Chap 3: Liễu lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* 8 giờ sáng, ngày thứ tư
Những tia nắng chui qua lỗ thủng trần nhà, chiếu thẳng vào mắt YeonJung, cô em út dụi mắt ngồi dậy, ngáp một cái thật to rồi bước về phía cửa sau. Tất cả các xô, chậu đều đã đầy nước, nét mặt YeonJung rạng rỡ hẳn lên, nhưng mấy ngày hôm nay chỉ được ăn mỗi vài miếng bánh mì, bụng đói cồn cào, cô nhăn nhó chạy vào trong
"Chị Exy, chị Seola, chị Soobin dậy đi, trời sáng rồi"
"TRỜI SÁNG ???" - Ba người hét toáng lên ngạc nhiên, từ lúc thành phố bị xâm chiếm đã có hôm nào có nắng đâu, họ chạy thẳng ra ngoài
"Đúng rồi...đúng là có nắng này..."
"Nhưng mà em đói quá, nắng đẹp thật đấy nhưng đâu có ăn được" - Bụng YeonJung kêu ọc ọc liên hồi, đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi, chân loạng choạng như sắp ngã
Soobin nhìn thấy, nhanh chóng dìu cô em út vào giường nằm, ra hiệu cho Exy cùng Seola khiêng nước vào trong, phủ bạt cẩn thận. Xong xuôi, Exy lên tiếng
"Chị và hyunjung unnie sẽ ra ngoài kiếm thức ăn, củi khô, cậu chịu khó ở nhà chăm con bé vậy"
"Đi cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì tối cậu ngủ ngoài đường nhé" - Exy gật đầu rồi tiến lại gần giường, hôn lên trán YeonJung - "Không được đổ bệnh đâu đấy"
"Ưmmm...ưmmm......"
YeonJung sốt cao, rên lên trong cơn mê sảng, khuôn mặt xinh đẹp ấy hằn lên nỗi buồn, nỗi lo âu của một người trưởng thành. Bình thường ít nói, hay trêu mọi người nhưng cô bé sống rất nội tâm, yếu đuối và dễ đồng cảm với người khác, hơn nửa nhóm mất tích để lại sang chấn nặng nề cho tâm lý YeonJung
"Người con bé nóng quá"
Soobin đặt tay lên gò má đỏ ửng của YeonJung, rồi lại đặt tay lên trán, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của người chị chăm em. Cô đã từng chăm sóc cho người ốm nhiều lần, nhưng không phải trong tình trạng thiếu thốn thế này
"Chết tiệt, ở đây chẳng có thứ gì dùng được cả"
Sau khi cả căn phòng bị lục tung, cuối cùng Soobin cũng nảy ra sáng kiến: đi đun nước. Cô chạy thẳng sang căn nhà đối diện, ôm một đống mảnh gỗ dài về, vứt cái rầm xuống trước cửa, rồi lại chạy vào trong nhà, mang ra đống giấy và cái bật lửa
"Mấy cái chương trình thực tế, người ta nhóm lửa thế nào nhỉ?"
Soobin loay hoay xếp các thanh gỗ thành vòng tròn và kê đống giấy bên dưới, cô bắt đầu đốt cháy đống giấy. Vài phút sau, gỗ bén lửa, Soobin mừng húm. Đến khi cô bê nồi nước, định đặt lên đống gỗ thì nhận ra
"Thôi chết, đặt đâu bây giờ"
Chợt nhớ ra mấy viên gạch ở góc nhà, cô khệ nệ bê ba viên còn khá lành lặn xếp thành kiềng ba chân xung quanh đống củi, đặt nồi nước lên, cô thở phào nhẹ nhõm rồi vào nhà lăn ra ghế, ngủ thiếp đi lúc nào không biết...
"AAAAAAAAAAAA NỒIIIIIIIII NƯỚCCCCCC"
Hiếm khi Park Soobin ngủ quên nên chắc chắn đây là trường hợp đặc biệt, khi mở vung nồi thì may mắn thay, nước vẫn còn hơn nửa. Cô cẩn thận bê vào trong nhà, pha thêm một ít nước lạnh, nhúng khăn vào, vắt bớt nước rồi nhẹ nhàng lau khắp người cho YeonJung. Mặc dù không trực tiếp chạm vào nhưng cô vẫn cảm nhận được nét đẹp trên cơ thể người con gái xứ Hàn
".........."
Cảm giác mụ mị thoáng chiếm lấy đầu óc cô, đúng là khó kiểm soát trước "kỳ quan" ấy nhưng cô đã kịp lấy lại sự tỉnh táo
"YeonJung đang bị ốm mà, không được nghĩ linh tinh..."
Lau xong, Soobin nhúng chiếc khăn vào nước ấm lần nữa, đặt lên trán cô bệnh nhân và tự cho phép bản thân nghỉ ngơi trên chiếc ghế bành
* Trong khi đó...
"Sojungie à, sao đi lâu vậy " - Seola vừa than thở vừa chu chu cái mỏ ra.
Exy không nói gì mà trực tiếp *chụt* hôn vào cái mỏ đang chu ra của Seola.
"A Sojung đáng ghét "- Seola ngại ngùng ôm mặt tiện thể đánh yêu Exy một cái.
Exy và Seola đã đi quanh một khu phố cả chục lần, không phải duy nhất với lý do tìm đồ mà vì âm thanh lạ lùng mà Exy đã nghe thấy, cô quyết tâm tìm bằng được âm thanh đó, báo hại Seola phải xách cái balo lỉnh kỉnh đồ của mình theo sau
"Cuối cùng thì đã đến ch.....!?"
Bất chợt Exy bịt miệng Seola lại, kéo nép sát vào tường rồi ra dấu im lặng. Cô từ từ ghé tai vào cánh cửa gỗ của căn nhà, tiếng rít vang lên réo rắt nhưng đứt quãng, kèm theo tiếng thở dốc. Seola nhìn thấy Exy rút từ từ con dao găm ở thắt lưng, bất giác cũng rút dao ra theo, thủ thế thận trọng
"Thả lỏng đi nào, theo em vào trong..."
Exy đẩy nhẹ cánh cửa, tiếng két như xé rách màng nhĩ của hai cô gái, thoáng chốc rợn tóc gáy nhưng họ vẫn đủ can đảm để bước qua thềm cửa
Căn phòng tối đen, ánh sáng chiếu vào từ cửa không đủ để đi khắp căn phòng, tia nắng rọi thẳng vào tấm bản đồ trên tường, bên dưới là một mô hình sa bàn để trong tủ kính. Xung quanh là ghế ngồi, phía góc là bộ bàn ghế bằng gỗ cũ, bừa bộn giấy, bút,...
"Kécccccccccccc"
Đột nhiên âm thanh mà Exy nghe được lại vang lên, nó phát ra từ căn phòng bên trong, nhưng hành lang tối tăm đầy mạng nhện có vẻ làm Seola sợ hãi
"Sojungie à, đừng bảo em....."
"Em không thể đánh rơi cơ hội này
Vẻ mặt háo hức nhưng ánh lên vài nét lo lắng của cô em, còn cô chị thì hoàn toàn mất ý chí. Jungyeon bước từng bước nhỏ vào trong, Nayeon theo sát đằng sau, cả hai đôi tay run run nắm chặt dao, một vì háo hức, một vì hoảng sợ
"Kéccccccccccccc"
Tiếng rít lại réo lên một lần nữa, ở căn phòng bên cạnh hai cô gái đang mò mẫm trong bóng tối. Jungyeon bật đèn pin, ánh sáng mờ mờ xuyên vào trong: một sinh vật hòa mình vào bóng đen, đang quằn quại trên chiếc giường, hai chân hai tay bị trói chặt, gân nổi rõ lên trên lớp da, hình như nó đang gắng sức để thoát khỏi mấy sợi dây trói
"Thứ sinh vật này...cùng loại với mấy con kia"
"Nhắm mắt? Nó đang ngủ à"
Jungyeon chẳng thèm quan tâm đến lời nói của bà chị nhát gan đang bấu chặt lấy mình, cô quan sát tỉ mỉ giải phẫu cơ thể, hành động của nó...
"Kéccccccccccccc"
Hai cô gái ném dao, cả đèn pin xuống sàn mà bịt tai lại, âm thanh đó thật khủng khiếp, chói tai đến mức ong cả đầu, nhưng bù lại, Jungyeon được chứng kiến thêm vài biểu hiện của thứ sinh vật kia
"Nó đang mơ...."
"Mơ?"
"Không những mơ mà còn là mơ ác mộng...."
"Ác mộng? Chị tưởng mấy con quỷ không bao giờ ngủ?"
"Nó đang ngủ trước mắt chị đấy thôi"
"Làm sao em biết được?"
"Theo những gì em quan sát được thì mắt nó đang nhắm, cơ bắp và dây chằng căng ra, con ngươi đảo liên tục, nhịp thở không ổn định, có nghĩa là nó đang rất căng thẳng, mà chỉ có ác mộng mới khiến mọi sinh vật bị căng thẳng khi đang ngủ, không có trường hợp ngoại lệ" - Nayeon nghe xong, gật gù tán thành
"Kéccccccccc...kécccccccccc...kécccccccccc..."
Khác với những lần trước, đó là nhiều tiếng rít đứt quãng, nhỏ hơn, yếu ớt hơn, mặc dù vậy thì mọi thứ bí ẩn luôn gây ra nỗi sợ cho con người
"Sao nhiều tiếng kêu quá vậy? Jungyeon...?" - Nayeon nhảy hẳn lên lưng họ Yoo, hai tay quàng chặt qua cổ, cúi gằm mặt xuống
Jungyeon không phải là không sợ nhưng sự kích thích từ cảm giác tò mò đã thúc đẩy cô tiến về căn phòng bên cạnh. Cánh cửa được đẩy xoay nhẹ, vẫn là tiếng bản lề hoen gỉ nghiến ken két vào nhau, trong phòng cũng tối y chang mọi nơi trong nhà, kỳ lạ ở chỗ nó không hề có đồ đạc gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro