Chương 8: Lần Đầu Tiên Khó Khăn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, gió nhẹ nhẹ lướt, ngay cả bầu không khí dường như cũng tràn ngập hơi thở động lòng người, tất cả, tất cả đều là xuân sắc. Bao gồm, vào giờ phút này, bao gồm, cả bọn họ......

Eun Jung nhìn cô gái nhỏ quỳ trên mặt đất, đang cố gắng lấy lòng chị, khuôn mặt non mềm, đã phiếm hồng nhàn nhạt, lòng bàn tay trắng noãn đang vuốt ve nơi đặc biệt của chị, hàng mi cong cong hơi nhíu lại, rất rõ ràng trong lòng cô đang cảm thấy miễn cưỡng và khó chịu đến mức độ nào.

Nhưng, điều chị muốn chính là làm cô cảm thấy khó chịu, khiến cho cả thể xác và tinh thần cô đều cảm thấy sỉ nhục và khó chịu.

Nếu như oán hận trong lòng mãnh liệt không cách nào tiêu trừ được vậy hãy để nó bộc phát đi, chị đang rất mong chờ, khi chị dạy dỗ cô sẽ trở thành một cô gái như thế nào. Ham Eun Jung tôi sẽ khiến cho Park gia các người đời này không thể sống yên ổn.

Chợt, tay cô nhất thời không khống chế được sức lực, bàn tay đột nhiên bóp hơi mạnh, sau ót của chị dâng lên khoái cảm mãnh liệt, khiến cho chị rên thành tiếng, thiếu chút nữa đã mất khống chế.

Cô gái này, nhất định là cố ý, bàn tay của chị đè sau ót của cô, áp về hướng của mình:

"Hôn nó."

Những chuyện trưa hôm nay chưa làm xong, chị nhất định sẽ bắt cô làm nốt, cô không phải muốn học sao. Vậy chị sẽ dạy cô thật tốt, dạy cô làm sao để làm người đàn ông thỏa mãn.

Cô còn có lựa chọn nào khác sao? Nước mắt không nhịn được rơi xuống, vừa đắng vừa chát, giống như tâm trạng của cô lúc này.

Mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần sỉ nhục, môi của cô, hôn lên.....

"Đủ rồi..."

Mãi đến khi đôi môi nhỏ nhắn của cô hôn lên, Eun Jung cảm thấy chị muốn nổi giận. Rõ ràng muốn sỉ nhục cô, nhưng kết quả là chính chị lại không nhịn được.

Ném cô lên giường như ném búp bê rách. Jiyeon còn chưa kịp kêu lên một tiếng thì cảm giác xé rách từ hạ thân truyền tới.

Trên đời này thứ đau đớn không chịu nổi nhất chính là tấm lá chắn mỏng manh đó, hoàn toàn không thể kháng cự được sự chiếm đoạt mạnh mẽ của người phụ nữ này, chỉ có thể thuần phục.

Trinh tiết cô bảo vệ suốt 18 năm vào lúc này đã hoàn toàn mất đi.

Eun Jung không có thu hồi sức, hưởng thụ khoái cảm mới mẻ, chất lỏng ấm áp dần dần trào ra, đối với chị mà nói đó là sự hành hạ vô cùng sảng khoái.

Cô kêu khóc, cô cầu khẩn, nhưng khi lọt vào lỗ tai chị chỉ làm cho chị thêm điên cuồng. Cô càng cầu xin tha thứ chị lại càng không muốn khống chế chỉ muốn giết chết cô. Sức lực chị càng thêm mãnh liệt muốn xé nát người dưới thân. Chị sắp mất khống chế rồi.

"Jung unnie, chị có thể dừng một chút được không?"

Tiếng cầu xin tha thứ này lại làm cho động tác của chị thêm mạnh mẽ, như muốn nổi điên, thân thể nhỏ nhắn không ngừng bị chấn động lại bị chị kéo trở lại tiếp tục hành hạ.

Đau, đau quá. Jiyeon thà mình cứ chết đi, chứ không muốn chịu đựng đau đớn như vậy. Đau đớn như vậy đến khi nào mới kết thúc.

Ngất đi, sau đó tỉnh lại, người phụ nữ kia vẫn còn hung hăng ở trong cô, chiếm đoạt cô.

Chiều nay, ngoại trừ đau đớn, cô không còn cảm giác gì khác.

Nước mắt cứ tuôn rơi cho đến khi không chảy được nữa. Thì ra bù đắp lỗi lầm này cũng không dễ dàng như vậy.

Suốt cả một đêm, một đêm đáng sợ, bây giờ, ngay cả cử động một ngón tay cô cũng không có sức lực. Người phụ nữ này thật khủng khiếp, dường như chị ta muốn dồn cô vào chỗ chết, hoàn toàn mặc kệ thân thể của cô còn non nớt không có sức chịu đựng.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rõ ràng, thân thể của cô đau đớn cực điểm, mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau. Nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cứ trợn to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, gò má non nớt bởi vì ma sát với ga trải giường mà đỏ hồng, trên dưới thân thể trắng noãn đều là dấu vết xanh xanh tím tím sau khi hoan ái để lại.

Từ nay về sau, cô không còn là cô nữa. Park Jiyeon, mày phải kiên cường lên. Nước mắt của cô đã khô, từ nay về sau cô sẽ không rơi lệ nữa.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro