Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nàng không lừa cô, mà ngược lại thật tâm đối xử tốt với cô. Nhưng cô đã chìm trong vực thẳm quá lâu, chưa từng nếm thử ngọt ngào, ấm áp.



Nàng cho, cô không dám muốn.



Cô từng nghe câu chuyện về một con cừu chạy trong đêm đông, vốn dĩ có thể chống đỡ được đến hừng đông, nhưng trên đường gặp phải một cục than chưa cháy hết, nó tham luyến sự ấm áp đó, dán gần để sưởi ấm. Chẳng bao lâu sau, lửa than đã cháy hết, song nó lại hết sức, chỉ có thể chết cóng tại chỗ.



Nếu cô có được nàng rồi lại đánh mất, vậy còn không bằng chết.



Thế nhưng hương thơm ngọt ngào của người con gái khiến người ta chìm đắm, cô dính vào liền không cưỡng lại được, ngày đêm tơ tưởng, dường như khoảng trống suốt mười mấy năm trong sinh mệnh đều vì nàng mà đốt cháy.



Cô lạnh lùng từ chối nàng khiến trái tim nàng tổn thương. Rất lâu sau mới theo đuổi được nàng, hôn lên má nàng một chút, là cô có thể ngọt ngào cả ngày.



Cô thích được ôm nàng trong vòng tay mỗi ngày, sợ bị người khác đoạt mất.



Nhưng người đoạt nàng rất nhanh đã xuất hiện, là Ninh Nam Thư



Nam Thư huỷ hoại em gái, trăm phương ngàn kế làm cô bị đuổi khỏi nhà họ Ninh, trên lưng gánh tiếng xấu, chiếm vị trí của cô, còn cướp đi nàng vốn thuộc về cô



Không ngờ nàng không biết tốt xấu, cực lực kháng cự cuộc hôn nhân bị thay đổi này, lại còn chạy đi tìm cô – người đã sớm mất tất cả, đang giãy giụa trong vũng bùn.



Sự phát triển này khiến Nam Thư không thể chịu đựng được, cô ta thích dáng vẻ của Lê Vỹ Dạ, cũng vui khi có thể lấy việc đính hôn giữa mình và nàng để chọc giận Lan Ngọc, nay như bị đánh vào mặt, cô ta chỉ muốn làm hai người chịu khổ.



Nam Thư không chỉ một lần chặn Lê Vỹ Dạ, còn lợi dụng gia tộc để ở chung một chỗ với nàng, nhưng ngại thân phận người thừa kế và ảnh hưởng giữa hai nhà Ninh - Lê, cô ta không dám đi quá xa, lén lút tìm không ít thế thân để phát tiết.



Chỉ là phản ứng của Lan Ngọc nằm ngoài dự đoán của Nam Thư. Mỗi lần cô ta trêu chọc Lê Vỹ Dạ, đều sẽ nghênh đón đòn phản kích gần như cuồng bạo của Lan Ngọc, dòng máu điên cuồng do chính cô ta hình thành nên lại lần lượt được sử dụng trên người cô ta



Trước kia Nam Thư ngược đãi đứa em gái này làm trò cười, tuy Lan Ngọc chống cự nhưng tính tình u ám trầm mặc, hiện giờ cả người như một ngọn lửa cuồng bạo, muốn thiêu chết cô ta



Đến một lần nọ, Nam Thư chặn Lê Vỹ Dạ ở một công viên nhỏ bên ngoài trường học, bị sự kháng cự của nàng kích thích, ngay lúc có tư tưởng muốn xâm phạm, Lan Ngọc xuất hiện.



Đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn mất lý trí, trong ánh mắt là một màu đỏ tươi, xông phá vòng vây của đám vệ sĩ chưa kịp phản ứng, ấn Nam Thư  xuống đánh gần chết mới thôi.



Chính trong lần trả thù cuồng loạn đó, Nam Thư mất đi năng lực sinh sản (Au: tui thành thật xin lỗi fan bà chị Nam Thư)



Cô ta không dám để lão gia tử và hội đồng quản trị Ninh thị biết, sợ mất vị trí người thừa kế, bèn lấy cớ ra nước ngoài điều trị, Lan Ngọc và Lê Vỹ Dạ mới có một khoảng thời gian bình yên.



Nàng thi đậu vào một ngôi trường danh giá, được mọi người yêu thích. Cô không được phép thi đại học, nên nghĩ mọi cách kiếm tiền để nàng có một cuộc sống tốt đẹp.



Cô vô cùng quý trọng từng phút từng giây, cho đến buổi sáng mùa thu mất đi nàng



Khoảng khắc ấy Lan Ngọc đã chết, cô kéo cái xác không hồn cố chấp đi tìm Lê Vỹ Dạ, trong tầm khả năng của cô không tìm được, đành phải tìm ở vị trí cao hơn.



Ngoại trừ giết người phóng hỏa, cái gì cô cũng làm, dùng dòng máu ghê tởm nhà họ Ninh, lợi dụng đầu óc kinh doanh và khả năng tính kế được di truyền từ ba, một đường giẫm lên máu gia nhập tầng quản lý của Ninh thị, nhanh chóng tiêu diệt những kẻ bất đồng chính kiến, làm cho lão gia tử luôn nằm trong viện tức đến mất mạng, cuối cùng cô cũng nắm quyền.



Sau khi lấy được Ninh thị, Lan Ngọc lập tức san bằng nhà họ Lê đã xuống dốc, nhưng tìm không thấy bất kỳ tin tức gì của Lê Vỹ Dạ



Cô quay đầu trả thù một đám cặn bã nhà họ Ninh, người đầu tiên chính là Ninh Nam Thư đang trốn ở nước ngoài.



Nam Thư biết không có đường sống, lao xe xuống vách núi ngay trước mặt Lan Ngọc



Trước khi giẫm chân ga cô ta cười nói: "Nghe nói Dạ Dạ của mày đã chết? Chết rất tốt, kẻ điên như mày sao có thể hạnh phúc được, đừng phí sức, cả đời này mày cũng không tìm được cô ấy trước kia đâu."

---

Lâm Vỹ Dạ ở trong lòng Lan Ngọc nghe đến nhập thần, mỗi lần nghe những lời miêu tả liên quan đến Ninh Nam Thư, cả người nàng liền run rẩy không dứt, không rõ là bị chọc tức, hay do những ký ức đáng sợ từ sâu trong xương cốt.



"Cô ta đối xử với Ngọc như vậy" - Nàng muốn chặt cô ta thành tám khúc: "Cô ta dám đối xử với Ngọc như vậy!"



Lan Ngọc nằm nghiêng trên giường nhỏ, khó khăn trong quá khứ đã trôi qua, nhìn cô gái nhỏ cô mất mà tìm lại được ở ngay bên cạnh, áp người hôn thật mạnh, rồi mới khàn giọng nói: "Ngọc vẫn luôn cho rằng lời cuối cùng cô ta nói là để kích thích Ngọc, giờ xem ra, rất có thể cô ta biết tình hình của em nên mới nói vậy."



"Trách Ngọc" - Cổ họng cô khô khóc: "Lúc ấy tinh thần Ngọc suy sụp, không tìm thấy phương hướng, giải quyết cô ta xong, lập tức thay đổi mục tiêu, nếu Ngọc có thể nghĩ nhiều hơn, có lẽ..."



Nàng dán vào ngực cô: "Đừng bắt nạt bản thân mình."



Lan Ngọc ngơ ngẩn.



Nàng thuận thế ôm chặt lấy eo cô, khẽ nói: "Ngọc đã làm quá nhiều, còn trách móc nặng nề như vậy, em đau lòng."



Lâm Vỹ Dạ hỏi: "Ninh Nam Thư thật sự đã chết rồi sao?"



"Xe cô ta lật xuống sườn núi, đã xảy ra nổ mạnh" - Lan Ngọc nhíu mày.



Khi đó cho rằng là đã chết, cô bận rộn tìm nàng, cũng không hao phí quá nhiều tinh lực vào loại người này.



Nàng ngâm trong nhiệt độ cơ thể cô, cố gắng che giấu bất an.



Nếu đứng phía sau thật sự là Ninh Nam Thư, chẳng lẽ cô ta chỉ thay đổi ký ức của nàng, làm nàng quên mất người mình yêu...



Lâm Vỹ Dạ ra vẻ nhẹ nhàng, mỉm cười dùng chóp mũi cọ cọ cằm Lan Ngọc: "Không sao cả, em sẽ cố gắng nhớ thật nhanh, cho dù cô ta còn chôn tai hoạ ngầm gì, chỉ cần em khôi phục ký ức, không cho nó phát tác là tốt rồi."



Lan Ngọc nhớ lại kết luận lần trước của bác sĩ Hà.



Ký ức của nàng bị khống chế, muốn kích hoạt phải tìm được hạn chế của nó.



Nếu là Ninh Nam Thư bày mưu đặt kế, không biết hạn chế này có phải là nhằm vào cô hay không.



Lan Ngọc ôm Lâm Vỹ Dạ vào người, hôn ngón tay nàng, không nhắc đến những suy đoán không tốt, thấp giọng dỗ dành nàng: "Không cần phải gấp gáp, chúng ta chậm rãi nhớ, đối phương là ai cũng không liên quan, Ngọc sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."



Lúc rời ký túc xá trời đã sắp tối, Khả Như còn đang chờ ở tầng một, thấy Lâm Vỹ Dạ xuống, chạy như bay đến xin lỗi: "Vỹ Dạ xin lỗi nhé, chuyện phát triển cho tới hôm nay phải trách chị. Trước khi thi đấu em đã cố ý tìm chị để nói về vấn đề tình cảm cá nhân, bọn chị vì chương trình mà khăng khăng muốn em xuất đạo, kết quả để xảy ra tai nạn lớn như vậy."



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu: "Không phải trách nhiệm của chị."



"Phải! Em yên tâm, chị nhất định sẽ để bộ phận truyền thông giải thích công khai mọi chuyện, ngoài cái này, còn có chuyện quan trọng hơn..."




Khả Như sợ hãi liếc Ninh tổng một cái: "Sắp tới có một bộ phim cổ trang lớn được sản xuất, bây giờ họ đang chọn ca sĩ cho bài hát kết thúc, nhà làm phim nhìn trúng giọng của em. Vì trước mắt em chưa có người đại diện, cho nên muốn liên hệ với em thông qua chị."



Lâm Vỹ Dạ không khỏi giật mình: "Tìm em? Họ không biết tình trạng của em sao?"



Với danh tiếng thậm tệ như bây giờ, thêm những lời mắng nhiếc trên mạng, nếu nàng hát, khó có thể đảm bảo sẽ không liên luỵ đến bộ phim.



Dưới sự ngầm đồng ý của Ninh tổng, Khả Như kiên định nói: "Nhà làm phim là tên tuổi lớn trong giới, từ trước đến nay chỉ xem có thích hợp hay không. Bài hát này của họ đã thử với rất nhiều ca sĩ, nhưng phong cách đều không hợp, hát không ra cảm giác, gần đây nghe được ca khúc em sáng tác khi còn là Bông Gòn, hoàn toàn bị cảm động bởi giọng hát của em. Ở thời điểm này mà có được cơ hội tốt, rất trân quý, hãy thử nó."



Khả Như ấy áy náy thở dài: "Chị không muốn em dừng bước, càng không muốn để em một mình bắt đầu lại, có một bộ phim nổi tiếng như vậy dựa vào, sẽ an toàn hơn nhiều."



Ngay lúc xung quanh Lâm Vỹ Dạ toàn là địch, nhận được miếng bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống thế này, về đến cửa nhà còn chưa dám tin.



Nàng kéo Lan Ngọc kích động: "Lan Ngọc, thật sự có bộ phim nổi tiếng muốn tìm em hát ca khúc kết thúc! Em không bị mọi người từ bỏ."



Lan Ngọc cong môi: "Dạ Dạ sẽ không bị từ bỏ."



Xe không tiến vào gara mà đỗ ở trong sân biệt thự, cửa lớn bên ngoài cũng đồng thời mở ra, một chiếc xe bảo mẫu đang chờ gần đó cũng theo vào, cùng Lâm Vỹ Dạ mở cửa xe.



Nàng theo phản xạ lui về sau, khẩn trương hỏi: "Có phải phóng viên không?"



Cô ôm lấy nàng từ sau lưng, dứt khoát ôm nàng xuống xe: "Là đoàn đội mới của em"



Trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Ninh, một nhóm bảy người đứng thành một hàng, ở giữa là một nữ trung niên già dặn, đứng trước mặt Ninh tổng, ánh mắt vẫn sắc bén, đánh giá Lâm Vỹ Dạ từ trên xuống dưới, rồi gật đầu với Lan Ngọc: "Cô yên tâm, công việc sau này của phu nhân giao cho tôi."



Lâm Vỹ Dạ nín thở như con gà con.



Vị này nàng rất quen mắt, là người đại diện kim bài Trần Thu Trang đã đưa rất nhiều đại thần. Phàm là nghệ sĩ qua tay cô ấy thì không có gà yếu, ai cũng vững vàng nổi tiếng, bản thân cô ấy cũng là khách quen của hot search, thế mà lại bị Lan Ngọc cạy tới đây.



"Xin chào Lâm Vỹ Dạ" - Thu Trang vươn tay không mang theo chút tình cảm: "Về sau tôi là người đại diện của em, mấy người bên cạnh là trợ lý và vệ sĩ cá nhân của em."



Lâm Vỹ Dạ đứng lên ngay ngắn, bắt lấy tay cô ấy: "Đã thêm phiền toái cho mọi người rồi, nhưng tôi không dùng được nhiều người như vậy..."



Trong mắt Thu Trang lộ ra kiêu ngạo: "Không cần để ý, Ninh tổng cho bảng giá đủ cao."



Lan Ngọc lạnh lùng giương mắt, chỉ một cái đảo mắt đã khiến Thu Trang thu liễm lại, thái độ cung kính hơn rất nhiều.



Cô ấy vào chủ đề chính: "Có lẽ em đã nghe nói đến ca khúc kết thúc của bộ phim cổ trang rồi, có trực tiếp qua đó thử giọng. Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai hoặc ngày kia. Nếu chọn ngày mai, chúng ta sẽ có thêm nhiều thời gian để giao tiếp với nhà sản xuất. Nếu chọn ngày kia, lịch trình sẽ chặt chẽ hơn một chút. Tự em quyết định."



Mai là ngày đặc biệt...



Lan Ngọc mở miệng: "Ngày kia."



Lâm Vỹ Dạ cũng đồng thời nói: "Ngày mai."



Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, Lâm Vỹ Dạ ngoắc ngoắc ngón tay Lan Ngọc: "Ngày mai có chuyện quan trọng sao?"



Lan Ngọc mím môi: "... Không tính là quan trọng, một ngày kỷ niệm rất nhỏ."



Nửa câu sau, cô ép giọng rất thấp, nàng không nghe rõ, cho rằng đơn thuần là cô không muốn nàng đi sớm, vì thế thương lượng: "Hiện giờ em đang bị tranh cãi nhiều, nên tích cực làm việc một chút, tốt hơn là nên gặp mặt trước, ngày mai đi thôi."



Đôi mắt hạnh của nàng sáng ngời, cô không thể từ chối ra miệng.



Ngày mai... là ngày lúc trước nàng tiếp nhận cuộc sống của cô



Cuộc sống hỗn độn của cô chính thức bị xé toạc, sự ngọt ngào ấm áp tràn vào.



Mỗi ngày, nàng đều trải qua cùng cô. Cho dù cuộc sống trước kia không quá tốt, cô cũng muốn nằm trên chiếc giường đơn sơ trong nhà, ôm lấy nàng nói chuyện, cảm nhận sự mềm mại của nàng



Gần đây cô quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức quên mất, là nàng cũng chưa nhớ lại cô



Nàng yêu cô, là tình cảm mấy tháng qua, không sâu đậm đến mức lấy cô làm ưu tiên hàng đầu.



Nàng còn có công việc, chuyện bận rộn đếm không hết, với nàng mà nói, ngày mai chỉ là một ngày bình thường không tồn tại trong trí nhớ.



Ca hát là cô tìm tài nguyên, nàng thật vất vả mới không còn suy sụp nữa, tìm về được sự nhiệt tình, cô không thể trói buộc.



Lan Ngọc mỉm cười đồng ý: "Được."



Hôm sau Thu Trang đích thân dẫn người đến đón Lâm Vỹ Dạ, cô ấy cố ý dặn dò: "Ninh tổng, trong lúc phu nhân đi thử giọng, kiến nghị cô không đi cùng, đặc biệt là đừng đến sân bay, rất dễ bị nhìn thấy. Trong giai đoạn trước mắt này, phu nhân đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu muốn xoa dịu dư luận thì liên hệ thật chặt với cô là điều không thích hợp, để công chúng quên dần thì tốt hơn."



Lan Ngọc nhìn phản ứng của Lâm Vỹ Dạ



Nàng vỗ cánh tay cô, ý chí chiến đấu hừng hực: "Lan Ngọc, Ngọc bận của Ngọc đi, không đến mấy ngày em sẽ về."



Trước khi Thu Trang tiếp nhận Lâm Vỹ Dạ đã tìm hiểu hết về tình huống của nàng, tin đồn cũng không ngoại lệ. Trong lòng không khỏi cảm thán, tình cảm của Ninh tổng với người yêu cũ đúng là sâu vô cùng, ngay cả thế thân cũng nguyện ý cưới vào cửa, về sau tỉnh ngộ, không biết sẽ tàn nhẫn với nàng thế nào.



Vị thế thân Lâm tiểu thư này, hát không ít bài, còn công bố bản gốc sáng tác, không biết mấy phần thật mấy phần giả, chỉ hy vọng tới hiện trường thu âm đừng để quá mất mặt, làm tài nguyên khó có được lại bay mất.



Về phần thực lực gì đó... cô ấy nhìn khuôn mặt của Lâm Vỹ Dạ tuyệt đối thuộc hàng xuất sắc nhất trong vòng, nên thật đúng là không tin.



Có lẽ chỉ là một con chim hoàng yến xinh đẹp được nuôi dưỡng mà thôi.



Thu Trang giữ bí mật về hành trình, đi tới sân bay theo lối đi đặc biệt mà Ninh tổng đã sắp xếp, thuận lợi đưa Lâm Vỹ Dạ đến địa điểm ghi âm.



Lâm Vỹ Dạ lại không yên lòng, trước khi nàng ngồi lên xe Thu Trang rời đi, quay đầu nhìn về cửa nhà mình.



Cô đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn nàng chăm chú.



Cửa sổ xe một chiều, cô rõ ràng không nhìn thấy nàng, nhưng vẫn cứ nhìn không chớp mắt như vậy, con ngươi đen như mực, lòng bàn tay như có một sợi xích, cô không trói chặt nàng, mà là muốn theo nàng một tấc cũng không rời.



Lâm Vỹ Dạ theo Thu Trang đi gặp mặt nhà sản xuất trong phòng thu âm.



Nàng nghe giai điệu mấy lần, theo lời bài hát, ngâm nga mấy từ rất nhỏ, liền nắm được cảm xúc toàn bộ bài hát.



Lâm Vỹ Dạ rất có niềm tin, vì nàng từng viết ca khúc có phong cách tương tự.



"Tôi có thể hát thử một lần."



Nhà sản xuất là người có uy quyền trong ngành, thái độ rất kiêu ngạo, hiển nhiên anh ta có tâm tình riêng với Lâm Vỹ Dạ: "Hát thử thì không cần."



"Những bài hát trước kia của cô, tôi đã từng nghe" - Giọng điệu anh ta lãnh đạm: "Có chỉnh âm hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Ngày mai trực tiếp đến phòng thu đi, nếu hiệu quả không tốt, chúng ta cũng nhân lúc còn sớm tìm người khác."



Lâm Vỹ Dạ hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy một đám nhân viên xì xào bàn tán.



"Một nghệ sĩ không dựa vào năng lực mà dựa vào tiền bạc hoặc các mối quan hệ khác để trở nên nổi tiếng. Có thể làm sao..."



"Chồng người ta đúng là không tầm thường, chẳng quản có phải thế thân của người yêu cũ hay không, dù sao hiện tại được sủng ái."



Ngay cả Thu Trang cũng trông thiếu tự tin, không bênh vực nàng



Hoá ra mọi người không ai công nhận khả năng của nàng, cho rằng giọng của nàng là dựa vào chỉnh âm mà có.



Lâm Vỹ Dạ chợt hiểu, ca khúc kết thúc này có thể tới tay nàng, căn bản không phải do đối phương nhìn trúng giọng nàng, mà là có người đang bất công thay nàng



Người thực sự tán thành nàng, kiên định tin tưởng nàng có thể hát tốt, chỉ có một mình Lan Ngọc



Lâm Vỹ Dạ thẳng sống lưng, sảng khoái đáp: "Được, ngày mai gặp trong phòng thu."



Nàng tuyệt đối sẽ không để chồng mất mặt.




Lâm Vỹ Dạ không nói lời vô nghĩa nữa, bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại cho Lê Lộc: "Bài hát kết thúc là tài nguyên chị ấy tìm, cố ý không nói cho tôi, đúng không?"



Lê Lộc "Ừm", liền cúp.



Cô ta liếc nhìn phía sau từ gương chiếu hậu, Lan Ngọc đang ngồi ở hàng sau, quay đầu nhìn toà nhà bên kia đường.



Đó là hướng phòng thu âm, chắc giờ này Lâm Vỹ Dạ đang ở bên trong.



Bởi vì không muốn ngồi máy bay mà bị chụp ảnh đến náo loạn nên họ lái xe suốt cả đường đi, vừa tới đây không lâu, vẫn chưa từng nhúc nhích. Lan Ngọc biết rõ không nhìn thấy người, cũng nguyện ý.



Lê Lộc nhớ rõ hôm nay là ngày mấy.



Cô ta thật sự không nhịn được, gửi định vị qua cho Lâm Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ đứng ngẩn người trên hành lang. Ban ngày nàng gặp rất nhiều người, một thành phố mới toanh, đủ loại thiết bị mới và bầu không khí chuyên nghiệp.



Nàng cho rằng mình sẽ bị hấp dẫn.



Nhưng trên thực tế, nàng chỉ nghĩ cô



Câu "Không quan trọng" tối qua cô nói, cũng như ánh mắt khi sắp chia tay, đều đâm vào lòng nàng



Không đúng... nhất định là cô có việc nhưng không nói. Hôm nay không phải ngày lễ, không phải sinh nhật, vậy có lẽ... là ngày kỷ niệm nào đó của cô ư.



Lâm Vỹ Dạ định gửi tin nhắn cho Lan Ngọc, lại thấy chia sẻ vị trí của Lê Lộc, sau khi ấn vào thì sửng sốt hai giây, bỗng phản ứng lại là Lan Ngọc đang ở đâu. Tim nàng đập dồn dập, đâm vào ngực phát đau.



Ngốc không cơ chứ.



Chắc chắn là một ngày đặc biệt, nàng không thể để quá khứ cứ thế trôi qua.



Lâm Vỹ Dạ nhịn xúc động, gọi cuộc điện thoại thứ hai cho Lê Lộc: "Trợ lý Lê, phiền cô hỗ trợ chọn một địa điểm an toàn có thể hẹn hò, nói vị trí cho tôi, rồi tìm cho tôi một chiếc xe đáng tin."



Cảm xúc của Lê Lộc lập tức dâng trào, cô ta nhanh chóng chọn một đỉnh núi nhỏ nhưng có phong cảnh tuyệt đẹp, xe có thể đi lên, quan sát toàn thành phố.



Lan Ngọc nhìn chằm chằm di động hồi lâu, nắm chặt di động đến mức nóng lên.



Đèn đường thỉnh thoảng lướt qua sườn mặt cô, phản chiếu đường cong sắc bén mà hiu quạnh.



Một tiếng rung đột ngột truyền đến, nàng gửi cho cô: "Lan Ngọc, em phải bận đến khuya, tạm thời không có phương tiện liên hệ, Ngọc cứ ngủ trước đi. Thật đáng tiếc, em nghe nói ở đây có ngọn núi Phong Lam, phong cảnh rất đẹp, em không có thời gian đi, thật muốn nhìn xem."



Lông mi Lan Ngọc buông xuống, một lát sau mới khàn khàn nói: "Lê Lộc, đi núi Phong Lam."



Nàng muốn nhìn phong cảnh, cô thay nàng đi xem.



Cũng coi như... cùng nhau qua ngày kỷ niệm.



Lúc Lâm Vỹ Dạ vội vàng chạy tới núi Phong Lam, dừng xe hơi xa một chút, nàng leo lên trên bằng đôi chân nhỏ của mình, chỉ là không muốn tạo động tĩnh quá lớn, bị Lan Ngọc phát hiện.



Lê Lộc đã sớm tránh đi, xung quanh không có người, chỉ đỗ một chiếc xe.



Lan Ngọc đưa lưng về phía đường lên, trầm mặc nhìn ánh đèn xa lạ trong thành phố, bóng cô bị ánh trăng kéo dài, lạnh leo mà cô đơn.



Lâm Vỹ Dạ lẳng lặng nhìn



Góc độ của núi Phong Lam rất tốt, toàn bộ thành phố và bầu trời đầy sao đều nằm trong tầm mắt.



Vũ trụ Ngân Hà, vạn ánh đèn sáng, nàng đều nhìn thấy, nhưng vẫn chỉ muốn chạy về phía cô



Dường như cả thế giới trở nên trống rỗng, nàng chỉ còn có bóng lưng cô đơn kia.



Lâm Vỹ Dạ nhón chân, giang hai cánh tay, nhào vào Lan Ngọc trong gió đêm, ôm chặt cô từ sau lưng.



Cô chấn động, nắm chặt lấy vòng tay của nàng



"Dạ Dạ, sao em..."



Nàng dùng sức ôm cô, hôn lên tấm lưng chồng chất vết thương dưới lớp áo quần: "Ninh Dương Lan Ngọc, em không nhớ rõ, nhưng em yêu Ngọc"



Yêu cô nhiều hơn cô tưởng.












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro