Chương 24: Người Phụ Nữ Không Liên Quan Đến Năm Tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zurich là thành phố lớn nhất Thụy Sĩ, liên tục nhiều năm liền được đánh giá là một trong những thành phố lý tưởng để định cư nhất thế giới. Quanh năm Zurich có khí hậu dễ chịu, vô cùng thích hợp cho người định cư để điều dưỡng thân thể.

Hồ Zurich xinh đẹp, bầu trời xanh thẳm chiếu xuống hồ nước màu xanh biếc, trong không khí bay tới mùi hoa tươi mới, phóng mắt nhìn tràn ngập màu xanh lá, tất cả đều đẹp đẽ khiến người ta muốn đắm chìm trong cảm giác mê say không tỉnh lại

Bên hồ, cây cối cao lớn lộ ra hơi thở đầu xuân, đầu cành khô héo, lục mầm non tranh nhau nảy nở. Mùa đông giá rét qua đi, tất cả lại sắp bắt đầu rồi.

Chỗ ngồi này nằm ở trong tòa biệt thự trong trấn nhỏ dưới chân núi A nhĩ bi không biết tên là nơi Ham Kwang Soo và vợ yêu Lee Yuri đã sống gần 30 năm

Ngồi ở trong tòa thành xinh đẹp này, Jiyeon đang cầm tách trà lài trong veo do người hầu mang đến, nhìn cảnh đẹp phía xa xa, lâm vào trầm tư.

Hơn 10 ngày trước, sau khi bị Eun Jung mang lên máy bay tư nhân đến nơi này, sau đó chị ta đem cô để ở trong khách sạn cũng chưa hề quay về để ý đến cô. Mà hai vệ sĩ này luôn luôn đi theo cô.

Ở một đất nước xa lạ như vậy, cô hoàn toàn không thể một mình tự đi ra ngoài, cho nên mỗi ngày đều sống trong phòng của khách sạn chưa từng rời khỏi một bước. Lúc cô nghĩ có lẽ chị ta đã quên mất cô rồi, thì chị ta tới. Không nói một lời đã dẫn cô đến nơi này, sau đó sẽ biến mất trước mặt cô.

Chị ta không nói muốn tới đây để làm gì, mà cô, cũng không dám hỏi.

"Mẹ, tại sao mẹ lại dậy rồi ?" Eun Jung đẩy cửa phòng khách ra, thấy người phụ nữ vốn đang nằm trên giường nghỉ ngơi phủ thêm áo ngồi ở trước cửa sổ sát đất.

Mái tóc đen nhánh mềm mại xoã ở phía sau vai, mặt mày xinh đẹp như hảo, vẻ mặt như nước, người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, bởi vì dưỡng bệnh ở trong nhà lâu ngày nên nhìn thanh thuần giống như cô gái 20 tuổi, năm tháng dường như không để lại dấu vết trên người bà, tất cả dường như không liên quan đến bà. Tựa như một bức tranh thủy mặc yên tĩnh mà lâu đời.

Gió mát rượi thổi qua làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

"Mẹ không thể ra gió, cẩn thận coi chừng bị cảm." Nhiệt độ của nơi này không cao, Eun Jung đi tới không có chút thương lượng, đóng cửa sổ lại.

"Tại sao con giống hệt ba con thế ?" Làm chuyện gì cũng chưa bao giờ hỏi người ta có nguyện ý hay không, mặc dù điều này đều muốn tốt cho bà. Mà mấy năm nay, bà vẫn hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của bọn họ như vậy.

"Mẹ, về giường nằm đi." Eun Jung ngồi xổm xuống đỡ bà dậy.

Quả thật có chút mệt mỏi, hẳn là đã đến thời gian ngủ trưa rồi. Lee Yuri cũng không phản đối con gái đỡ bà về giường.

Cẩn thận đắp chăn cho mẹ xong, Eun Jung đang muốn ngồi dậy kéo rèm cửa sổ lại, lại bị người phụ nữ đã nhắm mắt gọi lại: "Eun Jung, bảo Eun Ji có rảnh đến thăm mẹ một chút. Lâu rồi, mẹ chưa nhìn thấy nó."

"Mẹ, mẹ ngủ trước đi. Con sẽ dẫn em ấy đến đây." Thân thể lúc nghe tên em gái thì dừng lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Chị đã khôi phục lại bình tĩnh.

Sau khi kéo xong rèm cửa trở lại bên giường thì mẹ đã ngủ rồi.

"Mẹ, nghỉ ngơi thật tốt đi !" Đứng ở bên giường, Eun Jung yên lặng nói nhỏ.

Như vậy, đối với ai cũng đều tốt. Không có khổ sở, không có đau lòng. Như vậy thật tốt !

10 ngày trước, sau khi chị đến Thụy Sĩ, đã chân tướng sự thật nói cho mẹ biết, Ham Kwang Soo còn không kịp ngăn cản.

Thân thể Lee Yuri vốn yếu ớt, sau khi sinh hạ chih không biết đã mời bao nhiêu bác sĩ giỏi đều điều dưỡng thân thể, thật vất vả mới hồi phục được như bình thường, thế nhưng bà lại rất yêu trẻ con, không để ý đến Ham Kwang Soo tiếp tục phản đối cố tình mang thai em gái.

Sau khi sinh em gái xong, thân thể cuối cùng cũng chịu đựng không nổi, ngay cả sức khỏe để chăm sóc con của mình cũng không có. Ham Kwang Soo lửa giận ngút trời, nhưng làm sao cũng không nhẫn tâm trách mắng bà, sau khi con gái được đầy tháng, ông đã đưa nó về nước. Cho nên nói em gái là do một tay Eun Jung nuôi lớn cũng không quá đáng, chí ít là từ một đứa trẻ sơ sinh, chậm rãi trưởng thành thành một thiếu nữ. Nhưng, ông trời thật trêu người a !

Biết được tin dữ của con gái, Lee Yuri không chịu nổi đả kích như vậy, nên liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó, vẫn không ngừng phát sốt, tình trạng sức khỏe khó khăn lắm mới hồi phục, giờ lại mê man, mời bác sĩ đến xem, bác sĩ cũng bất lực nói là trong tiềm thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại. Điều duy nhất có thể làm chính là tạm thời khống chế không để cho bệnh tình phát triển, bệnh tình muốn tốt hay không chỉ phụ thuộc vào bệnh nhân.

Tình trạng u ám như vậy kéo dài suốt 1 tuần lễ, Ham Kwang Soo một ngày một đêm canh giữ ở bên giường của vợ mình, lo lắng nếu như mình nhắm lại sau khi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy người phụ nữ của ông nữa.

Ông gấp đến độ không có thời gian đi tính toán với con gái lớn mình, gấp đến độ hận không thể một phát bắn chết những bác sĩ uy tín nhất trong giới y khoa mỗi ngày được mời đến, nhưng, không có cách nào, người phụ nữ ông yêu nhất còn nằm ở trên giường không ngừng lẩm bẩm tên của con gái bảo bối, nhưng không muốn tỉnh lại liếc nhìn ông một cái.

Giày vò như vậy rốt cuộc đến ngày thứ tám cũng kết thúc.

Lee Yuri mở mắt tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: "Kwang Soo, sao anh lại ở đây ?"

Đôi mắt trong trẻo mấy chục năm qua vẫn không thay đổi, đang tràn ngập khó tin nhìn ông. Sau đó, nhìn thấy con gái lớn đứng bên cạnh, thì càng thêm nghi ngờ:

"Eun Jung, sao con lại ở đây ? Eun Ji đâu ? Có cùng đến không ?"

Bác sĩ Smith giải đáp nguyên nhân cho bọn họ, đây là chọn lựa mất trí nhớ.

Một người gặp phải kích động quá mạnh, kích thích khiến người đó không cách nào tiếp nhận được, như vậy, trong tiềm thức họ sẽ lựa chọn quên đi chuyện đó, sẽ lựa chọn "mất trí nhớ".

Bất hạnh của con gái, Lee Yuri không thể tiếp nhận sự thật này, bóng dáng đáng yêu của con gái không cách nào xua đi được, bất luân cố gắng thế nào cũng đều không quên được, mỗi ngày, mời giờ, mỗi khắc đều lặp lại, tra tấn thần kinh yếu ớt của bà, không ngừng chạy ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ. Cho nên, bà luôn liên tục phát sốt, tỉnh rồi lại lâm vào hôn mê.

Quên, là phương thức bảo vệ mình tốt nhất. Có lẽ, quên lãng đối với Lee Yuri mà nói, chính là biện pháp tốt nhất.

Sau khi vợ tỉnh lại, cả người ông liền suy sụp, nhưng vẫn không muốn đi bệnh viện. Ở nhà truyền nước biển suốt 3 ngày mới có thể xuống giường đi lại.

Một người đàn ông cường thế như thế, cũng có lúc ngã xuống, cũng may, ông rốt cuộc cũng có thể khôi phục. Bao nhiêu năm trải qua gió tanh mưa máu, không nghĩ đến lại ngã xuống vào lúc này.

-TBC-

Tại edit vội, có sai sót chỗ nào mấy bạn nhắc để mình sửa lại vs nhaaaaaaaa ;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro