chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Nghiên cũng không vội rút tay ra khỏi phiến ướt át kia, nhuyễn hương trước ngực, nàng còn muốn nhiều hơn nữa ôm thêm một lúc, vô tình nhúc nhích chỗ ngón tay kia, Lâm Duẫn Nhi không nhịn được sự công kích bên trong người, nếu không phải do khoái cảm quá mạnh mẽ rút cạn khí lực, nàng làm so có thể ngoan ngoãn như vậy để cho Trịnh Tú Nghiên xấu xa làm thêm nữa?
"Thoải mái sao?" Trịnh Tú Nghiên vờn tới vành tai tránh né hỏi, nụ cười chọc ghẹo bên trong là tràn đầy cưng chiều.
Giữa ban ngày như vậy khi dễ còn chưa đủ, nàng ấy còn muốn nàng cúi đầu thừa nhận cái vấn đề khiến người ta mặt đỏ đến mang tai này! Lâm Duẫn Nhi cắn chặt môi dưới, thở hổn hển thật lâu cũng không giảm xuống, lúc này động tác Trịnh Tú Nghiên lại xoay loạn lần nữa. Trong lòng oán hận, thân thể lại không thể khống chế được sự lưu luyến cái cảm giác tuyệt vời đó.
"Hửm?" Không vội vã truy hỏi, thân thể dán chặt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền tới, mặc dù đã có dự đoán trước, nhưng vẫn không thể biết rõ ràng. Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng dùng mặt mình cọ lên má Minh Lâm, cảm nhận được sự bóng loáng khiến người yêu thích không buông tay. Từng bước ma sát tăng nhiệt lượng, càng làm cho thân mình thoải mái không dứt.
"Lấy, lấy đi... a..."
Trừng phạt nàng vì khẩu thị tâm phi, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên tăng cao tốc độ, nhưng lại nhanh ổn định trở lại. Đúng như dự đoán Lâm Duẫn Nhi bị bất ngờ không kịp đề phòng than nhẹ một tiếng, sau đó lại hứng thú dồi dào hỏi: "Lấy đi cái gì?"

"Ngươi..." Mặc dù trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ảo tưởng đem Trịnh Tú Nghiên đè xuống đất trả lại đủ kiểu, nhưng trên thực tế nàng chỉ có thể nằm gọn trong ngực đối phương, mặc cho người quấy rối, "Không muốn, nữa, tay, lấy, lấy đi..."Nàng không được tự nhiên đẩy.
Trịnh Tú Nghiên cười khẽ, ngón tay lần thứ hai tiến nhập vào trong vòng quỹ đạo, "Qủa nhiên, thân thể Tiểu Duẫn so với cái miệng này còn thành thật hơn nhiều."
"Ưm ư... A a... ngươi, đừng... a... không, cầu, cầu người... dừng, ưm a..." Mặc dù lúc đầu còn hụt hơi, nhưng tạm thời vẫn có thể kiên cường kêu dừng, sau đó chỉ có thể ai oán cầu xin buông tha, than nhẹ khóc không thành tiếng. Cuối cùng biết là Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ không nghe nàng, liền cắn môi, tuy nhiên cũng không thể ngăn lại những âm thanh mắc cở kia, ngay cả khí lực ngăn cản cũng không có, há miệng thở dốc, những âm thanh kia giống như là đang đánh vào trong nước, không thu lại được.
"Gia hỏa ày thật là khác với cái miệng."
Mượn lượng nhiệt dư của lần đầu tiên, Trịnh Tú Nghiên tăng thêm tốc độ, không nói lời nào mang nàng đến đỉnh núi lần thứ hai. Lúc kết thúc Lâm Duẫn Nhi kiệt sức không thể động đậy, cổ họng khô khốc khàn khàn như sắp bốc lửa, không thể nói được chữ nào.

Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng toát nhiều mồ hôi, dáng vẻ đáng thương, thật ra trong lòng cũng đã sớm không kiềm chế được, nhưng mà hết lần này đến lần khác chỗ này cũng không phải là nơi làm việc ấy, nàng càng không cho là Lâm Duẫn Nhi sẽ nghe lời giúp nàng giải quyết. Nhịn một chút, nhịn xuống một thân hỏa khí, thật là muốn đem thân thể nàng thiêu cháy.
Giật giật, ý định muốn lấy ra khỏi cơ thể Lâm Duẫn Nhi, nào biết chim sợ cành cong tựa như nữ nhân, lập tức lộ ra kinh hoảng ánh mắt gần như là cầu xin, cật lực quay đầu muốn nhìn nàng, nhưng mà lực bất tòng tâm, từ đầu đến cuối bất quá vài lần di động nho nhỏ, ma sát trên người Trịnh Tú Nghiên có thể nói là hành hạ.
"Đừng..." không cần, nàng không chịu nổi nữa. Như tiếng mèo kêu đâu đây khẽ rên làm hài lòng người, móng vuốt nhỏ cào trong ngực Trịnh Tú Nghiên. Cúi đầu nhìn cặp mắt kia còn vương nước trong suốt, Trịnh Tú Nghiên hung hăng nuốt nước miếng một cái.

Trịnh Tú Nghiên cũng không tính dọa nàng nữa, dứt khoát rút tay ra, cảm giác được bộ dạng người trong ngực thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nàng không khỏi cười lên một tiếng, "Chuyện này thật tốt, sao lại khiến nàng sợ đến vậy?"

Đáy lòng Lâm Duẫn Nhi xem thường nàng một cái, mọi việc cũng phải có chừng mực đạo lý này Trịnh Tú Nghiên cũng không hiểu sao? nàng cũng không phải là mấy nữ nhân dục cầu bất mãn, huống chi còn đang là giữa ban ngày ban mặt, trên lưng ngựa lắc lư, mặt ta muốn như vậy sao? Những đạo lí này nói với Trịnh Tú Nghiên, chỉ sợ là cũng như đàn gảy tai trâu, nàng hồi phục được chút khí lực cũng không cần nóng giận.
Vẫn là đạp ngựa mà đi. Nhìn cảnh hai người cùng cưỡi một ngựa, xa xa màu sắc mờ mịt, đỉnh đầu vạn dặm trời quang, thật ra cũng không làm mất đi khung cảnh đẹp. Chẳng qua nữ tử ngồi đằng trước sắc mặt cũng không tốt, cau mày khó chịu không biết vẫn đang vùng vằng cái gì.
"Tiểu Duẫn đừng lộn xộn nữa, ta sẽ không nhịn được. Đến lúc đó, phải làm phiền Tiểu Duẫn vì ta giống như lúc nãy làm cho nàng, giúp ta giải quyết nha." Trịnh Tú Nghiên cười nói.
Qủa thật Lâm Duẫn Nhi bất động, trong đầu nàng ông ông một đống mù tịt, bắt đầu chỉnh lại những lời Trịnh Tú Nghiên vừa nói. Ngược lại nàng quên mất cái vấn đề này, mỗi lần đều là Trịnh Tú Nghiên tự mình làm chuyện ấy với nàng, mà nàng cũng chưa cũng Trịnh Tú Nghiên ? Nghĩ tới cái tên ác ma sau lưng muốn nàng làm cái đó, Lâm Duẫn Nhi lạnh xương sống.

Phảng phất nhìn ra sự bất an của nàng, Trịnh Tú Nghiên lắc đầu cười khổ, nhưng lại xa hơn không như suy nghĩ của Lâm Duẫn Nhi, "Yên tâm, ta sẽ không ép nàng. Vì Tiểu Duẫn làm những chuyện này, đều là ta cam nguyện mà."

"..." Ai cần! Gò má Lâm Duẫn Nhi không khỏi nóng lên, cúi đầu trong lòng âm thầm oán. Thực sự thì trong tim cũng đã thoát khỏi ý định ban đầu. Nàng khôi phục được chút khí lực, mặc dù tim còn đập nhanh vẫn chưa dừng được, nhưng dù gì cũng có thể nói được vài câu, giật giật cánh tay, nàng trầm giọng nói:"Buông ra."
Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ tính đến chuyện này, "Buông ra, có phải Tiểu Duẫn muốn đánh ta một cái không, sau đó bỏ chạy?"
Ngược lại nàng cũng không có sức mà bực chuyện đó a! Lâm Duẫn Nhi khẽ cắn răng, tức giận nói:"Không có." tại nơi đất hạn đầy trời, chẳng lẽ muốn nàng nhảy xuống ngựa, một mình chạy thêm cả đại quân đuổi theo phía sau sao? Ngược lại trước kia còn có thể, khi đó trong xe ngựa còn không thể được.
"Thật không?" Mặc dù Trịnh Tú Nghiên cũng có nghĩ tới chuyện liên quan kia, nhưng vẫn là miệng da vừa đụng hoài nghi muốn hỏi tới.
"...là thật."

Trịnh Tú Nghiên cười cười, nghe được câu trả lời nhưng cũng không thấy hành động gì, Cùng nhau cưỡi chung, không có gì ràng buộc thêm khiến Tiểu Duẫn cam tâm tình nguyện cùng ta ngồi chung một chỗ, chẳng lẽ, Tiểu Duẫn nguyện ý tiếp nhận ta?"

"Dĩ nhiên không phải!" không chút nghĩ ngợi liền phản bác, hệt như sự cự tuyệt đã treo trên miệng rồi, nói theo quán tính cũng không cần.
"Vậy thì không thể buông nàng ra." Trịnh Tú Nghiên nói chuyện là đương nhiên, ai cũng không ngờ được nháy mắt trong lòng nàng lại xẹt qua tia đau đớn, "Nếu Tiểu Duẫn muốn dùng tin tưởng của ta để trả thù, ta chắc sẽ thất vọng, đau khổ cả đời?" lời nói của nàng trong chuyện này có chút phóng đại, có thâm ý khác.
Thời khắc Trịnh Tú Nghiên sợ nhất cũng không phải là Lâm Duẫn Nhi không muốn tiếp nhận nàng, mà là giả vờ tiếp nhận, khiến nàng trong lúc vui vẻ như điên sau đó lại hung hãn đâm nàng một đao. Như vậy, nàng thật sự sẽ sợ tới điên chứ?
"..." Thật ra thì ý nghĩ này Lâm Duẫn Nhi cũng đã từng nghĩ tới, nhưng với tính tình này của nàng mà giả bộ tiếp nhận, dối trá mà nghênh đón cũng không thể làm được. Chán ghét chính là chán ghét, mọi chuyện trong lòng tất cả đều biểu lộ trên mặt, lúc nàng học được cách như thế nào thu liễm, nhưng lai hết lần này đến lần khác dấu đi điều mà Trịnh Tú Nghiên muốn thấy.

Lòng đã sớm mềm yếu rồi? cũng giống như bây giờ, cho dù Trịnh Tú Nghiên làm chuyện quá đáng với nàng, thật ra thì nàng cũng không còn cảm thấy tức giận nữa. Mỗi ngày cứ đến lúc không nhìn thấy được Trịnh Tú Nghiên, ngồi một mình một người, nhàm chán tâm như đang đợi gì đó. Nghe đến âm thanh tiếng bước chân người đó quanh quẩn bên tai, tim nàng là gia tăng nhịp đập một cách khó hiểu, không dám nói vì đối nàng vẫn còn hãi, hay là còn những cảm giác khác.

Trịnh Tú Nghiên đem thức ăn đến dỗ nàng, nàng đều biết. Trịnh Tú Nghiên không chán ghét phiền phức nói những lời ngon tiếng ngọt kia với nàng, coi như đều là nữ nhân, cũng rất khó không làm động lòng người. Huống chi những gì nàng nói đều là thật sự với mình, chợt nhìn lại lòng mình, vô tình là có thể có bị mang vào trong vực rồi. Lâm Duẫn Nhi biết rõ, mình bây giờ cũng vì một câu duyên mà quanh quẩn, thân thể cảm nhận không cho nàng chối, sự phản bội trong lòng càng biểu hiện rõ ràng, thêm chút nữa đổ dầu vô lửa, thì nàng xong rồi. Hoàn toàn bị vùi lấp trong cái vực đó.

"Ai." Cuối cùng Trịnh Tú Nghiên cũng sâu kín thở dài một cái, hơi thở phất đến bên tai Lâm Duẫn Nhi cũng khiến cho nàng một trận phiền não, "Tuy ta đã nói sẽ không ép nàng, nhưng nàng cũng đừng để chúng ta đợi qua lâu. Ta cũng là lần đầu xem thường chính mình như vậy, làm gì được khi đã trúng độc của nàng, cũng không biết có thể giới điệu được hay không." Nàng vừa nói vừa nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, "Nàng cũng chỉ mong ta có thể giới điệu nàng thôi sao?"

Cũng không phải hận không được, ban đầu không phải chính mình đã nói sao, nếu Trịnh Tú Nghiên đối với nàng không có cảm giác, vậy thì nàng cũng sẽ không có giá trị lợi dụng, hậu quả kia tựa hồ cũng không thấy được có thể so với bây giờ lại tốt hơn. Nghĩ đến đây, càng không biết là không phải có chút giận dỗi, "Làm sao có thể chứ? Tính mạng bá tánh còn nằm trong tay ngươi, tiền đặt cược của ta cũng chỉ còn lại nhiêu đó, cũng không thể ném đi nữa."
Trịnh Tú Nghiên bị lời nói của nàng làm cho cứng ngắc, thật sự không biết phải làm sao, "Nàng không thể nói chuyện ôn hòa với ta sao, sao so với trước thì sau còn tệ nhiều hơn vậy?" Nói tới chuyện vui mừng khi nãy thì cũng hiểu rõ.

Lâm Duẫn Nhi liền thẹn quá thành giận ngồi dậy, tâm tình Trịnh Tú Nghiên không khỏi thả lỏng, đột nhiên nàng lại càng ôm chặt hơn trước đó, "Nguyên lại Tiểu Duẫn cũng mềm lòng hiểu ý ta, sẽ không xuống tay được, cho nên mới dùng thủ đoạn điềm đáng yêu kia với ta?" Nàng xoa nhẹ lên ánh mắt Lâm Duẫn Nhi, đến cái mũi, cuối cùng đến khóe miệng, "Sao ta lại nhẫn tâm như vậy chứ, âm thanh Tiểu Duẫn nói cũng dễ nghe biết bao nhiêu, không nghe được lời này thì thật đáng tiếc. Đôi mắt này cũng vậy, căn bản là hai huynh đệ đen trắng, có thể câu hồn người."

"Ngươi!" Đúng là miệng chó thì không mọc được ngà voi mà, cứ mỗ lần đến miệng Trịnh Tú Nghiên, thì nàng lại trở nên như vậy, như vậy...
Nhìn bộ dạng nàng trợn mắt cắn răng, Trịnh Tú Nghiên nhịn không được thấy rất khả ái, muốn đưa tay nhéo mặt nàng, khiến nàng cứng rắn chống đỡ khí thế mãnh liệt tại chỗ phá công. Mà trên thực tế nàng cũng làm như vậy, "Nhìn nàng hung dữ, thật muốn ăn ta sao? Bất quá nếu nàng muốn ăn ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt. Chờ đến đêm, tắm rửa xong, ta tự mình nằm trên giường chờ nàng."
"..." Lâm Duẫn Nhi nghe đến trợn mắt há miệng, quả thực không nghĩ ra, Trịnh Tú Nghiên sao lại mặt không đỏ tim không đập mà nói ra những lời vô sỉ này. Đây là đặc quyền của đế vương sao? Có thể tùy ý đùa bỡn những người thân bất do kỷ như các nàng.
Là thật hay là giả càng khó định thành số hơn, lật mặt là có thể rớt đầu, đảo qua những người đã từng sủng ái cũng quét sạch, đây cũng là chỗ đáng buồn của hậu cung nam nhân. Mà mắt lại lập tức thấy, nàng đang giống như những nam nhân kia đối mặt những điều như nhau.
Không tính cười nàng nữa, Trịnh Tú Nghiên tháo xuống sợi dây cương trói buộc Lâm Duẫn Nhi, "Lát nữa ta mang Duẫn Hạ đi ra ngoài, nàng đi thay xiêm y, mặc như vậy chắc sẽ không thoải mái đâu."
Lâm Duẫn Nhi sững sốt một chút, "Ngươi đi đâu?"
"Đi gặp tiên sinh của nàng một chút." Trịnh Tú Nghiên nói, cúi đầu ấn lên môi Lâm Duẫn Nhi một cái, hài lòng, "Chân còn mềm sao?"

"..." Tuy Lâm Duẫn Nhi còn ngượng ngùng, có thể tưởng tượng được chút nữa đi bộ sẽ còn khiến cho người ta mất mặt hơn, liền thử giật giật, sau đó liếc mắt thấp giọng nói:"Đại khái, phải chờ chút nữa." Dường như bất tri bất giác nhớ tới khi nãy Trịnh Tú Nghiên vừa hôn nàng, sắc mặt nhất thời không kịp phản ứng liền đỏ thấu, "Ngươi... không thể như vậy được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phuongvy