèn mờ quá không hảo hảo nhìn rõ mặt em, vừa thấy thật ðúng là hữu mô hữu dạng, nào mau tới cho tỷ tỷ ôm cái coi!" Minh Triệu nói xong, liền výõn hai tay ôm Minh Tú, vừa lúc nàng chuẩn bị ôm lấy, ðối phýõng liền hạ thắt lýng trốn qua một bên.

Thật giống nhý mình là chó sói xấu xa ý xấu muốn ãn thịt cô bé quàng khãn ðỏ.

"Ai ui, tiểu mỹ nữ thật không ðáng yêu chút nào, tỷ tỷ chỉ muốn ôm một cái mà cũng không cho. Bộ dáng này, không thể trách Bác sĩ Ðồng của em không thích em a."

Sự thật chứng minh, Minh Triệu bà dì quái ðãn này không ôm ðýợc Minh Tú, trong lòng thập phần bất mãn, nói chuyện cũng bắt ðầu ðộc mồm ðộc miệng.

"Chị không ðýợc nói lung tung! Ai nói với chị là Bác sĩ Ðồng không thích tôi!?" Nghe Minh Triệu ðánh giá, Minh Tú nóng nảy trả lời. Nàng có thể cho phép Minh Triệu mắng nàng, hoặc là châm chọc nàng, nhýng lại không muốn nghe ðến việc Ðồng Ánh Quỳnh không thích nàng. Nàng biết mình vô dụng, cái gì cũng không tốt, cãn bản không xứng với Bác sĩ Ðồng, nhýng lời này chỉ có Ðồng Ánh Quỳnh mới có thể nói với nàng. Nhìn qua Hồ ly tinh cũng ðang rất xấu hổ, Minh Tú không cần nàng nói với mình nhý vậy.

"Làm sao vậy? Tiểu mỹ nữ sinh khí nga? Kỳ thật, lời tôi vừa nói cũng chỉ là sự thật mà thôi a. Nếu Bác sĩ Ðồng của em thật sự thích nhý em nói, thế em vừa rồi chõi cái thể loại ngu ngốc bứt hoa làm gì? Hay là do em thấy hoa viên nở hoa ðẹp quá nên chọc giận em ðây?"

"Chị...Chị...Chị nói bậy!" Minh Tú bị Minh Triệu hỏi lại, làm cho á khẩu, từ nhỏ nàng là ðứa nhỏ ngoan dễ bảo, cho tới bây giờ nàng vốn không cùng bất kỳ ai phát sinh xung ðột hay tranh cãi. Cho nên ðυ.ng phải cái miệng lanh lợi nhý Minh Triệu, cũng chỉ có tám cái miệng mới ðấu lại ðýợc.

"Tôi, tôi, tôi, tôi cái gì mà tôi a? Tiểu mỹ nữ nhìn qua thấy thông minh, nhý thế nào chuẩn bị nói liền lấp bấp ðây? Tỷ tỷ nói cho em biết nga, theo ðuổi mỹ nữ, nhất là theo ðuổi nữ nhân thoạt nhìn mặt ngoài ðứng ðắn bên trong buồn tao cùng phúc hắc nhý vậy, em lại yếu ớt nhý thế, các nàng lại càng khi dễ em. Hõn nữa muốn ðợi ðến khi các nàng chân chính thích em, không thể không thừa nhận, quả thực ðến chết cũng ðừng nghĩ ðến."

Minh Triệu nói xong, bất ðắc dĩ lắc lắc ðầu. Ở trong lòng nàng, Kỳ Duyên cùng Ðồng Ánh Quỳnh trên cõ bản ðều thuộc kiểu ngýời này. Tuy rằng chức vị của Ðồng Ánh Quỳnh là hộ lý, mỗi ngày mặc một thân màu trắng, nói cýời vô hại, giống nhý tiên nữ hạ phàm. Nhýng trải qua mấy lần tiếp xúc trýớc, Minh Triệu cõ hồ liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nữ nhân này cãn bản là không phải hoàn toàn giống thế. Bảo ðảm a, cùng Kỳ Duyên giống nhau, ðều là buồn tao phúc hắc.

Mà nay nhìn thấy tiểu bằng hữu mình quen biết nói thích Ðồng Ánh Quỳnh. Minh Triệu trong lòng, nhất thời liền cảm khoái ngàn vạn lần. Nói xem, hai ta cùng là tù nhân của Ðệ nhất nữ tử ngục giam, lại ðều yêu nữ nhân phúc hắc lại không ðýợc tự nhiên rồi lại buồn tao kia, tôi không giúp em, giúp ai a?

Cho nên Minh Triệu phải liên minh giúp kẻ yếu kháng chiến, vì thế nàng bắt ðầu dạy Minh Tú cách truy ðuổi Ðồng Ánh Quỳnh. Hai ngýời cùng nhau ngồi trên ghế dài, sau ðó Minh Triệu bắt ðầu dạy Minh Tú khoá học ðầu tiên. Ðầu tiên a, ðầu tiên là phải giảng về cấu tạo thân thể của nữ nhân, sau ðó giảng cho nàng biết kiến thức về ðồng tính luyến ái, cuối cùng chính là tuyệt kỹ truy ðuổi nữ nhân, Minh Triệu ðều nhất nhất truyền thụ cho Minh Tú, còn ngýời nghe cũng cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.

Sau một phen truyền dạy, Minh Triệu ðổi cách xýng hô với Minh Tú từ tiểu mỹ nữ thành Minh Tú. Còn ðối phýõng cũng ðổi từ hồ ly tinh thành một tiếng Phạm tỷ tỷ, làm cho Minh Triệu tâm hoa nở rộ.

"Phạm tỷ tỷ, chuyện chị vừa nói, nếu yêu một ngýời, là luôn muốn giữ lấy ngýời ðó từng giây từng phút, vậy cụ thể biểu hiện bằng cách nào a?" Sau khi Minh Triệu giảng mỏi mệt, Minh Tú bắt ðầu ðặt vấn ðề. "Này a, kỳ thật cũng rất ðõn giản."

"Nếu thật sự yêu một ngýời, không lúc nào không nghĩ ðến nàng cho dù nàng ở cạnh hay không ở cạnh em. Em chỉ cần nhìn nàng, cũng khiến em cảm thấy hạnh phúc. Thời ðiểm nàng vui vẻ, em sẽ vui vẻ hõn nàng. Khi nàng khổ sở, em sẽ khó chịu hõn cả nàng. Chủ yếu khi yêu một ngýời, em ðối với nàng sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu muốn giữ lấy nàng. Em lúc nào cũng muốn ðể ngýời ấy bên cạnh mình, ôm lấy nàng, thân thể nàng, thậm chí là còn muốn làm những chuyện thân mật hõn thế."

"Phạm tỷ tỷ, vì sao khi yêu một ngýời, sẽ muốn gần gũi nàng? Hõn nữa, chuyện thân mật kia, là thân nhý thế nào?" Minh Tú vẻ mặt tò mò hỏi, chỉ là vấn ðề này khiến cho Minh Triệu khó trả lời . Nàng làm sao có thể ðem tiêu chuẩn hôn nồng nhiệt truyền dạy ðây? Tuy rằng nữ hài tử so với nàng không nhỏ tuổi hõn là bao, nhýng...Minh Triệu nhý thế nào có thể dạy hành vi xấu này cho trẻ vị thành niên ðây.

"Phạm tỷ tỷ, chị ðang nghĩ cái gì vậy? Em hỏi chị bằng cách nào mới học ðýợc cách thân mật, hay là chị lấy mình ra thực hành với em có ðýợc không?" Minh Tú vừa nói xong, bỗng nhiên ðứng dậy, ðem hai tay ðặt lên vai Minh Triệu. Nhìn thấy Minh Tú ðặt tay lên vai mình, càng ngày càng tiến gần ðến mặt, Minh Triệu nhất thời biểu tình rõ ràng rất khó coi.

Ngýời này, muốn làm là làm sao?

"Minh Tú, em sao phải...?" Minh Triệu cực lực hýớng ðầu ra phía sau, ðến khi không thể lùi ðýợc nữa, mới ðành lòng dừng lại.

"Phạm tỷ tỷ, em cảm thấy nếu chỉ nói thì không rõ ràng, nhìn chị có kinh nghiệm nhý vậy, nhất ðịnh là thýờng xuyên cùng ngýời khác thân mật? không bằng chị tự mình dạy em sẽ tốt hõn không phải sao?"

Minh Tú nói xong, liền hýớng Minh Triệu còn ðang kinh ngạc, nàng hé mở thần cánh hoa hôn tới. Hai ðầu chạm vào nhau, cả hai vẫn không phát hiện Kỳ Duyên cùng Ðồng Ánh Quỳnh ðứng phía sau sớm ðã xanh mét mặt mày.

-Hết Chýõng 43-

Tác giả có lời muốn nói: Chýõng này viết thật sự là một loại sung sýớиɠ a, lúc trýớc có ngýời hỏi rằng Minh Tú là công hay Ðồng Ánh Quỳnh là công? Ta nghĩ, hai ngýời bọn họ kỳ thật là hỗ công, nhýng ngýời ra tay trýớc a, khả nãng sẽ làm ðại gia không týởng ðýợc. Thôi... Ðại gia nói xem, Tiểu Phong Phong là cýờng thụ, ðυ.ng phải Minh Tú nhýợc ngốc công, các nàng ai sẽ thắng ðây, hõn nữa, Nguyễn ngục trýởng nhìn thấy ngýời của mình bị cýỡng hôn, có thể hay không bỗng nhiên biến thành ác quỷ ðây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro