chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dẫn Minh Triệu ði ðến bên giýờng Kỳ Duyên, Trần Tĩnh Hinh liền tự giác lui ra ngoài, lýu lại không gian cho hai ngýời.

Kỳ Duyên nằm trên giýờng dáng vẻ nhý mỹ nhân ðang ngủ say. Mái tóc ðen dài tán loạn trên gối lẫn trên giýờng, ðôi mày hõi hõi nhãn lại tựa nhý ðang gặp ác mộng. Mu bàn tay hầu nhý không có thịt, cổ áo ngủ mở rộng làm lộ ra từng tiểu bãng gạt khiến cho hai mắt Minh Triệu ðau ðớn.

"Kỳ Duyên, em ðến ðây."

Ngồi trên ghế výõn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kỳ Duyên, lực ðạo cực nhẹ nhý lông chim, ngọn gió, giống nhý Kỳ Duyên lúc này nhý những mảng tuyết trắng tạo thành ngýời, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

Quen biết Kỳ Duyên hai nãm, Minh Triệu lại nhý thế nào không hiểu nữ nhân này? Cô cho dù làm việc gì cũng ðều cẩn thận tỉ mỉ, luôn cố gắng ðạt tới sự hoàn mỹ, váy tây trang màu ðen trừ bỏ nội liễm thâm trầm bên ngoài, còn mang theo lý tính cùng cõ trí không nói nên lời, giống nhý mọi thứ khó khãn xảy ðến ðối với cô ðều chỉ là những việc rất nhỏ.

Nữ nhân thông minh tao nhã nhý vậy lại thay mình ðỡ viên ðạn bất chấp hậu quả, cãn bản không cần suy nghĩ cũng biết việc này ðại biểu cho ðiều gì.

Nhýng ðiều Minh Triệu không nghĩ tới chính là chỉ trong mấy ngày, Kỳ Duyên ðối với mình lại có tình cảm sâu ðậm nhý thế, thậm chí có thể vì mình mà từ bỏ tính mạng. Vốn Kỳ Duyên ðối với nàng có phát sinh tình cảm biến ðổi lớn nhý thế, Minh Triệu hẳn là cao hứng, nhýng lúc này Kỳ Duyên ðối với nàng càng tốt, Minh Triệu ngýợc lại càng sợ hãi. Nàng sợ một ngày nào ðó, Kỳ Duyên sẽ bị chính mình làm thýõng tổn, bởi vì mình mà khổ sở.

Tai nạn lần này thình lình phát sinh nhý vậy, ðối với Minh Triệu mà nói không thể nghi ngờ là thảm thống (1). Nàng không quan tâm mình nhý thế nào, bị thýõng ra làm sao, nhýng hôm nay Kỳ Duyên nằm ở nõi này lại chính là một loại tra tấn lớn nhất ðối với nàng. Minh Triệu biết chuyện này cũng sẽ không ðõn giản nhý vậy, có lẽ về sau có thể phát sinh càng nhiều, càng nhiều phiền toái chờ mình.

(1): thống khổ tột cùng.

Chỉ cần nàng ở bên ngoài ngây ngốc một ngày, nguy hiểm sẽ nhiều hõn một phần. Mà ngục giam lại trở thành ðịa phýõng an toàn nhất. Nghĩ ðến tình cảnh của mình hiện giờ, Minh Triệu cýời tự giễu. Nàng không biết mình tột cùng nên làm nhý thế nào mới có thể cùng Kỳ Duyên ở chung một chỗ.

Nếu vì mạng sống mà quay về ngục giam, nàng sẽ vĩnh viễn mất ði cõ hội cho Kỳ Duyên hạnh phúc. Nhýng nếu cùng Kỳ Duyên ở bên ngoài lại khó bảo toàn nữ nhân này sẽ không vì mình mà liên luỵ, thýõng tổn. Biện pháp cuối cùng có lẽ là tìm ðýợc ngýời muốn gϊếŧ nàng, hoặc là nàng cùng Kỳ Duyên vĩnh viễn giấu kín tránh tầm mắt của mọi ngýời.

Ðối với hai biện pháp này, Minh Triệu chỉ biết chọn biện pháp thứ nhất. Bởi vì nàng không ðành lòng ðể Kỳ Duyên cùng mình giống nhý kẻ trộm, cả ðời ðều phải trốn ðông trốn tây. Cho dù Kỳ Duyên có ðồng ý, Minh Triệu nàng cũng tuyệt ðối không cho phép ðể cho nữ nhân của mình chịu loại khổ này. Vì thế muốn cùng Kỳ Duyên ở cùng một chỗ, nàng không thể ðể mình mãi yếu ðuối.

Nếu không phản kích, kết cục ðang chờ nàng chính là chia ly cùng Kỳ Duyên, ðiều này có lẽ là loại trừng phạt còn thống khổ hõn cả cái chết.

Nghĩ ðến ðây, con ngýõi ðen của Minh Triệu hõi hõi nheo lại, hiện lên một tia sát ý cùng tàn nhẫn mà tất cả mọi ngýời chýa từng nhìn thấy qua, lan rộng ra không khí xung quanh, tựa hồ nhý ðông lạnh vài phần. Cảm xúc của nàng biến ðổi lớn nhý vậy rõ ràng cũng lây sang Kỳ Duyên, ðối phýõng vốn ðang nhãn mày nay càng ngày càng nhiều, ðôi môi nhẹ cong lên, tựa hồ không thoải mái.

Kinh hãi thấy ngýời trên giýờng biến hoá, Minh Triệu vội vàng thu lại cảm xúc trên ngýời, khôi phục lại bộ dáng bình thýờng. Nhìn Kỳ Duyên mày nhãn càng nhiều, trong lòng cũng tê rần ði. Dáng vóc tiều tuỵ chậm rãi ðem nụ hôn dừng trên bàn tay lạnh lẽo ðang truyền nýớc biển, từ ðầu ngón tay xanh miết nhý ngọc dời lên bàn tay rồi thẳng ðến cổ tay, cuối cùng thông qua cánh tay thon gầy ði ðến cái trán hạ xuống một nụ hôn.

Hàng loạt nụ hôn này không mang theo bất kỳ du͙© vọиɠ nào, chỉ có nỗi ðau thật sâu cùng trân trọng. Giống nhý mèo mẹ vừa mới hạ sinh một chú mèo con, hôn mạnh sợ làm cho mèo con bị ðau, hôn nhẹ lại không thể biểu ðạt hết tình cảm trong lòng.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thật lớn chiếu vào sýờn mặt trắng nõn của Minh Triệu, giờ khắc này hình ảnh cũng dừng lại ngay nụ hôn mà nàng ðặt trên trán của Kỳ Duyên. Các nàng giống nhý một bức tranh, tuyệt ðẹp nhý vậy. Chỉ cần có ngýời nhìn thấy ðều tin týởng rằng ðây là phần tình yêu sâu ðậm, nhất ðịnh kéo dài vĩnh viễn.

"Gấu, chị còn muốn ngủ tới khi nào thì mới chịu tỉnh lại ðây? Không cần nói cho em biết là chị không muốn nhìn thấy em, cho nên mới không chịu tỉnh lại. Rõ ràng ngýời ta không phải cố ý làm chị bị thýõng, ðợi chị tỉnh lại muốn trừng phạt em ra sao cũng ðều ðýợc, có ðýợc không? Lão bà, em sẽ vẫn ở bên chị, ðợi chị tỉnh lại, liền có thể nhìn thấy em ðầu tiên. Cho dù chị bất tỉnh em vẫn sẽ ðứng ở ðây cùng chị."

Minh Triệu nhẹ giọng nói bên tai Kỳ Duyên, rõ ràng muốn ðánh thức ðối phýõng, lại bất tri bất giác ðem giọng nói hạ thật thấp, ðồng thời không quên ðem nhiệt khí thổi vào trong tai Kỳ Duyên. Nhớ tới thời ðiểm mình mỗi lần làm nhý vậy, mặt than của ðối phýõng ðều trở nên ðỏ ửng. Nhýng hiện tại chỉ nằm im lặng ở ðây, một chút cũng không cho mình một hồi ðáp.

Minh Triệu có chút thất vọng cúi ðầu, không làm ðộng tác gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế. Vốn tình trạng cõ thể của nàng không hồi phục ðýợc bao nhiêu, lại còn cố gắng ði ðến nhìn Kỳ Duyên. Không khí yên tĩnh này cho dù là tâm trí hay thân thể ðều bắt ðầu cảm thấy mệt mỏi. Cứ việc nhý thế nàng vẫn nhý cũ không muốn quay về phòng nghỉ ngõi.

Výõn hai tay ðem cánh tay Kỳ Duyên ôm lấy, Minh Triệu cứ nhý vậy ghé vào bên giýờng ngủ. Qua hồi lâu không thấy cô trở lại, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch ðứng bên cửa nhìn thấy bộ dáng cô nhý con chú nhỏ ôm lấy khúc xýõng của mình, chỉ có thể tuỳ ý ðể cô ở trong phòng Kỳ Duyên.

———

Vết thýõng ðối với Kỳ Duyên ngýời chýa từng gặp qua loại bệnh nặng nào mà nói không thể nghi ngờ là sự tra tấn cực kỳ thống khổ. Cho dù thuốc tê vẫn còn tác dụng nhýng trong lúc ngủ, từng trận ðau ðớn vẫn ðánh ðến làm cho cô không thể chống ðỡ nổi. Ðang lúc cõ thể cực kỳ khó chịu, âm thanh mở cửa bỗng nhiên truyền vào trong tai.

Kỳ Duyên muốn mở mắt nhìn ai ðang ði ðến, cho dù ðầu óc vẫn còn một tia ý thức nhýng thân thể lại cãn bản không thể khống chế. Ðến khi âm thanh quen thuộc vang lên, Kỳ Duyên mới biết ngýời vừa ðến ðúng là Minh Triệu. Trong ðầu hiện lên chuyện phát sinh nhý phim ðiện ảnh ở trung tâm mua sắm, Kỳ Duyên còn chýa kịp lo lắng, ngýời khiến cô nóng ruột chờ ðợi cũng ðã xuất hiện bên ngýời mình.

Nếu còn sót lại một chút khí lực, vết thýõng của Minh Triệu hẳn cũng không quá nghiêm trọng. Nghĩ nhý vậy, Kỳ Duyên bỗng nhiên thả lỏng tâm, trầm tĩnh lại. Vài giây tiếp theo, bên ngýời bỗng nhiên gia tãng cảm giác áp bách làm cho Kỳ Duyên sững sốt, ðó là một loại cảm giác nói không nên lời. Nhý khối xýõng cốt bãng lạnh xõ xác tiêu ðiều mang theo một tia bất lực cùng bất ðắc dĩ, kèm theo ðó càng nhiều là bất an và ðau tích.

Mọi ngýời ðều nói tâm linh týõng thông giữa mẹ và con, ðối với ngýời yêu mà nói tựa hồ cũng nhý thế. Kỳ Duyên biết, cảm giác áp bách này là từ trên ngýời Minh Triệu tản mát ra. Nhýng cô lại không nghĩ ra ðýợc Minh Triệu mỗi ngày trên mặt ðều lộ ra ý cýời, luôn tìm cõ hội hýớng mình làm nũng giả ngây thõ, còn có thể làm ðýợc bữa sáng tình yêu, buổi tối phải ôm mình mới bằng lòng ði ngủ, ngýời luôn làm ra bộ dáng tiểu nữ nhân hạnh phúc nhý thế vì ðiều gì lại tản mát ra loại sát khí nhý vậy.

Trầm tý không thể giải thích ðýợc làm cho Kỳ Duyên vô thức nhanh nhãn mặt mày, cô không nghĩ rằng chỉ biến hoá rất nhỏ cũng bị Minh Triệu phát hiện. Hai phiến thần cánh hoa hõi lạnh hôn lên ðầu ngón tay của cô, cánh tay rồi cuối cùng dừng ngay trên trán. Kỳ Duyên thừa nhận một khắc kia bản thân cô xác thực ðã bị vẻ ôn nhu của Minh Triệu ðả ðộng thật sâu.

Cho dù ánh mắt không mở ra ðýợc, nhìn không tới, cô vẫn có thể týởng týợng ðýợc biểu tình cũng nhý ánh mắt lúc này của Minh Triệu mang theo loại ôn nhu nhý thế nào, chúng giống nhý mỗi lần nàng kêu tên cô Kỳ Duyên.

Nếu thân thể có thể cử ðộng, nhất ðịnh chúng sẽ run rẩy ðến kích ðộng. Nếu có thể ngồi xuống, có thể nâng hai tay lên, Kỳ Duyên nhất ðịnh ðem Minh Triệu ôm vào trong lòng, hung hãng ôm lấy, không buông ra. Nếu hai mắt có thể mở, cô nhất ðịnh phải nhìn thật kỹ cô gái này, ðến khi ðem bộ dáng của nàng khắc sâu vào trong lòng.

Sau ðó Minh Triệu nói một ðoạn rất dài, ý tứ biểu ðạt rõ ràng rằng chỉ hy vọng cô có thể tỉnh lại mà thôi. Nhýng Kỳ Duyên làm sao không muốn lập tức tỉnh lại ðây? Cô rành mạch nhớ rõ vào lúc ấy tay phải của Minh Triệu tựa hồ chảy rất nhiều máu, miệng vết thýõng kia nhất ðịnh rất sâu cũng rất ðau.

Kỳ Duyên muốn mở miệng hỏi vết thýõng của Minh Triệu còn ðau hay không, sờ lên mái tóc mềm mại của nàng, ôm lấy thân thể mang theo nãi hýõng của nàng, hôn nhẹ khuôn mặt mềm mại non nớt nhý ðứa nhỏ của nàng. Nàng bình thýờng ðều chủ ðộng làm những chuyện không biết xấu hổ, nhýng hiện tại muốn làm ngýợc lại không thể làm ðýợc.

Sau một chuỗi lời nói của Minh Triệu, toàn bộ phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh. Cảm giác cánh tay của mình bị ðối phýõng ôm lấy, thậm chí ðυ.ng ðến bãng gạt thật dày trên cánh tay của ðối phýõng, Kỳ Duyên muốn Minh Triệu trở về phòng mình nghỉ ngõi, nhýng mặc kệ cô dùng bao nhiêu khí lực, môi cũng không thể khai mở ra một chút nào.

Nghe thấy ngýời bên cạnh hô hấp càng lúc càng ðều, Kỳ Duyên biết Minh Triệu ðang ngủ, không lâu sau, cô cũng ngủ theo.

Cả hai ngủ say có thể nói là quên ði trời ðất, thẳng ðến chín giờ tối, Kỳ Duyên mới tỉnh lại. Mà lúc này, Minh Triệu vẫn còn ngủ say. Ánh mắt ðầu tiên nhìn thấy Minh Triệu lại không khiến cho Kỳ Duyên vui sýớиɠ mà là kinh hãi. Ðến tốt cùng ðiều gì doạ ðến cô, không thể nghi ngờ chính là bãng gạt bao vây trên ðầu của Minh Triệu, bãng gạt này cãn bản không cần hoá trang cũng có thể trông nhý mặt ðồ tang lễ.

Nếu nhý không phải nghe thấy tiếng hít thở của nàng, Kỳ Duyên còn cõ hồ nghĩ Minh Triệu cãn bản là một ngýời chết.

"Minh Triệu..."

Cô chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng kêu tên Minh Triệu, bởi bì một ngày không uống nýớc, yết hầu mang theo giọng khàn khàn, mỗi một câu ðều dị thýờng khó chịu.

Nhýng dù Kỳ Duyên âm thanh kêu lớn cũng không ðánh thức ðýợc Minh Triệu ðang ngủ say. Rõi vào ðýờng cùng, cô ðành phải výõn tay chạm lấy vai của ðối phýõng. Tuy rằng lực ðạo cực nhẹ nhýng Minh Triệu vẫn lập tức tỉnh lại. Hai ngýời bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên bộ dáng tiều tuỵ của ðối phýõng, trong lòng xuất hiện từng trận khó chịu.

Cảm giác kia ê ẩm ma sát, cảm giác không thoải mái lại không biết làm thế nào ðể phát tiết. Chính là muốn mình có thể ði ðau, ði trân trọng ðối phýõng.

"Kỳ Duyên...chị tỉnh?" Minh Triệu nhìn thấy Kỳ Duyên tỉnh lại, ðầu tiên là sửng sốt, sau ðó thấy ðối phýõng do thiếu nýớc mà cánh môi bị khô nứt, lập tức ðứng dậy lấy nýớc cho cô. Do thời gian ngồi lâu lại ðột nhiên ðứng dậy, nháy mắt Minh Triệu cảm thấy trýớc mắt là một mảnh ðen tối. Nếu không ðúng lúc ðỡ lấy ghế dựa, chỉ sợ nàng sẽ cùng sàn nhà chuẩn mực hôn nồng nhiệt.

"Em làm sao vậy?" Nhận thấy Minh Triệu có chút không thích hợp, Kỳ Duyên lo lắng hỏi, thậm chí còn muốn khởi ðộng thân thể ngồi dậy. Nhìn thấy cô bất chấp tình trạng cõ thể ngồi dậy, Minh Triệu bị doạ ðến toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng giúp Kỳ Duyên nằm lại trên giýờng. Dù sao cũng chỉ do nàng có chút choáng váng ðầu vì di chứng chấn ðộng não mà thôi. Nếu Kỳ Duyên bởi vì thế mà ðộng ðến miệng vết thýõng thì mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

"Gấu trên vai chị còn bị thýõng, ðừng lộn xộn. Em không sao, chỉ là bỗng nhiên ðứng lên nên có chút choáng váng thôi. Chị khát không? Vai còn ðau không? Có chỗ nào không ðýợc thoải mái không? Uống chút nýớc trýớc, em tí nữa ði nấu cháo cho chị ãn, em nhờ Trần Tĩnh Hinh ði kêu bác sĩ lại ðây trýớc."

Minh Triệu nín thở ðem một ðoạn dài nói ra, trên mặt không che ðậy ðýợc lo lắng lẫn vui sýớиɠ, không một chút tránh ðýợc tầm mắt của Kỳ Duyên. Nhìn tay phải che ðầy bãng gạt của ðối phýõng ðang cầm ly nýớc ðứng bên cạnh mình, Kỳ Duyên bỗng cảm thấy cánh mũi thật ðau, cõ hồ chuẩn bị chảy ra nýớc mắt.

"Ði lên." Kỳ Duyên thấp giọng nói, sắc mặt lúc này dần dần chuyển thành màu ðen.

"Cái gì? Lên ðâu?" Minh Triệu trong lòng thầm nghĩ có thể do thýõng thế của Kỳ Duyên mà chỉ số thông mình của cô cõ hồ dùng số âm ðể hình dung. Nàng ngây ngốc hỏi ngýợc lại, chút cũng không phát hiện Kỳ Duyên mang theo biểu tình uất giận.

"Ði lên giýờng nằm." Kỳ Duyên nhắc lại lần nữa, lúc này Minh Triệu mới hiểu ðýợc nhýng cũng không làm ra ðộng tác gì.

"Gấu, trên ngýời chị bị thýõng, em nằm lên sợ sẽ ðυ.ng ðến miệng vết thýõng của chị. Trýớc uống hết ly nýớc này ðýợc không? Em còn phải ði tìm bác sĩ cho chị"

"Minh Triệu, tôi lặp lại lần nữa, ði lên nằm. Nếu em không nghe lời, ðời này ðừng nghĩ trở lên giýờng của tôi."

"Ngô! Gấu chị ðừng tức giận, e lên, em lên liền!"

Nghe lời nói tràn ngập uy hϊếp của Kỳ Duyên, Minh Triệu chạy nhanh buông ly nýớc xuống, thật cẩn thận nằm trên giýờng. Nàng không phải sợ Kỳ Duyên làm gì mình, chỉ sợ mình ðυ.ng phải miệng vết thýõng của cô mà thôi.

"Cởϊ qυầи áo." Sau khi thấy Minh Triệu nghe lời lên giýờng, Kỳ Duyên lại mở miệng ra lệnh nói. Chỉ là lần này, Minh Triệu không trả lời cô, cũng không làm ra một chút phản ứng nào. Qua vài giây, Kỳ Duyên quay ðầu nhìn ngýời nằm bên cạnh, Minh Triệu ðỏ bừng mặt, trong nhất thời nghi hoặc khó hiểu, cô gái này, ðỏ mặt làm gì???

"Gấu...chị...trên vai chị còn bị thýõng, thân thể ngýời ta cũng chýa có khoẻ. Chị cho dù muốn ngýời ta cũng ðừng có gấp nhý vậy ðýợc không."

Minh Triệu nói trực tiếp khiến Kỳ Duyên không thể nói nên lời. Cô gái này trong lúc này mà ðầu óc còn nghĩ ðến mấy chuyện loạn thất bát tao là sao? Mình cũng chỉ muốn kiểm tra miệng vết thýõng của nàng mà thôi, cái gì lại bị nghĩ ðến mặt ðáng khinh nhý vậy? Thánh mẫu Maria tại thýợng, cô hiện tại ðối với thân thể Minh Triệu thật tình là không có nghĩ ðến tà ý nào cả a!

-Hết chýõng 66-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro