Chương 24: Đóng phim sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- --

Kỳ Duyên cúp ðiện thoại, ðôi mắt rũ xuống.

Nàng biết ngýời nàng thích rất lóa mắt, một ngýời bình thýờng nhý nàng cãn bản không thể với tới ðýợc, thậm chí muốn biểu ðạt tâm ý cũng chỉ có thể hùa vào vạn ngýời khác mà hò hét.

Nhýng trời cao ðã ban cho nàng một cõ hội, nàng không muốn buông tay một cách dễ dàng nhý thế.

Mặc cho việc ðối phýõng rất sợ nàng.

Trong khoảng thời gian này rõ ràng mọi chuyện ðã phát triển theo hýớng tốt hõn, vậy tại sao lại có thêm một ngýời ðàn ông từ ðâu ra nữa?

Kỳ Duyên cắn rãng, lúc nàng ðang trợn mắt thì bỗng dýng chạm phải con ngýõi lạnh bãng ðýợc phản chiếu trên màn hình TV.

"Ðây là mình sao?" Kỳ Duyên hoảng sợ.

Bên trong màn hình là khuôn mặt vô tình cùng ðôi mắt trống rỗng hệt nhý một thứ máy móc máu lạnh vô tình.

Kỳ Duyên vội vàng vỗ vỗ lên mặt rồi hít thở sâu, cố gắng giảm bớt nét lạnh lẽo trên khuôn mặt.

Ðợi một hồi, Ðồng Ánh Quỳnh gọi ðiện tới.

"Nguyễn tổng, thý ký của Bạch Sao Mai nói rằng anh ta ðang mở họp, trong vòng hai giờ tới ðều không có thời gian gặp mặt." Ðồng Ánh Quỳnh cẩn thận nói, giọng nhỏ hõn nhiều so với ngày thýờng.

"Ðýợc, tôi biết rồi." Kỳ Duyên bình tĩnh gật ðầu, nàng do dự một hồi mới mở lời, "Thật ngại quá, lẽ ra ban nãy tôi không nên hung dữ với cô."

Ðồng Ánh Quỳnh sửng sốt, ngay sau ðó lại cýời rộ lên, "Không sao ðâu, Nguyễn tổng không cần ðể trong lòng, vậy chuyện gặp Bạch Sao Mai cô còn muốn sắp xếp nữa không?"

Nàng có chút hối hận sau khi nói ra câu cuối.

Nàng nghi ngờ quyết ðịnh của Kỳ Duyên thì liệu có chọc giận ngýời này hay không? Bởi ngýời này kiêng kị nhất chính là bị ngýời khác nghi ngờ.

"Không cần ðâu, tôi sẽ cẩn thận xem xét lại chuyện này." Giọng của Kỳ Duyên vẫn lãnh ðạm nhý cũ, không hề có dấu hiệu của sự tức giận.

Ðồng Ánh Quỳnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hõi.

Cúp máy xong, Kỳ Duyên khẽ cau mày. Biết ðýợc ngýời mà Minh Triệu gặp không phải là Bạch Sao Mai thì nỗi giận cũng biến mất, nàng dần bình tĩnh lại.

Có lẽ nữ thần muốn ði gặp bạn bè của cô ấy.

Suy nghĩ này khiến tâm tình Kỳ Duyên nhẹ nhàng hõn nhiều.

Nhýng qua một buổi sáng vẫn chýa thấy Minh Triệu trở về.

Kỳ Duyên sốt ruột ðến mức cứ vài phút lại mở ðiện thoại lên xem Minh Triệu có gọi cho mình hay không, nhýng ðiều khiến nàng thất vọng là không hề có ðộng tĩnh gì từ cô.

"Nguyễn tiểu thý ãn trýa nào." Dì Trýõng býng ðồ ãn ra, sau ðó sắp xếp chén ðũa trên bàn.

Kỳ Duyên vẫn ngồi trên sofa, thậm chí nàng còn không quay ðầu lại mà chỉ ðáp, "Tôi không ðói, dì cứ ðể ðấy ði."

"Ðýợc rồi." Dì Trýõng không dám phản bác. Bà cũng cảm nhận ðýợc không khí bứt rứt trong nhà từ sáng ðến giờ vậy nên cũng không dám nói lung tung.

Kỳ Duyên nhìn thoáng qua ðồng hồ, ðã hõn mýời hai giờ trýa, vậy là nữ thần ðã ra ngoài ðýợc ba tiếng.

Ba giờ cô ra ngoài cũng là ba giờ giày vò của Kỳ Duyên, không phải nàng không nghĩ ðến chuyện gọi cho cô, mà là nàng không biết phải lấy lí do gì mới có thể gọi cả.

"Meo---" Con mèo tai cụp nghe ðýợc mùi ðồ ãn, thế là nó từ trong phòng chạy ra.

Kỳ Duyên liếc qua nó, trong ðầu bỗng nảy ra một ý týởng, nàng không chút do dự mà gõ số ðiện thoại của Minh Triệu rồi bấm gọi.

Ðợi một hồi thì ðầu bên kia ðã bắt máy, giọng nói yếu ớt của Minh Triệu ðýợc truyền tới, "Có chuyện gì sao Nguyễn tiểu thý?"

"Trýa nay dì Trýõng có làm món cá kho, liệu Coca có ãn ðýợc hay không?" Kỳ Duyên hỏi, trong lúc nói vẫn cố gắng che dấu sự nôn nóng của mình.

Thực ra nàng ðang rất muốn hỏi cô rằng "Chị ðang ở ðâu?", "Chị ði gặp ai thế?"

"Tốt nhất là ðừng, tôi ðã mua thức ãn dành riêng cho mèo rồi, cho nó ãn cái ðấy là ðýợc." Minh Triệu nhẹ nhàng ðáp.

"Em không có kinh nghiệm nuôi mèo nên không biết phải làm sao hết, chừng nào chị về ðể cho Coca ãn vậy? Em thấy nó có vẻ rất ðói rồi." Kỳ Duyên dò hỏi cô, tay vẫn vuốt ðầu con mèo tai cụp.

"Tôi ðang trên ðýờng về, tầm hai mýõi phút nữa sẽ về ðến nhà." Bên kia vang lên tiếng ðóng cửa của ô tô.

Kỳ Duyên nghe vậy lập tức vui vẻ, trên mặt lộ ra một nụ cýời ngọt ngào, "Ðýợc, vậy em chờ chị."

Lời này của nàng khiến ðộng tác của Minh Triệu ngừng lại.

Cô nhìn biểu cảm ngõ ngác của chính mình trong gýõng, khóe môi hõi cong lên, trên khuôn mặt xuất hiện ý cýời.

Chýa ðến hai mýõi phút Minh Triệu ðã về ðến nhà.

Kỳ Duyên vừa nghe thấy býớc chân bên ngoài ðã nhảy dựng lên, nàng vội vàng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Minh Triệu ðã týõi cýời, "Chị Triệu về rồi."

"Ừm." Minh Triệu có chút kinh ngạc, cô do dự một hồi rồi duỗi tay ðỡ Kỳ Duyên, cúi ðầu nhỏ giọng nói, "Chân em bị thýõng nên nghỉ ngõi cẩn thận ði."

Ðối tác chủ ðộng quan tâm này của Minh Triệu khiến Kỳ Duyên vui vẻ cong cong môi, sự lo lắng ban nãy cũng vì vậy mà tan thành mây khói. Chýõng mới nhất tại ( TRЦмtrцу en. ME )

"Chị Triệu ãn cõm chýa? Hay là chúng ta cùng ãn nha?" Kỳ Duyên cýời nói, sự chờ mong ðýợc thể hiện rõ trên mặt.

"Tôi ãn rồi..." Minh Triệu nhấp môi, nhẹ nhàng lắc ðầu.

Trong mắt của Kỳ Duyên xuất hiện một tia thất vọng.

"Nguyễn tiểu thý ði ãn ði, tôi phải về phòng cho Coca ãn." Minh Triệu buông tay khỏi Kỳ Duyên, sau ðó khom lýng bế con mèo tai cụp về phòng.

Kỳ Duyên ðứng tại chỗ thở dài, cuối cùng lại lủi thủi ãn cõm một mình.

Minh Triệu trở lại phòng, thấy thức ãn mèo trong bát vẫn còn rất nhiều, cô nhẹ nhàng sờ ðầu con mèo tai cụp, "Ngoan ngoãn ãn nào."

"Meo---" Nó thoải mái kêu lên một tiếng, sau ðó nghe lời tới ãn thức ãn.

Minh Triệu cýời nhẹ, cô ði ðến mép giýờng, mở túi ra, bên trong ngoại trừ ðiện thoại và chìa khóa thì còn có hai bình thuốc màu trắng, một bình là thuốc an thần, cái còn lại là thuốc cho bệnh trầm cảm.

Thực ra hôm nay cô ðã ðến phòng khám của Tống Thần ðể lấy thuốc, mà việc cô mắc chứng mất ngủ cùng trầm cảm cũng chỉ có Tống Thần biết, ngay cả ngýời kia trýớc khi mất trí nhớ cũng không hề hay biết.

Hôm nay Tống Thần nói với cô, bệnh tình của cô ðã chuyển biến tốt ðẹp, tuy rằng chỉ mới là những býớc nhỏ, nhýng cũng ðều là dấu hiệu tích cực. Cậu ta nói rằng có lẽ một thời gian nữa cô có thể khỏi hẳn.

"Khỏi hẳn sao?" Minh Triệu lộ ra một nụ cýời tự giễu.

Cô không dám hy vọng rằng mình sẽ khỏi hẳn, tựa nhý việc cô chýa bao giờ nghĩ tới mình sẽ mắc hai loại bệnh này vậy.

Khi cô còn nhỏ ðã phải chịu thiệt thòi so với những ngýời anh em trai trong gia ðình, cuộc sống của cô vừa thiếu thốn sự quan tâm, lại còn phải chịu sự giáo dục cực kỳ nghiêm khắc. Chính vì hoàn cảnh nhý thế ðã tạo nên tính cách luôn nhẫn nhục chịu ðựng của cô, nhýng những ðiều này không thể ngãn cô khỏi việc sinh hoạt bình thýờng.

Chỉ trừ một thứ, ðó là sự thiếu thốn về mặt tình cảm.

Nếu nhý cô không khát khao ðýợc yêu thýõng thì cô cũng sẽ không nhanh chóng gục ngã trýớc sự theo ðuổi cuồng nhiệt của ngýời kia nhý thế.

Tuy rằng cô có muôn vàn fans, nhýng cô biết sẽ có một ngày họ sẽ không còn thích mình nữa. Vậy nên cô luôn ýớc ao một mối quan hệ lâu dài, một mối quan hệ mà cô có thể ðýợc quan tâm, ðýợc chãm sóc suốt cả cuộc ðời.

Kỳ Thý ðã thành công chạm ðýợc ðến ðiều này.

Nhýng chỉ sau hai ba tháng cô ta ðã lộ nguyên hình, còn ðẩy cô vào bờ vực của sự tuyệt vọng.

"Chị Triệu, em ãn xong rồi, chị có muốn ra ãn một chút không?"

Minh Triệu ðang nhập tâm suy nghĩ thì ðột nhiên giọng của Kỳ Duyên vang lên.

"Không, không cần......" Minh Triệu nhỏ giọng trả lời, cô gạt ði nýớc mắt ðang chực chờ rõi xuống, sự hoảng loạn trong lòng dần biến mất.

Trong lúc ðó, Kỳ Duyên ở ngoài lại không nghe ðýợc câu trả lời từ ngýời trong phòng. Nàng ðợi một hồi nhýng vẫn không thấy Minh Triệu ra ngoài, ðúng lúc ðó ðiện thoại của nàng vang lên.

Ngýời gọi ðến là Bạch Sao Mai.

"Có chuyện gì sao?" Kỳ Duyên lạnh giọng hỏi, thái ðộ không có chút khách khí nào.

"Tôi nghe nói Nguyễn tổng vội vàng muốn tìm tôi, cô có nghi vấn gì về hợp ðồng của tôi sao?" Tiếng cýời trầm thấp của Bạch Sao Mai ðýợc truyền ðến, có thể cảm nhận ðýợc rõ sự thong dong của hắn ta.

Sự thanh thản của ðối phýõng càng khiến nỗi giận trong Kỳ Duyên bùng lên. Nhýng nàng biết mình phải bình tĩnh ðể không trở thành kẻ bị chế giễu ở ðây, vậy nên nàng cố gắng nén sự tức giận xuống, dùng tông giọng lạnh bãng hỏi lại, "Chẳng lẽ Bạch tổng không nhìn ra vấn ðề hay sao? Anh không nghĩ ðến việc Chị Triệu có ðồng ý với sự sắp xếp của anh sao?"

"Em ấy nhất ðịnh sẽ chấp nhận." Bạch Sao Mai nở một nụ cýời tự tin, ðáp.

"Vậy sao? Tôi lại nghĩ chị ấy sẽ không ðồng ý ðâu." Kỳ Duyên hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng cúp ðiện thoại.

Thái ðộ tự tin thái quá của Bạch Sao Mai thật khiến ngýời ta chán ghét.

Có thể thấy rõ Tân Nguyệt muốn dùng hợp ðồng này ðể nâng Minh Triệu lên, thực ra nàng cũng có ý ðịnh nhý vậy. Việc rời khỏi giới giải trí một cách ðột ngột của nữ thần khiến nàng rất tiếc nuối vì không còn ðýợc ngắm sự tuyệt mĩ trên màn ảnh của ngýời kia nữa. Vậy nên bây giờ có cõ hội ðể nữ thần trở về sân khấu thì tất nhiên nàng sẽ tận dụng rồi. Nhýng nàng không muốn bị ngýời kia dắt mũi nhý bây giờ, bởi nếu hắn ta có thể uy hϊếp nàng, thì hẳn về sau hắn sẽ tiếp tục uy hϊếp nữ thần. Làm sao nàng có thể cho phép chuyện này xảy ra cõ chứ?

Thay vì việc hợp tác với Bạch Sao Mai ðể nâng nữ thần lên thì không bằng nàng tự mình làm.

"Chị Triệu õi, em muốn thýõng lýợng chuyện này với chị." Kỳ Duyên lại gõ cửa lần nữa, lớn giọng nói.

Minh Triệu mím môi, cô ôm con mèo tai cụp ra mở cửa, "Mời Nguyễn tiểu thý nói."

"Chị có muốn quay lại ðóng phim một lần nữa không?" Kỳ Duyên nhẹ giọng hỏi, nàng sợ nếu mình lớn tiếng thì sẽ khiến cô sợ hãi.

Minh Triệu sửng sốt, ngay sau ðó lắc lắc ðầu.

Với trạng thái hiện tại của cô thì việc sinh hoạt bình thýờng ðã là một vấn ðề, nói gì ðến việc ðóng phim cõ chứ? Hõn nữa lúc trýớc chính Kỳ Duyên ðã cýờng ngạnh yêu cầu cô rời khỏi giới giải trí với lý do không muốn cô bị tổn thýõng bởi sự phức tạp của nó cõ mà.

"Chị Triệu này, em biết ðã một nãm rồi chị không ðóng phim nào, thế nhýng mọi ngýời ðều chờ mong chị quay về. Lần này công ty ðã có sẵn một bộ phim, em mong chị có thể nhờ vào nó mà quay lại vị thế của mình." Kỳ Duyên nghiêm túc nói, ðáy mắt hiện rõ một mảnh chân thành.

Mí mắt Minh Triệu rũ xuống, cô lại lắc ðầu.

Cô không còn dũng khí ðể ðứng trên sân khấu nữa rồi.

Kỳ Duyên cũng không cảm thấy thất vọng khi nhận ðýợc câu trả lời của Minh Triệu, vốn dĩ nàng ðã ðoán trýớc ðýợc rồi.

"Chị Triệu không cần phải từ chối nhanh vậy ðâu, em cũng không bắt buộc chị phải quay lại ngay lập tức, chị hãy suy nghĩ kỹ rồi chúng ta lại bạn chuyện này nhé." Kỳ Duyên nhẹ nhàng mỉm cýời.

Không khí giữa hai ngýời cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hõn.

Ðôi mắt Minh Triệu chợt lóe lên, cô nhỏ giọng hỏi, "Nguyễn tiểu thý có nhớ ra ðiều gì không?"

Kỳ Duyên không hiểu tại sao cô lại ðột nhiên hỏi vấn ðề này, nàng sửng sốt một hồi lâu rồi lại gýợng gạo cýời, "Hình nhý là không..."

"Tôi biết rồi." Minh Triệu nhẹ giọng ðáp, cô cúi ðầu xuống nên Kỳ Duyên cũng không thấy ðýợc biểu tình trên mặt cô.

Trong lòng Kỳ Duyên lại thêm bồn chồn, nàng sợ mình nói nhiều sẽ lộ ra cái gì ðó, bèn vội vàng tìm cớ trở về phòng.

Minh Triệu ðóng cửa, trong ðầu lại hiện lên những ký ức về Kỳ Duyên cho ðến khi gýõng mặt týõi cýời của nàng chiếm trọn ðầu óc của cô.

Vừa rồi Kỳ Duyên nhắc ðến chuyện một nãm rồi cô ðã không ðóng phim, lời này ðýợc nói ra từ một ngýời mất trí nhớ thì thực sự rất kỳ quái, giống nhý thể ngýời này ðã biết rõ cô từ một nãm trýớc vậy.

Hõn nữa ngýời này cùng với trýớc kia hoàn toàn không giống nhau, dù cho là thói quen thýờng ngày hay là tác phong ðều giống nhý trở thành một ngýời khác.

Nhýng không thể phủ nhận rằng cô không cảm thấy phản cảm với sự thay ðổi này mà thậm chí còn thích nữa.

Cô thích bộ dáng ân cần hỏi han của nàng, thích dáng vẻ cẩn thận của nàng khi cố gắng khiến cô vui lên.

Mà quan trọng là, ngýời này ðã chữa lành cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro