chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không biết phản ứng hay trả lời thế nào, cứ ngồi trơ ra ở đó, anh cũng không biết nói gì thêm, thấy cậu phản ứng như vậy anh càng buồn thêm. Thì ra một chút cảm giác với anh cậu cũng không có, anh đã hy vọng quá nhiều để rồi bây giờ thất vọng càng cao.

-"T-Tôi xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện tình cảm ở thời điểm hiện tại đâu, tôi cũng rất bất ngờ khi anh dành tình cảm cho tôi nhưng mà tôi.................từ trước đến giờ tôi chỉ xem anh là bạn thôi"- cậu ngồi một lúc mới mở miệng nói nhưng đầu lại cuối xuống không dám ngẩng lên vì sợ thấy ánh mắt đau buồn của anh, cậu không muốn ai buồn cả.

-"Tôi hiểu mà, tôi đã lường trước, tôi không ép buộc em nhưng tôi xin em một chuyện được không?"- ánh mắt cầu xin của anh khiến cậu không thể từ chối.

-"Được có gì anh cứ nói"- cậu gật đầu, chỉ cần không phải khó xử như bây giờ là được.

-"Nếu em không chấp nhận tôi bây giờ, hãy để tôi theo đuổi em một cách quang minh chính đại được không? Để mỗi ngày tôi nhìn thấy em, chăm sóc em, qua một khoảng thời gian có lẽ em sẽ suy nghĩ lại thì sao?"- anh khẩn khoản cầu xin cậu, cậu lúc đầu định từ chối nhưng ý chí ở anh quá cao cậu có thể cảm nhận được bây giờ mở miệng từ chối cậu cũng không tiện thôi thì cứ cho anh một cơ hội có khi sau một khoảng thời gian theo đuổi anh sẽ bỏ cuộc cũng nên.

-"Thôi được rồi, cứ như vậy đi. Tôi phải về công ty làm việc tiếp đây, tạm biệt"- cậu để anh lại ở đó đi trước, sợ ở đó nữa cậu sẽ ngại và khó xử lắm, còn anh thì tâm trạng hưng phấn hơn khi cậu cho mình cơ hội.

(Trung pov's: anh ta chấp nhận rồi sao?)

Suốt buổi nói chuyện của hai người Quang Trung đã nghe hết, lúc nãy khi cậu nói đi đây một chút nó đã cảm thấy nghi ngờ nên mới theo cậu đến đây thì thấy có cả Hồng Tú nữa, nhớ lại thái độ của cậu lúc gặp Hồng Tú lần đầu có chút lạ nó càng muốn biết mối quan hệ của họ hơn. Nghe được cậu đồng ý lời đề nghị của Tú nó có chút không vui, bản thân cũng không biết tại sao lại như vậy!

-"Sao cậu chưa về mà còn ở đây?"- cậu sau khi rời khỏi quán cafe định tìm xe về khi ngạc nhiên khi thấy xe của nó vẫn còn ở đây và hắn đang ở trong xe

-"Tôi đợi anh"- nó nhàn nhạt phun ra một câu mắt cũng nhìn đâu đó vô hồn.

-"Cậu không cần đợi tôi đâu tôi tự bắt xe về được mà!"- cậu cảm thấy hơi ngại dù sao cũng là cấp trên của cậu để nó đợi như vậy cũng kì.

-"Nếu người công ty không thấy anh đi chung với tôi hỏi thì tôi nói anh sau khi xong việc thì đi hẹn hò với người khác à?"- nó đột nhiên cáu gắt lên làm cậu sợ, với cả nó còn nói cậu hẹn hò gì ở đây nữa chứ cậu đi gặp Hồng Tú mà.

(Lập pov's: tự nhiên nổi nóng à, có chuyện gì vậy nhỉ?)

-"Lên xe tôi chở về công ty, tính để tôi bế vào à?"- nó cũng chẳng biết sao mình vô duyên vô cớ bực bội nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro