Chương 23: Nắng Ấm Thế Này... Sẽ Còn Bao Lâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng khi Ryujin tỉnh dậy cũng đã là 8 giờ. Em phát hiện ra bản thân đang nằm ở sofa của phòng khách, quần áo đã được thay mới, mấy vết thương do ngã tối qua cũng được xử lý tốt, trên người còn có Yeji đang ngủ say, hẳn là đêm qua cô đã thức rất khuya để chăm sóc em. Ryujin nhìn Yeji đang ôm em ngủ say, đầu óc mơ hồ lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót. Em ước gì hôm qua bản thân không đi gặp Shin Doyoung, thà rằng không biết sẽ không đau khổ, kết quả thế này em không lường trước được.

Ryujin khẽ nhích người định rời khỏi sofa, ai ngờ được vừa động đậy đã làm Yeji giật mình tỉnh giấc.

"Em dậy rồi sao? Em có bị đau đầu không? Người em có bị đau nữa không?"

Yeji dụi mắt nghiêng đầu hỏi Ryujin, vẻ mặt còn rất buồn ngủ, cô vẫn nằm ở trên người em chưa có ý định rời khỏi. Ryujin khẽ lắc đầu, em nhìn hai mắt Yeji đã xuất hiện quầng thâm liền cảm thấy đau lòng.

"Sao chị lại ngủ ở đây?"

"Hôm qua em ngủ quên ở đây, chị lại không dìu em lên lầu nổi nên chị ngủ ở đây luôn."

"Chị có thể để em ngủ ở đây rồi vào phòng mình ngủ mà."

"Không có em, chị không ngủ được."

Yeji nói xong lại dụi đầu vào ngực em muốn ngủ tiếp. Ryujin lặng im nhìn cô, trong lòng có chút chua xót. Hạnh phúc này có thể giữ được bao lâu? Liệu khi Yeji biết chuyện có đau đớn như em bây giờ hay không?

Yeji thấy em im lặng lại ngẩn đầu nhìn, cô trông thấy ánh mắt em nhìn cô rất lạ, như có gì đó tiếc nuối, lại ẩn chứa đau thương. Đôi mắt này làm cô nhớ tới những ngày tháng em bị trầm cảm, nó khiến cho trái tim cô cảm thấy xót xa.

"Ryu! Có chuyện gì xảy ra với em phải không? Nói chị nghe đi!"

Yeji đưa tay vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của em mà nhẹ giọng hỏi. Ryujin không trả lời, em vẫn im lặng nhìn cô. Yeji thấy em không nói cũng không hề có thái độ khó chịu, cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến em không vui? Thấy em khóc nhiều như vậy chị xót lắm."

Ryujin nắm lấy bàn tay đang xoa mặt mình xuống, em hôn thật nhẹ lên tay cô, tựa như đang hôn thứ gì đó rất trân quý, cổ họng em bây giờ nghẹn đắng. Ryujin cố dằn xuống cái cảm giác muốn khóc của bản thân, điều chỉnh cảm xúc trở về như bình thường, em lại dịu giọng trả lời cô.

"Chỉ là hôm qua em vô tình gặp lại vài người quen và nghe được những chuyện không nên nghe mà thôi."

Yeji nghe vậy lại khẽ nhíu mày, câu trả lời này rõ ràng là không đúng sự thật, cô biết em đang cố giấu cô thứ gì đó, thế nhưng chị đã không muốn nói cô cũng sẽ không gặng hỏi.

"Ye! Chúng ta trễ giờ làm rồi."

Ryujin không muốn Yeji nghĩ nhiều liền lên tiếng nói lảng sang chuyện khác. Yeji vừa nghe xong lặp tức quay đầu nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ sáng, công ty sớm đã vào giờ làm việc rồi. Yeji lúc này phát giác ra bản thân đã trễ giờ liền nhanh chóng bật dậy.

"Em mau lên phòng thay đồ! Chị chuẩn bị bữa sáng cho em. Ăn xong rồi chúng ta cùng đến công ty."

"Không cần đâu. Em sẽ nấu bữa sáng cho chị. Chị cứ lên phòng ngủ thêm đi, cả đêm đều thức chăm sóc cho em rồi. Hôm nay một mình em đến công ty là được."

Yeji nghe xong lại có chút do dự, cô thật sự rất buồn ngủ nhưng việc ở Hwang thị vẫn còn chất đống chờ cô.

"Ba mẹ nói sẽ đi du lịch một tuần, ba mẹ sẽ không đến công ty xem xét, tất cả chuyện ở công ty đều giao lại cho chị và em. Vả lại công việc vẫn còn rất nhiều, chị sợ nghỉ sẽ làm không kịp."

"Em sẽ xử lý thay chị, chị cứ việc ở nhà nghỉ."

Ryujin ôn nhu xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

"Em cũng đang không khoẻ mà. Sao có thể để em một mình làm nhiều việc được chứ."

"Em không sao. Ngoan ở nhà nghỉ đi!"

Yeji nhìn Ryujin hồi lâu, ánh mắt lại hiện lên chút tinh nghịch, cô vòng tay qua cổ em thì thầm.

"Đây là giám đốc Shin đang duyệt cho tổng giám đốc được nghỉ phép sao?"

"Tổng giám đốc cứ việc nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ để giám đốc Shin này lo!"

Ryujin cũng không vừa mà ôm lấy eo cô. Lời thì thầm của em ở bên tai khiến Yeji phì cười, cô vui vẻ hôn lên má em rồi nói.

"Vậy chị sẽ nghỉ ở nhà, buổi chiều chị nấu cơm đợi em về."

Ryujin khẽ cười, em dịu dàng hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng hối thúc.

"Được rồi, chị mau lên phòng ngủ thêm đi."

Yeji hôn lên môi em một cái như lời tạm biệt xong liền ngoan ngoãn chạy về phòng ngủ. Ngay khi bóng lưng cô vừa khuất, nụ cười trên môi Ryujin cũng tắt hẳn. Em đi vào nhà vệ sinh dưới lầu rửa mặt, lại nhìn bộ dạng của bản thân trong gương, tâm trí không tự chủ mà nhớ đến những chuyện em đã trải qua. Những chuyện đau khổ kia đều khởi nguồn từ ba Yeji, vậy mà bây giờ ông ta vẫn thoải mái sống như vậy, chẳng lẽ một chút áy náy cùng hối hận với những chuyện ông ta đã gây ra cho ba mẹ em cũng không có. Nắm tay Ryujin vô thức siết chặt, ánh mắt cưng chiều khi nãy đã không còn, giờ đây nó lại tràn đầy đau khổ cùng thù hận.

Ryujin chuẩn bị xong bữa sáng liền lên lầu thay đồ, lúc chuẩn bị rời đi em còn lặng nhìn Yeji đang ngủ say một lúc lâu.

Ryujin đi đến công ty, một mình ngồi ở phòng làm việc cả buổi sáng, em lặng nhìn ra cửa kính, đôi mắt hướng về phía xa xăm, mãi thật lâu sau mới lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.

"Tôi muốn gặp cậu một chút."

Chẳng đợi người bên kia lên tiếng Ryujin đã mở lời trước, rất nhanh sau đó đã có tiếng đáp lời.

"Chỗ cũ, tôi đợi cô."

Ryujin nhận được câu trả lời liền tắt máy, em luyến tiếc nhìn ảnh nền điện thoại, ngón tay nhẹ vuốt ve gương mặt đang tươi cười của Yeji trong ảnh, em thở dài nói nhỏ.

"Xin lỗi chị!"

Ryujin lái xe đến quán cafe cũ, nơi mà em đã gặp Shin Doyoung ngày hôm qua. Em chậm rãi bước vào, từ phía cửa quán đã thấy Shin Doyoung đang nói chuyện với một người, người kia đội nón cùng khẩu trang che kín mặt. Vừa phát hiện ra Ryujin đi vào người kia cũng vội vã đứng dậy rời đi. Ryujin liếc nhìn người vừa đi lướt qua mình, em chẳng kịp thấy rõ điều gì, chỉ duy nhất phát hiện ra người kia cũng có hình xăm con rắn trên cổ, nhưng hình như chẳng phải tên côn đồ đánh em tối qua.

"Giám đốc Shin muốn trả thù?"

Đợi khi Ryujin đi tới Shin Doyoung mới thản nhiên hỏi em. Hắn đoán chắc em sẽ tới tìm hắn, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

"Phải"

"Chuyện này cũng đơn giản thôi. Chỉ cần giám đốc Kim giúp KD trong những dự án sắp tới và giành cơ hội biểu diễn ở tuần lễ thời trang, phía chúng tôi sẽ giúp cô có được Hwang thị, khi đó cô mặc sức mà trả thù."

Ryujin nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện, thật lâu sau em mới lên tiếng hỏi.

"Vì sao cậu biết được chuyện hủy hợp đồng?"

Shin Doyoung cười khẽ, hắn nhấp một ngụm cafe xong mới lên tiếng trả lời.

"Chuyện này cô không cần biết làm gì. Cô chỉ cần biết Kim Taewoo đã hại chết ba mẹ cô là được rồi."

"Tại sao lại giúp tôi?"

"Chẳng qua chỉ là hợp tác để đôi bên cùng có lợi thôi. Chúng tôi giúp cô trả thù, đổi lại cô giúp chúng tôi hạ bệ Hwang thị. KD dù sao cũng không muốn bị người khác cướp đi vị trí độc tôn. Hy vọng sau khi mọi chuyện thành công giám đốc Shin cũng đừng lấn sang ngành thời trang."

Ryujin trầm tĩnh nhìn Shin Doyoung đang vừa nói vừa lắc nhẹ tách cafe trong tay hắn. Một trợ lý trẻ tuổi lại có thể biết được nhiều thứ, tự mình quyết định những chuyện quan trọng, vả lại lúc gọi tên ba Yeji trong mắt còn có chút tàn độc, trong lòng Ryujin khó tránh khỏi nghi ngờ.

"Hợp tác vui vẻ!"

Ryujin bỏ lại một câu liền trực tiếp rời khỏi. Shin Doyoung ở phía sau lại nhếch môi cười đắc ý. Hắn cứ nghĩ giám đốc Shin trong lời đồn của người khác thông minh lắm, hoá ra cũng chỉ là một người bị thù hận che mờ lý trí, suy cho cùng cũng sẽ trở thành con cờ trong tay hắn.

Ryujin rời khỏi quán cafe, em không trở về công ty mà lái xe đến quán của ông Han. Em dừng xe bên vệ đường rồi mang theo vẻ trầm tĩnh như thường ngày đi vào trong quán.

"Bác Han, con muốn hỏi vài chuyện."

Ông Han đang dọn bàn ghế vừa trông thấy em đã vội đi ra, vốn ban đầu ông còn lo lắng tâm tình Ryujin không ổn nhưng thấy em trầm tĩnh như vậy nên thôi không nhắc tới nữa.

"Con muốn hỏi điều gì?"

"Con muốn hỏi lần hủy hợp đồng năm đó có KD không?"

Ông Han nghe xong lại nhíu mày suy nghĩ, mãi một lúc lâu mới lên tiếng trả lời.

"Bác cũng không nhớ rõ lắm. KD năm đó vẫn là một công ty rất nhỏ, tiếng tăm chẳng có nhiều nên ít được để ý tới, sau này khi RJ phá sản mới bắt đầu có chỗ đứng trong ngành thời trang."

Ông Han ngưng lại một chút rồi thắc mắc hỏi Ryujin.

"Sao con lại hỏi chuyện này?"

"Con chỉ là muốn biết thêm vài thứ thôi."

"Chuyện RJ phá sản xảy ra khi những công ty khác còn khá nhỏ, đối tác lớn nhất khi ấy cũng chỉ có Hwang thị. Bác cũng không biết bây giờ mấy công ty nhỏ kia có còn nữa hay không."

"Nếu bác không nhớ cũng không sao, dù gì thì con cũng đã biết được thứ mà bản thân đáng lý nên biết từ sớm."

"Ryujin, chẳng lẽ con định..."

"Có lẽ là vậy."

Ông Han khẽ nhíu mày, ông thấy nắm tay Ryujin đang siết chặt, trong lời nói của em vẫn còn chút do dự.

"Ryujin à, chuyện cũng đã qua rồi, bác tin ba mẹ con cũng không muốn con làm vậy."

"Con không thể quên đi cái chết của họ, dù bác có khuyên thế nào con cũng sẽ trả thù."

"Vậy còn Yeji?"

Ryujin im lặng hồi lâu, ánh mắt thoáng dao động khi nghe đến tên Yeji, rõ ràng trong mắt có chút gì đó như đau lòng, lại có chút luyến tiếc. Ông Han chăm chú nhìn em, từng thay đổi nhỏ trên gương mặt em đều bị ông thu vào mắt.

"Trời đã chuyển lạnh nhiều rồi, bác nhớ chú ý sức khỏe. Con còn chút việc, con xin phép về trước."

Ryujin không hề trả lời câu hỏi của ông Han, em vội dặn dò một chút rồi ra xe lái đi mất. Ông Han ngồi đó cũng chỉ có thể thở dài nhìn theo, ông thấy em rõ là sợ làm Yeji tổn thương nhưng lại cố chấp muốn trả thù.

Ryujin lại lái xe đến chân đồi, nơi đang chốn cất ba mẹ em. Ryujin đứng lặng im nhìn hoa và bánh đang được đặt ngay ngắn trước mộ, nắm tay chị khẽ siết lại. Hoa và bánh này chẳng phải của em, lại càng không phải của Yeji, khả năng duy nhất chính là của ông bà Hwang, bởi không ai khác biết được mộ ba mẹ em, kể cả Chaeryeong và Yuna, em cũng chưa từng đưa họ đến đây. Nhìn những thứ bày biện trước mặt Ryujin lại càng thêm thống hận, nó tựa như ngòi kích nổ trong lòng em. Giờ đây đối với em những việc ông Hwang đã làm cho em đều giả dối và chứa đầy sự thương hại, tựa như kẻ chiến thắng đang bố thí chút lòng thương cho đứa con của người đã bại dưới chân mình. Thế nhưng có một chuyện chị vẫn nghĩ không thông, chính là lý do vì sao ông Hwang lại ép Yeji lấy em. Phải chăng ông biết em yêu cô, dùng cô để ràng buộc em, để đến khi em hị biết chuyện cũng sẽ vì yêu cô mà buông bỏ.

"Ba mẹ! Đến lúc nên bắt ông ta phải nếm trải nổi đau mà ba mẹ đã chịu rồi."

Ryujin nói xong lại như chợt nhớ ra điều gì, em lấy điện thoại gọi cho ai đó, mãi một lúc sau người bên kia mới nhấc máy.

"Mình nghe!"

"Chaeryeong, mình nhờ cậu vài việc được không?"

"Hửm? Nhờ mình sao?"

Chaeryeong ở bên kia thoáng bất ngờ, trước giờ Ryujin rất ít khi nhờ cậy, hoặc muốn nhờ cũng ngại mở lời, bây giờ lại thẳng thắn nói ra như vậy.

"Đúng vậy! Mình biết cậu có quan hệ rộng, cậu tìm người điều tra giúp mình vài chuyện được không?"

"Cậu nói đi, cậu muốn điều tra gì?"

Ryujin im lặng một chút xong liền nói thật nhỏ vào điện thoại, hồi lâu sau chỉ nghe được tiếng ậm ờ của Chaeryeong phát ra.

Im lặng một chút Chaeryeong lại lên tiếng hỏi Ryujin.

"Chuyện này chị Yeji đã biết chưa?"

"Chị ấy chưa biết, mình cũng không muốn chị ấy biết."

"Chị Yeji sẽ tổn thương."

"Mình biết."

"Cậu vẫn muốn làm?"

"Phải"

"Hy vọng cậu sẽ không hối hận."

Cuộc gọi kết thúc, Chaeryeong thở dài nhớ đến những lời Ryujin nói, chẳng biết sao trong lòng lại cảm thấy lo lắng cho người bạn thân duy nhất này.

Bầu trời trong xanh trên đầu dần kéo mây, vài tia nắng ấm còn xót lại len lỏi qua kẽ lá chiếu lên bàn tay lạnh lẽo của Ryujin. Em khẽ thở dài, hơi thở trở thành một làn khói trắng hoà vào không khí. Ryujin ngửa lòng bàn tay đón lấy mấy tia nắng, em nở một nụ cười buồn, đâu đó trong lòng lại tràn đầy đau đớn.

"Nắng ấm thế này... sẽ còn bao lâu?"

Ryujin đứng thật lâu dưới chân đồi xong liền trở về công ty, em thay Yeji giải quyết công việc đến gần tối mới trở về nhà. Vừa vào nhà Ryujin đã nhìn thấy Yeji loay hoay trong bếp, đôi tay trắng trẻo mềm mại thuần thục nấu ăn, trong lòng Ryujin lại dâng lên một cảm giác khó tả. Yeji trước đây là một tiểu thư đúng nghĩa, đanh đá, ngang bướng, nhẫn tâm, mọi việc làm từ lớn đến bé cô đều không động tay vào. Thế nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ cô vì em mà học nấu ăn, sớm tối đều muốn tự tay nấu những món em thích, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở cạnh em, từ lâu đã không còn đanh đá, ngang ngược với em nữa. Yeji của em đã vì em mà thay đổi rất nhiều, lỡ mai này Yeji có biết chuyện, em thật hy vọng cô sẽ hận em, bởi vì chỉ khi hận em cô mới không vì em mà đau lòng.

"Ryu! Sao em lại đứng ngẩn người ở đây nữa vậy?"

Tiếng nói của Yeji làm Ryujin giật mình, vì em mãi suy nghĩ mà chẳng hề hay biết Yeji đã đến cạnh bên.

"Chị nấu món gì vậy? Thơm quá!"

Ryujin vờ hít hít vài cái, em cố nói lảng sang chuyện khác.

"Chị nấu mấy món em thích đó. Mau vào trong rửa tay đi, chị dọn ra bàn chờ em."

Yeji nói xong lại vui vẻ xoay người đi vào trong bếp. Ryujin vẫn im lặng đứng nhìn theo cô, em  thấy bộ dáng vô tư của cô như vậy lại càng đau lòng hơn. Đột nhiên Ryujin vô thức hỏi.

"Nếu không có em, chị vẫn sẽ ổn đúng không?"

Bước chân Yeji chợt khựng lại, trong lòng cô đột nhiên khó chịu lạ thường.

"Sao em lại hỏi vậy?"

"À... đột nhiên em muốn hỏi vậy thôi."

Yeji quay đầu lặng người nhìn em, từ đêm qua tới giờ Ryujin của cô rất lạ, hay đứng ngây người, ánh mắt ẩn chứa đau thương, cả lời nói cũng khó hiểu. Đột nhiên Yeji lại nhớ đến mùi nước hoa lạ lẫm trên người em, cô bỗng cảm thấy đau lòng, lẽ nào em đã thay đổi. Em hỏi cô nếu không có em, cô vẫn sẽ ổn đúng không? Liệu cô có thật sự ổn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro