chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Cậu theo dõi tôi đúng không?"- nó quá tức giận nên đã lỡ miệng nói ra, bản thân nó cũng chẳng biết sao mình lại kiềm chế tệ như vậy nữa, cảm giác cậu đi với người khác mà nó không được biết thực sự rất khó chịu, nó cũng không biết phải giải thích với cậu như thế nào nữa.

-"Chủ tịch, cậu giúp tôi chiếu cố tôi trong công việc tôi thành thật biết ơn và cảm kích nhưng cậu cũng không nên đi quá sâu vào đời tư của tôi như vậy, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có gì xảy ra hy vọng không có lần thứ 2 xin cậu tôn trọng nhân viên một chút, tôi xin phép ra ngoài"

-"Lập, Huỳnh Lập,............................"

Cậu đem theo tức giận ra ngoài, còn tặng cho nó một cái đóng cửa thật mạnh, nó gọi với theo nhưng chẳng ăn nhầm gì cả, tức giận, nó đá một phát vào bức tường, dùng tay đấm mạnh vào tường, tay nó cũng bắt đầu rướm máu. Nó không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi, mấy hôm nay bản thân nó luôn vô thức nhớ về cậu, hay nghĩ đến cậu, rồi lại thêm chuyện hôm nay vì cậu đi với người khác mà tức giận, nó mệt mỏi người xuống ghế dựa lưng vào đó, ngả đầu ra sau suy nghĩ.

Còn cậu thì tức giận cũng không kém, ánh mắt sắc lạnh và đáng sợ trở về phòng, mọi người đều muốn hỏi thăm thử nhưng bị khí lạnh trong người cậu làm cho đông cứng nên không ai dám hỏi, đây là lần đầu tiên họ thấy một Huỳnh Lập đáng sợ như thế này.

*Mấy ngày hôm sau*

Mấy hôm nay đi làm cậu vẫn như bình thường chỉ là cố gắng để không gặp mặt nó, mỗi lần nó kêu cậu gặp mặt thì cậu lại lấy lí do ra để từ chối hoặc kêu người khác đi thay. Cả công ty được phen hỗn loạn và khó hiểu khi từ hôm đi kí kết hợp đồng về tới nay chủ tịch và cậu nhân viên đi cùng rất lạ, hễ gặp mặt là tránh né, đã vậy còn không nói với nhau câu nào, họ như tâm điểm của cả công ty, cũng chẳng nhìn mặt nhau. Cậu vẫn vậy, chẳng để ý gì mặc kệ xung quanh. Còn nó tìm mọi cách để nói chuyện với cậu nhưng đều thất bại. Nó muốn gặp cậu để xin lỗi về chuyện ngày hôm đó, chứ cứ thế này thì không được. Mấy ngày qua cậu không nhìn, không nói cũng không chịu gặp nó đối với nó như cực hình vậy, mệt mỏi và khó chịu.
-"Lập, chủ tịch cần gặp em"- chị gái làm trợ lí cho nó chạy xuống phòng cậu thông báo, mọi người càng ngày càng hiếu kì, từ sáng đến giờ đây là lời gọi thứ 8 rồi đó. Mà chẳng có lần nào cậu đồng ý đi gặp toàn kiếm cớ chuồn nữa.

(Lập pov's: cái tên này sao dai thế?)

Cậu đành phải gật đầu, chị thư kí cũng thở phào cũng may cậu chịu đi nếu không cứ vài chục phút là chủ tịch lại kêu cô đi kêu cậu sắp mệt chết rồi đây.

(Chị trợ lí pov's: hai cái người này bị cái gì mà cứ như hờn dỗi vậy nè, còn kéo mình vào nữa, haizz, để cho cái thân già này yên giùm cái)

Thật ra thì cậu vẫn còn giận nó nhưng chỉ một chút thôi chứ không nhiều lí do để cậu không gặp nó là cậu ngại, chẳng biết phải làm gì hay nói gì nếu gặp nó nữa, cậu vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói và thái độ của nó khi biết cậu nhận lời Hồng Tú có vẻ rất không thích và tức giận. Mà cậu và nó có gì đâu, chỉ là quan hệ sếp và nhân viên, nếu nói thân hơn thì cũng chỉ là bạn bè, tại sao lại phản ứng như rất quan tâm cậu vậy? Thái độ của nó thật sự rất giống với đang......GHEN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro