Chương 1 (park 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khi đến cửa tự động ở đại sảnh sân bay quốc tế, nhìn thấy thùng rác ở bên cạnh, Joohyun lập tức ném tấm danh thiếp vào đó.

Vừa ra ngoài, bên tai Joohyun vọng tới giọng nói quen thuộc: ''Joohyun!''

Cô đứng lại, ngó quanh, liền nhìn thấy Park Bogum đang đợi cô ở cửa lớn. Anh vẫy tay với cô, nở nụ cười dịu dàng.

Gương mặt lạnh lẽo của Joohyun cuối cùng cũng lộ tia xúc động, cô ảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt anh: ''Em vinh dự thật đấy, được giám đốc Park  đích thân đi đón.''

Câu nói hàm ý chế nhạo của cô làm Bogum mỉm cười bất lực: ''Mới một năm không gặp, miệng lưỡi của em ngày càng ghê gớm.''

''Mới một năm không gặp, anh ngày càng đẹp trai.''

Thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang khiến Joohyun nheo mắt, nụ cười của người đàn ông trước mặt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Joohyun liền quay đi chỗ khác, cố gắng kìm nén tà niệm vừa nảy sinh trong lòng:''Đúng rồi, chú Park đâu? Chẳng phải trước đây đều là chú đón em hay sao?''

''Bố anh đưa phu nhân tới bệnh viện thăm ông già, hôm nay anh được nghỉ nên thay bố làm tài xế của em.'' Vừa nói Bogum vừa đỡ hành lý của Joohyun, đi ra bãi đỗ xe.

Cách đó không xa, một chiếc xe sang trọng lặng lẽ đậu một chỗ. Cửa kính xe tối đen, giống hệt cặp mắt của người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.

Anh ta đang nhìn ra ngoài cửa xe, bộ dạng có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như có thể nhìn thấu người khác. Một tay anh ta chống lên thành cửa, tì vào cằm, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hàng hiệu, vỏ kim loại của chiếc đồng hồ còn không lạnh bằng gương mặt anh ta.

Người đàn ông vừa bắt chuyện với Joohyun đi qua cánh cửa tự động, nhanh chóng lên xe. Anh ta quay đầu nói chuyện với người đàn ông ở ghế sau: ''Son tiên sinh, tôi đã thay anh trả đồ.''

Người đàn ông ngồi ghế sau không lên tiếng. Thấy đôi nam nữ ở bãi đỗ xe cách đó không xa lên xe ô tô, anh ta không nhìn theo nữa, ra lệnh cho tài xế: ''Xuất phát!''

Bogum vừa nổ máy quay sang hỏi Joohyun: ''Anh fax cho em tài liệu kinh doanh của công ty, em đã xem chưa?''

''Em nghiên cứu suốt thời gian trên máy bay, gần xong rồi.''

''Bây giờ công ty đang rất hỗn loạn, em phải nhanh chóng nắm bắt tình hình mới được. Đúng rồi, em về nhà trước hay đến thẳng bệnh viện thăm ông già?''

Joohyun ngồi ở ghế lái phụ, nghe câu hỏi của Bogum, sắc mặt cô trở nên u ám: ''Sức khỏe của bố em thế nào rồi?''

''Tuần trước ông ấy bị trúng gió, giờ vẫn đang nằm viện, tình trạng cũng tạm coi là ổn định.''

Bogum tăng tốc, anh chợt nhớ ra một việc quan trọng, liếc nhìn Joohyun rồi tiếp tục nói: ''Chị gái em cũng đang ở bệnh viện.''

Ánh mắt hàm ý của Bogum khiến Joohyun không mấy dễ chịu, cô lặng lẽ quay đi chỗ khác không lên tiếng.

''Joohyun, em đừng chĩa mũi nhọn vào cô ấy có được không? Coi như nể mặt anh đi.''

Joohyun nhếch môi cười lạnh lẽo: ''Bogum, trong mắt anh. Lim Nayeon là nữ thần, còn trong mắt em, chị ta là một đứa con hoang.''

Cuối cùng Joohyun quyết định về nhà, cô không muốn đến bệnh viện rồi lại gây mâu thuẫn gia đình.

Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cô hầu như chỉ đọc tài liệu nên khá mệt mỏi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên sofa xem ti vi, cô mới cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Joohyun cầm điều khiển ti vi bấm lung tung. Cô dừng lại ở một kênh, xem hết quảng cáo mới của nhãn hiệu Phù sinh nhược mộng rồi chuyển sang kênh tin tức.

Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang lên: '' Những năm gần đây, cồn ty từng đưa ra dòng mỹ phẩm cao cấp Phù sinh nhược mộng là tập đoàn Lim thị tụt dốc nghiêm trọng. Việc chủ tịch hội đồng quản trị Lim Seo Yoon bị trúng gió nhập viện đã khiến công ty phải đối mặt với khó khăn mới. Theo một nguồn tin đáng tin cậy. Lim Seo Yoon đã thông qua công ty ''săn đầu người'' để tiếp xúc với tiếp xúc với nhân tài giới quản lý. Chủ tịch Lim có ý mời quản lý chuyên nghiệp tiếp quản công ty, nhân cơ hội xóa bỏ phương thức kinh doanh gia tộc truyền thống trước kia...''

Joohyun nhíu mày, dán mắt vào màn hình ti vi, bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa. Joohyun lập tức chuyển sang kênh giải trí.

Cô lại nằm xuống sofa một cách lười biếng rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang đi vào: ''Mẹ đến rồi à?''

Bà Bae sa sầm mặt khi thấy bộ dạng của Joohyun.

''Đến Bogum còn biết đường đến bệnh viện thăm bố cô, cô thì hay nhỉ, vừa về nước là trốn ở nhà xem mấy trò này.'' Bà Bae đưa mắt về phía ti vi: ''Thật chẳng ra sao cả!''

Joohyun tắt ti vi, đứng dậy đi rót cốc nước cho bà Bae để bà bớt giận: ''Chẳng phải mẹ ghét nhất là gặp Lim Nayeon hay sao? Con nghe Bogum nói hai mẹ con Lim Nayeon đều ở bệnh viện. Con tưởng bọn họ ở đó, mẹ sẽ không đặt chân vào cổng bệnh viện?''

''Tôi cũng chỉ vì cô mà thôi! Cô cũng biết bố cô yêu thương Nayeon, tôi đưa cô ra nước ngoài học MBA để sau này cô có khả năng thừa kế công ty. Bây giờ thì hay rồi, bố cô bị trúng gió, công ty loạn hết cả lên, Nayeon trực tiếp với bộ phận chiến lược. Tôi gọi cô về nước là vì trong tình hình hiện tại, ai hiếu thảo hơn, người đó có khả được bố cô cân nhắc đưa lên. Cô không hiểu gì hay sao? Dù chỉ làm bộ làm tịch cũng phải đến bệnh viện thăm bố cô. Ngộ nhỡ công ty rơi vào tay mẹ con Nayeon, đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn.''

''Vâng, vâng, vâng, mẹ nói đúng! Con biết mẹ dụng tâm lương khổ{1}!'' Joohyun vừa lấy lòng vừa đẩy mẹ ra khỏi phòng ngủ của cô. ''Dì Kim nấu canh ngon lắm, còn cùng mẹ xuống dưới ăn nhé!''

[1] Dụng tâm lương khổ: ý muốn nói đến việc lao tâm khổ tử, chịu khó suy nghĩ về chuyện gì đó.

''Cô đừng mồm mép với tôi! Nếu cô thật sự muốn tôi bớt lo lắng thì mau nắm bắt công việc của công ty, để tôi khỏi trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu để người ta nói tôi đấu không lại với người đàn bà thối tha đó nên mới để con gái riêng của chồng cưỡi lên đầu con gái mình, tác oai tác quái, tôi chỉ còn nước đeo mo vào mặt mỗi khi ra ngoài thôi!''

''Mẹ nói sao con nghe vậy, được chưa ạ?'' Đến khi Joohyun nói câu này. bà Bae mới bớt càu nhàu.

Cuối cùng, Joohyun chẳng được ăn canh, còn bị bà Bae sai đem canh đến bệnh viện thăm bố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro