34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kim Duyên à em mau tỉnh dậy đi, Kim Duyên"

"Chị xin lỗi mà"

"Kim Duyên à"

"Chị không bao giờ phản bội em"

"Không bao giờ"

"Kim Duyên à mau tỉnh dậy đi"

Chiếc xe đẩy rít xuống nền gạch nơi bệnh viện ồn ào kêu keng két

Khánh Vân miệng thì lầm bầm, nước mắt thì rơi lã chã trên gương mặt lo sợ, chân chạy vội theo chiếc xe cùng Hương Ly và các cô ý tá đưa Kim Duyên đến phòng cấp cứu

Sau khi Kim Duyên rời đi cô đã vội chạy theo em. Khi ra đến cửa cô nhìn thấy em đã  ngất xĩu ở đấy, gương mặt em tím tái như đang bị hút đi gần hết sinh khí

Cô đã rất lo sợ

Cô liên tục gọi tên em

Cô còn nghe thấy em thì thào bảo cô là "đồ ngốc" rồi còn nhoẻn miệng cười

Cô nghe thấy em nói tên cô rồi nói "Em yêu chị"

"Người nhà làm ơn hãy ở bên ngoài chờ" - Cô y tá đẩy Khánh Vân lùi lại sau cánh cửa

"Tôi muốn vào trong với em ấy, tôi muốn ở bên cạnh em ấy" - Khánh Vân sấn tới đòi vào trong

"Khánh Vân à !!" - Hương Ly kéo tay chị lại

"Không thể vào được đâu, chúng ta ở đây chờ đi"

Gương mặt nàng từ nảy đến giờ cứ thất thần như thế

Nàng là người đã gây ra những chuyện tồi tệ này

Nàng muốn chịu trách nhiệm

Nàng muốn phải trả giá

Nàng muốn nó xảy ra ngay bây giờ

Nàng muốn người đang nằm trong kia là nàng chứ không phải là Kim Duyên

Kim Duyên chẳng làm gì sai cả

Là nàng đã làm chuyện có lỗi với Kim Duyên

Nàng đáng bị trừng phạt

Nàng là đứa khốn khiếp

Khánh Vân ngồi bên cạnh ôm đầu khóc nức nở

Nàng cũng vậy

Nàng cũng khóc

Nàng là kẻ độc ác

Nàng bây giờ đang tự cố giày xéo bản thân

Nàng đáng phải bị đau khổ

"Con gái của tôi"

"Con gái của tôi đâu ?"

Bố mẹ Kim Duyên hớt hãi từ đằng xa chạy đến

"Con gái của tôi đang ở đâu ?"

"Kim Duyên !! Cậu ấy đang ở trong phòng cấp cứu" - Hương Ly trả lời thay cho chị

"Tại sao ? Tại sao nó lại vào trong đó ? Mấy người đã làm gì nó ? HẢ ?"

Im lặng

Cả hai đều chọn phương án im lặng

"Nguyễn Trần Khánh Vân !! Là mày đúng không ? Là mày đã khiến nó ngất xĩu đúng không ?" - Bà Huỳnh đi đến đứng trước mặt Khánh Vân quát

"Con...con xin lỗi"

"Con xin lỗi" - Khánh Vân bây giờ chỉ biết nói lên những lời như thế

Lời xin lỗi đó có nghĩa là tất cả đều do cô

"Ngẩng mặt lên"

"Ngẩng mặt mày lên".

Bà Huỳnh lại tính làm gì đây ?

Khánh Vân từ từ sợ sệt ngước đôi mắt đỏ hoen lên nhìn bà

- chát -

Bàn tay lạnh ngắt của bà mạnh bạo tát thẳng vào gương mặt xinh xắn ấy

"Huỳnh phu nhân" - Hương Ly giật mình đi đến xen vào giữa hai người

"Con xin lỗi" - Khánh Vân lại nói xin lỗi

"Trời ơi là trời" - Ông Huỳnh vò đầu bứt tóc than vãn

Hai ông bà sau một lúc cuối cùng cũng chịu bình tĩnh ngồi xuống chờ đợi

Một lúc sau

Phạm Kỳ và Mâu Thủy cũng từ đâu đó chạy đến

"Em Kim Duyên nào rồi bố ?" - Mâu Thủy lo lắng

"Mày còn về đây làm gì ? Sao không đi luôn cho khuất mắt tao"

Mấy tuần trước Mâu Thủy tự động bỏ nhà đi biệt tăm, không mang theo bất kì thứ gì. Mấy ngày sau khi rời đi Mâu Thủy mới gọi điện thông báo cho bố mẹ biết là mình đi du lịch, không cần hai người phải lo, ông bà Huỳnh cũng chẳng biết là có chuyện gì đã xảy ra với Mâu Thủy khiến em bỏ bê công việc mà bỏ nhà đi như thế

Đến nay cũng đã 2 tuần, bây giờ khi nghe tin Kim Duyên vào cấp cứu thì Mâu Thủy mới lập tức trở về và đến đây ngay

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó đâu bố" - Mâu Thủy nói nhưng mắt thì liếc nhìn Hương Ly

Hương Ly của chị

Sao mặt mũi em ấy phờ phạt thế

"Có chuyện gì đã xảy ra sao?" - Phạm Kỳ hỏi

Không một ai đáp trả lại anh

Anh giống như một kẻ thừa thải ở nơi này

Không khí im lặng bắt đầu bao trùm

Thật nặng nề

- cạch -

Bác sĩ bước ra

6 con người kia liền sấn tới ông bác sĩ

Mỗi người một câu nhưng nó lại giống đến lạ thường

"Kim Duyên thế nào rồi ?"

"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng cô ấy vẫn còn rất yếu, do cô ấy đã mắc bệnh suy tim từ trước, nó đã dần chuyển sang xấu đi. Tôi nghĩ là..." - Ông bác sĩ bỗng nhiên ngập ngừng

"Sao hả bác sĩ ?" - Ông Huỳnh lo lắng chen lên phía trước

"Tôi nghĩ là gia đình nên chuẩn bị tìm....."

"Một quả tim mới"

Ông bác sĩ nói rồi rời đi ngay sau đó

Lời nói của ông như sét đánh vào tai những người còn lại

"Tim mới sao ?" - Ông Huỳnh chết lặng

"Tại sao Kim Duyên bị suy tim mà không một ai biết hết vậy ?"

Mâu Thủy cũng ngỡ ngàng chị lớn giọng bực tức

"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy ? Tại sao Kim Duyên lại ngất xĩu ? Là chuyện gì đã xảy ra mà đã làm Kim Duyên phải chấn động đến ngất xĩu thế hả ?"

Rốt cuộc thì có chuyện quái quỉ gì đang xảy ra mà chị không hay biết vậy ?

Mâu Thủy hỏi một loạt câu hỏi nhưng không ai giải đáp nó cả

Mọi người đều im lặng, những gương mặt thất thần lo lắng

Không ai nói lời nào

Quả tim mới sao ?

Tìm ở đâu ra một quả tim mới ?

Khánh Vân ngồi khuỵu xuống sàn bệnh viện

Nhưng trong tích tắc đã bị Mâu Thủy nắm cổ áo mạnh bạo kéo lên

"Chị đã làm gì ? Chị đã làm gì em tôi có đúng không ?" - Mâu Thủy quát lớn vào mặt Khánh Vân

"Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi..." - Khánh Vân liên tục nói xin lỗi

Cô vừa nói vừa khóc

Bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cô không nghĩ được gì hết, trong đấy chỉ còn lại những từ "tôi xin lỗi" cứ chạy lòng vòng

Cô muốn hóa điên khi nghe thấy ông bác sĩ nói Kim Duyên cần một quả tim mới

Chính cô là người đã gây ra, cô đã khiến em ấy phải như thế ?

"Đồ khốn" - Mâu Thủy nắm tay thành nắm đấm dùng hết sức lực đấm mạnh vào mặt Khánh Vân một phát

"Tôi xin lỗi"

Hai phát

"Chị xin lỗi Kim Duyên"

Ba phát

"Chị xin lỗi"

Đây là lần thứ bao nhiêu Khánh Vân bị đánh rồi ?

"Thôi đi Mâu Thủy" - Hương Ly chạy đến cố đẩy Mâu Thủy ra nhưng không thể, chị quá mạnh, chị mạnh hơn nàng

"Nguyễn Trần Khánh Vân !! Moi trái tim của chị ra mà trả lại cho Kim Duyên đi. Đồ khốn" - Mâu Thủy đấm Khánh Vân thêm một phát nữa thì Phạm Kỳ đi đến ngăn lại

"Thôi Mâu Thủy ở đây là bệnh viện đó"

Mâu Thủy nghe thế cũng đành buông tha cho Khánh Vân

Khánh Vân được thả ra thì trượt dài theo vách tường mà ngồi khuỵu xuống sàn khúm núm, cô không biết làm gì ngoài khóc, nhìn cô bây giờ như một kẻ điên dại, những ngón tay tự động cào cấu vào nhau, nó mạnh bạo và nhiều lần đến mức tróc thành từng mảng chảy cả máu

Trong đầu cô lúc này không nghĩ được gì cả, cô chỉ nghĩ đến những lời mà Mâu Thủy vừa nói lúc nảy, vừa nghĩ đến vừa nói thì thầm trong miệng

"Moi trái tim của chị ra mà trả lại cho Kim Duyên đi"

"Moi trái tim của chị ra mà trả lại cho Kim Duyên đi"

"Moi trái tim của chị ra mà trả lại cho Kim Duyên đi"

Trái tim của chị

Tim của chị

Chị sẽ trả lại cho em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro