Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quả thật là thay ðổi rất nhiều, tuy rằng tôi lúc trýớc ít tới nõi này nhýng cũng nhớ rõ nõi này trýớc kia không có nhiều toà nhà cao ốc nhý vậy." Nghe Minh Triệu nói, Kỳ Duyên cũng cảm khái nói. Cô biết Minh Triệu hai nãm ở ngục giam chịu nhiều cực khổ, cũng biết có rất nhiều ngýời từ ngục giam bỗng nhiên ðýợc thả ra ðều có ðôi chút sợ hãi không thích ứng với cuộc sống bên ngoài.

Sau ðó toàn bộ bên trong xe ðều thần kỳ im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.

Một hồi sau có vài ngýời xuất hiện, nõi ðây là khu phố buôn bán vừa ðýợc thành lập gần ðây nhất tại X Thị, ngoài nhiều nhà hàng không ðếm hết còn có trung tâm mua sắm, siêu thị, cùng với rất nhiều cửa hàng buôn bán hàng hiệu ðộc quyền.

"Gấu, muốn ãn gì ðây?" Minh Triệu hỏi Kỳ Duyên, bốn ngýời xuống xe, ðứng ngay ngã tý bên cạnh cánh cửa rực rỡ ánh ðèn khách sạn, bỗng nhiên không phân biệt rõ phýõng hýớng.

Bởi vì chỉ muốn ra ngoài ãn cõm, vì thế vừa rồi ở biệt thự Minh Triệu liều chết liều sống bắt buộc Kỳ Duyên thay ðổi một bộ quần áo ngày thýờng. Phải biết rằng, ngýời khác nhận xét Kỳ Duyên cũng không phải là một ngýời quá bảo thủ, quần áo của cô, ðại ða số mang thiên hýớng thành thục hoá. Ngoài quần áo tây trang, còn lại ðều là quần dài cũng áo sõ mi trắng, ðõn ðiệu nhýng giản dị, lại không mất vẻ cao nhã.

Còn Minh Triệu lại týõng phản hoàn toàn với Kỳ Duyên. Nhiều ngýời cho rằng nàng là một ngýời ham thích. Trýớc khi vào ngục, bên ngoài nàng chính là Quý Thị Tổng tài. Trừ bỏ mỗi ngày làm việc, phải mặc trang phục ði làm, còn lại ðều trang ðiểm xinh ðẹp, thiên biến vạn hoá.

Nàng thiên về váy ngắn Bé tao quyến rũ, cũng có thể là váy dài týõi mắt tao nhã, ðôi khi lại là quần bò T-skirt hýu nhàn ðõn giản, hoặc là mang theo một ít trang sức trung tính. Tóm lại, 365 ngày, Minh Triệu mỗi ngày ðều mặc mỗi kiểu quần áo khác nhau Bé cách khác nhau. Nhýng khi nàng biến thành lão ðại của hắc bang, chính là luôn mặc một thân màu ðen giống nhý xã hội ðen mà thýờng thấy trên TV.

Từ lúc ra ngoài ngục giam, không có ngýời thân nào ðến thãm Minh Triệu cũng không ðýa cho nàng nhu yếu phẩm sử dụng. Vì thế, quần áo nàng mặc ðều là của Kỳ Duyên, tuy rằng nàng thực thích mặc quần áo của Kỳ Duyên vả lại còn mang theo hýõng vị chuyên chúc của cô, nhýng nàng sao có thể cứ mãi mặc quần áo của lão bà nhà mình ðây?

Nữ nhân luôn quan trọng bề ngoài của mình, huống chi Minh Triệu bây giờ còn muốn tìm cách theo ðuổi Kỳ Duyên, cứ mặc mãi nhý vậy làm sao có thể thể hiện ðặc ðiểm ãn mặc riêng của mình, nhý thế nào có thể biểu hiện sự xinh ðẹp của bản thân? Làm sao có thể câu dẫn thành công Kỳ Duyên ðây? Cho nên nói, mặc dù vẫn chýa ãn cõm nhýng tâm tình Minh Triệu ðều là bay thẳng vào các cửa hàng bán quần áo lớn nhỏ, hận không thể ngay lập tức lôi kéo Kỳ Duyên cùng mình ði mua sắm quần áo, thuận tiện thay ðổi một chút Bé cách ãn mặc của Kỳ Duyên, không cần mỗi ngày ðều ãn mặc khô khan nhý vậy.

"Quán ãn này ðýợc không?" Ðứng ngay một nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên (1), Kỳ Duyên quay ðầu hỏi Minh Triệu các nàng. Tuy rằng là ngýời của X Thị, nhýng cả nhà Kỳ Duyên ðều rất thích ãn cay. Mới trýớc ðây, Lý mụ mụ thýờng xuyên học một ít món cay Tứ Xuyên làm cho cô cùng Tần ba ba ãn. Mỗi lần nhìn thấy màu hồng hồng cùng nhiệt khí nóng hổi của món cay Tứ Xuyên, Kỳ Duyên liền cảm thấy thèm ãn, dần dần cũng dýỡng thành thói quen ãn cay.

"Ngô, ãn cay sao? Cũng ðýợc" Thấy Kỳ Duyên muốn ãn món cay Tứ Xuyên, Trần Tĩnh Hinh tự nhiên cũng không ý kiến gì. Ðối với ngýời làm ðặc công nhý nàng mà nói, mỗi khi chấp hành nhiệm vụ ðừng nói là món cay Tứ Xuyên, vài ngày không ãn cõm cũng là chuyện thýờng. Trong dạng hoàn cảnh khắc nghiệt, chỉ cần có gì ðó nhét vào miệng, Trần Tĩnh Hinh ðều không cự tuyệt, cũng ðừng nói ðến món ãn cay.

Ngýời một mực im lặng không lên tiếng Phùng Dịch cũng không phản ðối, nàng vốn là ngýời Tứ Xuyên, từ nhỏ ãn cay mà lớn lên. Tuy rằng không nói không ãn cay sẽ không ngon nhýng bình thýờng ãn cái gì cũng bỏ thêm một ít tiêu vào món ãn. "Minh Triệu, cô ãn ðýợc không?" Thấy Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch ðồng ý ãn món cay Tứ Xuyên, Kỳ Duyên quay ðầu hỏi Minh Triệu.

"Có thể, ðýõng nhiên có thể." Minh Triệu cýời nói, nhýng trong lòng lại âm thầm phát run. Trời biết, nàng là ngýời rất sợ ãn cay. Trýớc ðây Minh Triệu ở cô nhi viện, thức ãn cũng không gọi là ngon lành gì. Mỗi ngày có thể ãn no cũng là chuyện không dễ dàng, nhýng cho dù thế nào nàng vẫn không thích ãn món cay.

Không biết có phải do mẫn cảm với món cay, hay là do trời sinh vốn ðã không thích, Minh Triệu mỗi lần chỉ cần ãn phải một ít cay liền phản ứng ðặc biệt kịch liệt. Cho dù là chỉ cay một ít nàng cũng ðều bị vị cay làm cho ðỏ mắt, cho nên ðừng nói ðến món cay Tứ Xuyên. Chẳng qua nhìn thấy Kỳ Duyên mang vẻ mặt chờ mong, nàng dù sợ ãn cay cũng không muốn làm Kỳ Duyên mất hứng. Cái gọi là Nhị thập tứ hiếu của cố nhân (2)), hẳn chính là giống nhý Minh Triệu lúc này? Minh Triệu ngồi trýớc bàn cõm, nhìn nồi lẩu ðỏ bừng lửa món Tứ Xuyên, trong lòng thầm nghĩ.

"Ðồ ãn chín rồi, ãn thôi." Kỳ Duyên nhẹ giọng nói, sau ðó lấy ðũa gắp cá trong nồi lẩu vào bát mình. Còn Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch cũng không khách khí ãn. Nhìn bộ dáng bất diệc nhạc hồ(3) của ba ngýời, Minh Triệu gắp một ít món cay mà không bao giờ ãn bỏ vào trong bát cọ qua cọ lại, mới chậm rãi bỏ vào miệng.

"Nóng..." Mới vừa bỏ vào miệng, thậm chí không kịp ãn, ðầu lýỡi liền truyền ðến vị cay làm cho Minh Triệu nhịn không ðýợc hô hấp một ngụm khí lạnh, vừa cay vừa ðau nhý lạc mất hồn phách. Nàng nhanh tay lấy nýớc trà bên cạnh uống vào, vì bị kịch thích mà ðôi mắt có một chút ửng ðỏ. Kỳ Duyên cùng Trần Tĩnh Hinh chuyên chú ãn cũng không chú ý ðế biểu hiện của Minh Triệu, chỉ là Phùng Dịch ngồi ðối diện nhất thanh sở thị thấy hết ðộng tác của nàng.

"Quý tiểu thý, thật cao hứng có thể quen biết cô, hõn nữa còn cùng cô hợp tác. Hôm nay cô cùng Hinh Hinh xảy ra vài chuyện hiểu lầm, hy vọng cô không ðể trong lòng. Ðúng rồi, thức ãn hýõng vị không tệ lắm, cô gầy nhý vậy, hẳn là ãn nhiều một chút" (editor: ðúng là phúc hắc tiểu la lị chúng ta ko nên ðắc tội). Phùng Dịch nói xong, lấy ðôi ðũa mới gắp ðầy một chén thức ãn nhìn không rõ là gì ðýa cho nàng, chỉ có thể thấy toàn bộ ðều là một mảng màu hồng món cay Tứ Xuyên ở trýớc mặt Minh Triệu. Cái chén có thể nói là làm cho ðối phýõng hoa cả mắt. Minh Triệu không nhìn rõ Kỳ Duyên bên cạnh, còn có Phùng Dịch mang theo vẻ mặt thiện ý, nháy mắt khiến nàng cảm giác ðýợc mình có chút xem nhẹ ðối phýõng. Tuy rằng Phùng Dịch qua thực nhìn rất khả ái, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai, nhýng sau chuyện phát sinh hôm nay, Minh Triệu liền kết luận ngýời này nhìn qua tuyệt ðối không giống nhý vẻ ngoài ðõn thuần khả ái nhý vậy.

Nhớ ðến tiểu Loly Minh Tú, rồi nhìn sang ngýời trýớc mặt, Phùng Dịch bề ngoài khả ái, nội tâm không chừng so với than còn muốn ðen hõn, Minh Triệu thật muốn ðem cái chén thức ãn Tứ Xuyên này ném vào mặt ðối phýõng. Bốn ngýời các nàng rõ ràng vừa mới gặp mặt, cũng không gọi là quen thuộc hiểu biết nhau. Nhýng vì lý do gì hết lần này ðến lần khác gây phiền toái cho mình? Chẳng lẽ là do mình làm gì ðó chọc ðến tiểu Loly này?

Minh Triệu bất ðộng thanh sắc quan sát Phùng Dịch cùng Trần Tĩnh Hinh, hai ngýời này là ðặc công trải qua huấn luyện khắc nghiệt của quốc gia, kỹ xảo che giấu thân phận tự nhiên không thể xem thýờng. Ngýời khác nhìn vào các nàng chỉ cho rằng hai nàng là nữ sinh phổ thông bình thýờng, không thể tìm ra dấu vết nào. Nhýng nếu ðổi lại là Minh Triệu, nói không chừng lập tức phát giác ðýợc cả hai so với ngýời bình thýờng bất ðồng.

Mặc kệ là tiết tấu hay tốc ðộ býớc chân, dài ngắn lớn nhỏ ðều ðồng nhất. Cho dù ðể Trần Tĩnh Hinh ði trên bờ cát, mỗi một dấu chân ðều nhất ðịnh có ðộ sâu giống nhau. Còn Phùng Dịch khiến cho Minh Triệu nghĩ rằng nàng so với Trần Tĩnh Hinh càng ðáng sợ hõn.

Nàng cùng Kỳ Duyên không hiểu biết rõ về bối cảnh, thực lực cũng nhý tính cách của hai ngýời các nàng, còn các nàng ðối với Minh Triệu còn có ý ðồ khác. Cảnh sát sẽ không yên tâm ðể Kỳ Duyên quản chế mình, cho nên mục ðích của hai ngýời kia ngoài việc hiệp trợ phá án, rất có thể chính là giám sát nhất cử nhất ðộng của mình.

Phùng Dịch này tuy tuổi còn rất nhỏ, nhýng so với ngýời trýởng thành nói không chừng càng lão luyện hõn. Nàng thập phần hiểu ðýợc và lợi dụng lòng ngýời ðể mýợn dao gϊếŧ ngýời, càng biết nên lợi dùng ngýời nào ðể ðạt ðýợc mục ðích của mình. Loại hình phúc hắc Loly rất khó ðối phó. Bởi vì bề ngoài của nàng là Thiên Sứ, nhýng bên trong cất giấu tâm tính ác ma.

Hõn nữa hôm nay nghe cuộc ðối thoại của hai ngýời, Minh Triệu biết ðýợc quan hệ không ðõn giản giữa các nàng. Cho dù không phải là một ðôi ðồng tính nhýng cũng có thể là lẫn nhau thích ðối phýõng. Nếu nhý ði châm ngòi mối quan hệ của các nàng, nhất ðịnh cho dù lên trời cũng không thoát. Nàng cùng hai ngýời kia ðã ðộng thủ, ðối phýõng nhất ðịnh sẽ liên kết ðối phó nàng.

"Cô nghĩ gì vậy? Nhý thế nào lại không chịu ãn? Cô còn muốn tiếp tục gầy nữa sao?" Kỳ Duyên lên tiếng ðánh gãy phán ðoán của Minh Triệu. Nàng lấy lại thần nhìn cái bát của mình ðầy thức ãn do Kỳ Duyên cùng Phùng Dịch gắp cho. Toàn bộ mảnh màu hồng quả thật giống nhý tử thần ðến ðòi mạng nàng.

"Ngô...Vừa rồi suy nghĩ một vài chuyện mà thôi." Minh Triệu nói xong, mang vẻ mặt khổ sở gắp miếng ðậu trong bát bỏ vào miệng ãn. Vốn nghĩ rằng, ðậu hẳn là không quá cay. Ai biết ðýợc so với vài món Minh Triệu vừa rồi ãn còn muốn cay hõn.

"Ô...ô" Cay ðến nổi Minh Triệu nhanh tay cầm lấy ly nýớc bên cạnh uống vào, cõm chỉ vừa mới ãn hai miếng mà nàng ðã muốn uống hết nýớc trà của nhà hàng. Ðừng nói là ãn, nàng chỉ uống nýớc cũng ðủ muốn hét lên. "Cô sợ cay sao?" Thấy Minh Triệu phản ứng nhý vậy, Kỳ Duyên cho dù có ngốc cũng có thể ðoán ðýợc Minh Triệu không thể ãn cay ðýợc.

"Ngô, không sao ðâu, Gấu ãn cõm của chị là ðýợc rồi, em no rồi." Minh Triệu nói xong, vốn da mặt trắng nõn ðã nổi lên nhợt nhạt phiếm hồng. Trời õi, nàng Minh Triệu cý nhiên bởi vì ãn cay mà khóc nhè, quả thật muốn chết ði cho rồi. "Nhý vậy ði, tôi dẫn nàng ra ngoài tìm gì ãn. Các ngýời ãn xong không cần chờ chúng tôi, cứ ði về trýớc."

"Nguyễn ngục trýởng, tuy rằng tôi không có lý do gì ngãn cản cô. Nhýng tôi muốn nhắc nhỏ cô một chút, cho dù cô cùng nàng có quan hệ nhý vậy nhýng cũng ðừng quên ngýời này chính là trọng phạm tầng tám cực kỳ nguy hiểm của Ðệ nhất nữ tử ngục giam. Ðây là số ðiện thoại của tôi, nếu có gì ðột ngột phát sinh, thì gọi ðiện cho tôi." Trần Tĩnh Hinh nói xong lấy giấy ghi số ðiện thoại ðýa cho Kỳ Duyên. Phía trên viết hai dãy số, hẳn là của nàng cùng Phùng Dịch.

"Ân, tôi biết rồi." Kỳ Duyên tuỳ tay tiếp nhận tờ giấy của Trần Tĩnh Hinh, sau ðó kéo tay Minh Triệu ði ra ngoài. Gió ðêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc ðen dài hiếm khi không cột cao của Kỳ Duyên, vài sợi quấy rầy trong gió. Càng nhiều thổi lên mặt Minh Triệu, mang theo một trận hýõng thõm.

"Cô không thể ãn cay sao không chịu nói sớm, rõ ràng gầy thành ra nhý vậy, còn không chịu ãn cái gì cả. Nếu cô không dýỡng béo một chút, về sau tôi mang cô ra ngoài ðýờng ngýời khác lại bảo tôi ngýợc ðãi cô. Ði, tôi dẫn cô tìm gì ãn." Kỳ Duyên nói xong, nhìn Minh Triệu ðứng trong gió, tý tiền týởng hậu (4), thân thủ ðem nàng ôm vào lòng. Cô sở dĩ hành ðộng nhý vậy, hoàn toàn vì ðêm nay gió quá lớn. Kỳ Duyên thật sự sợ không cẩn thận Minh Triệu sẽ bị gió thổi bay ði mất.

Xảy ra thân mật thình lình nhý vậy, khiến cho Minh Triệu có chút thụ sủng nhýợc kinh (5). Nàng chýa bao giờ nghĩ Kỳ Duyên sẽ ở bên ngoài chủ ðộng, càng không nghĩ Kỳ Duyên muốn dýỡng nàng béo hõn. Ngoan ngoãn lui vào lòng Kỳ Duyên, tuy rằng cái ôm này không dày rộng nhýng cũng ðủ làm Minh Triệu cảm thấy ấm áp dị thýờng. Nàng vụиɠ ŧяộʍ ngẩng ðầu nhìn sýờn mặt gần trong gan tất của Kỳ Duyên, trên mặt không che dấu ðýợc ý cýời.

Ðêm nay Gấu thật sự rất ðẹp, Minh Triệu trong lòng thầm nghĩ, hoàn toàn biến thành bộ dáng vợ nhỏ.

-Hết chýõng 57-

(1): /chapter5/chapter50303.htm

(2): Hai mýõi tý tấm gýõng hiếu thảo của ngýời xýa

(3): Bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: Làm việc gì ðó mải mê ðến nỗi quên cả trời ðất

(4): Tý tiền týởng hậu: Làm trýớc nghĩ sau

(5): Thụ sủng nhýợc kinh: Ðýợc sủng ái mà lo sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro