Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18 năm trước...

Trong một khuôn viên của một căn biệt thự, hai nữ hài tử khoảng 5 - 6 tuổi đang chơi đùa thập phần vui vẻ.

''Ngọc Hân ước mơ của cậu sau khi lớn lên là gì?''

Một nữ hài đang cầm một bông hoa hỏi nữ hài điềm tĩnh phía trước đang nặn hình nhân kia.

"Ước mơ của mình sao? Ước mơ của mình là trở thành nhà thiết kế cùng trở thành nhạc sĩ dương cầm, quan trọng hơn là trở thành vợ của cậu''

Nữ hài vừa nghĩ vừa nói, đến câu cuối thì bỏ ra hình nhân trong tay đi đến hôn nữ hài kia một cái.

"Tặng cậu, nếu muốn làm vợ mình thì cậu phải hoàn thành hai điều ước của cậu, lúc đó mình sẽ lấy cậu nha''

Nữ hài đỏ mặt đưa tay có hoa cho nàng rồi làm vẻ mặt khẳng định nhưng không thể che dấu nổi sự non nớt nói.

"Cậu không lừa mình?''

Nữ hài kia hưng phấn nhìn cô hỏi lại.

"Nhất ngôn cửu đỉnh!''

Nữ hài cười một tiếng thốt lên một câu nhất định.

------------------------------

8 năm trước...

Trong một biệt thự đậm chất Châu Âu, hai thiếu nữ cùng nhau ngồi trên bàn đá đánh cờ.

"Thật cao tay''

Thiếu nữ diễm lệ nhìn thiếu nữ băng thanh ngọc khiết đối diện cười khen ngợi.

"Thua Kỳ Duyên cậu''

Thiếu nữ bên kia nhìn bàn cờ đáp.

"Cậu chuẩn bị học dương cầm sao?''

Kỳ Duyên không nhìn nàng mà nhìn bàn cờ quân trắng hỏi.

"Ân, ngày mai liền sẽ học, bên thiết kế mình cũng đã tốt''

Ngọc Hân gật đầu tay đồng thời thả xuống một con cờ trắng.

"4 năm sau cậu không về cùng mình?''

Kỳ Duyên nhìn quân trắng đang bao vây thì nhíu mày, môi cũng mấp máy hỏi.

"Ân không về, mình còn muốn gả cho cậu a''

Ngọc Hân cười ngọt ngào đáp.

"Khi nào ước mơ của cậu thành công, mình sẽ lấy cậu, lấy về làm vợ nha''

Kỳ Duyên nhìn nàng cười nói.

"Cậu phải nhớ những lời hôm nay đó''

Ngọc Hân chồm người đến hôn lên môi người đối diện. Kỳ Duyên đỡ gáy nàng bỏ qua bàn cờ hai người lâm vào hôn sâu.

------------------------------

4 năm trước...

Ở tại một sân bay lớn quốc tế, hai mỹ nhân đang ôm nhau mà khóc.

"Cậu phải nhớ giữ sức khỏe''

"Cậu cũng vậy''

Kỳ Duyên lau đi nước mắt của nàng rồi nhẹ hôn lên đôi mắt kia.

"Cậu còn nhớ những gì cậu hứa không?''

"Nhớ, ước mơ thành công, Nguyễn Cao Kỳ Duyên sẽ lấy Nguyễn Ngọc Hân làm vợ nha''

Kỳ Duyên mỉm cười ôn nhu nhìn nàng đáp.

Cô vừa dứt lại một đôi môi liền áp lên nhẹ một cái.

"Chức Nguyễn phu nhân này là của mình chắc rồi''

Ngọc Hân ngọt ngào hạnh phúc đáp.

------------------------------

"Cậu không cần xin lỗi''

Ngọc Hân kìm nén nước mắt chảy ra lắc đầu đáp, nhưng trên người lại thoát ra một cõi thê lương nhàn nhạt, 18 năm nàng vẫn luôn nỗ lực cũng chỉ vì một lời hứa.

Kỳ Duyên nhìn nữ nhân đang kìm nén lòng cũng nhức nhối, đều do cô cho nàng hi vọng rồi tự mình đập vỡ.

"Cậu không cần tự trách bản thân, cứ xem như đó là một giấc mơ không hoàn chỉnh của mình đi''

Ngọc Hân hít một hơi thật sâu rồi nặng nề nói ra.

"Ngọc Hân nếu cậu muốn"

"Không cần''

Ngọc Hân biết cô định nói gì thì lập tức lắc đầu phản đối.

Cạch...

Lúc này, cửa mở ra phá vỡ lời định nói của ai đó, Minh Triệu bước vào đập vào mắt mình là nữ nhân cao quý mỹ lệ đang nắm lấy tay Kỳ Duyên, đáy mắt nàng lúc này ẩn chứa vài tia khó chịu khó có thể nhận ra.

"Bảo bối''

Kỳ Duyên thay đổi sắc mặt, nhìn đến Minh Triệu thì vui mừng gọi vô thức rút nhẹ tay về.

Minh Triệu không nói một lời, bỏ qua Ngọc Hân tiến nhập vào lòng cô mà nức nở quở trách.

"Em không biết nguy hiểm sao? Ai cho em làm như vậy? Em mà có chuyện gì chị phải làm sao?''

Một loạt câu nói trách móc của nàng, Kỳ Duyên ánh mắt chứa ấm áp bao phủ tay vuốt ve lưng nàng ôm trọn.

"Đừng khóc, chị muốn để nước mắt của mình nhấn chìm bệnh viện nơi này sao?''

"Em còn đùa được!''

Minh Triệu giãy giụa ra cái ôm trừng mắt nói, người này lúc nào cũng có thể đùa, nàng thì lo tim muốn nhảy khỏi ngực.

"Kỳ Duyên mình về trước''

Ngọc Hân không chịu nổi hai người ân ái phía trước, dứt khoát bỏ lại một câu rồi ly khai, ánh mắt lúc này phản chiếu sự đau khổ không nói thành lời.

Kỳ Duyên nhìn bóng nàng, môi cứ mấp máy mà không thể nói ra được một chữ.

"Cô ta là ai?''

Đợi nàng đi, Minh Triệu nhìn cô nhíu mày giải tỏa nghi vấn.

"Là Nguyễn Ngọc Hân - nhị tiểu thư Nguyễn gia''

Kỳ Duyên nhìn nàng nhẹ giọng đáp.

"Là con nuôi đúng không?''

Minh Triệu chắc chắn nói.

"Sao chị biết?''

"Em nhìn lại xem ánh mắt cô ta nhìn em a''

Minh Triệu liếc nàng một cái dỗi nói.

Kỳ Duyên nhớ đến chỉ thở dài, có thể nói cô nhẫn tâm, có thể nói cô vô tình nhưng cô không thể bỏ nữ nhân đối diện mà thực hiện lời hứa khi xưa.

"Em yêu chị''

Minh Triệu bất ngờ khi nghe câu nói của cô, bất ngờ bị ôm vào lòng nhưng vẫn nhu thuận nằm gọn.

"Có chuyện gì sao?''

"Không có gì, chỉ muốn nói với chị như vậy''

Kỳ Duyên lắc đầu, cằm để lên đầu nàng nhẹ giọng đáp.

Hai người nhẹ nhàng ôm trao sự ấm áp cho nhau, Minh Triệu như nhớ ra gì đó, hoảng loạn cử động mạnh la lên.

"A, quên nữa, em đang bị thương"

"A... Đau...''

Kỳ Duyên một lúc vẫn bình an nhưng cái cử động của nàng khi va mạnh vào phần bụng, thật khóc không ra nước mắt mà, bây giờ đau tới hít thở không thông.

"Chị xin lỗi"

Minh Triệu nhìn máu chảy thì hoảng sợ khóc lên nói.

"Khóc gì mà khóc, em không sao''

Kỳ Duyên thật sự hết nói nổi rồi, nhíu mày cười lắc đầu nói không sao.

"Bác sĩ đến phòng tôi gấp!''

Quay sang giọng nói nghiêm túc truyền vào chuông thông báo.

"Đều tại chị, chị xin lỗi''

Minh Triệu như hài tử làm sai không biết làm sao xử lý cứ khóc xin lỗi liên tục.

"Nguyễn tiểu thư''

Bác sĩ cũng vừa chạy đến.

"Xử lý dùm tôi''

Kỳ Duyên chỉ xuống phần bụng dưới đã ướt một mảnh máu nói.

"Được''

Bác sĩ thấy thế cũng sợ run người vội vàng bắt tay vào băng bó lại.

"Phiền Phạm Tổng ra ngoài chờ một lát''

Nữ y tá nhìn Hiếu Mẫn một bên lo lắng đang khóc như mưa nói.

"Ân''

Hiếu Mẫn gật đầu chậm rãi đi ra khỏi căn phòng. Lam Tình Vân cùng Nguyễn Thanh Phong đang chậm rãi đi đến, nhìn thấy Minh Triệu ngồi trên ghế bên ngoài mà khóc thì cũng kinh hãi chạy vội tới.

"Sao con lại khóc?''

Lam Tình Vân vỗ vai nàng lo lắng hỏi.

"Con làm Duyên chảy máu... Hic hic...''

Minh Triệu ngẩng đầu nhìn bà đáp, nàng thật không cố ý.

Lam Tình Vân nghe câu nói dễ bị hiểu lầm này cũng nhíu mày nhìn nàng.

"Chảy máu?''

"Máu chảy rất nhiều..."

Minh Triệu gật đầu nói đến lại khóc.

"Sao lại chảy máu?''

Nguyễn Thanh Phong cũng một phen lo lắng hỏi.

"Con sơ ý đụng mạnh vào vết thương...''

Minh Triệu nhìn ông giọng mũi đáp.

"Em ấy đang được bác sĩ xử lý lại..."

"Vì chuyện này con ở đây khóc?"

Lam Tình Vân đỡ trán nhìn nàng.

"Ân''

Minh Triệu gật đầu đáp.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro