Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh theo tự nhiên, nhưng lại đầy kỳ quái. Trong không khí mùi hương thầm chuyển động, tiếng thở dốc nặng nề hương khí tràn ngập trong khoang mũi, trong miệng còn lưu lại mùi vị của trà, dẫn dụ vị giác, nhưng lại khiến cho người như phát bệnh miệng khô lưỡi khô.

Mới đầu Lâm Duẫn Nhi cũng cho đây là ý bộc phát của Trịnh Tú Nghiên, nhưng dần dần nàng lại phát hiện có gì đó không ổn. Nếu không nói ra cái tên hương dùng đốt kia đã từng biết đến, dường như các nàng bị gạt rồi lạc mình.

Thân thể cũng giống như Trịnh Tú Nghiên không được bình thường mà dần nóng lên, loại cảm giác này khiến cho hô hấp của nàng càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cho đến khi Trịnh tú Nghiên không nhịn được nữa mà xé vạt áo của nàng, nàng cũng sớm biết nên không có phản kháng.

Biết rõ đó là một cái bẫy, nhưng là ai cũng không thể biết được.

"Trịnh... Ưm ưm...." đến cả cái dãy giũa duy nhất cũng bị đối phương chặn mất bằng cái hôn sâu, khí tức quen thuộc tràn vào trong miệng, khó khăn trở mình, cả người thoải mái hận không thể vĩnh viễn rơi vào trong mộng đẹp này không muốn tỉnh lại.

Các nành cũng không cần phải quan tâm đây là chỗ nào, các nàng cũng không cần phải để ý đến thân phận của nhau, giới tính, càng không cần phải để ý đến gánh nặng trên người, trách nhiệm, âm mưu qủy kế chung quanh... Các nàng chỉ vĩnh viễn có mỗi đối phương trong thế giới của chính mình, không buồn không lo không buông.

Nhưng mà mộng đẹp đến thì cũng tan biến rất nhanh, không thể cho người tham lam. Nụ hôn tuyệt vời dần dần biến thành thô lỗ muốn đoạt lấy, cảm giác rõ ràng y phục cũng không đủ che thân, cùng lúc bất thình lình trước ngực đột nhiên đau nhói, thậm chí kéo dài không ngừng nghỉ.

Bị nắn bóp, kéo, ngặm cắn, còn thêm bước tiến vào... Nàng dường như còn tưởng rằng Trịnh Tú Nghiên muốn giết nàng, nhưng mà hai tay đã bị đối phương khóa trụ từ lúc nào cũng không thể cứu chính mình được nữa.

"Trịnh Tú Nghiên, Trịnh... Không, người dừng lại... Nhanh quá, nhan... A..." Nàng liều mạng bắc đầu, liều mạng khẩn cầu, nhưng hai mắt Trịnh Tú Nghiên lại chỉ mê man lướt qua thân thể nàng, dường như căn bản là không nghe được, chỉ đơn giản càng thêm bộc phát tăng tốc độ trên tay.

Trong phòng nhiệt độ lần nữa tăng lên trong người, sau khi Lâm Duẫn Nhi thống khổ cùng hoan hỉ leo lên đến đỉnh núi, lý trí của nàng cũng đã không còn lại gì, nhưng cơ thể lúc này vẫn còn cảm giác được ngón tay Trịnh Tú Nghiên cẫn còn du nhập bên dưới cơ thể, dường như nàng cũng sắp đến cực hạn, địa phương mềm mại bị tạo thành thống khổ, huống chi, người kia lại không biết gì cứ một lần rồi lại một lần ra ra vào vào.

"Không, không cần..." Nàng rất đau, nhưng lại không có cách nào né tránh, Trịnh Tú Nghiên đè nàng, lực tay liên tục ra vào giữa hai chân, đem tất cả sự yếu ớt của nàng thu vào mắt.

Có thể Trịnh Tú Nghiên không nghe được, nhưng Lâm Duẫn Nhi biết, nếu không phải do giác quan bị kích thích quá mức, dẫn đến hoàn toàn mất hết lí trí lúc này sẽ không chỉ có một người Trịnh Tú Nghiên. Cái mùi hương đó, là một loại hương hiếm đến từ Tây Vực, khi nàng cầm binh cũng đã từng nghe qua.

Cái thứ hương đó sẽ khiến cho người mất đi ý thức, trở nên máu lửa thô bạo, mà bên trong nước trà cũng hẳn là có thứ cho thêm vào, dù sao cũng là trà thanh lâu, cho thêm chút mê dược thôi tình cũng không có gì là hiếm lạ. Bị dính vào như vậy cũng không dễ đối phó.

"A a... Dừng a... Ưm ưm..." môi của nàng bị cắn nát hết, nhưng người kia vẫn không muốn bỏ qua cho nàng, viên thịt đỏ trên ngực run rẩy đón gió, đỏ tươi ướt át, xuống chút nữa, là nơi tư mật, đã bị đùa bỡn đến chết lặng, cơn đau thi thoảng kéo đến khiến cho nàng hận không thể ngất đi.

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi mong mỏi cái tên quy công kia sẽ sớm đến giải cứu cho nàng, cũng không chịu tới, ít nhất thì cũng không thể để các nàng trong bộ danh như vậy mà bại lộ trước mặt người khác. Nhưng sau đó Trịnh Tú Nghiên lại lấy ra món đồ trong hộp gấm, nàng cơ hồ muốn rã rời hoàn toàn.

Nàng trợn to hai mắt lắc đầu, "Trịnh Tú Nghiên, ngươi tỉnh lại đi, mau tỉnh lại! Không, không muốn, đừng dùng cái này..."

Trên trán nàng mồ hôi đầm đìa, hốc mắt nước dâng mờ mịt, nhưng mà cái khí cụ kia lại to lớn mà gồ gồ sáng tỏ giữa ngày chạm vào con ngươi của nàng.

"Cầu, ngươi.... A a... Không —-!"

So với dự tính thì nàng bị chiếm đoạt còn oanh liệt đến đau đớn, cả người tê liệt không còn cảm giác khiến nàng như lạc vào sương mù, không thể tưởng tượng nổi sắc thái vẫn còn lưu lại trong con ngươi, nhưng một khắc sau nàng lại chán nản nhắm mắt, được như ý nguyện đã chìm vào hôn mê.

Trong lúc giật mình, bên trong phòng khói mù lượn lờ, hương thơm nồng nặc xộc vào mũi, từng bước lưu không làm thanh tỉnh. Lau một cái đỏ thẫm đập vào trong mắt, Trịnh Tú Nghiên ngừng tay một chút, trong phút chốc đầu đau như muốn nứt ra.

Khi Lâm Duẫn Nhi từ trong ác mộng tỉnh lại, khẽ run vì lạnh, mí mắt nặng nhủ ngàn cân, nàng miễn cưỡng cố gắng hồi lâu mới nhìn thấy được vách tường bên trên loang lổ màu xám, mà cái đau ¤ rất nhanh chiếm đóng, đánh thức lý trí không chịu nổi một kích, rất nhanh cả người liền toát mồ hôi lạnh, thân thể lảo đảo giống như tùy lúc mà ngã xuống.

Đợi một lúc hòa hoãn, giật giật tay, mới phát hiện mình bị trói, nhưng không phải là trên đầu, mà là bị trói ra sau lưng. Trịnh Tú Nghiên còn chưa chơi đủ sao, đây là chỗ nghỉ ngơi sao?

Có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, lát sau lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng lại mở mắt lần nữa, nhưng lần này lại cẩn thận dùng chút khí lực quan sát, người vẫn tốt, trên người chỉ đắp mỗi tầng y phục đơn bạc, nàng cũng cảm giác được y phục trên thân thể, không bị rách.

Xảy ra chuyện gì? Trịnh Tú Nghiên đâu?

Nàng ép mình tỉnh táo, cắn răng ráng nhỏm người dậy, rốt cuộc cũng câu cổ nhìn thấy được Trịnh Tú Nghiên vẫn còn đang trúng mê dược hôn mê cách đó không xa, bất quá nàng lại bị trói giống như nàng, sợi dây sần sùi vòng quanh cột người ngồi trên một cái ghế gỗ cũng như nàng, hô hấp nhỏ nhoi càng khiến cho Lâm Duẫn Nhi thêm kinh hoảng.

Mới định mở miệng gọi nàng, nhưng cổ họng khô khốc lợi hại, nàng nuốt nước miếng một cái, tạm thời cũng đỡ hơn một chút. Bên trong nhà cũng không có người chỉ mỗi người bên cạnh, nhưng bóng người đi tới đi lui bên ngoài kia cũng không thể khiến nàng chủ quan. Thấp giọng, nàng cố sức kêu một tiếng "Trịnh Tú Nghiên".

Trịnh Tú Nghiên cúi thấp đầu, có vẻ chán nản hiếm thấy, một tiếng này của Lâm Duẫn Nhi nhỏ nhẹ như là lông hồn căn bản cũng không thể đả động gì được, hiển nhiên là nàng không thể nghe được.

Lâm Duẫn Nhi nóng lòng, nhưng hơi thở vẫn miễn cưỡng chậm chạp, hai tay nàng bị trói sau lưng, thân thể mất sức hồi lâu cũng không được gì. Mất sức lại nằm phịch xuống, vì để tránh cho người cách vách nghe được tiếng động mình ngồi xuống, nàng cố gắng thật nhẹ nhàng cũng không làm ra động tác gì khác, cách một lúc mới gọi Trịnh Tú Nghiên vài tiếng.

Trịnh Tú Nghiên nhíu mày một cái, mặc dù đầu có chút đau, nhưng lý trí cơ bản đều đã trở về, vắt óc nhớ lại một phen, mơ hồ nhớ tới đều là những hình ảnh khiến cho người ta mặt đỏ đến mang tai. Chỉ có thể nhớ được lúc đầu, nhưng sau đó thì lại không thể nhớ thêm được gì nữa.

"Có phải ta đã chuyện gì không tốt, đúng không?" Nàng thử dò hỏi.

"..."

"Ta không nhớ được." Ảo não lắc đầu, ròi sau đó nhìn xuống dưới lại khiến cho mình càng thêm nhức đầu, "Tiểu Duẫn, y phục của nàng đâu? Chúng ta, tại sao lại ở đây?"

Nhắc đến y phục lần nữa, Lâm Duẫn Nhi mới nhớ đến một vấn đề khác. Y phục của nàng là bị Trịnh Tú Nghiên xé rách, ai đem nàng chuyển đến đây, há chẳng phải đều bị người... nhìn thấy hết rồi sao?

Trong lòng nàng không ngừng lo lắng, nhưng bề ngoài vẫn duy trì giả vờ bình tĩnh, "Y phục của ta, giờ ngươi còn hỏi ta được sao?"

"..." Vừa nói dứt lời, dường như cũng hiểu rõ. Trịnh Tú Nghiên ngậm câm, không dám hỏi lại, liền nói đến chuyện khác: "Chúng ta bị người khác gài bẫy?"

Nhìn qua cũng biết là có người gài bẫy rồi.

Đúng lúc này, hai người cũng không dám động vì sợ có người nghe thấy, bên trong căn nhà cũ nát liền vang lên tiếng 'két' một cái, người từ bên ngoài đẩy ra, âm thanh bén nhọn khiến người đau màng nhĩ. Ngoài nhà cũng đã là ban đêm, một mảng đen như mực, âm thanh ve kêu thi nhau vang lên.

Hai người tìm theo tiếng bước chân, nhìn vào mắt nữ nhân, từ đầu đến cuối đều rất quen thuộc.

Nháy mắt Trịnh Tú Nghiên nổi giận như sấm giật, "La Tiếu, là ngươi!" Nàng cắn răng nghiến lợi, lần đầu thấy hối hận!

Ai cũng biết thả hổ về rừng, thì vô cùng hậu hoạn. Nàng cũng không phải là không biết, nhưng vì Lâm Duẫn Nhi cầu nàng, nên nàng cũng mềm lòng mà đáp ứng. Thậm chí nàng còn sai người cho những tù binh kia về quê làm ruộng cày cấy trên đường đi, phân phát một ít ngân lượng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, dù gì cũng là lấy lòng dân, có thể quay đầu lại, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.

Thật ra thì cũng sớm nghĩ đến chuyện này, nhưng lại không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Trịnh Tú Nghiên nghĩ, nếu như có một ngày, chuyện này xảy ra thì cũng muốn để cho Lâm Duẫn Nhi nhìn rõ hơn một chút, càng không còn mang theo gánh nặng mà ở chung với nàng chung một chỗ, ngược lại phải chịu một chịu một chút thiệt thòi cũng đáng giá. Nhưng lại thực sự phát sinh ngay lúc này, vẫn khiến cho người khó mà chịu nổi.

Lúc La Tiếu thoát khỏi cái gọi là tù binh cả người vô cùng chật vật, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Trịnh Tú Nghiên, khóe miệng khinh bạc càn rỡ, cũng không nói một từ, quay lại nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, cất bước đi đến.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, ngăn cách với sự huyên náo bên ngoài. Bên trong nhà đèn đuốc chập chờn, đem bóng ba người kéo dài trên vách tường.

"Ngươi muốn làm gì, ngươi..." Thấy La Tiếu đi đến chỗ Lâm Duẫn Nhi, đôi mắt Trịnh Tú Nghiên đỏ ngầu như muốn giết người, thở hổn hển la lên, lệ khí quanh người giống như muốn lấy đi sự sống, lúc nàng trên đại điện hạ lệnh chém người thì sự tức giận cũng không bằng một phần trong lúc này. Nhưng mà những lời nói uy hiếp của nàng lúc này, người kia cũng không chút sợ hãi nào mà ngồi bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.

So với sự tức giận của Trịnh Tú Nghiên, thì khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi càng trở nên kinh ngạc hơn, cho đến khi La Tiếu ung dung ngồi bên cạnh nàng, nàng mới theo bản năng nhích đi một chút, làm ảnh hưởng đến vết thương □ , nhất thời ngã xuống hít một hơi khí lạnh, thu hồi tinh thần.

"La Tiếu?" Một hồi lâu nàng mới tìm được âm thanh của mình, một câu hỏi không xác định.

"La Tiếu! Trẫm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến nàng, trẫm tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn!" Âm thanh Trịnh Tú Nghiên ngập giọng uy hiếp, nếu không phải do thân thể bị khống chế trên cái ghế đáng chết này, nàng nhất định đem nữ nhân kia bóp chết dưới đất. Đáng tiếc, cảm giác vô lực lại khiến cho nàng càng thêm khủng hoảng, giống như tính mạng bảo bối quý trọng luôn giữ trong tay đối với mình càng lúc càng xa.

Nhưng với sự uy hiếp của nàng đối với người ngoài tám chín phần đã thấy sợ, nhưng đối với La Tiếu thì loại người này cũng đã không còn quan tâm đến vấn đề sinh tử này nữa rồi, làm xong bỏ mạng nơi chân trời đối với người tính toán mà nói, thì cũng không đáng nhắc đến.

"Chết không chỗ chôn?" La Tiếu cười hỏi, ánh mắt khinh thường kích lựa giận bên trong Trịnh Tú Nghiên, nàng vẫn còn cảm thấy không đủ, một tay chạm lên bờ vai bóng loáng của Lâm Duẫn Nhi, khiến cho nàng không thể lộn xộn, lại hướng về phía Trịnh Tú Nghiên khiêu khích nói: "Ngươi cũng đừng quên, đem nàng hại thành một người như vậy, nhưng là ngươi!" Dừng một chút, nàng nhìn khuôn mặt nổi giận của Trịnh Tú Nghiên chớp mi nói: "Huống chi, bộ dạng của ngươi như vậy, mà còn giết ta? Ha ha ha."

"Ngươi!" Trịnh Tú Nghiên bị nàng giễu cợt không chút kiêng kị bị chọc giận đến nỗi suýt chút nữa hộc máu, chưa bao giờ có ai dám làm mặt như vậy châm chọc nàng, trừ phi là sống đủ rồi. Nàng vừa liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi, khi người bị bắt vào lao ngục, lại không biết thời điểm nổi giận, "Hết thảy những chuyện này, đều là cái bẫy của ngươi?"

"Ngươi là chỉ cái này?" Tiện tay lấy ra miếng ngọc bội hình trăng khuyết, quơ quơ trước mắt Trịnh Tú Nghiên.

Là ngọc bội của nàng không hề sai, Trịnh Tú Nghiên nhìn một cái liền khẳng định được. Nghĩ đến tình hình trong phòng, nàng lại hỏi: "Là ngươi bỏ thuốc?"

"Mạn đà la hương của Tây Vực." Nàng sảng khoái nói ra đáp án, nụ cười đầy thâm ý, "Ngươi có biết dáng vẻ của mình khi nổi điên có bao nhiêu dọa người không, ngươi có biết là sau khi mình nổi điên thì làm chuyện không bằng cầm thú như thế nào không?"

"..." Trịnh Tú Nghiên thực không nhớ nổi, những lời này là từ trong miệng La Tiếu nói ra, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Lúc này, La Tiếu chỉ tay lên, nàng mới phát hiện trên bàn để một cái hộp nhỏ, mơ hồ nàng cũng có chút ấn tượng. Đợi đến khi nàng ta đem đồ vật bên trong cầm ra, sắc mặt Trịnh Tú Nghiên liền xanh mét một mảng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phuongvy