Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì có sự hiện diện của người nào đó khiến Minh Triệu mất tập trung, hai lần nhém chút quên tính tiền của khách. Đến gần 9h tối, bánh trong tủ đã bán hết, nhân viên trong cửa hàng lau dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Cô đứng ngồi không yên kéo một cô bé đáng yêu lại hỏi "Tiếu Ly, khách trên lầu đã về hết chưa?"

Tiếu Ly khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu "Về hết rồi ạ"

Về hết rồi, anh về lúc nào mà cô không biết, Minh Triệu nghĩ có lẽ đông khách quá nên cô không chú ý tới, lập tức thở phào nhẹ nhỏm cởi tạp dề treo lên móc, xoay người đi khóa cửa.

Phòng riêng của cô ở tầng bốn, Minh Triệu muốn tiện cho việc làm bánh buôn bán và nghỉ ngơi nên chọn ở đây luôn. Cô kiểm tra từng tầng rồi tắt đèn, đến lầu ba đang chốt cửa thì đột ngột phía sau bị túm chặt.

"Á.. Ai đó?"

Cô hét thất thanh, xoay người vung tay đập mạnh chìa khóa vào đầu người kia, Kỳ Duyên nghiêng người tránh, bắt lấy tay cô giành chìa khóa ném đi.

Tiếng loảng xoảng rơi trong phòng kín chói tai, cửa phía sau đóng sầm chấn động màng nhĩ, sắc mặt cô trắng bệch. "Ai.. Ai đó?"

Kỳ Duyên tiến lên ôm lấy cô cưỡng ép hôn, bàn tay nắm lấy một bên ngực xoa mạnh. Minh Triệu giãy giụa kịch liệt, chợt cảm thấy hơi thở quen thuộc, cô lướt mắt nhìn lắp bắp. "Kỳ.... Kỳ Duyên?"

"Ừ?" Đôi môi anh mút mát vành tai cô, đầu ngón tay vuốt ve đường vân áo ngực, len lỏi cọ xát trên da thịt mịn màng. Anh tiến lên hai bước, áp sát cô vào cạnh bàn, vén vạt áo cô lên cao, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực.

Minh Triệu muốn né tránh nhưng không có chỗ thoát, cô ngã người, cảm giác tê dại trên ngực làm đầu ngón tay cô run rẩy túm chặt vạt áo anh.

Bàn tay Kỳ Duyên bóp nắn bên ngực còn lại đủ mọi hình dạng, thịt non mềm chen vào kẻ tay anh như muốn nẩy ra ngoài, ngón cái xoe tròn nụ hoa cứng rắn, thân thể cô liền run lên thở hổn hển.

Tay Minh Triệu bắt lấy đầu vai anh, trong đầu không ngừng nói tránh đi nhưng chân lại mềm nhũn đứng tại chỗ, có bàn tay nóng bỏng vuốt ve hai bên đùi xuống bắp chân, nơi tư mật bị ngón tay lướt nhẹ như lông vũ.

Cô khó chịu lắc người trốn tránh, Kỳ Duyên đứng thẳng dậy bế cô lên bàn, anh áp môi mạnh mẽ hôn cô không cho né tránh, tay nhanh chóng cởi bỏ khóa quần, gác chân cô lên hông.

Tiếng Minh Triệu thở gấp vô cùng rõ ràng, hàm răng anh bất ngờ cắn chặt môi dưới cô, côn thịt mang theo năng lượng thiêu đốt vọt vào trong.

"A.." Người cô run rẩy, hai chân khép chặt, đầu ngón chân co rút quấn vào nhau, cảm giác đau rát khi bị xâm nhập, vách thịt bao chặt vật cứng rắn to lớn bên trong làm cô sợ hãi trắng bệch mặt.

Kỳ Duyên lập tức xuất động ra vào, hơi thở anh trầm đục phả vào tai cô, một tay xoa nắn bộ ngực vuốt ve nụ hoa, nghiền ép không thương tiếc.

Anh rủ tay nhấc một chân cô lên, Minh Triệu ngã người về sau, chống loạn lên bàn, tầm mắt hai người giao nhau, đồng thời nhìn về nơi đang giao hợp, côn thịt rút ra hơn nửa rồi đẩy vào, động tác mạnh mẽ, mỗi lần đều kéo theo thứ dịch trong suốt.

Minh Triệu xấu hổ đỏ bừng mặt, hai tay vội giơ lên che lại, người cô mất chống đỡ nằm trên bàn, bên dưới dường như vào sâu hơn. Kỳ Duyên bắt lấy hai tay cô giữ chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi đó mang theo ngọn lửa, đầu ngón tay anh đưa vào, vạch cánh hoa ra.

"A.. Duyên.. Duyên... Ư..."

Kỳ Duyên rút hết ra đẩy mạnh, cánh hoa run rẩy bao chặt không chừa một kẻ hở, anh lại rút ra vọt sâu vào, hông cô nâng lên, bụng dưới giống như hơi gồ, tiếng kêu rên thất thanh không chịu nổi.

Ngón trỏ Kỳ Duyên sờ lên thịt non hồng hào dưới cánh hoa, anh ngẩng đầu nhìn cô bất lực bám trên mặt bàn, gò má đỏ ửng, đôi mắt phủ tầng sương trong suốt mơ hồ nhìn anh, cánh môi hé mở kêu thút thít. "Kỳ .. Duyên.. đừng em... "

Hoa huyệt cô siết lại, run rẩy, dịch bên trong tuôn trào liên tục, Kỳ Duyên mím môi thở nặng nề thu tay bắt chân còn lại, gác cả hai lên vai.

Cửa huyệt khép kín, anh gia tốc không ngừng, âm thanh va chạm mãnh liệt cùng tiếng nước ám muội, giọng cô rên rỉ ngọt ngào kín đáo, hơi thở anh trầm thấp đứt quãng, tất cả vang vọng trong phòng, quanh quẩn bên tai như bản hòa tấu đặc biệt.

Rất lâu, Minh Triệu cảm giác bên dưới cháy bỏng, cô co chân lại đạp lên ngực anh, đầu ngón chân tinh xảo cong cong bám lên da thịt rắn chắc.

Kỳ Duyên thả lỏng tay để cô tùy ý, anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn tiếp tục ra vào, trán mướt mồ hôi, nhỏ giọt lên nơi giao hợp của hai người, ánh mắt anh nhìn dáng vẻ say mê hưởng thụ của cô, rất mê người, cả người anh tê rần.

Minh Triệu cảm thấy nguy hiểm, máu trên người tụ lại, bụng dưới căng thẳng, ngay lập tức Kỳ Duyên cuồng loạn vọt vào, cô nhấc người dậy bị anh gắt gao túm chặt, hoa huyệt nôn nóng co thắt cuốn côn thịt vào sâu bên trong.

Hai người kích động, luồng điện quen thuộc chạy qua sống lưng, cô rên lên, chân mở rộng, anh thô bạo vọt vào, hợp dịch phóng ra, cả hai đều đạt khoái cảm thở hổn hển.

Minh Triệu bủn rủn muốn nằm lại xuống bàn bị anh ôm lên, cô choàng tay qua cổ anh, nũng nịu cọ cọ, Kỳ Duyên trìu mến hôn gò má cô cất giọng khàn khàn "Tầng trên là gì?"

"Phòng ở" Cô lí nhí, không muốn động đậy chút nào.

Anh bế cô lên, cúi người nhặt chìa khóa dưới đất, sải bước dài lên tầng. Cửa phòng khóa rất kín, phải mất một lúc mới mở ra, Kỳ Duyên gần như mất kiên nhẫn vừa cởi đồ vừa đi đến bên giường.

Minh Triệu ném áo sơ mi của anh xuống sàn, hai tay luồng vào tóc anh tiến hành nụ hôn say đắm, bàn tay Kỳ Duyên du ngoạn khắp người cô, nâng chân cô, bên dưới xuyên vào.

Những nụ hôn dày đặc, móng tay cô cào qua lưng anh không biết để lại bao nhiêu dấu vết. Hai người lăn qua lộn lại, cô quỳ gối, chống tay xuống giường, anh từ phía sau hôn lên tấm lưng trần nhẵn bóng láng mịn, vuốt ve cặp mông tròn trịa, mạnh mẽ xâm lược.

Minh Triệu bị ép đến lao đao, người nhũn ra, anh vẫn không từ bỏ áp lên người cô đè xuống. Mặt bị xoay sang một bên, Kỳ Duyên hôn lên má cô, hơi thở nóng hỏi chui vào tai "Sướng không?"

Minh Triệu xấu hổ không chịu nói, anh ngậm lấy vành tai cô liếm mút. "Không nói anh sẽ làm em đến sáng"

Bên dưới thúc mạnh một cái như chứng tỏ 'anh có đủ khả năng', cô sợ hãi, đấu tranh một lúc mới quay đầu úp mặt xuống gối lí nhí. "Sướ..ng."

"Không nghe thấy" Bàn tay Kỳ Duyên lại luồng lên trước nắm lấy ngực cô nhào nặn, anh thích nhất chỗ này, rất vừa tay, xúc cảm cực kỳ tốt.

"Kỳ Duyên.." Minh Triệu kháng nghị.

Anh vẫn giả vờ mặc kệ, cúi đầu hôn lên cổ đến vai cô để lại những dấu vết đỏ đỏ tím tím "Sướng không, Triệu?"

Nếu cô không trả lời, có lẽ câu hỏi này cũng sẽ lặp đi lặp lại đến sáng, Minh Triệu cố gắng trút bỏ xấu hổ trong lòng, quay đầu hôn lên môi anh nỉ non "Sướng lắm.."

"Vậy chúng ta sẽ làm đến sáng" Khóe môi anh cong lên xấu xa, nhấc người dậy kéo theo cô cùng hành động.

Chân lại quỳ gối, tư thế này làm cô không đỡ  nổi dục vọng, anh ở phía sau bỗng nhiên ôm cô ngồi thẳng lên đùi anh, ác ý cười nói "Em động."

"Không, thả em xuống" Cô giãy giụa la toáng lên, anh giữ chặt người cô không buông, hai người đẩy qua túm lại một hồi, rốt cuộc cô bị kéo ngồi trên người anh.

Mặt cô đỏ như rỉ máu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm bừng bừng ngọn lửa, lại cười trêu chọc của anh, Minh Triệu hít một hơi òa khóc nức nở "Em không làm nữa, không làm.. huhuhu.."

Trên mặt cô không một giọt nước mắt, Kỳ Duyên nhìn bộ dáng giả vờ không chút thành ý, bất đắc dĩ vươn tay ôm cô vào lòng, hôn hai má nóng bừng của cô "Được rồi, anh động anh động, em hưởng thụ."

Minh Triệu thẹn quá đấm bùm bụp lên ngực anh.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro