Chap 22: H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tú dừng xe trước căn biệt thự của Đồng Gia. Cô điên cuồng nhấn chuông, bên trong ông quản gia già rối rít chạy ra, vừa chạy ra, ông vừa hô lớn :

- Đến đây.... Đến đây...

Cánh cửa mở ra, không để cho ông quản gia có cơ hội mở miệng thêm, Minh Tú trực tiếp chạy vào, cô dùng tốc độ nhanh đến nỗi ông quản gia cứ nghĩ mình nghe tiếng chuông cửa là ảo giác, nếu như không phải là có chiếc BMW đang ở trước mặt ông, thì có thể ông đã đi tìm thuốc trị mộng du mà uống rồi. Ông thở phào khi nhìn kỹ lại chiếc xe, là của Minh Tú.

- Quỳnh.... Ánh Quỳnh... Em ra đây đi, chị có chuyện muốn nói với em

Bên trong Minh Tú điên cuồng gào thét, cô thật sự sắp phát điên rồi, không gặp được Ánh Quỳnh, cô thật không kiềm chế được bản thân mình nữa.

Ông quản gia nghe thấy tiếng hét của cô, hoảng hồn vội chạy vào trong :

- Minh Tú, tiểu thư hiện tại không có ở nơi này, Phiền cô lần khác lại đến được không? Nếu không, cô có thể gọi cho tiểu thư ....

Minh Tú không màng đến, cô chạy lên phòng Ánh Quỳnh, cửa không khóa, mở cửa vào, bên trong một mảnh yên tĩnh đến cô tịch. Nàng đi đâu rồi? Cô xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn ông quản gia già, giọng lạnh lẽo :

- Ánh Quỳnh đâu?

Sống lưng ông quản gia cứng đờ, chưa bao giờ Minh Tú nhìn ông như vậy, nuốt khan một cái ông run giọng nói :

- Tiểu...tiểu thư từ trưa đã ra khỏi nhà, đến giờ vẫn chưa quay lại.

Minh Tú nhíu chặt mày lại, không nói gì, chạy vội ra khỏi biệt thự, lái xe rời đi. Ông quản gia khó hiểu, không nghĩ cô lại rảnh đến như vậy. Ông chủ cùng phu nhân lúc sáng, sau khi đã tặng quà sinh nhật cho Ánh Quỳnh tiểu thư, thì lúc chiều đã vội lên máy bay sang Ý rồi, dự kiến là một tháng nữa mới về. Còn tiểu thư lúc trưa ra khỏi cửa đã có nói, hôm nay sẽ không về, ông nghĩ tiểu thư muốn mừng sinh nhật với Minh Tú, nhưng bây giờ sao mọi chuyện lại thành như thế này? Thật khó hiểu mà...

Cả buổi tối, Minh Tú lái xe đi khắp nơi, tìm Ánh Quỳnh nhưng vẫn không có một chút tin tức gì, cô chán nản, Nàng ghét cô đến như vậy sao? Nên mới không cho cô nhìn thấy Ánh Quỳnh?

Tại một bờ biển tư nhân của Nguyễn Gia, Đồng Ánh Quỳnh sau khi được Minh Triệu đưa đến đây, nàng nói muốn ở một mình. Vì vậy Minh Triệu sau khi căn dặn vệ sĩ xong, đã rời đi, nàng biết bạn mình cần có thời gian suy nghĩ. Nhìn mặt biển về đêm, những cơn sóng nhỏ gợn lăn tăn từ xa chạy gần đến chỗ mình ngồi, Ánh Quỳnh khuôn mặt thất thần, ánh mắt không có tiêu cự, nàng không biết mình bây giờ muốn làm gì, bỏ qua cho Minh Tú sao? Điều đó là không thể? Còn đối diện với cô? Nàng có thể nhìn thẳng vào cô sao? Chuyện này cũng không được? Nhắm mắt, Ánh Quỳnh hít sâu một hơi:

- Có lẽ nên làm như thế...

Mọi chuyện nên dừng lại ở đây rồi, Minh Tú vĩnh biệt.

Một giọt nước mắt rơi trên đôi má trắng mịn của nàng, cô hứa lần này nữa thôi sẽ không khóc nữa, không khóc vì người đó nữa.

Minh Triệu nằm trong lòng Kỳ Duyên nở nụ cười nhẹ, đối với nàng cô là tất cả. Nàng kể cho Kỳ Duyên nghe về chuyện của Đồng Ánh Quỳnh, trong giọng nói của nàng pha lẫn sự tức giận và khó hiểu, Đồng Ánh Quỳnh yêu Minh Tú như thế sao cô ta có thể đối xử như thế với bạn của nàng như vậy? Lúc nhìn Đồng Ánh Quỳnh khóc lòng nàng cũng không thoải mái thậm chí là tức giận.

Minh Triệu mãi lo nói chuyện nên không biết, biểu hiện của mình lúc này thật đáng yêu, đôi lúc phúc hắc như một hồ ly nhỏ, có lúc lại dịu dàng như một chú thỏ ngây thơ không biết gì. Kỳ Duyên lại cười, yêu thương không hề che giấu, cô cúi đầu phủ môi mình áp xuống cánh môi đang không ngừng luyên thuyên của nàng.
Minh Triệu bất ngờ, mở to mắt nhìn cô, nhưng sau đó lại từ từ nhắm mắt vòng tay lên cổ cô, họ truyền miên hôn nhau, nụ hôn thật dài.

Một lúc lâu sau, Kỳ Duyên dù không muốn nhưng cũng phải dừng lại nụ hôn nóng bỏng kia lại, nếu không dừng cô nhất định sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình nữa.

Minh Triệu dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, nàng nở nụ cười hạnh phúc, kéo cằm cô lại, tiếp tục nụ hôn lúc nãy.

- Triệu... Dừng lại được không?

Kỳ Duyên thật sự không kiềm chế được nữa, nhưng cô không muốn tổn hại đến nàng.

- Ưm... Không muốn... Duyên... Chúng ta... Tiếp tục đi...

Minh Triệu cắn cắn môi mình, ánh mắt ngập nước, khuôn mặt vì hôn mà đỏ hơn, càng thêm mê người hơn.

- Nhưng... Như thế em có thể sẽ làm tổn thương chị...

Kỳ Duyên bất đắc dĩ nói, cô không phải không muốn tiếp tục, nhưng là cô không thể...

- Chị sẽ không bị tổn thương, Duyên chúng ta tiếp tục đi.

Minh Triệu chu môi nhỏ, giọng thỏ thẻ ngại ngùng, hôm nay nàng quyết định sẽ trở thành người phụ nữ của cô, những lần trước, sau khi hôn xong nhìn cô phải kiềm chế mà vào toilet dội nước lạnh, nàng thật sự không nỡ nữa.

- Nhưng...

- Không có việc gì, Kỳ Duyên.. Chị yêu em...

Minh Triệu lại kéo cô xuống, xoay người đè lên người cô tiếp tục hôn. Đôi mắt của Kỳ Duyên ánh lên nét vui vẻ hạnh phúc,cô cũng rất nhanh từ thế bị động lật ngược lại thành chủ động.

Tay Kỳ Duyên chạm đến từng tấc da thịt trắng mịn của nàng, cô yêu thương không nói nên lời. Chiếc váy ngủ lụa mỏng manh thoáng cái đã nằm dưới sàn nhà, ánh mắt cô lúc này dường như ánh lên hai ngọn lửa dục vọng. Minh Triệu vì ngại ngùng nên lúc này cả người từ đầu tới chân đều ửng đỏ mê người. Kỳ Duyên cúi xuống hôn lên xương quai xanh khêu gợi quyến rũ của nàng, rồi từ từ di chuyển xuống hai nụ hoa vì bị kích thích màu đã cứng lên trước ngực nàng kia. Cô ôn nhu cử chỉ nhẹ nhàng như là đang nâng niu một bảo vật trân quý nhất trên đời. Mà cũng đúng thôi, với cô, nàng là tất cả là sự sống là linh hồn của cô.

Khi môi cô vừa chạm đến nụ hoa bên phải của nàng, Minh Triệu có cảm giác như cả người xoẹt qua một dòng điện cực mạnh vậy. Nàng run run thân thể của mình, nhưng không cự tuyệt. Kỳ Duyên hôn nụ hoa bên này, tay lại không tự giác mà xoa nắn bên kia.

- Ưm... Duyên...

Minh Triệu không tự chủ mà rên khẽ thành tiếng, cảm giác này là lần đầu tiên nàng cảm nhận được, lúc trước tuy nàng là vị hôn thê của Hồ Vĩnh Khoa, nhưng hai người chỉ dừng lại ở hôn môi và nắm tay ôm ấp mà thôi, còn những chuyện như thế này nàng chưa từng nghĩ mình sẽ cùng hắn trải qua.

Nhưng bây giờ nàng với Kỳ Duyên đã là vợ chồng, giấy đăng ký kết hôn cô cũng đã lo chu toàn tất cả, chỉ là chưa công bố ra bên ngoài mà thôi.

- Không thoải mái sao?

Kỳ Duyên nghe nàng gọi thì giật mình, cô ngỡ mình làm nàng khó chịu.

- Không... Không có... Chỉ là....

Minh Triệu không biết phải nói như thế nào. Nàng cười gượng không lẽ bây giờ nàng nói rất thoải mái sao?

Nhìn thái độ của Minh Triệu, Kỳ Duyên cười nhẹ, cô giờ đã hiểu rồi, nàng không phải khó chịu mà là thoải mái.

- Em hiểu ...

Kỳ Duyên lại tiếp tục việc của mình. Hai nụ hồng trước ngực Minh Triệu vì bị hôn mà thoáng chốc đã hóa thành hai trái cherry đỏ hồng mà người ta liền muốn ăn. Tay cô trượt xuống, chạm nhẹ vào nơi bí ẩn nhất của người con gái, nhẹ nhàng xoa nắn :

- Ưm.... Duyên...

Minh Triệu vặn vẹo thân thể, nàng cảm thấy thật khó chịu, nhưng thật không muốn cô dừng lại.

- Bảo bối à, đừng gấp

Kỳ Duyên cười nhẹ, môi cô từ từ đi xuống và dừng ở giữa hai chân của nàng. Nhìn vào nơi tư mật của nàng, cả người cô trực tiếp bùng cháy ngọn lửa dục vọng.

Minh Triệu ngượng ngùng đến đỏ mặt, hai chân không tự giác mà khép lại, nhưng chưa kịp khép đã bị bàn tay thon dài của cô giữ lại. Kỳ Duyên không nghĩ ngợi gì, áp môi mình xuống, hôn lên nơi tư mật của nàng.

- Duyên... Chị khó chịu...

Một chút dịch mật chảy ra từ hoa huyệt nhỏ của Minh Triệu làm cho cả người Kỳ Duyên càng thêm rạo rực.

Vùng cấm ngọt của Minh Triệu lúc này càng trở nên đỏ hồng mê người. Mặc dù Kỳ Duyên rất muốn trực tiếp đem Minh Triệu ăn sạch sẽ, không còn một mẩu xương, nhưng cô vẫn là lo cho cơ thể của nàng, nên khàn giọng hỏi :

- Bảo bối, có thể không?

Minh Triệu đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu, chỉ chờ có thế, Kỳ Duyên nhoài người hôn lên đôi môi đã có chút sưng của nàng. Cô đưa một ngón tay, từ từ tiến vào hoa huyệt đỏ hồng của nàng. Minh Triệu cảm nhận cơ thể mình như bị xé ra, đau đến mức mắt phượng xinh đẹp của nàng dâng lên một tầng hơi nước. Nhưng nàng chỉ cắn chặt môi không nói một lời. Biết nàng vì mình mà chịu đau đớn, Kỳ Duyên yêu thương không nói thành lời, cô khẽ hôn lên mắt nàng, giọng ôn nhu vô hạn:

- Bảo bối em có thể chịu được không? Nếu không thì mình dừng lại nhé?

Cắn môi, nàng lắc đầu, nàng biết cô vì thương mình, nhưng nếu dừng lại cô sẽ phải đi dội nước lạnh, nàng không muốn cô phải chịu đựng những chuyện này nữa :

- Không cần dừng lại, chị cũng chỉ đau một chút mà thôi.

Kỳ Duyên cười tươi, hôn lên khắp nơi trên khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của nàng.

Một lúc sau, khi cảm giác đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là khoái cảm dâng trào, trong phòng, cả hai cùng hoà hợp tạo nên một khung cảnh lãng mạn tràn đầy hạnh phúc.

Đêm nay còn rất dài....

Vài ngày sau...

Tập đoàn MT

Tất cả các nhân viên từ cao tầng, cho đến cấp thấp nhất, mọi người cùng diện những bộ quần áo trang trọng nhất, để chào đón Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn MT, ông Nhật Huy trở về nước cùng với phu nhân của mình. Sau màn chào đón, tất nhiên là sẽ có tiệc mừng.

Buổi tối, Nhà hàng khách sạn Dạ Vũ

Mọi người, nữ nhân ai cũng khoác lên mình bộ váy xinh đẹp lộng lẫy, còn nam nhân thì diện những bộ vest lịch lãm trang trọng. Tất nhiên gia tộc của Tứ Trụ là những khách mời danh dự ở nơi này. Hoàng Anh sau khi đã thành công theo đuổi Ngọc Hân thì đã quay lại với công việc của tập đoàn, tất nhiên một tháng 2 lần cô sẽ bay sang Mỹ để gặp bảo bối của mình và nhân tiện loại bỏ đi những người con trai có ý định cướp vợ tương lai của cô.

Đại sảnh xa hoa, Kỳ Duyên khoác tay mình ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Minh Triệu đi vào bên trong, tất cả mọi người có mặt ở đây, cả nam lẫn nữ đều không hẹn mà nhìn hai người. Nữ thì lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn cô gái bên cạnh lại tràn đầy sủng nịnh cùng yêu thương không hề che giấu, còn người kế bên thì dung nhan diễm lệ, xinh đẹp động lòng người, khoé môi như ẩn chứa nụ cười càng làm ánh mắt của mọi người, nhất là những nam nhân ở đây càng thêm mê luyến.

Chọn một góc khuất, Kỳ Duyên dìu Minh Triệu ngồi xuống một chiếc ghế, giọng dịu dàng :

- Bảo bối, em ngồi đây, chị qua chào hỏi ba mẹ Minh Tú, một chút sẽ quay lại.

- Vâng, chị đi đi.

Minh Triệu cười nhẹ, nàng biết cô muốn mang mình đến chào hỏi song thân của Minh Tú, nhưng với nàng bây giờ chưa phải lúc. Vì vậy đành để cho cô một mình đi chào hỏi.

Kỳ Duyên hôn nhẹ lên trán nàng rồi xoay người bước đi.

Kỳ Duyên đi chưa được vài phút, bên tai Minh Triệu đã vang lên một giọng nói yêu kiều của nữ nhân :

- Cô là ai? Có quan hệ gì với Kỳ Duyên...?

Minh Triệu xoay mặt nhìn về phía người vừa lên tiếng, trong mắt thoáng lên tia nghi hoặc, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, là cô ta? Người phụ nữ nhìn Minh Triệu từ trên xuống dưới, ánh mắt như thầm đánh giá
"cô gái này tuy đẹp, nhưng chỉ có sắc thì làm được gì? Không giúp ích gì cho Kỳ Duyên cả?"
chỉ có cô ta mới xứng với Kỳ Duyên mà thôi.

- Cô là...?

Minh Triệu nhíu mày, cô biết mặt nhưng lại không biết tên của cô ta là gì.

- Tôi là.....

.

.

.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro