14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tối nay em vẫn ở lại đây hả ?"

"Ừm" - Kim Duyên gật đầu

"Bố mẹ em không mắng hả ?"

"Em bảo là sang nhà Hương Ly ngủ"

"Nói dối bố mẹ là không tốt đâu"

Kim Duyên quay sang lườm một phát

"Tốt như vậy là tốt đó" - Khánh Vân lật đật sửa lại ngay

"Em có làm gì đâu mà Vân sợ em quá vậy"

"Không biết !! Nhưng mà vẫn sợ"

"Tốt nhất là phải sợ biết chưa đồ ngốc"

Kim Duyên đưa ngón trỏ chọt chọt vào má Khánh Vân

"Khánh Vân !!"

"Hả ?"

"Em nghĩ là nên mua một ngôi nhà mới" - Kim Duyên nhìn xung quanh ngôi nhà

"Vân thấy ở đây thoải mái mà"

"Quyết định vậy đi, em sẽ mua cho Vân một ngôi nhà mới"

"Thôi không..."

"Dám cãi lời em không ?"

"Không" - Khánh Vân lắc đầu

Kim Duyên vòng tay qua ôm Khánh Vân

"Nói xem đêm đó Vân đã làm gì em ?"

"Nói chi tiết luôn sao ?"

"Ừm"

"Lúc đó em say nên Vân đưa em vào phòng đặt em xuống giường, khi Vân tính đi ra ngoài thì em kéo Vân lại, Vân nằm đè lên người em, rồi em bảo Vân hôn em...."

Kim Duyên không tin nổi là mình như thế luôn đấy, rõ ràng là câu dẫn người ta trước mà

"Hôn được một tí thì em ngủ đi, Vân kéo chăn lại cho em rồi đi ra ngoài ngủ"

"Cái gì, cái gì ? Đi ra ngoài ngủ hả ?" - Kim Duyên trợn tròn mắt

Khánh Vân gật gật đầu

"Vậy tại sao ? Lúc sáng dậy trên người em không mặc quần áo"

"Vân đâu có biết đâu !! Lúc Vân vào lấy balo đi học thì đã thấy váy với khô mực của em ở dưới sàn rồi, Vân thề là Vân không có lén nhìn cũng không có chạm vào người em" - Khánh Vân lấy ngón tay chấm vào lưỡi rồi đưa lên trời

Kim Duyên đập tay lên trán mình, hèn gì mình không hề có một tí cảm giác nào, trên người cũng không hề có dấu hôn, chắc là do rượu nên nóng quá cô tự cởi hết ra, vậy là hiểu lầm Khánh Vân mất rồi

"Vậy sao ? Hôm em đến tìm Vân, Vân không nói !! Sao phải chịu trách nhiệm ?"

"Lúc đó em giận dỗi lại còn khóc nữa, nên..."

"Xin lỗi Vân, hôm đó em đã đánh Vân, em nghĩ Vân đã cướp mất lần đầu của em" - Em nhăn mặt

"À...không sao !!" - Khánh Vân mỉm cười

Kim Duyên ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu

"Nghe em hỏi này !! Vân có yêu em không ?"

Khánh Vân cũng ngẫm nghĩ một lúc

"Không...không biết nữa...." - Khánh Vân ngập ngừng

Muốn gớt nước mắt=))))

"Vậy không cần làm người yêu em nữa !! Em trả tự do lại cho Vân"

Sau câu nói đó cả hai đều im lặng một hồi lâu

Khánh Vân không hiểu sao không khí lại buồn hỉu buồn hiu

Kim Duyên đứng lên cầm túi xách rồi đi ra ngoài

"Em đi đâu vậy ?" - Khánh Vân chạy theo hỏi

"Em về nhà"

"Sao lúc nảy em bảo ngủ lại đây"

"Không !! Em sẽ không đến đây nữa"

"Sao vậy ?"

"Ủa Khánh Vân ? chị có hiểu gì không vậy ? Chia tay thì không gặp nhau nữa"

"Vậy hả ?" - Khánh Vân gãi đầu

Thôi mệt quá Kim Duyên không nói nữa, bỏ ra xe luôn, Khánh Vân cũng không thèm chạy theo cứ đứng đó mà gãi đầu thắc mắc

"Ủa sao lại chia tay ?"

.

.

.

Reng reng

Điện thoại của Khánh Vân

Là Hương Ly

"Alo"

"Chị đang làm gì thế ?"

"Chị đang ở nhà"

"Chúng ta gặp nhau có được không, em có chuyện muốn nói với chị"

"Được !!"

"Em sẽ đến đón chị"

"Ừm !! Vậy chị chờ em"

Khánh Vân tắt máy bỏ điện thoại xuống, hôm nay là ngày thứ hai cô không gặp Kim Duyên, Kim Duyên cũng không còn điện thoại nhắn tin hay phàn nàn chửi bới gì cô nữa, cảm thấy thật chán

...

Ở quán coffee

"Hôm nay có vẻ chị không được vui hả ?"

Khánh Vân gật đầu

"Sao thế ?"

"Chị không biết" - Khánh Vân thở dài

"Khánh Vân !! Chị thấy em thế nào ?"

"Em xinh đẹp, dễ thương"

"Vậy chị có thích em không ?"

"Không"

Gì mà thẳng thừng quá vậy

"Khánh Vân sao..."

"Nhưng em thích chị"

"Chị xin lỗi Hương Ly, Kim Duyên bảo thích một người là khi ở cạnh người đó mình sẽ cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt rồi tim đập nhanh, chị không có cảm giác đó với em, chị xin lỗi"

"Kim Duyên...không cho chị thích em"

"Cái gì ?" - Hương Ly nhíu mày, cô đang không được hiểu cho lắm

"Mâu Thủy thích em mà Hương Ly, sao em không thích chị ấy ?"

"Tình cảm mà sao em giải thích được, nhưng chị nói Kim Duyên không cho là sao ?"

"Chị không biết gì hết, em đừng hỏi nữa, chị cảm thấy tâm trạng hôm nay thật tệ, chị về trước nhé" - Khánh Vân mang balo vào rồi chạy đi mất

Hương Ly thở hắt, sao Khánh Vân cứ nhắc đến Kim Duyên mãi thế, cô phải gặp Kim Duyên hỏi cho ra lẻ mới được

Lấy điện thoại ra gọi cho Kim Duyên

"Cậu đang rảnh không ? Mình nói chuyện chút đi"

.

.

.

Sau bốn ngày vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn gì, Khánh Vân chờ, Kim Duyên cũng chờ vậy, công việc thì nhiều mà đầu óc không thể nào để tâm đến được, cứ ngồi thở dài rồi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại chờ xem người kia có gọi điện hay không

Hôm trước em và Hương Ly đã có một cuộc cãi vả vì chuyện em không cho Khánh Vân thích Hương Ly, em cũng đã kể cho cô bạn thân nghe về sự cố hôn trước dẫn đến việc Khánh Vân phải làm người yêu mình và hiện tại cả hai đã chia tay rồi

Hương Ly nghe thế thì cũng hiểu được lí do vì sao hôm đấy Khánh Vân tâm trạng không được tốt, dù sao cô cũng đã thổ lộ tình cảm với Khánh Vân rồi nhưng đâu có ép buộc được

"Aisshiii cái đồ ngốc này !!" - Kim Duyên nhăn nhó

Mấy ngày nay không gặp nên em nhớ cái gương mặt ngáo ngơ đó quá đi mất

"Không biết có nhớ đến mình không nhỉ ? Hay là đang vui vẻ vì được tự do"

Kim Duyên đột nhiên tức giận đập bàn

"Dám như thế hả ?" - Em nghiến răng

"Còn không thèm đi tìm mình !!"

Cốc cốc

"Vào đi"

Thư kí Phạm bước vào

"Tối nay chúng ta có một đối tác..."

"Không !! Hủy đi"

Kim Duyên đeo túi xách vào rồi bỏ đi mất
_

gòy xong chia tay luôn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro