Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn LH

Lệ Hằng tay đang cầm viết phê duyệt những bản báo cáo mà các quản lý cấp cao trình lên. Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Lucie. Không biết từ lúc nào, cô không còn cảm giác chán ghét cô nàng lắm lời này nữa, mà ngược lại cảm thấy thích thích với sự có mặt của nàng trong nhà mình. Ánh mắt cô thấp thoáng ý cười, bắt máy :

- Chuyện gì?

- Lệ Hằng, chị đang ở công ty sao

Bên kia Lucie thấp thỏm hỏi, không biết nói ra chuyện mà nàng đã gây ra, Lệ Hằng có tức giận không? Càng nghĩ càng sợ nha.

- Ừ, sao thế, cô lại gây ra chuyện gì nữa à?

Lệ Hằng dường như cảm thấy có chuyện gì vừa xảy ra, cô nghi ngờ hỏi.

- A... Không có... Nhưng mà c..có...

Lucie giật mình, sao chị ta lại biết nàng gây ra chuyện chứ? Không lẽ chị ta có thiên lý nhãn à?

Lệ Hằng thở dài ngao ngán, nhưng giọng nói lại không khó chịu chút nào :

- Haizzzz... Chuyện gì cô nói đi

- A... Là.. Là như thế này... Lúc nãy tôi vì cảm thấy chán quá không có việc gì làm, nên mới nảy ra một ý tưởng...

Lucie dè dặt kể, nàng sợ chị ta mắng quá, lại nói .. có khi không kiềm chế được mà đánh nàng thì sao? Sợ quá... Mặc dù nàng biết võ, nhưng chị ta là con gái nhưng mạnh hơn cô gấp mấy lần nha. Lỡ như ra tay mạnh một chút thôi, chắc cô phải đi trung tâm chỉnh hình quá

- Cô nghĩ ra ý tưởng gì?

Lệ Hằng nghe nàng nói nghĩ ra ý tưởng thì giật mình, ngồi thẳng dậy, dỏng tai lên nghe. Ở chung gần một tháng, cô cũng phần nào hiểu cô gái này, ý tưởng của cô ta thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Ví dụ như, cô ta nói ở nhà chán quá muốn cùng cô đến công ty, phụ giúp cô một vài việc vặt. Hôm đó, cô ta nói muốn giúp cô photo tài liệu, cô cứ nghĩ là cô ta biết sử dụng máy photo, nên cũng để tùy cô ta giúp mình. Vậy mà tài liệu photo đâu không thấy, lại thấy một đống giấy vụn nằm trong cái giỏ, trên tay cô ta. Lúc nhìn thấy đống giấy cô thật muốn hung hăng mắng cô ta một trận, nhưng lại không nỡ khi thấy cô ta cúi mặt nhận sai, nên cô đành bảo thư kí đánh lại một bản hợp đồng khác, còn cô ta cô không dám cho đụng vào cái gì nữa.

Lại nói... Có hôm cô ta nói muốn giúp cô pha cafe, cô thấy chuyện này tương đối đơn giản, nên mới gật đầu đồng ý. Vậy mà không biết cô ta pha kiểu gì, mà máy pha Cafe ở phòng trà nước bị bốc cháy, cháy lan cả phòng hành chính, khiến cả tầng làm việc của cô nháo nhào dập lửa. Lúc nghe tiếng còi báo cháy vang lên, cô còn nghĩ mình nghe nhầm, vì công ty cô từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra hoả hoạn.

Nghe nói phòng trà nước bị cháy, cô hoảng hồn, bỏ hết công việc chạy đi đến đó. Nhìn dáo dác chỉ thấy khói bốc lên nghi ngút, không thấy cô gái rắc rối kia đâu, tim cô như hẫng một nhịp. Điên cuồng gầm thét :

- Lucie, cô mau lăn ra đây cho tôi. Có nghe không?

- Mau ra đây ... Nếu không .... Nếu không ... Tôi lập tức đuổi cô ra khỏi nhà...

Lệ Hằng tuy rằng gầm thét như thế, nhưng trong giọng cô không giấu nổi sự run rẩy. Không phải cô nhóc kia đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Đang suy nghĩ, bỗng một quả cầu nhỏ không biết từ đâu lao thẳng vào lòng cô, kế tiếp là giọng nói vì bị hoảng sợ mà nghẹn ngào :

- Hằng, có lửa cháy kìa, tôi sợ quá ... Sợ quá

- Lucie

Nghe thấy giọng cô ta, trái tim đang hoảng hốt của cô giờ phút này mới bình tĩnh lại được. Ôm lấy cô gái đang run rẩy trong lòng, giọng cô ôn nhu cực điểm, mà ngay cả cô cũng không biết :

- Ngoan, không sao rồi, có tôi ở đây, không cần sợ...

- Vậy cô sẽ không đuổi tôi đi nữa phải không?

Lucie dè dặt hỏi, làm ơn đừng đuổi nàng mà, anh hai nàng, Lâm Hoàng còn chưa quay lại, nếu bây giờ chị ta đuổi nàng thì cô sống làm sao đây, vả lại chị ta nấu ăn rất ngon nha, nàng ăn quen rồi, bây giờ rất khó để thay đổi khẩu vị.

- Không đuổi, tôi làm sao phải đuổi cô? Ngoan đừng sợ

Lệ Hằng làm sao mà hiểu được ý đồ trong lời nói của Lucie, cô cứ nghĩ là do cô ta bị dọa sợ, nên càng thêm ôm cô chặt hơn, như muốn trấn an trái tim nhỏ bé của cô ta.

- Thật? Cô không được gạt tôi đó

Lucie ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt ngập nước nhìn cô, ánh mắt như đang hi vọng điều gì đó.

- Thật, có bao giờ tôi gạt cô chưa?

Một khắc khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu kia, Lệ Hằng đã có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, đó là cô muốn hôn cô ta, nhưng cô phải thật cố gắng khắc chế lại cảm xúc của mình. Ngay cả cô còn bị dọa sợ với suy nghĩ đó, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, động tác thực ôn nhu.

Các nhân viên ở tầng cao nhất của tập đoàn, một phen bị dọa cho hoảng sợ. Người con gái có khuôn mặt cưng chiều, cử chỉ ôn nhu kia là đại Boss của họ thật sao? Ôi mẹ ơi... Thế giới này đảo lộn hết rồi, nếu không làm sao họ lại nhìn thấy được màn này chứ?

- Cô không giận là tốt rồi, tôi đói bụng, cô nấu cơm cho tôi ăn đi.

Ngay lập tức nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Lucie, nhìn nàng không hề có vẻ một chút gì là hoảng sợ giống lúc nãy cả, cứ như người vừa mới khóc lóc kêu la không phải là nàng vậy.

Lệ Hằng nghệch mặt ra, sau đó mặt cô tối sầm, nghiến răng ken két :

- Cô lại giở trò đang đáng thương với tôi?

- Tôi sai rồi...

Lucie nụ cười cứng ngắc, xoay mặt nhìn cô, ánh mắt đáng thương vô cùng.

Lệ Hằng thở dài:

- Bỏ đi, đi thôi....

- Thu dọn chỗ này sạch sẽ cho tôi

Rồi cô hất mặt nhìn thư ký của mình, lạnh nhạt nói, nắm tay kéo nàng rời đi. Chỉ tội cho cô thư ký nhỏ nào đó, khóc không ra nước mắt

"Đại Boss, cô nhất định phải tăng lương cho tôi đó"

Nghĩ đến ngày hôm đó, Lệ Hằng lại rùng mình, cô thật không thể tưởng tượng ra những ý tưởng trong lời nói của nàng là gì? Hi vọng sẽ không như những lần trước...

Bên này Lucie khó khăn mở miệng, tay năng kéo kéo vạt áo đến nổi nhăn nhúm hết cả, run rẩy một chút, nàng mới ngập ngừng mở miệng :

- Cái... Cái đó... Tôi... Hôm nay định học nấu ăn

- Chết tiệt... Cô muốn nấu ăn?

Bên này Lệ Hằng đã đứng bật dậy khỏi ghế gầm lên. Cô có kêu nàng nấu sao? Cô gái chết tiệt này... Sao luôn làm ra những chuyện không tưởng vậy chứ?

- Đ... đúng vậy... Nhưng ...

Nghe thấy tiếng hét của Lệ Hằng từ đầu dây bên kia, Lucie tay chân luống cuống, suýt nữa đã làm rơi điện thoại đang cầm, trời ơi cô ta làm nàng sợ quá.

- Nhưng sao?

Lệ Hằng giờ phút này không còn bình tĩnh được nữa, cô gái rắc rối kia sao cứ úp úp mở mở như thế ? Không phải là đã xảy ra chuyện gì với nàng rồi chứ?

- Tôi... Tôi nói ... chị không được mắng tôi, còn .. Còn nữa ... không được đuổi tôi đi

Lucie hỏi dò, biết rằng nếu cô ta có đuổi nàng đi, thì vẫn còn có Minh Triệu cùng Ánh Quỳnh giúp đỡ, nhưng còn thức ăn? Nàng thực sự đã ghiền món ăn cô ta làm rồi, không muốn ăn của người khác làm. Còn có... Nói thật.. Nàng cũng có một chút, không nỡ xa cô, tuy rằng Lệ Hằng hay mắng nàng, nhưng mỗi lần đều do cô ta giúp nàng thu dọn hậu quả mà cô đã gây ra, cho nên.. Cho nên nàng hơi hơi thích Lệ Hằng...

- Bây giờ mà cô còn muốn ra điều kiện với tôi? Lucie tôi cho cô 3 giây để nói, nếu không? Lập tức dọn đồ đi khỏi nhà tôi

Lệ Hằng gầm lên, cô nhóc này, không biết là cô đang lo lắng cho cô ta sao?

- Kh... Không cần... Đừng đuổi tôi đi, tôi nói là được chứ gì?

Lucie chu môi bất mãn, cô ta sao cứ thích doạ đuổi nàng đi vậy chứ? Đuổi riết thành nghiện rồi hả?

- Nói mau?

Lệ Hằng nghiến răng, cô nhóc này sao nói nhiều vậy không biết?

- À, cái đó... Lúc nãy tôi có mượn phòng bếp nhà chị để dùng, nhưng.. Nhưng

Lucie bắt đầu kể, nhưng nàng vẫn sợ lắm, cô ta có phát điên lên mà đuổi cô đi không?

- Nhưng cái gì? Nói...

Lệ Hằng lại hét, cô thật sự nóng lòng muốn chết rồi đây này.

- Nhưng là, lúc nấu...chỉ là tôi.. lỡ tay... Đúng rồi lỡ tay thôi, làm cho lửa bốc lên hơi cao, phực cháy đến mấy cái khăn lau gần đó, tôi sợ quá, nhìn thấy gần đó có mấy tờ báo...

Lucie còn chưa nói xong Du Tịnh Nghiên đã lên tiếng :

- Nói vào vấn đề chính.

- A.. Vấn đề.. Chính là...

Lucie chột dạ, cô ta thực giỏi làm người khác nghẹn họng mà.

- Nói nhanh.

Lệ Hằng hối thúc, cô dường như có thể tưởng tượng ra có chuyện gì đó rất lớn vừa mới xảy ra trong nhà mình.

- Tôi làm cháy phòng bếp nhà chị luôn rồi

Lucie nhắm mắt, chờ nghe Lệ Hằng gầm lên trong điện thoại, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy Lệ Hằng có phản ứng gì, cô nghi ngờ hỏi :

- Lệ Hằng? Chị còn ở đó không?

- Tôi đây, cô.. Không xảy ra việc gì chứ? Có bị thương ở đâu không?

Lệ Hằng hít sâu trả lời, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc kích động của mình lúc này, nếu như hiện giờ nàng đang đứng trước mặt cô thì hay biết mấy, như vậy cô sẽ biết nàng vẫn an toàn.

- A.. Tôi không có việc gì hết, nhưng phòng bếp của chị?

Lucie khó hiểu hỏi, sao cô ta không hỏi xem phòng bếp nhà mình có bị hư hại không? Lại hỏi nàng có xảy ra chuyện gì không làm gì? Nghĩ vậy, nhưng tim nàng không kiềm được mà dâng lên cảm xúc ngọt ngào.

- Không sao thì tốt, ngồi ở xích đu trước nhà chờ tôi, tuyệt đối không được vào nhà, biết không?

Lệ Hằng đợi Lucie trả lời mình xong rồi mới tắt máy, đứng lên đi như chạy ra khỏi phòng làm việc, lái xe rời đi.

Lúc nhìn thấy Lucie bình an đứng trước mặt mình, Lệ Hằng mới an tâm, thật sự rất muốn ôm nàng vào lòng nhưng cô vẫn phải cố kìm nén lại.

Bước vào nhà nhìn căn phòng bếp tan hoang, đồ đạc khắp nơi đều bị cháy đen hết cả, mặt cô cũng từ đó mà tối lại từ từ. Cô gái này thật sự muốn đốt nhà cô, có phải không?

Lucie cúi mặt nhìn hai bàn chân của mình, nàng biết thế nào Lệ Hằng cũng đang nhìn mình bằng đối mắt thét ra lửa cho mà xem.

Lệ Hằng lại lắc đầu ngán ngẩm, cười thì không được, mà mắng lại không đành. Cô gái này có phải hay không, đời này là khắc tinh của cô?
Sau khi điện thoại cho thư ký thu dọn tàn cuộc mà cô gái này gây ra, cô mới đưa nàng đến căn hộ riêng của mình, nơi này cô mua đã lâu nhưng không ở, bây giờ nhờ có "công" phá hoại của cô nhóc này, nên căn hộ kia mới được cô sử dụng.

Nhìn Lucie lúc này đang cắm đầu vào đĩa mì xào cô mới nấu, mà ăn ngấu nghiến, cô bỗng muốn bật cười, thật sự rất đáng yêu, rất giống một con mèo nhỏ nha.

Nhìn cô thật lâu, lòng cô bỗng đưa ra một quyết định, đối với Minh Triệu, tuy rằng cô vừa gặp có thể nói đã thích, nhưng Minh Triệu là vợ của bạn thân của cô. Cho nên cô không thể để mình tiếp tục sai lầm nữa. Nếu như cô cần một người, có thể giúp cô không nghĩ đến Minh Triệu nữa, như vậy Lucie có thể nói là sự lựa chọn tốt nhất lúc này. Vả lại cô dường như không ghét nàng, ngược lại là thích, thích nàng thật rồi.

Tập đoàn Phạm Gia

Phạm Tất Thịnh đang ngồi rung đùi trên chiếc ghế chủ tịch, miệng ông ta bây giờ có thể nói là ngoác tới tận mang tai. Từ lúc ông ta cho người tung tin Phạm Ánh Nguyệt cùng Lệ Hằng, tổng giám đốc tập đoàn LH có giao tình, thì dường như may mắn đã nghiêng về phía ông ta. Tập đoàn Phạm Gia liên tục nhận được những hợp đồng kếch xù, những công ty có danh tiếng trong giới thương trường, không hẹn mà gặp đều tìm đến tận cửa muốn hợp tác làm ăn. Phạm Tất Thịnh vui sướng không thôi, lúc trước vì nhún nhường phía sau vợ mình có tập đoàn Trương Gia làm hậu thuẫn, nên ông ta không dám ăn to nói lớn trước mặt bà ta, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, ông ta đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Nhìn Trương Hoàng Mai chạy đôn chạy đáo tìm kiếm sự giúp đỡ, ông ta trong lòng thực khoái trá, nhớ lúc trước... Bất kể bà ta có quá đáng ra sao? Khi dễ Phạm Tất Thịnh như thế nào, ông ta cũng chỉ biết làm giọng ăn năn hối hận, theo năn nỉ bà ta đủ điều. Nhưng còn bây giờ, chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa, đã đến lúc Phạm Tất Thịnh này ngẩng cao đầu rồi.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc của ông ta bị một lực mạnh từ bên ngoài đẩy vào. Một người đàn bà bước vào, khuôn mặt dù thường ngày được chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, giờ phút này lại hiện lên nét phờ phạc, không thể che giấu hết những dấu vết của thời gian in lại. Khi nhìn thấy người đó là ai, khuôn mặt Phạm Tất Thịnh đầy vẻ chán ghét hỏi :

- Bà đến đây làm gì?

- Tất Thịnh, cầu xin ông hãy cứu Trương Gia, tôi xin ông...

Trương Hoàng Mai bây giờ đã vứt bỏ hết cao ngạo thường ngày, bà ta nhìn chồng mình với khuôn mặt cầu khẩn. Không hiểu lý do gì, mà chỉ trong vòng một đêm, cổ phiếu của Trương Gia lại rớt giá thê thảm, đã vậy sáng hôm sau tất cả những vị nguyên lão cổ đông trong Tập đoàn đều đồng loạt rút vốn, khiến cho anh trai của bà ta hoảng sợ mà lấy hết tiền trong tập đoàn trốn ra nước ngoài. Cha bà ta vì sốc phát bệnh tim, nhập viện tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

- Bà nói vậy là sao? Tôi thì làm sao có thể giúp bà được chuyện gì?

Phạm Tất Thịnh giả vờ không hiểu ý tứ của bà ta, nhưng trong lòng lại đang nở nụ cười đắc thắng, rốt cuộc... Rốt cuộc cũng có ngày này, Trương Hoàng Mai lại cầu xin ông ta, một người đàn bà chanh chua lúc nào mắt cũng cao hơn đầu mà bây giờ lại cúi đầu chờ ông ta ban phát chút tiền, cảm giác này thực sự rất tốt...

- Tất Thịnh, tôi biết ngày trước, mình đối với ông không được tốt cho lắm, nhưng... Hiện tại chỉ có ông mới giúp được tôi, Tất Thịnh cầu xin ông vì tình nghĩa vợ chồng chúng ta hơn 20 năm nay, mà giúp tôi lần này... Xin ông... "

Bà ta làm sao có thể không hiểu được thái độ khinh thường của Phạm Tất Thịnh với mình, nhưng bây giờ bà thật sự đã không còn đường lui nữa rồi, cả tập đoàn bây giờ đây chỉ có một mình bà ta đứng ra gánh vác, vì vậy lần này bà ta cho dù có chịu sỉ nhục như thế nào cũng không sao, miễn là Phạm Tất Thịnh chịu giơ tay ra giúp đỡ bà ta là được rồi.

- Trương Hoàng Mai, bà phải hiểu cho tôi một chút chứ. Tập đoàn Phạm Gia mới vừa ký kết với vài công ty lớn, nên hiện giờ tài chính trong tập đoàn đang bị thiếu hụt. Tôi còn đang muốn đi vay tiền ngân hàng để có thể nhập vốn đây, làm sao mà giúp bà được...

Phạm Tất Thịnh ra chiều khó xử, khuôn mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, muốn ông ta giúp sao? Nằm mơ đi, ông ta mong tập đoàn Trương Gia phá sản còn không kịp ý chứ, như vậy Trương Hoàng Mai sẽ phải ở nhà làm người đàn bà nội trợ bình thường, nghĩ đến đây ông ta thật muốn cười ha hả lên. Chỉ cần tưởng tượng bà ta xoè tay xin ông tiền mua sắm, ông ta đã mát cả ruột gan rồi.

Thấy Phạm Tất Thịnh không hề có ý định muốn giúp mình, cuối cùng Trương Hoàng Mai cũng không nhịn được nữa, bà ta ngẩng đầu nhìn thẳng Phạm Tất Thịnh gằng từng chữ :

- Phạm Tất Thịnh, đừng cho rằng tôi không biết ông đang suy nghĩ cái gì, ông muốn nhìn thấy tôi rơi vào cảnh khốn cùng, phải quỳ xuống cầu xin ông giúp đỡ chứ gì? Tôi nói cho ông biết, Trương Hoàng Mai này sẽ không bao giờ quỳ xuống cầu xin ai, nhất là hạng người bỉ ổi như ông, ngày hôm nay tôi rơi vào cảnh này, ông không giúp tôi cũng không cần....

- Phải không? Vậy lúc nãy là ai đã cúi đầu, xin tôi giúp đỡ vậy..?

Thấy bà ta đã lật ngửa ván bài, Phạm Tất Thịnh cũng không vòng vo diễn kịch làm gì nữa, ông ta cười lạnh, hất cằm nhìn bà ta lên giọng chế giễu.

- PHẠM TẤT THỊNH...

Bà ta gầm lên giận dữ, bàn tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh. Nhưng chợt nhớ ra gì đó, bà ta bỗng nở nụ cười đầy thâm hiểm :

- Phạm Tất Thịnh, đừng quên... Tôi giữ trong tay bí mật về tội lỗi của ông... Có muốn hay không, 'chuyện tốt' kia được phơi bày ra ánh sáng.

- Bà...

Phạm Tất Thịnh trừng mắt, sao ông ta lại có thể quên chuyện kia được chứ? Nếu như... Nếu như để bà ta mang chuyện kia phơi bày ra, như vậy... Mọi chuyện đối với ông ta chẳng phải sẽ kết thúc luôn sao? Không ông ta không cho phép, khó khăn lắm Phạm Tất Thịnh này mới leo lên được như bây giờ, ông ta không thể để chỉ vì một chút mặt mũi của bản thân mà đánh mất tất cả được.

Nhìn Trương Hoàng Mai, Phạm Tất Thịnh trở lại giọng hoà hãn như thường ngày :

- Hoàng Mai, bà tại sao lại đẩy chúng ta đến mức độ này cơ chứ? Yên tâm Trương Gia là gia đình vợ của tôi, tôi làm sao có thể để cho Trương Gia phá sản cơ chứ? Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp đỡ, bà yên tâm đi...

- Đừng có giở giọng lạt mềm buộc chặt với tôi, ông nói được thì làm được đi, nếu không... Đoạn ghi âm kia. Tôi không chắc sẽ không bị lộ đâu.... Hừ

Bà ta nói xong, đi thẳng ra khỏi cửa, Phạm Tất Thịnh nhìn theo bóng dáng bà ta rời đi, cuối cùng không nhịn được mà giơ tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống, ánh mắt ngoan độc...
Lần đó nếu như không phải bà ta cố gắng chuốc rượu cho ông ta say đến mất cả phương hướng, nói năng lung tung, rồi hỏi ông ta mọi chuyện xảy ra với anh trai ông, như vậy thì có lẽ bây giờ mọi đã không rắc rối như vậy rồi.

Phạm Tất Thịnh cười lạnh...Hừ muốn uy hiếp ông ta sao? Để xem bà ta có cơ hội đó không đã?

Liệu Phạm Tất Thịnh muốn làm gì?
Trương Hoàng Mai có hành động như thế nào?

.

.

--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro