Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tin tức tố Alpha quá kích động khiến Lan ngọc hơi giật mình, nàng nhìn Thùy Trang trước mắt gương mặt có chút tái nhợt cùng đôi mắt cực trầm, trong lòng có chút vô thố.

Cánh tay mềm mại trắng nõn ôm lấy vòng eo Lan ngọc, nàng bị nửa kéo nửa túm vào trong phòng.

Theo một tiếng cửa đóng lại, hình thành không gian hoàn toàn bịt kín.

Lan ngọc phảng phất cảm thấy mình giống như rơi vào một đại dương mênh mông tin tức tố, bất luận là nàng di chuyển hay hô hấp, cổ trà mây cũng theo khí quản nàng kích động tiến vào trong máu, làm tuyến thể sau cổ nàng có chút nóng lên.

"Tiền bối Nguyễn...."

Lan ngọc lẩm bẩm, Thùy Trang trước mắt có chút khác biệt, so với bộ dáng ôn nhu bình thường thực sự kém quá xa, đôi mắt đen trầm mang theo chút xa lạ làm nàng rùng mình.

Nàng biết hiện tại cô không quá thanh tỉnh, nàng muốn lùi lại một chút, lại bị cô ôm vào trong ngực, cánh tay kia rõ ràng rất tinh tế, nhưng lại mang theo lực đạo khiến nàng không thể phản kháng.

Hô hấp nóng bỏng ngừng giữa cổ nàng, tóc vàng tán loan càn quét trên da thit nàng.

"Em thơm quá."

Thanh âm mỹ nhân tóc dài khàn khàn, ngửi ngửi giữa cổ nàng.

Lan ngọc không nhúc nhích, nàng biết Thùy Trang hẳn là tiến vào kỳ mẫn cảm.

Tuy rằng không thể nào nhớ rõ tình tiết nguyên tác, thậm chí tên nam chính cũng không nhớ rõ, nhưng nàng nhớ rõ đoạn miêu tả kỳ phát tác đầu tiên của nam chính.

Lúc này Alpha đều cảm thấy cực kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn, ý thức lãnh địa rất nghiêm trọng, lúc nam chính tiến vào kỳ mẫn cảm không ai có thể đến gần ngoại trừ nữ chính, mấy ngày nay giống như hóa thân thành một con chó lớn dính người, so với bộ dáng bá tổng thường ngày kém xa, lúc đó Lan ngọc còn hô lên một tiếng đáng yêu.

--Bất quá bây giờ nữ chính lại cầm kịch bản của nam chính rồi, nàng nhìn Thùy Trang dùng hết sức ôm mình, nhịn không được nghĩ, tiền bối Nguyễn dính người.... thực sự đáng yêu hơn nhiều a.

Alpha mất khống chế hoàn toàn không biết Omega trong ngực đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ có chút không thỏa mãn xé bỏ dán ngăn trở trên tuyến thể Omega, càng tham lam ngửi tin tức tố vị mật đào, trên gương mặt xinh đẹp nhiễm một tầng đỏ ửng.

Chợt Lan ngọc bị ôm ngang lên, tự dưng bị nhấc bổng làm nàng ôm lấy cô theo bản năng.

"Tiền.... Tiền bối Nguyễn!"

Lan ngọc bị đặt lên giường, nhịn không được thình thịch một tiếng.

Không phải nàng sợ cô sẽ làm gì với nàng, chỉ là tình huống bỗng nhiên này làm nàng có chút không phản ứng kịp.

Thùy Trang vẫn không đáp lại nàng như trước, mà lấy một tư thế chiếm hữu tuyệt đối, đem nàng ôm hoàn toàn vào trong ngực.

Hơi thở phun phía sau cổ nàng, Lan ngọc biết bây giờ Thùy Trang muốn gì, nàng đem tin tức tố của mình phóng ra đến không hề giữ lại chút gì.

Hương mật đào ngọt ngào xen lẫn trong mùi trà lạnh lẽo như mây mù, thay vì nói hỗn hợp quấn quanh, chi bằng nói là bị giam cầm, nhưng nó vẫn len lỏi khắp nơi, vừa ôn hòa vừa mềm mại di chuyển, tùy ý mùi trà mây ôm lấy mình.

Hương mật đào cẩn thận trấn an, làm thần kinh đau đớn của Thùy Trang hòa hoãn một chút, chỉ là cô vẫn chưa thanh tỉnh được nhiều, vẫn nhắm mắt ôm chầm lấy Lan ngọc như trân bảo.

Cổ trắng ngần yếu ớt trước mặt mang theo hấp dẫn vô cùng, cô ngửi ngửi hương vị khiến mình thoải mái kia, thần kinh vừa thả lỏng lại bắt đầu căng lên.

Khi tuyến thể truyền đến cảm giác ẩm ướt, Lan ngọc kêu rên lên một tiếng.

Mức độ nhạy cảm của tuyến thể không thua gì nơi tư mật của phụ nữ, thậm chí còn là nơi nhạy cảm nhất, nó là trung tâm ảnh hưởng thần kinh, cũng là nơi ra vào của tin tức tố.

Ngón chân nàng cuộn lại, ngón tay nắm chặt tấm chăn mềm mại, hiểu rõ nguy hiểm giờ phút này của mình.

Nàng giống như con mồi bị mãnh thú ngậm chặt sau cổ, muốn chạy thoát cũng không thể nào.

"Nguyễn Thùy Trang..... Nguyễn Thùy Trang...."

Nàng nhỏ nhẹ lại yếu đuối kêu tên cô, mang theo chút cầu xin.

Lần gọi này khác với bất luận lần kêu tên Nguyễn Thùy Trang trước đây của nàng, không có cảm kích, kính ngưỡng hay sùng bái, chỉ có cảm giác bình đẳng ỷ lại như tình nhân bất lực.

Tuyến thể yếu ớt ngay sau đó bị răng nanh của Alpha xâm nhập, muốn rót vào tin tức tố, cảm quan của Lan ngọc ngay lúc này cũng vừa dằn xé giữa mê loạn và thanh tỉnh.

Trong sợ hãi là chờ mong, đó là cảm tình cực kỳ phức tạp, sinh lý và tâm lý ngưng trọng, bản năng muốn giao đấu cùng lý trí.

Kỳ thật nàng cũng không bài xích, trong lòng nàng Thùy Trang cực kỳ tốt, chỉ là nàng không biết, nếu mình không chống cự, chờ cô tỉnh táo lại, hai người họ muốn đối mặt nhau mà không xấu hổ thì sao.

Tiểu muội muội của nàng vì Thùy Trang mà khóc thút thít không chỉ một lần, nàng cũng không muốn tuyến lệ xuất hiện ở nơi kỳ quái như thế, nhưng nàng không khống chế được.

"Tiền bối Nguyễn, chị buông tay."

Lan ngọc chống thân thể mềm oặt của mình bò dậy, lại bị cô kéo lại lần nữa.

Thùy Trang nhíu mi, trên mặt viết đầy sự không vui vẻ, đôi mắt đen trầm tràn ngập hoang mang, giống như không rõ vì sao nàng lại muốn chạy trốn.

Lan ngọc không nhìn đôi mắt cô, nếu nàng thấy, nhất định sẽ bị dục vọng mong ước như đại dương mênh mông cất giấu trong đôi mắt kia mà sợ hãi.

Tin tức tố trên người Thùy Trang không ngừng tràn ra . Tin tức tố trên người Thùy Trang không ngừng tràn ra theo cảm xúc xao động của cô, tầng tầng lớp lớp trói buộc Omega nhỏ xinh trước mắt, tràn ngập hương vị ỷ lại và chiếm hữu.

Cô cúi đầu, Lan ngọc dùng tay chống đẩy, nơi nào đó nháy mắt lại mềm xuống, đầu ngón tay xanh mướt không có chút sức nắm lấy đầu vai Thùy Trang.

Đôi mắt đen ướt giống như hồ Thiên Trì, mỗi một lần thở ra đều giống như hạt tuyết rơi loạn, vừa thơm ngát vừa lạnh lẽo.

"Đừng khóc."

Âm thanh nỉ non trầm thấp, trộn lẫn chút si mê.

Hương vị mật đào ướt át, khẽ cắn một ngụm, sẽ cuồn cuộn tràn ra không ngừng.

Thùy Trang nuốt xuống, liếm đi chút nước đào còn sót lại.

Lan ngọc nhắm hai mắt lại, tùy ý để tin tức tố xâm lấn.

Lúc Lan ngọc tỉnh lại, Thùy Trang đã ngồi ở sofa cách đó không xa.

Thấy nàng tỉnh, cô lập tức đi đến.

Lan ngọc sờ sờ sau cổ, nàng không bị đánh dấu tạm thời.

Đây xem như là tin tốt, không bị đánh dấu hương vị Alpha trên người nàng sẽ nhanh chóng tản mất, nếu như bị đánh dấu thật, phỏng chừng nàng sẽ không thể ra cửa mấy ngày, nếu không sẽ bị người khác ngửi được hương vị.

"Xin lỗi, lần đầu tiên tôi dùng thuốc ức chế, có chút mất khống chế."

Cô muốn duỗi tay đỡ nàng, lại cứng ngắt mà dừng giữa không trung, thả tay xuống.

Thùy Trang sợ Lan ngọc bài xích mình.

Nếu nói lần đầu tiên là cô và nàng đều không thể khống chế, lúc này đây chỉ xem như mình cô cưỡng đoạt, cũng may cuối cùng cô khống chế được xúc động muốn đánh dấu, nếu không tình huống sẽ càng không xong.

"Em biết, không sao cả!"

Lan ngọc bò dậy khỏi giường, nàng không am hiểu đối mặt với trường hợp xấu hổ thế này, nhìn thoáng qua đồng hồ, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

"Em còn phải ra sân bay! Tiền bối Nguyễn em đi trước! Gặp lại sau!"

Lan ngọc tuyệt đối là mang theo tâm thái chạy trốn như đà điểu, tuy rằng nàng dùng lời lẽ chính đáng nói ra lý do còn công việc của mình.

Thùy Trang nhìn bộ dáng nàng chạy trối chết như lửa thiêu mông, rất nhiều lời muốn nói đều nuốt lại trong bụng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, ngửi ngửi mùi mật đào còn sót lại trong không khí, thỏa mãn híp mắt.

Lan ngọc nhớ thời gian mình hẹn với Bình, thay một cái dán ngăn trở khác, mang khẩu trang và hành lý liền vọt đi.

Còn may lần này không quá đáng, chỉ hơn một tiếng đồng hồ, nếu như lần trước, nhất định nàng sẽ bị lỡ chuyến bay rồi mất luôn cơ hội ghi hình quảng cáo, lúc đó có khả năng sẽ phải tự sát tạ tội với người đại diện.

Trước khi rời đi nàng vẫn còn cẩn thận nhìn gương soi một chút, môi có thể dùng khẩu trang che đậy, dấu hôn trên tuyến thể cũng có thể dùng dán ngăn trở chống đỡ, may mắn trên cổ không có, người ngồi sau lưng cũng sẽ không thấy, hoàn mỹ.

Chờ khi ngồi lên xe hơn mười phút sau, trái tim hoảng sợ không yên của nàng mới hòa hoãn lại, nàng thở ra một hơi thật dài, có chút buồn khổ.

"Chị Lan ngọc chị làm sao vây?"

Bình nhìn Lan ngọc lên xe cũng không bỏ khẩu trang, bộ dáng giống như đi vào cõi thần tiên, sau khi hoàn hồn lại than ngắn thở dài, lập tức thể hiện sự quan tâm với bà chủ của mình.

"Không có gì."

Nàng hữu khí vô lực xua xua tay, nằm liệt trên ghế dựa tiếp tục phiền muộn.

--Eo có đau một chút. Còn có một chút cảm giác xót lại.

Lan ngọc không cảm thấy bản thân mình thiệt thòi, Thùy Trang eo nhỏ chân dài mặt mỹ nhân, nàng cảm thấy mình hưởng thụ, còn xu hướng giới tính của mình, từ lâu tràn ngập nguy cơ bây giờ đã hoàn toàn
thất bại.

Nàng chỉ có chút không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Lan ngọc phát ngốc, bị Bình kêu mấy lần mới hoàn hồn.

"Sao vậy?"

"Chị Lan ngọc, di động chị có tin nhắn, sáng rất nhiều lần."

Lan ngọc cầm di đông thấy trên màn hình là tên Nguyễn Thùy Trang lập tức đem di động che lại, sau đó nàng lại phát hiện động tác của mình như vậy hình như có chút phản ứng quá khích, lại làm bộ như không có việc gì mở Wechat ra.

Thùy Trang xin lỗi nàng, Lan ngọc sao có thể nhìn được cái này, cấp tốc trả lời, đại loại tương tưởng như sau:

"Không cần xin lỗi! Chị không sai! Đây đều là ngoài ý muốn!"

"Nếu là ngoài ý muốn, chỉ cần để im như vậy là được."

Nàng thật sự lo lắng Thùy Trang lại nói chịu trách nhiệm thêm lần nữa, nàng cảm thấy cô rất tốt, nhưng nàng không muốn yêu đương với cô.

Lan ngọc sùng bái tôn kính cô, hơn nữa cảm thấy tin tức tố của cô cũng dễ nghe, kỹ thuật cũng rất tốt, nhưng nàng không nghĩ đến chuyện có được cô, hoặc là nói, nàng cảm thấy cô không phải là người mà nàng có thể với được.

Nàng với Thùy Trang giống như nhìn lễ phục được chế tác đặt biệt đang trưng bày trong tủ kính, cho dù nàng có may mắn mặc được bộ lễ phục kia hai lần, nhưng nàng cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có được nó, nàng cảm thấy nó hẵn là nên tiếp tục tỏa sáng lấp lánh trong tủ kính, chờ thiên mệnh chi tử hoàn mỹ của mình đến lấy đi.

Mà Lan ngọc nàng, chỉ là một người bình thường không hoàn mỹ.

Bị Lan ngọc nói đến mức không biết nhắn lại cái gì Thùy Trang: .....

Cô cũng không biết mình bị so sánh với quần áo, có chút hoang mang nhìn về trợ lý bên cạnh, trầm ngâm trong chốc lát hỏi ra một vấn đề.

"Tôi nhìn qua.... Rất cao ngạo sao?"

Đây đại khái là thời điểm hoang mang nhất trong 25
năm qua của Thùy Trang, cô rõ ràng cảm nhận
được Lan ngọc cũng có chút thích cô, tin tức tố của nàng cũng sẽ ỷ lại cô, nàng cũng không kháng cự cô, thậm chí cô còn có thể cảm giác được sự ngưỡng mộ và sùng bái của nàng, nhưng loại thích của nàng với cô hình như có chút sai.

Cảm giác giống như nàng xem cô là thần trong đền,
cho dù hai người đã tiếp xúc thân mật qua, nhưng thái độ của Lan ngọc với cô cũng không phải vui sướng, mà lại mang theo chút sợ hãi vi diệu, đối với chuyện muốn kết giao hay chịu trách nhiệm của cô cũng có cảm giác muốn tránh né còn không kịp.

--Chuyện này làm cho Thùy Trang cảm thấy thực thất bại, chẳng lẽ nhìn cô không giống một đối tượng yêu đương tốt sao?

"Không có, chị Nguyễn, sao tự dưng lại hỏi như vậy?"

Hi lắc đầu, cho dù phân hóa thành Alpha, bà chủ đối nhân xử thế so với trước kia cũng không khác nhau gì cả, chẳng qua nhìn hơi cường thế hơn một chút mà thôi, tính tình cô có chút lãnh đạm, nhưng không phải là loại người cao ngạo.

Thùy Trang buồn rầu buông tiếng thở dài, lắc lắc đầu không trả lời cô ấy.

Lan ngọc hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của Thùy Trang, nàng nhìn khung chat khôi phục trạng thái nói chuyện phiếm như bình thường, vui vui vẻ vẻ lên máy bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro