11. XẢ GIẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy đứa truyền tai nhau chuyện cô út và Minh Triệu. Ai nấy đều tự hỏi tại sao nàng làm mất con vẹt mà cô út lại chẳng rầy la một lời ? Có đứa còn nói đã thấy Minh Triệu ở trong phòng của cô út rất lâu. Ai cũng nói rằng Minh Triệu đã thành công trèo lên giường cô út nên cô út mới cưng như thế. Nhưng do xuất thân của nàng quá thấp nên cô không muốn cưới về làm vợ. Đó là chuyện người khác đồn đại.
Minh Triệu thì vẫn ngu ngơ không biết gì, ngày nào cũng bám lấy cô, lẽo đẽo sau lưng cô, chăm sóc cô hết cái này tới cái kia.
- Hộp quẹt hết ga rồi. - Bà năm vừa định nấu cơm thì phát hiện hộp quẹt đã không còn xài được, mà hôm trước đi chợ lại quên mua.
- Trang, phòng em có một cái, vô lấy đi. - Minh Triệu lên tiếng, nàng ngủ bình thường phải thắp đèn mới ngủ được cho nên lúc nào cũng có một cái hộp quẹt ở đầu giường.
Con Trang lật đật đi vào phòng nàng. Nó ganh tị, tại sao cùng là phận người ở nhưng Minh Triệu lại có phòng riêng chứ ? Nó không cam tâm. Người làm hễ làm sai ý cô út liền bị cô út quở trách, nặng hơn là thẳng tay đánh đập, nhưng Minh Triệu từ lúc bước vào nhà này chưa từng bị cô út trách mắng câu nào, còn đặc biệt ưu ái.
Nó đi tìm hộp quẹt, à thì ra ở đầu giường, nó cầm lấy, nhưng rồi nó phát hiện ra một thứ lấp ló dưới gối nằm của nàng.
Nó tò mò rút ra.
- Khăn, khăn tay của cô út mà ?
Nó chắc nịch, khăn tay của các bà lớn thì thường màu tối, thêu một cành đào. Nhưng khăn tay của cô út lại là màu vàng, có thêu một cánh hoa mai cùng màu. Là do cô út đặc biệt thích màu vàng.
Nó ôm mối nghi hoặc đi ra ngoài.







- Bà hai, mợ ba, chính mắt con nhìn thấy đó, nó giấu khăn tay của cô út dưới gối, chắc chắn có tình ý với cô út. - con Trang mách lẻo, ngồi dưới chân bà hai và mợ ba mà kể lại ngọn ngành mọi việc. Nó ghét Minh Triệu, phải, nói chính xác hơn là ganh ghét vì nàng được cô quan tâm. Nó muốn thấy Minh Triệu khổ sở.
- Cô út đâu ? - bà hai ngó nghiêng, hình như sáng giờ không có thấy Kỳ Duyên ở nhà.
- Đi ra xưởng với cô hai rồi bà.
- Lôi con Minh Triệu ra sân cho tao. - Bà hai cầm cây quạt phe phẩy, cười thầm. Lần này thì có lí do để đánh Minh Triệu rồi.

Minh Triệu được thằng Tí lôi ra giữa sân, nắng buổi trưa cháy da cháy thịt, nàng đổ mồ hôi nhễ nhại, nhìn bà hai và mợ ba đang ngồi ở giữa nhà chiễm chệ, gia nhân vây quanh xem náo nhiệt. Nàng không biết mình đã làm lỗi gì.
- Bà hai, mợ ba..... - Nàng quỳ đó, rụt cổ nhìn hai người phụ nữ kia. Trên tay mợ ba còn có cây roi mây. Nàng ngó xung quanh, không có người nàng muốn tìm, nàng thất vọng mếu máo.
- Mày để ý cô út đúng không ? - mợ ba đập tay lên bàn, rồi đi tới chỉ vào trán nàng.
- Con.....không có. - Minh Triệu quỳ rạp xuống khóc, mặc dù nàng có tình ý với cô thật, nhưng chỉ là một mình ôm tương tư, không có nói cho ai nghe, không lẽ như vậy cũng có tội ?
- Mày giấu khăn tay dưới gối còn chối, Trang, lấy cây đánh nó cho tao. - Mợ ba quăng cây roi lên tay con Trang rồi về chỗ mình ngồi.
Thằng Tèo thản thốt, lẻn ra khỏi nhà, chạy trối chết đi tìm cô.

Bà hai bắt chéo chân, phe phẩy cây quạt, uống ít trà rồi chửi đổng :
- Mày ha, muốn bò lên giường chủ hả mậy ? Đập nó...
Con Trang không ngần ngại, lấy roi quật vào người nàng đau điếng.
Da thịt trắng nõn của Minh Triệu liền hằn lên một vệt dài, bắt đầu tứa máu.
- Mợ ba, con không có, con không có.....
Nàng bò trên đất, đi tới chỗ mợ ba mà cầu xin, vết thương cũ còn chưa lành mà đã chất chồng vết thương mới, nàng đau đớn ôm cơ thể mình lại, co rút như một con ốc nhỏ.
- Thấy cô út đối xử tốt với mày rồi mày làm tới ha ? Cho mày nhớ, đừng có trèo cao nha con. - Mợ ba nói xong ra hiệu cho con Trang đánh thêm.
Lưng, tay, chân, cổ, chỗ nào cũng đầy vết tích. Nàng chỉ có thể co người lại ôm đau đớn, cắn răng chịu đựng không khóc, không cầu xin thêm lần nào . Chưa bao giờ nàng mong cô đến vậy.
Nam Em bên trong đi ra, thấy một cảnh này liền hốt hoảng đi tới cản con Trang lại, cả người Minh Triệu đều là máu. Nam Em biết rõ bà hai và mợ ba không ưa Kỳ Duyên nên cũng ghét lây Minh Triệu, nhưng hôm nay lại đánh ra nông nỗi này thì thật quá đáng.
- Mợ ba, có chuyện gì ? Cái gì từ từ nói.
Nam Em ôm lấy Minh Triệu, không cho con Trang đánh nữa.
- Mợ hai, con quỷ này nó muốn bò lên giường cô út. - Con Trang gầm gừ, dường như đã thù hằn Minh Triệu từ đời nào, chỉ đợi cơ hội này liền đánh cho hả giận.
- Mợ hai, con không có, con không có ý đó. - Minh Triệu run rẩy bám vào Nam Em.
Nam Em biết rõ Minh Triệu hiền lành nhút nhát, làm sao dám có ý đó với Kỳ Duyên, mà cho dù là có chắc cũng sẽ không bao giờ dám nói ra.
- Mợ ba, đây là người của cô út, mợ nên nể mặt chút.
- Cũng chỉ là người làm, ai cũng như ai, bây đâu, đem mợ hai ra, để tao dạy dỗ con hồ li tinh này. - Mợ ba phất tay, thằng Tí liền đến đem Minh Triệu cùng Nam Em tách ra.
Con Trang chỉ chờ có thể, đánh nàng thêm vài cái.

Kỳ Duyên thiếu điều bay về. Về đến sân nhà thì Minh Triệu đã nằm rũ rượi, cả cơ thể bê bết máu, cô cuộn tay lại, lần trước ở nhà xã trưởng, những tưởng đó là lần cuối cùng cô để nàng phải chịu uất ức, ai ngờ, hôm nay ngay chính ngôi nhà của mình mà Minh Triệu cũng sống dở chết dở như thế.
- Chuyện gì ?
Cô gầm lên, nhìn Nam Em đang bị thằng Tí giữ lấy, cô rít qua kẽ răng :
- Mợ hai, có chuyện gì ?
Thằng Tí hốt hoảng buông Nam Em ra, tìm chỗ nấp.
- Mợ ba nói Minh Triệu muốn leo lên giường cô út, tôi khuyên chờ cô về rồi xử mà mợ ba không chịu. - Nam Em nhìn hai người phụ nữ kia mà kể lại.
Cô chạy tới chỗ Minh Triệu đang nằm cô độc giữa sân, ai nấy đều đưa ánh mắt thương cảm nhìn nàng nhưng không ai dám ra mặt bênh vực.
Cô ôm lấy Minh Triệu trong lòng, đây là lần thứ hai cô và nàng trong tình cảnh này. Cô xiết tay lại căm phẫn.
Tay đỡ lấy cổ nàng, cô cúi thấp người, dường như là cọ hai chóp mũi lại, cô thều thào :
- Minh Triệu, nín, nín, tôi đây......
- Cô út.... - Nàng mỉm cười, ngã vào ngực cô thở dốc, chỉ cần trong vòng tay cô, bất kể có chuyện gì cũng không còn lo sợ nữa.
Cô đem Minh Triệu đặt vào tay Nam Em, cô đứng dậy, đi xăm xăm tới chỗ bà hai và mợ ba, đập tay xuống bàn, mấy cái li trà rung rinh rồi rơi xuống đất loảng xoảng, cô nghiến răng nhìn người phụ nữ ác độc trước mặt mình.
- Mợ ba, tôi đã nói mợ đừng đụng tới Minh Triệu mà.
Từng lời cô nói ra, mang theo một luồng sát khí khiến ai nấy rợn người, mợ ba nuốt ngụm khí lạnh rồi hơi run rẩy :
- Cô út, có đứa phát hiện ra dưới gối nó có khăn tay của cô út, nó hẳn là có ý muốn trèo lên cái ghế mợ út rồi, tôi chỉ là dạy dỗ người làm một chút, cũng không được sao ?
Cô hơi giật mình khi nghe vụ khăn tay, cô không biết tại sao nàng lại giữ khăn tay của cô, nhưng điều đó không quan trọng, bây giờ cô phải xử hết đám người không biết tốt xấu này.
- Khăn tay là tôi không xài nữa, đưa cho Minh Triệu. - Cô nói xong liếc một vòng, mắt quét qua gia nhân, chỉ tay hỏi. - Là con nào ? Con nào phát hiện ra rồi nói với mợ ba ?
Đưa nào đưa nấy khúm núm, cúi đầu lắc lắc, có đứa nhướn nhướn hướng con Trang.
Khi nãy về cô còn thấy con Trang cầm cây roi, chắc chắn nó là người đánh nàng. Con Trang vốn là người của mợ ba mà, cô tiến tới nắm lấy cổ áo nó xách ra giữa sân.
Bà cả với bà ba vừa lúc bước ra, không hiểu cái mô tê gì.
Cô tát vào mặt nó vài cái như trời giáng :
- Mày, mày đúng không ? A, giỏi, giỏi....mày....
Máu từ miệng nó chảy xuống ròng ròng, làm ai nấy muốn rớt tim ra ngoài. Khuôn mặt nó in hằn năm dấu tay đỏ chói.
- Cô út, con..tha con....con thấy khăn tay của cô út, nên nghĩ nó có ý đồ với cô út. - Nó chắp tay lại lạy lục cô, tay giữ lấy tay cô, sợ cô lại cho thêm vài cái tát.
- Ha, thông minh lắm, cái đầu nào nghĩ Minh Triệu có ý đồ xấu với tao ? Cái đầu này đúng không ?- Cô chỉ vào đầu nó, rồi buông cổ áo nó ra.
Tưởng rằng cô đã nguôi giận, ai ngờ cô chỉ cười lạnh, sau đó nắm tóc nó lôi đến cây cột nhà lớn ở gần đó.
Nó bị nắm tóc thiếu điều muốn rớt cái đầu ra, nó vùng vẫy không biết cô muốn làm gì.
Cô túm tóc nó chặt hơn, sau đó không nghĩ ngợi, đập đầu nó mạnh vào cột nhà, cái trán đỏ ao ứa máu ra.
- Nghĩ, nghĩ, tao cho mày hết nghĩ.
Cô vừa nói vừa đập đầu nó vào cột nhà, sức lực càng ngày mạnh hơn.
Mợ ba run rẩy, thấy cái đầu con Trang đã bê bết máu, vội đứng dậy can :
- Cô út, cô điên rồi, cô đập nữa nó chết đó.
Cô ngước lên, nuốt ngụm nước bọt, hơi thở dồn dập vì nóng giận. Cô nhìn mợ ba như muốn xé xác cô ta ra. Kỳ Duyên chỉ vào Minh Triệu đang nằm thoi thóp dưới đất :
- Ha, mợ đánh Minh Triệu cũng đâu nghĩ Minh Triệu sẽ chết, mợ bắt đầu có tình người từ khi nào vậy mợ ba ?
Cô nói xong liền túm lấy con Trang đập đầu nó liên tiếp thêm vài cái, gầm gừ như con thú hoang.
- Con ơi bỏ đi con. - Bà cả lên tiếng, nhìn con Trang đang rệu rã trong tay cô, sợ rằng nó sẽ chết mất.
Máu chảy ròng ròng hết cả khuôn mặt, tóc bết tại, cả người không còn chút sức lực, cái đầu như vỡ ra. Nhưng Kỳ Duyên vẫn chưa hả giận, cô ghét nhất loại mách lẻo. Cô cười lạnh lẽo :
- Mày, cái đầu này, là cái đầu này nghĩ Minh Triệu có ý xấu với tao đúng không, ha, tao cho mày chết....
" Bốp " - Cái đầu nó tiếp tục bị va chạm với cái cột cứng ngắt. Nó không còn có thể phản kháng, chỉ để mặc cô hành hạ.
Minh Triệu nằm đó chứng kiến hết tất cả, nàng đứng dậy, bò tới chỗ cô, lết tới gần cô hơn, nằm dưới đất ôm lấy ống quần cô nhỏ nhẹ nói. - Cô út....đừng đánh nữa mà.
Cô thở mạnh, nghe tiếng Thái Anh liền nguôi giận một chút, buông tay ra khỏi tóc con Trang rồi quăng nó ra xa. Sau đó chỉ mặt đám gia nhân :
- Mẹ mày, cút.....tụi bây nghe cho rõ, sau này trong nhà đứa nào mà thích suy đoán, thì nhìn gương con Trang mà học hỏi. Thấy chưa ?
- Da thấy, dạ thấy. - Ai nấy gật đầu vâng dạ. Có cho tiền bọn nó cũng không dám tọc mạch. Nhìn con Trang đang thoi thóp, ai nấy rùng mình.
- Mợ ba, mợ thấy chưa ? - Cô đưa mắt nhìn người phụ nữ đó rồi đanh mắt sang nhìn bà hai, khiến bà cũng bất giác ho khan mà đứng dậy lũi vào trong.
- Tôi....tôi..... - Mợ ba cuộn tay lại, rõ ràng là đánh con Trang, nhưng chính là dằn mặt mợ ba.
Cô quỳ xuống ôm lấy nàng, xoa xoa gò má nàng hỏi han :
- Minh Triệu, sao rồi ? Đau không ? Tèo, kêu thầy tới cho tao.
Cô một tay nhấc bổng nàng lên, cho nàng nằm gọn trong tay mình mà bế lên.
- Mợ hai, cảm ơn.
Nam Em gật đầu mỉm cười, rõ ràng Kỳ Duyên có ý với Minh Triệu. Trước giờ cô tức giận nhưng cũng chưa từng đánh người làm thừa sống thiếu chết như vầy, rõ ràng muốn xả cơn giận cho Minh Triệu.
Cô bế nàng trong tay, khi đi ngang qua mợ ba, cô dừng lại vài giây, miệng nói mấy chữ lọt qua kẽ răng :
- Đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo mợ, đừng có đụng tới Minh Triệu, nếu không..... mợ không kết quả tốt đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro