Bonus 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẽ mở đôi mắt nặng trịch ra, đánh giá mọi thứ xung quanh xong, Irene chậm rãi nở nụ cười hạnh phúc, nhìn Wendy đang gục xuống bên cạnh, cô khẽ gọi.

"Wendy ..."

Vội vàng bật dậy, thấy Irene tỉnh, Wendy  vội ôm lấy cô.

"Irene, em rốt cục đã tỉnh, em đã ngủ gần một ngày trời."

Thật không ngờ sinh xong, cô có thể thiếp đi lâu vậy, nghe giọng điệu run run đầy vui sướng của Wendy , cô biết Wendy  lo cho cô, yêu cô chừng nào.

"Em không sao, cũng tỉnh rồi. Buông ra chút, em không thể thở."

"Wendy  xin lỗi, Irene, em không biết Wendy  lo cho em thế nào đâu."

Irenemỉm cười, cô không còn khiêm tốn nụ cười của mình như trước nữa.

Wendy  cúi xuống hôn lấy đôi môi hơi tái nhợt kia mà lòng đau xót.

"Irene, chúng ta sẽ không sinh nữa, Wendy  không muốn em chịu đau đớn thêm nữa."- Khóe mắt Wendy  lại nóng lên.

Irene cảm thấy buồn cười vì sự "yếu ớt" của Wendy , khẽ dùng tay gạt đi giọt nước mắt ấm nóng.

"Đừng lo, một lần sinh, hai lần quen, em sẽ không sao."

Họ cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn, cô biết đời này kiếp này sẽ phải hạnh phúc với Wendy .

Lúc sau, khi y tá cùng bác sĩ đi vào thì thấy một cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, không nhịn được mà an toàn rút lui, báo cho người nhà hai bên rồi cùng mang công chúa Son gia vào.

"Son Yeri, cái tên thật hay nha..."- Bae umma nhìn đứa bé trong vòng tay con gái mà cười hạnh phúc. Đứa con gái bà nuôi bao nhiêu năm, cuối cùng hai sáu tuổi kết hôn cùng sinh con, lại có người chồng cực kì hoàn hảo khiến bà và chồng vui mừng mãi. Ông Bae cũng đứng một bên mà ngây ngốc ngắm nhìn cháu ngoại.

Riêng hai ông bà Son thì vui mừng khỏi nói, ông Son gọi điện khắp nơi thông báo, bà Son thì đặt mua không biết bao nhiêu quần áo cùng đồ chơi cho cháu nội, giờ hai người đang "xếp hàng" chờ bế cháu.

Irenetruyền con cho ba mẹ Wendy , lập tức cả bốn người đều xoay quanh bé con khiến cô và Wendy  chỉ còn cách bất đắc dĩ mà thở dài vì bị gạt sang một bên.

"Irene, em nói xem Wendy có đáng thương không chứ?"- Wendy  mặt mũi bí xị, ôm lấy Irene, mà cô thì chỉ chăm chăm nhìn bốn người kia cười đùa vui vẻ với cháu họ.

"Thôi, nếu chúng ta đã bị bỏ rơi, không bằng mặc kệ đi."- mặt lạnh tanh, Irene khoát tay tỏ ý không cần.

Hai vợ chồng lại nhìn nhau mà cười.

Nhân duyên thật kì lạ. nếu không có buổi tối hôm ấy cô phóng túng mình, liệu hôm nay có sự xuất hiện của Son Yeri không?

Đầy tháng Yeri, Bae gia cùng Son gia cùng làm tiệc lớn hơn bao giờ hết, mời rất nhiều quan chức của các tập đoàn lớn, các phóng viên tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Nữ tổng giám đốc B&H mừng đầy tháng con gái đầu lòng, không phải chỉ viết một trang báo là đủ. Cơ hồ có bao nhiêu tinh hoa tốt đẹp đều được lôi hết ra.

Mà bộ dạng Yeri, chín mươi phần trăm thừa hưởng từ Wendy . Dự đoán sau này sẽ trở thành siêu cấp mĩ nữ trên đất Seoul này.

Nhưng có lắm kẻ kì lạ, Yeri mới đầy tháng thôi, còn gửi tặng nguyên một chiếc xe ô tô điều khiển từ xa có thể ngồi được, mà nhìn qua, dễ phải bốn năm nữa mới có thể dùng.

Quà để không đủ chỗ, đành phải cố nén, nén thật chặt vào trong bàn quà.

SeungYeol ở bên Mĩ cũng không thể về, chỉ qua chat WC mà chúc mừng rồi gửi quà về. Qua lần phán xét của tòa, Cố gia xem như đã cho anh con đường sống. Chỉ là anh sẽ không được ở lại Seoul nữa.

Anh có vẻ gầy hơn trước, nụ cười cũng không vui vẻ như trước.


*Cuộc sống ngọt ngào

"Irene, hôm nay sinh nhật Yeri, em nghỉ ở nhà không?"- Wendy nhìn trong gương, tay vuốt ít sáp lên đầu. Thỉnh thoảng lại ngó qua phòng vệ sinh- "Sao em lâu vậy Irene?."

Irene mở cửa, trên mặt là nét cười gượng gạo, so với nét mặt lạnh tanh thường ngày còn dọa người hơn.

"Em muốn ra ngoài một lát, khỏi cần Wendy đưa đi, tiệc sinh nhật đằng nào cha mẹ chúng ta chẳng làm to gấp mấy lần đầy tháng, em cũng không tiện lo."

Sau lần tiệc đầy tháng, Irene và Wendy thề với nhau, chuyện sinh nhật hay kỉ niệm gì đấy nhất định không đụng vào, hai người chỉ mới đụng một chút như đặt ít bánh ngọt hay rượu vang mà bị cả bốn người già cả hét lên, nói cái gì mà "được tổ chức cho cháu gái yêu dấu là hạnh phúc của chúng tôi, hai anh chị được hạnh phúc làm cha mẹ rồi, giờ lại đoạt đi niềm hạnh phúc làm ông bà của chúng tôi." Thật là dở khóc dở cười.

"Ờm, vậy được."

Buổi tối, khi Wendy về nhà thì đúng thật không thể dùng từ "lớn" để miêu tả, phải gọi là hoành tráng hơn cả ngày mà tổ quốc giành được độc lập.

Vội vàng chạy lên lầu đón Irene xuống tiếp khách quý thì bị một bộ dạng cô làm cho tức nghẹn cổ.

"Irene, em thay bộ đó đi, không hề đẹp."

Suốt gần nửa tiếng, Irene đã thay ra gần như hơn chục chiếc váy, cơ bản vì Wendy thấy xấu. nhưng cô thấy thật lạ, kể cả Seulgi hay những người làm hay mẹ chồng đều khen rất đẹp nhưng Wendy lại chê xấu.

"Wendy, rốt cục Wendy có để em xuống tiếp khách quý không?"- Irene không chịu được mà dùng cái giọng lạnh băng ra hỏi.

"Em còn nói?"- Wendy ấm ức- "Em nhìn trong gương đi, chỗ này..."- Wendy chỉ vào ngực cô, do sinh xong nên đẫy đà không ít "Lớn như vậy, em muốn mọi người nhìn hết à?"

Một cỗ không khí quỷ dị chợt dâng lên trong phòng, trừ Irene và Wendy ra, mọi người đột nhiên phịch xuống cái ghế gần nhất mà cười lăn cười bò. Thì ra là Wendy đại nhân không muốn vợ yêu cảnh xuân lộ liễu trước mặt người khác.

"Wendy, Wendy được lắm, chỉ vì thế mà Wendy ép tôi thay đến nhừ cả người ra."

Cuối cùng, dưới sự chọn lựa của Wendy đại nhân, Irene mặc một thân váy kín cổng cao tường.Wendy miễn cưỡng bắt vợ khoác thêm một chiếc khăn để che thêm đi.

Tất cả đều chỉ mình Wendy được ngắm thôi.

Có một bàn tiệc riêng cho gia đình ba người, Irene bế Yeri, bên cạnh là Wendy đang cười đến độ hai mắt híp lại. Ai có thể ngờ Son tổng lạnh lùng hôm nay có thể cười thoải mái vậy. Mà nữ tổng giám đốc Bae tổng thì vẫn keo kiệt chỉ nở nụ cười trong chớp mắt.

Kính xong bàn tiệc của tất cả các bạn, hai người tới bàn tiệc của Joy, Irene khẽ rùng mình một nhát, không phải chứ? Cái bộ dạng mời rượu đó.

"Ha ha ha, chị dâu, Wendy cũng được một năm rồi, từ nửa năm nay cũng đã đi dự một vài yến tiệc, giờ tôi kính chị một ly, lần này không được từ chối đâu."- Joy nháy mắt với vài người xung quanh, rất nhanh nổi lên phản ứng.

Wendy chỉ nhìn Irene âu yếm.

"Chỉ một chút thôi nhé, em không được uống nhiều đâu."

Chẳng hiểu thế nào, hai bên ông bà của Yeri lại đi tới.

"Joy, cô vất vả rồi."- Son lão gia cùng vợ nâng một ly rượu lên. Bên cạnh, Son lão gia cùng phu nhân cũng cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng đang ngại ngùng ở giữa.

"Irene, con uống một chút đi, rồi cùng đi những bàn khác cùng chúng ta."- Son phu nhân dịu dàng nhìn con dâu nhỏ đang bối rối.

"Irene, sao thế? Em không khỏe à?"

Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn xem Bae tổng thế nào lại bối rối như vậy? Mọi khi vẫn là vẻ mặt lạnh tanh nghìn chén không say mà.

"Con... con..."- cô đầu cúi ngày một thấp, tưởng chừng như sắp cộc vào trán Yeri đến nơi.

Cô thấy mãi thế này không phải cách, càng như vậy sẽ càng gây sự chú ý. Cô trao Yeri cho mẹ Wendybế.

"Seulgi."- cô gọi trợ lý.

Seulgi lập tức đưa túi xách cho cô.

Irene từ trong túi xách rút ra một tập giấy, dúi vào tay Wendy.

Wendy khó hiểu nhìn cô, mà cô thì quay sang Joy.

"Tôi không uống được rượu, chí ít là hết một năm nữa."- rồi mặt đỏ ửng cúi gầm xuống.

Đập vào mắt Wendy là dòng chữ: Có thai.

DING... lại trúng thưởng.

Không khí sau đó khỏi nói cũng có thể đoán ra, Wendy ôm chặt vợ mình, vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai người lại sắp có bé cưng, sợ vì Wendy nhớ lại ngày cô sinh Yeri. Irene chỉ ngại ngùng mà cúi gầm mặt xuống. Cha mẹ Wendy và cha mẹ Irene thì sung sướng như thể được trường sinh vậy,Son lão gia thì lập tức tuyên bố với mọi người tại đó.

Vậy là sau ngày sinh nhật con gái đầu lòng, trên báo lại xuất hiện những cái tít dạng như: "Mừng sinh nhật con gái, Bae tổng Irene mang thai ba tuần tuổi."

Chỉ có một kẻ đến giờ bực tức nhiều hơn mừng và sợ, thầm nghĩ: "Lại thêm mấy tháng cấm dục."

*Nàng công chúa của hai tổng giám đốc.

Suốt mấy tháng sau, Irene ung dung ở nhà dưỡng thai, cũng may bác sĩ Taeil nói, qua một lần sinh nở, cơ thể của cô cũng đã thích nghi hơn với việc sinh con.Wendy làm cô gần như phát điên, cứ hai ngày lại sinh hoạt chuyện kia. Cô cảnh cáo Wendy là có em bé, Wendy vẫn không nghe và chỉ độc một câu: "Wendy sẽ cẩn thận."

Nhàn rỗi mãi cũng chán, không chơi với Yeri thì cũng là dạo quanh vườn. Công việc của cô ở B&H không vì cô có thai mà ngừng lại. Irene giờ cũng nhàn hơn trước, cô chỉ phê duyệt các kế hoạch và dự án. Phần thực hiện cô giao cho trợ lý Seulgi đảm nhiệm. Cô cũng không phải đầu tắt mặt tối như trước thức đến thâu đêm nữa. Chiếu theo lời Wendy, một lần giảm lượng công việc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro