chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đi ngang cậu, khẽ liếc nhìn, nụ cười tự động tạo nên. Đi đến lấy một phần cơm, Trung chọn một bàn gần cửa sổ để ngồi, mọi người thấy cũng không còn ngạc nhiên cứ nghĩ chỉ là có hứng nên chủ tịch mới xuống đây không còn gì khác, nhưng đâu ai để ý rằng cái bàn mà Trung ngồi nằm đối diện với Lập. Cậu cũng có thấy nhưng không mấy để tâm, còn nó, thỉnh thoảng nhìn sang cậu nở nụ cười nhưng thật tiếc không ai thấy nó cả.

-"Thôi ta vào làm việc"- giải quyết xong cái bao tử, Lập cùng mấy người kia đi về phòng. Nó cũng ăn xong nên đi về phòng cái điều lạ là không đi thẳng lên kia mà lại lẽo đẽo sau Lập, cứ mỗi lần cậu quay lại nhìn thì quay đi hướng khác cứ như không biết gì, khiến cậu khó hiểu.

(Trung pov's: Nhóc này thú vị thật!!!!)

*Về nhà*

Lập hôm nay chả biết làm sao lại vô cùng làm biếng, đi làm về cũng không có hứng làm đồ ăn nên đã ghé vào quán lề đường ăn một tô mì lót bụng. Đầu óc cậu cứ trên mây chơi với gió không đâu vào đâu nên Lập quyết định đi chơi cho thư giãn.

*Bar Fire*

Đừng nghĩ là Lập vào đây thì là một người không đàng hoàng nhé, cũng là vì quá buồn chán nên Lập mới suy nghĩ xem nên đi đâu mà nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết đi đâu cả, bỗng nhớ tới một anh bạn đang làm việc ở đây nên cậu mới tới đây sẵn tiện thăm anh ấy luôn.

-"Chào anh, Hồng Tú"- cậu vừa bước vào bar đã bị tiếng nhạc tấn công hai cái màng nhĩ rồi, liếc nhìn tìm kiếm bóng nhìn quen thuộc, cậu bất chợt cười khi thấy cái người đó.

-"Lâu quá không gặp, Huỳnh Lập"- anh bạn này là bạn cậu quen thời đại học, theo như cậu biết anh ta học cũng rất giỏi có thói quen tự lập không sống cùng gia đình, tự đi làm để sống, anh ta cũng thích thú với mấy chỗ đông người thế này, công việc ở đây của anh ta là bartender, làm các loại thức uống vô cùng ngon. Chỉ có bấy nhiêu, ngoài ra gia đình anh ta thế nào thì cậu không biết anh cũng không một lần đề cập đến.

-"Anh khỏe chứ?"- cậu và anh ta ngồi ở một bàn trong góc khuất, trò chuyện với nhau.

-"Rất khỏe, nào, cậu muốn uống gì, tôi gọi cho?"- anh ta chân ngồi vắt chéo với nhau, bộ quần áo trắng toát cộng với mái đầu tím trông vô cùng gợi cảm, gì chứ tên này cũng liệt vào danh sách "trai đẹp" đó.

-"Một ly Sangria đi"- Lập cười cười, thức uống này là của Tây Ban Nha, món cậu thích nhất, nó sánh quện và có màu đỏ, hương vị rất thơm của các loại rượu và hương vị phảng phất của các loại hoa quả.

-"Phục vụ, cho 2 ly Sangria đi"- anh ta ngoắc một tên phục vụ ở gần đó rồi gọi đồ uống cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro