CPCT 207 -209

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 207: Ta có một mơ ước

Tác giả: Thoại Đồng

Dịch: taneoka

Nguồn: 4vn.eu

"Tình Không tiểu thư, cô vừa mấy lần nhắc tới vấn đề thu phí, xin hỏi hội phí cụ thể giá trị là bao nhiêu?" Có ký giả hỏi.

Không cần nói nữa, đây chính là vấn đề dân chúng quan tâm nhất!

Tình Không mỉm cười động nhân, liếc ký giả kia nói: "Đã có người hỏi, ta cũng sẽ tiết lộ một chút vậy, hội phí Thái Cực võ quán là... 50 vạn Liên bang tệ!"

"Cái gì?" Vô số con người đang tràn đầy chờ mong con mắt trợn to như cái đít chai, toàn hiện trường lặng ngắt như tờ.

50 vạn Liên bang tệ! Đây là một chút hội phí Tình Không vừa nói sao? Khủng bố quá đi chứ! Một khoản này đủ để một gia đình phổ thông Liên bang sống trong 10 năm rồi! Trong lịch sử Liên bang, từng xuất hiện hơn trăm võ quán đạo quán, chưa từng có một võ quán nào định phí cao như vậy!

Lập tức có người phản ứng lại, cái này rõ ràng là bài trừ dân chúng phổ thông ra ngoài sao! Cứ như vậy, có thể học được Thái Cực quyền, tuyệt đối chỉ có mấy nhà đại phú đại quý!

Sau yên lặng ngắn ngủi, đó là phẫn nộ sau lừa dối, vô số người mắng to Thái Cực võ quán vô sỉ, tuy nói là thương nhân phải trục lợi, nhưng chiêu này hơi quá đáng rồi.

Triệu Cương cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, thấy dân chúng phẫn nộ chen lấn xô đẩy, lớn tiếng mắng chửi la hét. Khóe miệng lộ vẻ tươi cười, ánh mắt khẽ liếc, đã thấy ta dùng ánh mắt như xem hài kịch nhìn hắn, suýt nhảy dựng lên, trong lòng thịch một tiếng, dáng cười kia cũng như trúng phép định thân, nháy mắt cứng ngắc.

Không đúng! Tuyệt đối không đúng! Triệu Cương lập tức ý thức được chính mình ngu muội cỡ nào.

"Các vị xin bình tĩnh! Ta còn chưa nói xong mà!" Lời Tình Không truyền khắp xung quanh, tuy trong lòng còn chưa nguôi, nhưng mọi người vẫn dần an tĩnh lại, xem cô nàng kia còn có cái gì để nói.

Tình Không bộ dáng không chút hoang mang, trên mặt vẫn tươi cười như trước, nói: "Xem ra mọi người nghĩ hội phí quá cao, có phải không?"

Nói thừa! Trong lòng mọi người thầm mắng, nghĩ thầm muốn xé cái mặt tươi cười của Tình Không xuống.

"Mọi người không cần sốt ruột, Dương tông chủ lo lắng các vị khó xử, cho nên lại lập ra một phương án khác, có thể giải quyết nỗi khổ hầu bao các vị!" Tình Không nói lập tức chỉ ngay chỗ phần lớn dân chúng muốn nghe, chỉ nghe nàng nói tiếp: "Phương pháp Dương tông chủ nghĩ ra là thế này..."

Tiếp theo là một đống giải thích hoa lá cành, kỳ thật phương án này cũng không phức tạp. Mà thứ này, vốn ở thời không cũ bị coi là thủ đoạn lừa đảo lôi kéo. 50 vạn hội phí, là ta cố ý đẩy lên cao, chính là muốn lượng lớn người biết khó mà lui, tuyển chọn phương án này.

Thao tác cụ thể phương án chính là, người nào không có tiền, có thể lấy thân phận người tiến cử, lôi kéo thân nhân bằng hữu bên người trở thành hội viên Thái Cực võ quán, mỗi khi dẫn vào một hội viên, liền được bớt đi nửa phần hội phí. Nói cách khác, nếu hắn dẫn được hai người vào Thái Cực võ quán, phí hội viên chỉ còn 1/4, ba người thì là 1/8, từ đó mà tính, lôi kéo càng nhiều người, như vậy phí giao nộp càng ít! Mà người bị dẫn đường, cũng có thể trở thành người tiến cử, tiếp tục lôi kéo người thân bằng hữu, giống như một mạng lưới, phân bố tầng tầng, khoách trương khắp nơi...

Cái này chính là thủ đoạn đa cấp điển hình. Chỉ là ta không dùng để hại người, mà dùng để triển khai rộng rãi Thái Cực quyền! Trong thế giới tương lai, ta dường như chưa thấy ai dùng thủ đoạn này, mà thủ pháp ta vận dụng, có thể nói là người mở đường đầu tiên!

Nếu như vậy, có thể mọi người cho rằng Thái Cực võ quán không kiếm được bao nhiêu tiền. Kỳ thật sai rồi, cho dù thế nào, 3 đợt hội viên đầu tiên ta sẽ không dùng cách này truyền bá Thái Cực quyền, mà chính ba đợt hội viên này, nhất định là người có thân phận bối cảnh, hội phí bọn họ nộp đã tuyệt đối có thể thu hồi phí tổn Thái Cực võ quán, thậm chí còn lời lớn! Mà khi dùng thủ đoạn đa cấp, hội phí thu được từ mỗi bình dân tuy rất ít, nhưng chất thành một đống, tuyệt đối là một con số kinh khủng!

Tình Không có thể nói là thiên tài thương nghiệp, đêm qua khi ta đem biện pháp truyền bá Thái Cực quyền suy tính đã lâu này nói cho nàng, nàng lập tức nhạy cảm nắm được tinh túy trong đó. Dùng ánh mắt không tin nổi nhìn ta, sau đó than thở: "Tình Không vẫn cho rằng mình luôn là thiên tài thương nghiệp, bất cứ thủ đoạn kinh doanh nào cũng đều nắm rõ. Hiện giờ mới biết, nguyên lai tông chủ mới là thâm tàng bất lộ, có thể nghĩ ra chuyện như vậy! Cách này không riêng gì có thể mở rộng Thái Cực quyền, dù cho dùng trong kinh doanh bình thường, vẫn có thể thu được hiệu quả thần kỳ. Chỉ là... cách này quá mức bá đạo ác độc, nếu bị người cố ý thao túng, chỉ sợ có vô số người cửa nát nhà tan..."

Lúc đó ta nghe xong liền thầm khen một tiếng, Tình Không không hổ là Tình Không, lợi hại trong đa cấp, chỉ trong một thoáng đã bị nàng nắm được bảy tám phần.

Tình Không ở trên đài nói hơn 10 phút, cuối cùng cũng để mọi người hiểu rõ ảo diệu của phương án này, vô số người kinh ngạc mừng như điên! Trên đời có chuyện tốt như vậy? Tất cả mọi người đều rục rịch, nghĩ phải liên hệ thân nhân bằng hữu nào. Mà nhiều người có đầu óc kinh tế, nghe Tình Không giới thiệu xong, trong mắt lóe quang mang kỳ lạ, đã mơ hồ nhận thấy được tiềm lực đầu cơ cực lớn bên trong!

Triệu Cương cũng không phải kẻ ngốc, hắn lập tức nghĩ tới chỗ then chốt trong đó, không khỏi lộ thần sắc sợ hãi, nếu thật sự phát triển như vậy, phạm vi ảnh hưởng Thái Cực võ quán có khả năng sẽ không còn đơn giản chỉ là những võ giả có hứng thú với Thái Cực quyền nữa! Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, dã tâm ta lại lớn như vậy. Trục lợi là thiên tính con người, huống chi Liên bang chính là toàn dân giai võ, tuy rằng đa số tu vi thấp kém, thế nhưng nội tâm truy cầu võ học cũng không kém hơn cao thủ, Thái Cực quyền này lực hấp dẫn với họ cực lớn, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, ai dám nói bỏ qua? Một khi Thái Cực quyền trở thành một loại phong trào, như vậy thế lực Thái Cực võ quán đã thẩm thấu toàn bộ Liên bang!

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Cương kinh sợ khó hiểu, hắn biết, một khi sự tình phát triển như hắn tưởng tượng, như vậy tương lai hắn muốn lật đổ ta cơ hội đã nhỏ lại càng nhỏ, thậm chí đến lúc đó, không phải hắn đẩy ta, mà là ta lật hắn thậm chí đảo loạn toàn bộ Liên bang kia!

Thần thái Triệu Cương biến hóa thu hết vào trong mắt ta, nhìn hắn gật đầu mỉm cười. Sắc mặt Triệu Cương càng trở nên khó coi.

Tình Không thấy tiếng ủng hộ mạnh mẽ bên dưới, liền biết phương án mở rộng Thái Cực đã thành công bước thứ nhất, trong lòng thán phục không thôi, mỉm cười nói: "Tiếp theo, xin mời quán trưởng kiêm tổng huấn luyện viên Thái Cực võ quán Dương Đào nói chuyện với mọi người!"

Lúc này đập vào tầm mắt, biển người rừng người, gào thét như sấm, toàn thành Khai Long bị tiếng gầm kia chấn run lên.

Tiếng gầm này càng lớn, sắc mặt Triệu Cương lại càng âm trầm. Chỉ là, trong lòng có không tốt, hắn vẫn phải như tiếp viên miễn cưỡng tươi cười, hết cách, ai bảo mấy ký giả kia cứ chĩa ống kính về phía hắn chứ, để biểu hiện sự rộng lượng của Minh thủ, cho dù là buồn bực muốn khóc, lúc này cũng phải cười. Chỉ là dáng cười này thật quá mức giả tạo, mấy ký giả nhìn thấy đều mắng thầm một câu giả dối!

So với Triệu Cương, ta lại cười thoải mái không gì sánh bằng, đây chính là sự vui vẻ từ nội tâm.

Đứng thẳng trên đài, ta chầm chậm lên tiếng: "Chào một người, ta là Dương Đào..."

Tiếng rít! Tiếng hoan hô! Lời ta vừa truyền ra, tiếng hét không giảm lại tăng, những người dân như củi khô gặp mồi lửa, càng không thể vãn hồi được.

Tiếng hò hét giằng co hơn 2 phút, mới dần bình tĩnh trở lại.

Vẻ mặt ta trong bình tĩnh lại mang theo nghiêm túc, trầm mặc một hồi, chờ khi sự chú ý của mọi người tập trung trở lại người ta, mới dùng giọng nói trầm thấp mang theo sự kích động: "Ta... có một mơ ước! Ta mơ có một ngày, khi chiến sĩ nhân tộc đối diện với dị tộc quấy nhiễu một lần nữa, mọi con dân nhân tộc, dù là lão nhược, hay là trẻ em phụ nữ, đều có đủ năng lực đứng dậy chống chọi, đuổi dị tộc khỏi lãnh thổ chúng ta, giữ gìn tôn nghiêm của nhân tộc chúng ta! Ta... có một mơ ước! Ta mơ có một ngày, võ học nhân tộc, có thể khôi phục thời hưng thịnh Đại chiến diệt tuyệt, thiên giai không còn là đại danh từ cao không thể với, người người đều có thể bằng lực bản thân bay vào vũ trụ, thần giai cũng sẽ không còn là tồn tại không thể đạt tới! Ta... có một mơ ước! Ta mơ có một ngày, mơ thấy võ học thiên hạ có thể vứt bỏ định kiến môn hộ, hỗ trợ lẫn nhau, người người đều có thể học được võ học cao thâm, chỉ có như vậy, nhân tộc chúng ta mới có được cao thủ tầng tầng bất tận, vĩnh viễn không ngừng!..."

Yên tĩnh, yên tĩnh không thôi, tất cả mọi người trợn mắt nhìn ta. Lời ta nói, trong tai bọn họ, tuyệt đối là chuyện hết sức hoang đường, cơ bản không có khả năng thực hiện được. Thế nhưng, vô số người, những người ở hiện trường, những người trước thiên tấn, những người đeo kính TT theo dõi lời ta nói, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của ta, giọng nói tràn ngập tự tin cùng vài phần kích động, đều cùng có cảm giác một cổ nhiệt huyết, từ bên dưới xông thẳng lên đầu, cả người như nóng lên, không khỏi ngã theo những lời ta nói, nhập vào trong hư cảnh tưởng tượng tốt đẹp kia.

Chương 208: Cưỡng ép

Tác giả: Thoại Đồng

Dịch: taneoka

Nguồn: 4vn.eu

Các đại thế gia cùng Triệu Cương đều hoàn toàn chấn động, bọn họ không ngờ ta đột nhiên nói ra những lời như vậy. Các vị gia chủ Ngũ đại thế gia sắc mặt đều cổ quái, bởi Ngũ đại thế gia sở dĩ gọi là Ngũ đại thế gia, một phần rất lớn là bởi họ nắm giữ rất nhiều tuyệt học người khác không có, nếu như theo lời ta nói vứt bỏ định kiến môn hộ, hỗ trợ lẫn nhau, như vậy ưu thế Ngũ đại thế gia coi như không còn nữa. Trong những người thế hệ trước Ngũ đại thế gia, Thủy Thanh Hoa, Hỏa Vân Nộ cùng Hoàng Phủ Nhân khẽ sờ cằm, Mộc Hoằng và Kim Thượng Vũ sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt chớp động. Mà Triệu Cương lại nhìn chằm chằm bóng lưng ta, ánh mắt âm trầm.

Mà ở bên trên, ta vẫn kích động nói tiếp: "Mơ ước sở dĩ gọi là mơ ước, đó là bởi vì, nó chính là hi vọng để con người phấn đấu! Chúng ta vì hy vọng mà phấn đấu, vì mơ ước mà phấn đấu! Khi chúng ta quay đầu nhìn lại chuyện đã qua, chúng ta sẽ không vì làm người không đủ thời gian mà hối hận, cũng sẽ không vì làm người bình thường tùy ý mà xấu hổ, như vậy đến lúc ly khai thế giới này, mới có thể dám nói: sinh mệnh ta và những việc đã trải qua, đếu hiến cho sự nghiệp tráng lệ nhất thế giới - vì chấn hưng võ học nhân loại mà phấn đấu!"

Nói tới đây, những dân chúng bên dưới, đều cảm thấy một cổ nhiệt huyết sôi trào trong tim, tâm trạng hưng phấn cực điểm, đã tới mức bộc phát, theo một tiếng hét to "Phải!", vô số người phản ứng lại, tất cả đều điên cuồng hét lên, tiếng hét cực lớn, so với ban nãy còn nồng nhiệt hơn.

Nhìn tình cảnh này, ta thầm thở phào, đạo văn hai đoạn danh tác, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.

Lần này tiếng hoan hô kéo dài hơn 5 phút, mời từ từ bình ổn lại.

Ta hít sâu, chậm rãi nói: "Hội viên Thái Cực võ quán, chia làm Kim tinh, Ngân tinh, Đồng tinh, cao cấp, trung cấp, sơ cấp, sáu đẳng cấp, đẳng cấp cao thấp, do tạo nghệ hội viên quyết định, Thái Cực võ quán sẽ định kỳ tiến hành khảo hạch, lấy đó quyết định tinh cấp hội viên. Mà ở đây, ta trịnh trọng tuyên bố, phàm là hội viên Thái Cực võ quán đạt được cấp bậc Đồng tinh, sẽ có thể học được một môn tuyệt học ở tầng một Tàng kinh các trong Lâm Phượng các, Ngân tinh có thể vào tầng hai. Kim tinh, thì có thể vào tầng ba! Võ học nhân loại dần dần điêu linh, ta mong dùng phương pháp này, từ Lâm Phượng các khởi xướng, có thể làm cho võ học nhân loại thật sự phục hưng! Lời ta đã xong, cảm ơn mọi người!"

Lời vừa nói ra, tất cả đều ngây ra, lập tức tất cả lại bắt đầu điên cuồng!

Hiện giờ bọn họ cũng đã rõ, trước đó ta nói ba điều mơ ước là có lý do gì. Lời ta nói, cũng không phải chỉ là gió thoảng mây bay, mà là hạ quyết tâm thật sự, muốn võ học nhân loại bắt đầu chấn hưng! Trước thiên tấn, trong TT, hầu như tất cả mọi người đều rơi vào mừng rỡ, đồng thời cũng bị tinh thần vô tư của ta cùng Lâm Phượng các cảm động!

Hiện tại ai còn dám nói Lâm Phượng các là đại họa của Liên bang? Chuyện tình Triệu Vô Cực làm trước đây, Lâm Phượng các người ta một chút cũng không tính toán, càng lấy hành động thực tế biểu hiện lập trường của Lâm Phượng các! Tàng kinh các trong Lâm Phượng các chính là địa danh nổi tiếng, có người nói trong đó cất giữ phần lớn tuyệt học thời Đại chiến duyệt tuyệt còn lưu truyền tới nay. Mỗi một lần quán quân Cực đạo võ hội, cao nhất cũng chỉ có thể vào được tầng thứ hai học lấy một môn tuyệt học thích hợp với mình! Nhưng hiện giờ, Lâm Phượng các lại mở ra tầng thứ ba Tàng kinh các cho mọi người xuất nhập, chỉ cần ngươi ngộ tính đủ cao, thiên phú võ học đủ tốt, liền có thể học được tuyệt học phù hợp với thiên phú và đẳng cấp của mình! Chuyện tốt như vậy, chưa từng có bao giờ! Nếu như hiện giờ ai còn dám tuyên truyền nói xấu Lâm Phượng các, tuyệt đối sẽ bị đánh thành kẻ ngu ngốc như Triệu Vô Cực kia!

Từ thời khắc này, trong đáy lòng đa số mọi người, địa vị của Lâm Phượng các đã hoàn toàn vượt qua Chính phủ Liên bang! Chính phủ Liên bang dù có rộng lượng, có công chính, nhưng cũng sẽ không mang những tuyệt học Liên bang cất kỹ phân phát cho mọi người học tập, ở điểm này, Chính phủ Liên bang hoàn toàn không sánh bằng Lâm Phượng các!

Mọi người Ngũ đại thế gia cùng Triệu Cương cũng không ngờ ta sẽ ra quyết định như vậy, tất cả đều khiếp sợ không thôi.

Thủy Thanh Hoa mang theo vẻ kính phục nhìn ta, than nhẹ một tiếng nói: "Hiện tại ta mới biết Dương lão đệ vì sao còn trẻ tuổi liền đã có được tu vi và thành tựu như vậy, chỉ riêng phần tấm lòng bao dung thiên hạ này, ta đã hoàn toàn không thể nào so sánh được..."

Bọn người Hỏa Vân Nộ nghe hắn nói đều thầm gật đầu chấp nhận, trong lòng cùng nghĩ, nếu như những điều này thật sự được Lâm Phượng các thực thi, thực lực nhân tộc đại tăng, vậy tuyệt đối chỉ là chuyện nay mai.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Phi Long sùng kính lẩm bẩm: "Lão đại quả nhiên là lão đại, ngoại trừ lấy thân báo đáp, ta thật sự là không nghĩ ra có thể dùng phương thức nào để biểu đạt sự kính ngưỡng với hắn nữa!"

Thủy Hổ ở một bên nghe Hoàng Phủ Phi Long nói, nhất thời ác lạnh, thầm nghĩ tên mập chết toi này chẳng lẽ có ham thích đặc biệt kia?

"Ha ha, lão bất tử, bằng trình độ Thái Cực quyền hiện tại của ngươi, ít nhất, cũng nên tính là Đồng tinh rồi chứ, xem ra ta nên phải nhìn ngươi lãnh giáo Thái Cực quyền rồi, nói trước, ngươi cũng không được tàng tư đâu!" Hỏa Vân Nộ ưỡn ngực nghiêm mặt, cười hì hì nói với Thủy Thanh Hoa, trong ngữ khí tràn ngập hưng phấn, tuyệt học trong Lâm Phượng các, đối với võ si như hắn mà nói, lực hấp dẫn không phải lớn bình thường được.

"Ha ha! Lão quỷ, không ngờ rằng cũng có một ngày ngươi phải cầu ta!" Trên mặt Thủy Thanh Hoa tràn đầy đắc ý.

"Hắc hắc! Hai chúng ta còn phân biệt cái gì nữa chứ! Cứ quyết định vậy đi!"

Mấy gia chủ Ngũ đại thế gia cùng các tiền bối liếc mắt nhìn nhau, đều đọc ra hàm ý trong mắt đối phương, mọi người khẳng định đều muốn bái nhập môn hạ Thái Cực võ quán.

Ta trở lại chỗ ngồi, chỉ thấy Thủy Thanh Hoa nhìn ta nhếch ngón cái, sau đó hắn đứng dậy, cười ha ha, lớn tiếng nói: "Nếu như Dương tông chủ cũng đã rộng rãi khẳng khái như vậy, Thủy gia ta nếu không có biểu hiện, vậy có khi cũng quá nhỏ mọn một chút! Ở đây ta tuyên bố, tuyệt học Thủy gia cất giữ, sẽ nhập vào trong Tàng kinh các của Lâm Phượng các, để cho mọi người có thêm lựa chọn!"

"Oaaa!" Những người bên dưới lại bắt đầu sôi trào lần thứ hai, liên thanh hoan hô khen ngợi. Danh tiếng Thủy Thanh Hoa rất nhiều người biết đến, trăm năm trước có một nhóm thám tử xà tộc ở Thú tộc lẻn vào Đông đại lục, liền bị lão nhân tự lực bản thân giết lui cường địch, toàn quá trình đều được trực tiếp, từ đó về sau, thanh danh Thủy Thanh Hoa liền vang vọng Đông đại lục, dù là trăm năm đã qua đi, danh tiếng vẫn không suy giảm. Lúc này nghe hắn theo sau ta biểu hiện sảng khoái, hảo cảm với hắn liền tăng gấp bội.

Người luôn luôn có lòng tham, sau khi Thủy Thanh Hoa đại biểu Thủy gia bày tỏ thái độ, tất cả mọi người không kìm được chuyển mắt về phía mấy đại thế gia cũng đang ngồi trên diễn đài.

Cái gọi là tình thế bức người, chính là chỉ loại tình huống này.

Mấy đại thế gia khác thấy Thủy gia cũng đã tỏ thái độ, nếu nhưng bọn hắn trước bao nhiêu ánh mắt khao khát kia giả vờ câm điếc, vậy thì có vẻ quá mức keo kiệt. Mà đại sự như vậy, các vị gia chủ cũng khó tự quyết, tất cả đều dùng truyền âm bắt đầu thảo luận với những trưởng bối gia tộc.

Bọn người Hoàng Phủ Nhân cũng biết đây là xu thế tất yếu, cũng không cần do dự, đều biểu thị đồng ý.

Khi các vị gia chủ thế gia đều bày tỏ đồng ý mang tuyệt học thế gia mình nhập vào trong Tàng kinh các ở Lâm Phượng các, những dân chúng đều điên cuồng hoan hô.

Sau mừng rỡ, ánh mắt mọi người, đều tụ tập lại trên người Triệu Cương từ đầu vẫn không nói chuyện, dâm quang rực sáng.

Hiện tại Triệu Cương có chút hối hận đã tới tham dự cái nghi thức khai mạc võ quán chết tiệt này, nếu như không tới, vậy mình sẽ không vì tình huống bức bách mà phải làm ra quyết định như vậy, nhìn tới vô số ánh mắt khao khát bên dưới, hắn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, từng giọt mồ hôi lạnh rơi khỏi trán.

Trong lòng Triệu Cương rất không cam tâm, nhất là nhìn tới ta đang cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lòng càng thêm oán hận.

Hiện giờ hắn cũng đã biết rõ ta âm hiểm cỡ nào: "Thảo nào ngay cả lão ba cũng bị hắn ngầm thành ngu ngốc, đúng là hại người vô hình mà! Đem Tàng kinh các trong Lâm Phượng các mở ra cho thế nhân, nhưng ai biết được yêu cầu cái gì Kim tinh Ngân tinh Đồng tinh kia cao bao nhiêu? Cuối cùng có bao nhiêu người từ trong đó học được tuyệt kỹ? Mà tuyệt học Ngũ đại thế gia cùng Liên bang một khi nhập vào Lâm Phượng các, cuối cùng vẫn là Lâm Phượng các chiếm lời! Mà Thủy gia kia càng đáng chết, nếu không phải Thủy gia phụ họa cùng Lâm Phượng các trước, như vậy mấy Đại thế gia khác cùng với Liên bang cũng sẽ không cần miễn cưỡng cười nói quyết định theo đuôi nữa..."

Đủ loại ý niệm hiện qua trong đầu Triệu Cương, giờ đây hắn hối hận không thôi, nếu như không tới tham dự cái nghi thức khai trương võ quán này, mấy Ngũ đại thế gia kia theo Lâm Phượng các làm ầm lên, vậy ít nhất Liên bang có thể không thèm để ý tới, mà tình hình hiện giờ, đã khiến hắn cưỡi lên lưng cọp.

Ho khan một tiếng, trên mặt Triệu Cương mang theo vẻ tươi cười, nói: "Ta ở đây đại biểu Chính phủ Liên bang tuyên bố, phần lớn điển tịch võ học Liên bang cất giữ, cũng sẽ nhập vào trong Lâm Phượng các."

Tuy nghe Triệu Cương nói hơi dè dặt, chỉ là nói sẽ mang phần lớn điển tịch võ học giao ra, nhưng cũng đã khiến dân chúng Liên bang mừng như điên rồi, lập tức vang lên tiếng hoan hô, không ít người còn đang hét "Minh thủ vạn tuế", để cho tâm linh tan nát của Triệu Cương chiếm được một chút an ủi. Chỉ là kế tiếp hắn nghe được càng nhiều người đang tung hô "Dương Đào vạn vạn tuế", vẻ tươi cười lại trở nên cứng ngắc, mẹ nó, lão tử so với tên tiểu tử kia sống ít hơn vạn lần? Chỗ tốt chỉ có hắn được thôi sao!

Kế tiếp là nghi thức treo biển. Một chiếc biển hiệu phong cách cổ xưa, do kim loại công nghệ cao nhất vừa nghiên cứu được chế tác, bên trên trống rỗng. Được ta mời, Thủy Thanh Hoa ở biển hiệu hạ xuống bốn chữ lớn "Thái Cực võ quán" như rồng bay phượng múa.

Chữ vừa viết xong, biển hiệu lập tức phóng tỏa quang mang, hình ảnh bốn chữ to "Thái Cực võ quán" được phóng lớn ngàn lần hiển thị, phóng lên trời cao Khai Long 400m, người toàn Khai Long đều có thể nhìn thấy!

Biển hiệu được ta tự tay đóng lên cổng lớn võ quán, sau đó ở trên diễn đài cất cao giọng nói: "Hiện giờ ta tuyên bố, Thái Cực võ quán chính thức mở cửa!"

Dù là ở hiện trường hay thông qua truyền thông, tất cả dân chúng Liên bang đều điên cuồng hét lên sung sướng, đây là thời khắc lịch sử, ở thời khắc này, tất cả mọi người có thể thấy được con đường hy vọng bước vào thánh điện võ học!

"Quá tuyệt! Những người bình thường như chúng ta, cũng có thể học được võ học cao thâm rồi!"

"Đúng vậy! Nói đến cùng, đều là do Dương Đào mà ra, nếu không có hắn dẫn đầu, Ngũ đại thế gia cùng Chính phủ Liên bang cũng sẽ không giác ngộ được!"

"Không hổ là thần tượng của ta!"

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 209: Quật khởi

Tác giả: Thoại Đồng

Dịch: taneoka

Nguồn: 4vn.eu

Dân chúng Liên bang đang ở trong hưng phấn dâng trào, một lượng lớn người không phải cảm kích các Đại thế gia cùng Chính phủ Liên bang, mà là ta, tông chủ Lâm Phượng các. Trong suy nghĩ bình thường của nhân loại, cũng như khi thi vào đại học cao đẳng, TV báo chí đăng tải, luôn luôn là những trạng nguyên đậu vào trường này nọ, các loại bảng nhãn thám hoa này nọ, lại không được coi trọng nhiều. Trong chuyện hôm nay, từ đầu đến cuối đều là Lâm Phượng các chiếm vị trí chủ đạo, cho nên dù Ngũ đại thế gia cùng Chính phủ Liên bang cũng có cống hiến rất lớn, nhưng lại không có nhiều người chú ý tới họ.

Nói tới cùng, Lâm Phượng các đạt được chỗ tốt lớn nhất, không chỉ riêng gì thắng được danh tiếng tốt, còn ẵm được võ học Ngũ đại thế gia cùng Chính phủ Liên bang.

Chỉ là, nói thật chứ, mấy cái điển tịch võ học của Ngũ đại thế gia cùng Chính phủ Liên bang ta cũng không thèm để tâm, bởi Tàng kinh các trong Lâm Phượng các cất giữ điển tịch võ học đã quá nhiều rồi. Cái ta để ý nhất, chính là lòng dân.

Bởi kẻ được lòng được lòng dân sẽ có thiên hạ, hiện tại trải qua chuyện náo loạn này, hầu như toàn bộ dân chúng Liên bang bình thường đều ngã về phía ta, cho rằng ta luôn lo lắng vì lợi ích cho dân chúng, vì vận mệnh của nhân loại mà lo âu, những lời bàn Lâm Phượng các uy hiếp nhân loại, đã không công tự phá, cho dù có người muốn nói lại, cũng sẽ không có can đảm nhắc tới.

Bắt đầu từ thời khắc này, danh tiếng Lâm Phượng các bay vút độc tôn, mặt nắm giữ lòng dân, Chính phủ Liên bang đã còn xa xa mới theo kịp. Nhưng ta cũng không vì kiếm lấy mấy cái thanh danh nhảm nhí mà làm như vậy, mục đích chủ yếu, là bởi cuộc hành trình tới Hải tộc trước kia, để cho ta thấy được thực lực mạnh mẽ của những cá nhân Hải tộc. Tuy rằng số lượng cao thủ thiên giai hai bên không khác biệt nhiều, thậm chí phía nhân loại chỉ tính riêng Lâm Phượng các so với Hải tộc đã nhiều hơn mấy người. Thế nhưng, tố chất cá nhân của những chiến sỹ Hải tộc, lại tuyệt đối vượt qua quân đội nhân loại, điểm này làm ta rất lo lắng, thời gian hòa bình đã quá lâu, đã khiến người ta quen với tập quán hưởng thụ vật chất trong những công nghệ phát triển ngày càng cao mang lại, mà bỏ qua bồi dưỡng thực lực bản thân. Tuy nhìn qua thì toàn dân giai võ, nhưng trên diện thực lực, mỗi đời lại không bằng một đời.

Cho nên ta nghĩ mình hẳn nên vì nhân loại làm nên gì đó, liền nghĩ ra biện pháp này, lấy đó khích lệ võ giả nhân loại. Làm cho nhân loại từ từ khôi phục lại cuồng phong luyện võ, để cho thực lực nhân tộc thật sự cường đại trở lại, mà không còn ỷ lại vào lực lượng khoa học kỹ thuật nữa. Hiện giờ xem ra, mọi chuyện đang vận hành đúng quỹ đạo ta mong muốn.

Nghi thức khai trương chấm dứt, 95 huấn luyện viên Thái Cực được chính tay ta cùng Triệu Thu Hàn huấn luyện bước lên phi năng, phân biệt chia tới 19 võ quán phân bố ở các thành phố lớn khắp Liên bang.

Buổi chiều đúng 2 giờ, kể cả tổng quán 20 Thái Cực võ quán đồng thời mở cửa, Tổng võ quán bên Khai Long được ta cảm nhận rất rõ. Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, lập tức có hơn ngàn người như thủy triều ập vào Tổng quán Thái Cực võ quán mà đòi báo danh, khiến phòng khách chật cứng như hộp cá mòi. Mà những người này, có thể bỏ xuống 50 vạn Liên bang tệ làm hội phí, không cần nói đều là người đại phú, nếu không phải người thừa kế tập đoàn thương nghiệp trứ danh, thì cùng là con một vị quan to nào đó. Phía trước chỉ có 50 danh ngạch đặt đó, tất cả mọi người đều đỏ hồng cả mắt.

Những người nhanh chân đứng ở 50 hạng phía trước mặt mày rạng rỡ, mà phía sau hạng 50 lại lòng nóng như lửa đốt, người này nói: "Ta là xx tập đoàn zz, ta biết ngươi, không muốn ngày mai tập đoàn ngươi sụp đổ thì lui ra sau!" Người đứng trước hắn tim gan đảo loạn lập tức nhường lại vị trí. Người kia nói: "Tôi là con của nghị viên xz, cc ngươi, hôm qua ta mới nghe ba ta nói chuyện của cha ngươi đấy, không muốn cha ngươi rớt đài thì nhanh tránh qua một bên cho ta!" Người bị uy hiếp vai run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, vội vã nhường đường. Lại có nhiều người kiêu ngạo trực tiếp hô: "Ai đưa vị trí báo danh cho ta, ta ra 100 vạn!" Nhưng mà những kẻ này có thể bỏ ra 50 vạn, vậy sao còn quan tâm 100 vạn kia chứ, ai lại chịu nhường vị trí quý giá này?

Kỳ thật nói đi nói lại, người học trước kẻ học sau đều như nhau cả, mà Thái Cực quyền, trình độ chú trọng rất lớn ở thiên phú và lực lĩnh ngộ cá nhân, muốn thật sự luyện tốt cần sự kiên trì bền bỉ, cho nên chậm dăm ngày nửa tháng một tháng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là những người này cầu công sốt ruột, không quan tâm 50 vạn kia, chỉ muốn nhanh một chút đạt tới cấp bậc Đồng tinh, là có thể được đi Lâm Phượng các học tập tuyệt học rồi! Ngươi xem đi, tông chủ Lâm Phượng các Dương Đào người ta, chính là do học được võ công Lâm Phượng các mới trở nên lợi hại như vậy! Trong thời gian ngắn không ngừng có sự đột phá, chỉ tuổi thiếu niên đã trở thành cao thủ thiên giai thượng phẩm, không chừng chính mình cũng có thể luyện thành tuyệt thế thần công đấy!

Cho nên, dưới tâm lý này, còn có bảng hiệu sống như ta ở đây, những người này tự nhiên nhào tới rồi.

Rất nhanh, nhóm 50 hội viên đầu tiên đã báo danh xong, người được báo danh lòng tràn đầy vui mừng, tự đắc ý mình đã gần kề thần công thêm một bước. Mà người không báo danh được thất vọng uể oải không thôi, hạ quyết tâm nhất định phải trở thành nhóm hội viên thứ hai.

Trong phòng làm việc của hội quán trưởng, ta nghe Tình Không báo cáo, sau khi 20 Thái Cực võ quán mở cửa, trong nửa giờ, toàn bộ danh ngạch nhóm hội viên đầu tiên đã cấp xong, nói cách khác, trong nửa giờ này, Thái Cực võ quán cũng đã bỏ túi 5 ức Liên bang tệ! Mà tài chính trù bị Thái Cực võ quán cũng chỉ 4 ức Liên bang tệ, nói cách khác, chỉ bằng nhóm hội viên đầu tiên này, liền mang hết vốn bỏ ra thu lại đủ, còn dư 1 ức, coi như lãi ròng.

Dù Tình Không là nữ cường nhân thương nghiệp, thấy ta nhẹ nhàng qua loa kiếm được 1 ức, cũng phải âm thầm bội phục. Mà nàng cũng rõ, đây chỉ là bắt đầu, nhóm hội viên thứ hai thứ ba tiếp tục mở rộng về sau, đó là 10 ức lợi nhuận ròng, mà theo sách lược phát triển mở rộng toàn diện về sau, 10 ức này cũng không coi là gì cả!

Nói vậy mọi người sẽ có ý nghĩ thế này, nếu như toàn bộ người trên thế giới cho ta một đồng tiền, vậy ta không phải biến thành người giàu có nhất sao!

Chỉ là điều này hiển nhiên không thể nào được.

Mà hiện giờ, một khi ta dùng sách lược mở rộng "đa cấp" được thực thi, tại thời đại toàn dân giai võ này, lực hấp dẫn thần công tuyệt học đối với dân chúng Liên bang, tuyệt đối còn hấp dẫn hơn cả danh kỹ với khách làng chơi! Dù là kẻ bị liệt dương, cũng có thể khiến hắn trọng khởi hùng phong! Mục tiêu của ta cũng không cao, chỉ cần trong 10 người lại có 1 người là hội viên Thái Cực võ quán, như vậy sẽ không đơn giản chỉ là mỗi người cho ta một đồng tiền nữa. Hiện tại Liên bang có 60 ức nhân khẩu, tính toán tỉ mỉ một chút, vậy là bao nhiêu tiền đây?

Một khi tính toán kỹ lưỡng, ngay cả Tình Không cũng phải hít một hơi mạnh, nàng cơ hồ khẳng định, một khi Thái Cực võ quán phát triển như mong muốn, như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, sẽ tụ tập được một lượng tài chính khổng lồ không kém bất cứ một thế gia nào! Mà trọng yếu hơn, là thế lực nhân mạch Thái Cực võ quán sở hữu, sẽ trải rộng khắp ngõ ngách Liên bang, vào từng giai tầng. Về điểm này Ngũ đại thế gia, thậm chí Chính phủ Liên bang, đều không thể so sánh được!

Nghe Tình Không báo cáo xong, lòng ta vừa mừng rỡ lại vừa cảm khái.

1 ức đó, kiếm được dễ dàng như vậy, hơn nữa theo tình thế, tiền sau này sẽ càng ngày càng nhiều. Ngẫm lại thời không gian xưa kia, ta dù có móc túi cả đời cũng không kiếm được 1 ức, mà hiện giờ, lại trở thành một đời phú hào rồi. Nhân sinh tạo hóa, thật khó có thể lường trước mọi chuyện.

"Chuyện Thái Cực võ quán do ngươi toàn quyền phụ trách, mong rằng ngươi không làm cho ta thất vọng." Ta bình tĩnh phân phó Tình Không.

"Vâng, chủ nhân!" Tình Không từ lâu đã không dám có bất cứ ý niệm thừa thãi nào trong đầu nữa, vội vã đáp lời, chần chờ một chút, nói tiếp: "Chủ nhân, tiểu thư Mộc gia muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp nàng không?"

Mộc Y Linh? Ta sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, lạnh nhạt nói: "Dẫn nàng vào đi."

"Vâng!" Tình Không rời khỏi phòng làm việc, một hồi sau, liền mang theo Mộc Y Linh vào.

Ánh mắt Mộc Y Linh phức tạp nhìn ta, không nói gì.

Tình Không nháy mắt một cái, rời khỏi phòng.

"Thu Hàn, cô ra ngoài trước một chút." Ta nhàn nhạt nói.

Triệu Thu Hàn vẫn luôn đứng phía sau ta ánh mắt trong suốt nhìn Mộc Y Linh, lại nhìn sang ta, không nói gì, liền đi ra ngoài.

Hắc điện chân khí trên người chợt lóe, cách ly hoàn toàn căn phòng này với ngoại giới.

Ta nhìn Mộc Y Linh, dung nhan nàng vẫn mỹ lệ như trước, nhưng lại có phần tiều tụy, trong ánh mắt không che giấu được u buồn. Nhìn ưu sầu như vậy, con người Mộc Y Linh trong trí nhớ của ta, trước giờ chưa từng xuất hiện. Trước đây nàng có vẻ tùy tiện, còn nàng hiện tại, thêm vài phần trầm tĩnh.

Trong phòng một phiền trầm lắng, ta cứ thế đối diện với nàng, đánh giá đối phương, lại như đang có một hồi tranh đấu vô hình.

Một lúc lâu sau, ta khẽ thở dài, nói: "Đã lâu không gặp, cô gầy rồi."

Thân hình Mộc Y Linh khẽ run lên, môi hồng khẽ mở: "Xin lỗi."

Ta cười cười, nói: "Câu xin lỗi này, là cô nói, hay là thay Mộc Thanh nói?"

Trong ánh mắt Mộc Y Linh chợt nổi lên một gợn sóng, nói: "Là thay cha ta nói."

"Nga?" Ta không để ý đúng sai lên tiếng, biểu tình lạnh lùng, trong lòng lại cười lạnh, không ngờ tới hiện giờ, nàng lại không có nửa điểm hối ý, lại đem trách nhiệm đổ hết lên người Mộc Thanh? Trong lòng ta không khỏi sinh ra một nổi thất vọng, lúc đầu đại tỷ anh tư hào sảng đối đãi chân thành với người khác, so với nữ tử hiện giờ đứng trước mặt ta, như hai người khác biệt.

Lại trầm mặc như trước, cứ trầm mặc như vậy, khiến trong lòng Mộc Y Linh rất là khó chịu, thái độ thiếu niên lãnh đạm khiến cho nàng hết sức khó chịu, nàng không nhịn được mở miệng nói: "Ta không làm chuyện gì xin lỗi của ngươi!"

"Phải không?" Ta cười lạnh một tiếng, nghe nàng ngụy biện, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nhìn thẳng vào nàng nói: "Vậy cô nói cho ta biết, Mộc Thanh làm thế nào biết được bí mật thân thể ta! Đừng nói cho ta là hắn có bản lãnh tiên tri!"

"Đó là-" Mộc Y Linh mở miệng, nhưng lại không nói ra lời.

"Thế nào, không nói được sao?" Ta lãnh đạm nhìn nàng, trong lòng có một khoái ý trả thù.

Mộc Y Linh nhìn ta, trong mắt toát ra vẻ thất lạc thống khổ, lập tức nén xuống, chậm rãi nói: "Nguyên lai ngươi cho ta là người như vậy sao? Ở trong lòng người, ta lại là người như vậy sao?" Khóe miệng mang theo một tia thê lương.

Nhìn vẻ cười kia, trong lòng ta như kia bóp chặt, cơn đau kia, làm cho ta bắt đầu hoài nghi có phải mình đã sai rồi không, không lẽ bên trong còn có ẩn tình nào khác? Trong cơn nghi hoặc, lòng lại sinh ra vài phần chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ace